Hôn sự của Lý Dục Tú và Quách Tiêu đã định là đầu tháng 10. Vào lúc nhìn thấy thời gian Hoàng đế tứ hôn, Lý Dục Tú một chút vui vẻ như tưởng tưởng cũng không hề có.
Thời tiết tháng bảy nắng nóng, ánh hoàng hôn đỏ rực, nàng cưỡi trên một con tuấn mã đen, đi quanh Trường An không mục đích.
Mãi tấn đến khi tiếng leng keng vang lên, là một bát rượu từ lầu trên rớt xuống. ngã nát trước móng ngựa của Lý Dục Tú.
Tuấn mã chấn kinh, hý lên một tiếng, Lý Dục Tú ghìm dây cương lại, vỗ vỗ ngựa, giương mắt nhìn lên thiếu niên ở trên lan can của Túy Hương Lâu.
Thiếu niên một thân áo đen, trong lòng ôm ấp hai vị cô nương, nhìn xuống dưới lầu cười bất hảo: “Ngại quá, tại hạ tay trơn, đã quấy rầy cô nương. Cô nương tướng mạo xinh đẹp, có thể đồng ý tới đối ẩm cùng ta một chén xem như bồi tội?”
Tinh La.
Lý Dục Tú tròng lòng thầm gọi tên hắn, lông mày khẽ nhíu lộ vẻ không vừa ý.
“Không lên? Không lên cũng không sao.” Dưới ánh trời chiều, mặt hắn ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, lạnh lùng nói: “Chỉ cần có ngân lượng, ai cũng không thể khinh thường ta, rời xa vài người nào đó, ông đây càng tiêu sái khoát hoạt! Hồng Nhi, Thúy Nhi, các ngươi nói xem có đúng không?”
Hai vị nữ nhân lầu xanh ánh mắt như tơ, cười duyên như hoa, hôn lên mặt Tinh La một cái.
Trong mắt Lý Dục Tú xoẹt qua một tia sóng lớn, chớp mắt, nàng lại nắm dây cương, thu lại tầm mắt, hờ hững xoay người rời đi.
Tinh La bỗng nhiên có chút không cam lòng, đột nhiên đứng lên nói: “A Tú! Ta có lời muốn nói cùng nàng!”
Lý Dục Tú xoay người lại nhìn hắn, Tinh La thần sắc phức tạp, trượt xuống nóc nhà, đáp xuống một con hẻm yên ắng.
Lý Dục Tú suy nghĩ một chút, cũng bước xuống ngựa đi vào hẻm.
Thiếu niên đưa lưng về phía nàng, giơ tay lên sượt qua gò má, như thể phải dùng hết sức để áp chế cảm xúc.
Lý Dục Tú bình tĩnh nói: “Ngươi nên ở lại Trừ Châu, không nên tới Trường An.”
“Ta tới thăm nàng một chút.” Tinh La xoay người lại nhìn nàng, như thể đã thu liễm lại nanh vuốt.
“Quay về.”
“Nàng thật sự phải gả cho tên họ Quách?”
“Quay về!”
Thanh âm bình tĩnh của Lý Dục Tú cuối cùng cũng giận tái đi, trầm giọng nói: “Ngươi biết ngươi đã giết bao nhiêu cái mạng không? Hơn 100 mạng người ở Phượng Lâu, Dục Giới Tiên Đô cũng bị ngươi phá hủy, người của Triệu Phủ Doãn cùng Đại Lý Tự đang dựa vào manh mối điều ra, chẳng mấy chốc sẽ tra đến ngươi, lúc này ngươi còn dám hiện thân đến Trường An!”
“Ta không sợ chết, nàng biết mà. Ta đã giết nhiều người như vậy, nam nữ không chừa, có thù giết không thù cũng giết, thêm Quách Tiêu nữa cũng không tính là bao.”
Ống tay áo Tinh La run lên, trong lòng bàn tay đã lóe lên hàn quang của đoạn nhuyễn kiếm. Hắn hung ác nói: “Ta sẽ giết hắn.”
“Sau đó thì sao?” Lý Dục Tú nói: “Thiên hạ nhiều nam nhân như vậy, một mình ngươi giết hết bọn họ?”
Tinh La cắn môi, giễu cợt một tiếng: “Có gì không thể!”
“Ngoại trừ giết người, ngươi còn có thể làm cái gì?”
Thanh âm của Lý Dục Tú rất nhẹ, lại chạm vào trúng nội tâm yếu ớt nhất của hắn.
Tinh La mất tinh thần, cười tự giễu: “Nàng nói rất đúng, ta ngoài trừ giết người, cái gì cũng không biết, đến làm sao để lấy lòng nàng, ta cũng không biết. Buồn cười lắm đúng không, ta con mẹ nó còn đứng đầu Tiên Đô đây.”
“Vô dụng, ngươi biết rõ tất thảy ngươi làm đều phí công.” Lý Dục Tú đến gần hắn hai bước, thấp giọng nói: “Huynh trưởng đã nói rồi, ngày ta xuất giá cũng sẽ là ngày ngươi được tự do. Hắn sẽ hủy nô tịch của ngươi, từ đây…”
Nàng dừng một chút, không có chút rung động nào nói: “Từ đây, ngươi chính là người tự do.”
“Ta không cần! Mạng ta là do nàng cứu về, chỉ có ở trong tay nàng mới có giá trị, nàng không thể bỏ lại ta!” Tinh La gầm nhẹ, ánh mắt điên cuồng mà tuyệt vọng: :Có phải là, đến ngươi cũng ghét bỏ ta vì ta không phải là đàn ông thực thụ? Nàng không muốn gặp lại ta nữa?”
Lý Dục Tú trầm mặc, con ngươi nhợt nhạt cơ hồ nổi sóng.
“Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi không phải là nam nhân không bình thường.”
Nàng chậm rãi đưa tay cơ hồ muốn chạm vào khuôn mặt thon gầy âm u của thiếu niên, nhưng tay vừa đưa ra giữa không trung lại dừng lại, năm ngón tay cuộn thành quyền.
“Ngoan một chút, Tinh La.” Nàng nhẹ giọng nói: “Bằng không, ta sẽ không cần ngươi nữa.”
Câu nói này quả thực còn tác dụng hơn kề đao lên cổ. Bờ môi Tinh La tái đi, mắt đỏ, giọng run run: “Ta rất ngoan mà.”
“Ngươi nghe đây, sau khi ta lấy chồng, ngươi rời khỏi Trừ Châu, đi đến Bắc trường thành, đến một nơi xa Trường An, không có chết chóc. Đừng quay về nữa, để vụ án Tiên Đô mãi mãi không cách nào giải được.”
Lý Dục Tú tiếng nói mềm nhẹ mà bình tĩnh, bình tĩnh như đang thuật lại một sự thực: “Cũng đừng ở lại bên cạnh huynh trưởng, nghe hắn giết người.”
Tinh La không hiểu được dưới tiếng nói bình tĩnh ấy là nội tâm bỏng rát, nàng đẩy hắn ra, thực ra là vì bảo vệ hắn.
Hắn hít thật sâu một hơi, hỏi: “A Tú, nàng thích trẻ con không?”
Lý Dục Tú sau một khắc trầm ngâm, giương mắt nhìn thẳng, nói: “Thích, ta rất thích con đàn cháu đống.”
Hy vọng cuối cùng bị dập tắt, khóe miệng Tinh Ta cong cong, cười có chút tái tê.
Cánh tay hắn run lên, thu hồi nhuyễn kiếm, nhìn chằm chằm Lý Dục Tú, nghiêm túc nói: “Ta không cách nào đem lại cho nàng con cái, cũng không thể cho nàng một căn nhà hoàn chỉnh, nhưng ngoài ra, ta cái gì cũng có thể bảo vê nàng. Quận chúa, lúc nàng xuất giá cho ta cùng đi U Châu đi, để ta được giống với trước đây, bảo vệ nàng.”
Lý Dục Tú không nói gì.
Dưới trời chiều, trong hẻm nhỏ, Tinh La rút hết tất cả gai nhọn cùng răng độc, cười đến chật vật: “Van nàng, van nàng đó, A Tú.”
Đây là lần đầu tiên sau khi nhậm chức, Bùi Mạc tới Thanh Hoan điện.
Hắn một thân y phục màu tím, bởi vì vẫn chưa đến tuổi đeo mũ quan, hắn vẫn trong trang phục thiếu niên, tóc đen thắt một nửa ở đỉnh đầu, nổi bật dáng người kiên cường cùng mặt mày anh tuấn. Lúc hắn ôm hộp cơm đứng bên ngoài điện chờ bái kiến, Tuyết Cầm run lên một hồi lâu mới nhận ra hắn là ai.
“Bùi công tử,…không, Tiêu Quốc Công.” Tuyết Cầm vội vàng hành lễ, cung kính nói: “Sao người lại đến rồi? Mau vào ngồi.”
Bây giờ không kịp nhớ đến vị này là Tiêu Quốc Công trẻ tuổi, chỉ nhớ hắn và công chúa tình cảm sâu đậm, chuyện thành hôn chỉ là sớm hay muộn, Tuyết Cầm vẫn xem hắn như người của Thanh Hoan điện mà chào đón.
“Công chúa đâu?” Bùi Mạc mang theo hộp cơm bước vào cửa, tầm mắt đảo quanh điện, hỏi.
“Công chúa luôn ở bên cạnh hoàng thượng để bồi thuốc, sợ là phải lát nữa mới về.” Tuyết Cầm trước giờ vẫn luôn cẩn thận, dù có trước mặt Bùi Mạc cũng không dám nói về bệnh tình ngày một nặng của hoàng đế, chỉ nói trọng điểm.
Bùi Mạc ngồi xuống ghế, đặt hộp cơm lên bàn trà, thanh đạo quen thuộc: “Ta đợi nàng ấy trở về, các ngươi không cần để ý đến ta.”
Tuyết Cầm ‘vâng’ một tiếng, sau khi phụng trà liền nhỏ giọng lui ra, Bùi Mạc ở trong phòng đọc sách chờ nàng trở về.
Bùi Mạc mới chuyển vào phủ Tiêu Quốc Công, rất nhiều chuyện cần xử lý, đợi đến khi rảnh rỗi mới chợt nhận ra đã hơn nửa tháng rồi chưa gặp Lý Tâm Ngọc, cảm thấy tương tư không yên, liền cố ý chuẩn bị đồ ăn vặt mà nàng thích ăn, muốn cho nàng bất ngờ.
Bất tri bất giác mặt trời đã lặn xuống phía Tây, tiếng ve sầu nhỏ đi, Bùi Mạc đã đọc xong một quyển sách dày mà Lý Tâm Ngọc vẫn chưa về.
Hồng Thược thay ấm trà đã lạnh, dâng lên nước ô mai giải khát.
Nàng nhìn sắc mặt Bùi Mạc, nhỏ giọng nói: “Công tử, sắc trời đã tối, người muốn nói gì với công chúa cứ để nô tỳ nhắn dùm cho. Bệ hạ ngự tiền là do công chúa cùng thái tử thay phiên phụng dưỡng nhưng thực sự là thái tử bận rộng xử lý triều chính, chỉ có mình công chúa lo cho hoàng thượng, có lúc để tiện chăm sóc,công chúa cũng không về lại Thanh Hoan điện.
Bùi Mạc thả sách xuống, ngắm nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Không sao, cứ để ta chờ.”
Lý Tâm Ngọc cũng không biết Bùi Mạc đã đến Thanh Hoan điện.
Hưng Ninh Cung ngập tràn mùi thuốc, Thái Y Viện ngày đêm đều có điều chẩn mới, Lý Thường Niên cuối cũng cũng coi như đã từ trở về từ Quỷ Môn Quan.
Hậu cung Hoàng đế trống vắng, chỉ có một con trai một con gái, Lý Tâm Ngọc không thể không thay phiên nhau tận tâm túc trực.
“Trẫm lại nhìn thấy Uyển Nhi rồi. Nàng ấy mặc bộ y phục trẫm tặng, mặt mày thanh thoát, hoa điền giữa trán long lanh, cứ như vậy đứng trong sương mù nhìn về phía ta cười.”
Thanh âm của Lý Thường Niên khàn khàn, ngắt đoạn, ánh mắt rơi vào hư không, than thở: “Nàng ấy đã chờ trẫm quá lâu rồi.”
Hoàng hôn bao phủ, ánh nến sáng rực, Lý Tâm Ngọc quỳ trước giường, tự mình ninh khăn lau lên khuôn mặt gầy gò của phụ thân: “Phụ hoàng phải sống lâu trăm tuổi.”
“Ầy, đế vương xưa nay mệnh vạn tuổi, chỉ có điều mệnh đó không thuộc về ta.” Lý Thường Niên nắm tay Lý Tâm Ngọc, đau lòng nói: “Con mau về nghỉ ngơi đi, đã mấy ngày nay phụng dưỡng ta không ngơi nghỉ rồi, trẫm không còn đáng ngại, con mau trở về đi thôi, mấy ngày này không cần đến thỉnh an.”
Y đã gầy đi nhiều, khuôn mặt khô vàng, ngón tay gầy gò, như cành khô bị ép hết nước.
Lý Tâm Ngọc thực sự lo phụ hoàng nàng sẽ không qua nổi tuổi 45.
« Về đi, Tâm Nhi, con quá mệt rồi. » Lý Thường Niên phất tay, ôn nhu nhìn nàng.
Lý Tâm Ngọc thực sự mệt mỏi, nhưng nụ cười của nàng vẫn xán lạn, như là mặt trời vĩnh viễn rực rỡ.
« Vậy con về đây, phụ hoàng, người nhớ uống thuốc đúng giờ, ngày mai con lại quay lại. »
Lý Tâm Ngọc đứng dậy, bước đi hai bước lại dừng lại, xoay người nhìn Lý Thường Niên khẽ mỉm cười : « Con và huynh trưởng đều rất yêu người, vì thế, người phải sống thật lâu. »
Sống mũi Lý Thường Niên cay cay, nhìn đứa nhỏ khuôn mặt y đúc Uyển Hoàng hậu, trịnh trọng gật đầu.
Ánh trăng lên cao, đèn đuốc Trường An cũng bắt đầu thắp sáng khiến bầu trời cùng nhân gian như hòa làm một.
Bên ngoài cung cấm vang lên tiếng chuông, nếu bây giờ không xuất cung, cửa cũng sẽ đóng.
Tuyết Cầm lo xong nội vụ, lại trở lại Thiên Điện, chỉ thấy ánh nến tầng tầng trong phòng, Bùi Mạc vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn cánh cửa rộng lớn của Thanh Hoan điện đến thất thần.
« Hồng Thược. » Tuyết Cầm nhỏ giọng hỏi : « Bùi công tử vẫn chờ đến tận giờ sao ? »
Hồng Thược than thở : « Cũng chẳng biết sao, đã chờ hơn ba canh giờ rồi, đến ta cũng cảm thấy công tử thật đáng thương. »
« Hưng Ninh cung không có người truyền lời gì sao ? »
« Không có, có khi đêm nay công chúa sẽ lại không về. »
Tuyết Cầm suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đi đến cửa Thiên Điện, gõ gõ cửa : « Đại nhân, có cần nô tỳ vào thông báo với công chúa một tiếng ? »
Bùi Mạc hoàn hồn, cúi người cầm áo khoác lên, nói : « Không cần, ta để lại tờ giấy trên bàn trà, công chúa về sẽ thấy. »
Hắn nhanh chân bước ra cửa, tựa như nhớ tới cái gì, lại xoay người lại dặn dò : « Nếu công chúa có hỏi, các ngươi cứ nói ta chỉ đợi hai chén trà đã quay về, đừng nhiều lời khiến nàng lo lắng. »
Dứt lời, hắn khoác áo bào rời đi, vẫn là thiếu niên tuấn lãng như gió, ánh mắt bình tĩnh, không chút mảy may mất kiên nhẫn.
« Ai, Bùi công tử thật tốt, cùng công chúa đúng là trời sinh một đôi.
Hồng Thược hâm mộ cảm thán, nâng mặt nói : « Năm ngoái hắn mới đến Thanh Hoan điện, ai cũng xem thường hắn, chỉ có công chúa xem hắn như bảo bối mà bảo vệ, ai cũng không ngờ bảo bối thật sự là bảo bối, lắc mình đã hóa Tiêu Quốc Công.
Tuyết Cầm dọn lại bàn trà, nghe vậy cầm lấy đĩa trà vỗ một cái vào sau gáy Hồng Thược , sẵng giọng : « Lại nói nhăng nói cuội, cẩn thận miệng lưỡi không lại bị công chúa phạt bây giờ ! »
Hồng Thược ‘ai nha ‘ một tiếng,, xoa gáy nói : « Công chúa tốt như vậy mới không phạt ta ấy. »
« Buồn cười, ngươi đã quên thái giám Lưu Anh chết thế nào rồi hả ? » Tuyết Cầm dọn dẹp xong, cảnh giác nói : « Chủ nhân tốt mấy cũng là chủ nhân, không đến lượt chúng ta nói nhăng nói cuội. »
« Ai nha, ta cũng chỉ là hâm mộ một chút thôi mà ! Bùi công tử gặp được công chúa liền gỡ được oan khuất, nhận chức quan lớn, ngươi nói xem ta sẽ gặp được một quý nhân khiến mình một bước thành phượng hoàng... »
« Đừng có nằm mơ, Bùi công tử là hổ sa vũng lầy, vốn đã là máu quý tộc, nào như chúng ta, chim sẻ bay cao mấy cũng không thể biến thành Phượng hoàng. »
Tuyết Cầm nở nụ cười nhẹ : « Nếu bàn về quý nhân, công chúa chính là quý nhân lớn nhất của chúng ta, qua nhiều năm như vậy đến lời nặng cũng chưa từng nói qua, nào giống với những nô tỳ khác, suốt ngày lo đề phòng làm sao để sinh tồn. Đáng tiếc công chúa đến tuổi rồi, chẳng mấy chốc sẽ lấy chồng, bằng không ta cũng muốn cả đời đều theo người. »
Đang nói dở, ánh đèn bên ngoài điện càng đến gần, nghe được tiếng nói.
Hồng Thược mắt sáng lên , vội vàng nghênh tiếp : « Công chúa đã về. »
Lý Tâm Ngọc tiến vào điện, cởi áo khoác xuống giao cho Hồng Thược, uể oải nói : « Chuẩn bị tắm rửa thay y phục. »
Tuyết Cầm hỏi : « Điện hạ muốn dùng bữa tối ở nơi nào ạ ? »
« Bổn cung đã dùng cơm ở Hưng Ninh cung rồi, các ngươi cứ phân phần của ta ra dùng, chớ để lãng phí. »
Vào lúc đang chuẩn bị tắm rửa, Lý Tâm Ngọc đi đến bên giường nghỉ ngơi, mắt thoáng nhìn, phát hiện trên bàn trà có một hộp cơm.
« Đây là cái gì ? » Nàng ra hiệu Tuyết Cầm mang hộp cơm tới.
« Đây là Tiêu Quốc Công đưa đến, nói là món ăn vặt mà người thích. »
« Bùi Mạc đến ? » Cơn buồn ngủ của nàng lập tức tan biến, ngồi thẳng lên, nhìn ra ngoài phòng : « Hắn ở đâu rồi ? »
Hồng Thược đáp : « Trong cung đêm đóng cửa, Tiêu Quốc Công không ở lâu được nên đã về rồi ạ. »
Nghe vậy, Lý Tâm Ngọc đang bừng bừng hưng phấn như bị dội một gáo nước lạnh, bao nhiêu phấn khích đều bị tẩy sạch sành sanh.
Tuyết Cầm mở hộp ra, đưa cho Lý Tâm Ngọc, cười nói : « Thơm quá ! Có vẻ như là Tiêu Quốc Công tự mình làm, lần trước ngài ấy cũng từng làm đường xào hạt dẻ cho người mà. »
Hộp cơm hai tầng, bên trên là là đường xào hạt dẻ đã được lột vỏ, bên dưới là từng lớp hạt sen, nhìn qua đã biết là Bùi Mạc tự tay làm.
Đôi mắt ảm đạm của Lý Tâm Ngọc sáng lên, trong lòng vừa ngọt ngào lại khó chịu, muốn gặp Bùi Mạc đến trong lòng không yên.
Nàng đưa tay nắn hạt dẻ, cho vào miệng nhai nhai, híp mắt nói : « Đáng tiếc ghê, nguội mất rồi. »
Bên dưới hộp là một lá thư, Tuyết Cầm mang đến cho Lý Tâm Ngọc : « Công chúa, là thư Tiêu Quốc Công để lại. »
Lý Tâm Ngọc vội vàng mở ra xem :
[Hạt dẻ nóng, đừng ăn quá nhiều, hạt sen mát, nhớ ăn nhiều vào. Nhớ đúng giờ đi ngủ, đừng để quá mệt. Nhớ nàng. Bùi Mạc]
Lý Tâm Ngọc bật cười, mặt mày cong lên vẽ nên ý cười hạnh phúc.
Nàng đặt tờ giấy lên chóp mũi ngửi một cái, phảng phất còn dư vị của Bùi Mạc, lại đặt xuống ngực, chặn lại trái tim đang đập loạn nhịp, hỏi : « Hắn đã chờ bao lâu ? Đi khi nào ? »
Tuyết Cầm nhớ tới lời dặn của Bùi Mạc , đáp : « Đợi tầm hai chén trà, nửa canh giờ trước đã rời đi ạ. »
« Hai chén trà ? » Lý Tâm Ngọc nếm hạt dẻ, nói : « E là đã hai canh giờ rồi ? Các ngươi cũng thật là, sao không đến Hưng Ninh cung báo một tiếng. »
Tuyết Cầm cùng Hồng Thược liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm : nào chỉ có hai canh giờ a, Bùi công tử đợi từ trưa đến lúc màn đêm xuống, dáng người cô tịch mà chấp nhất của hắn, dù ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
Tuyết Cầm ôn thanh giải thích : « Công chúa đã dặn ở trước điện hầu thuốc, không cho bất kỳ ai quấy rối, chúng nô tỳ mới không dám tự ý làm càn. »
« Ta cũng quên, không trách các ngươi. Mau đun nước nóng đi, bổn cung muốn tắm rửa thay y phục ! » Đáy mắt nàng hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng lại không muốn ngủ, vội vàng đi về phía hồ nước nóng, phút cuối còn không quên dặn dò : « Thông báo cho Bạch Linh lập tức chuẩn bị xe, ta muốn xuất cung một chuyến ! »
Lý Tâm Ngọc tắm xong, vội vã lau khô tóc, mặc trang phục cung tỳ vào, dùng trâm ngọc cuốn một nửa tóc, một nửa tùy ý buông xõa, bước ra cửa.
Bạch Linh đã chuẩn bị tốt xe ngựa, trước khi Lý Tâm Ngọc lên xe còn dặn dò : « Tuyết Cầm, Hồng Thược, đêm nay bổn cung không về, nếu có người đến tìm, các ngươi tự biết cách trả lời. »
Công chúa đêm khuya xuất cung là chuyện lớn, Lý Tâm Ngọc mặc trang phục tỳ nữ ngồi trong xe che giấu thân phận, được Bạch Linh hộ tống ra trước cung cấm.
Bóng đêm thâm trầm, đây là lần đầu tiên nàng tới phủ Quốc Công, lại là trốn đến, không quen nơi chốn, không biết cửa chính nằm ở đâu.
Cũng may tìm được cửa hông, nàng sờ sờ, gõ gõ, không lâu sau đã nghe âm thanh mở cửa.
Cửa vừa mở, mắt Lý Tâm Ngọc sáng lên : « Bùi…. »
Lời chưa nói xong đã bị chặn lại nơi yết hầu.
Người mở cửa không phải là Bùi Mạc, là Bùi Yên.
Lý Tâm Ngọc rất bình tĩnh thu tay về, cơ trí đổi giọng : « ….Tam Nương Tử, thật trùng hợp. »
« Không trùng hợp, công chúa điện hạ, cửa nàng gõ là cửa nhà ta. »
Bùi Tam Nương Tử liếc mắt nhìn nàng công chúa trong trang phục cung nữ, nói : « Nhà Bùi Mạc ở cách vách. »
Lý Tâm Ngọc : « …. »
Mà Bùi Mạc hôm nay vào cung, không nhìn thấy Lý Tâm Ngọc, trong lòng có cảm giác mất mát.
Trở lại phủ Tiêu Quốc Công, hắn luyện kiếm một lúc, cảm thấy vừa đần đồn lại vô vị, liền đứng dậy thay y phục.
Ai ngờ mới từ tịnh thất đi ra, nghe thấy quản gia thông báo : « Bùi lang, bên ngoài có một cô nương tên là Bạch Linh đến bái phỏng. »
« Bạch Linh ? » Tựa hồ đoán ra điều gì, mắt Bùi Mạc sáng lên, khóe miệng không kìm được nở nụ cười : « Niếp thúc, chuẩn bị trà đi. »
Dứt lời, hắn đi mặc lại y phục màu xanh nhạt, bước vội ra cửa.
Đi được một nửa, người ngoài cửa đã không đợi được nữa, chạy đến lớn tiếng cười nói : « Bùi Mạc ! »
Bùi Mạc dang tay đón nàng, ôm nàng xoay một vòng , cười nói : « Biết ngay là nàng. »
« Nói cũng thật ngại, ta gõ sai cửa, suýt nữa nhào vào lòng Tam Nương Tử. »
Nguyệt quang nhẹ nhàng, ánh đèn mờ ảo, Lý Tâm Ngọc vỗ một cái lên mặt Bùi Mạc, lúc này mới quay sang phất tay với Bạch Linh : « Bạch Linh, ngươi hồi cung đi, không cần chờ ta. Ngày mai Bùi Mạc sẽ đích thân đưa ta hồi cung ! »
Một câu nói còn chưa hết, Bùi Mạc đã không chờ đợi được nữa ôm nàng lên ngang người.
Bạch Linh nhìn hai người khuất bóng, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng không dám rời đi quá xa, lo công chúa xảy ra chuyện, đành đem xe ngựa dời vào trong hẻm, dự định qua đêm ở đây.
Lý Tâm Ngọc được hắn ôm vào lòng, đặt lên giường, vuốt tóc nàng : « Xiêm y cung nữ này không thích hợp với Điện hạ. »
« Còn không phải là vì muốn ra ngoài gặp ngươi mới phải cải trang sao. » Lý Tâm Ngọc hừ một tiếng, nghiêng người sang hôn lên khóe miệng Bùi Mạc, chóp mũi chạm chóp mũi, nói : « Đường xào hạt dẻ ngon, hạt sen cũng ngon. »
Bùi Mạc ôm nàng, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp : « Ta cũng ngon lắm, điện hạ muốn thử không ? »
Hai người hôn nhau mãi cho đến khi tiếng vỡ vang lên, Niếp quản gia luống cuống tay chân đỡ lấy chén trà suýt rơi xuống : « Ta đến dâng trà. »
Dứt lời, Niếp quản gia lau mồ hôi trên trán, mắt cũng không dám nhấc lên, nhỏ giọng thả khay đựng trà xuống bàn rồi lui ra ngoài.
Lý Tâm Ngọc lại ôm lấy Bùi Mạc, hỏi : « Người kia là ai ? Trên tay có vết sẹo thật đáng sợ. »
« Quản gia, họ Niếp, vốn là thân vệ trung thành nhất của phụ thân ta, có thể tin tưởng. » Bùi Mạc tóc còn chưa khô, cả người tỏa ra khí tức sạch sẽ ẩm ướt, như thiếu niên còn chưa thành thục, ngắm thế nào cũng không chán.
« Chờ chút, ta châm trà cho nàng. » Bùi Mạc hôn một cái lên thái dương lấm tấm mồ hôi của nàng rồi đi châm trà.
Niếp quản gia là thô nhân, pha trà chắc chắn không tinh tế như cung tỳ trong cung, Lý Tâm Ngọc nhất định uống không quen. Suy nghĩ một chút, Bùi Mạc xoay người lại nói : « Ta đi pha lại ấm trà khác cho nàng, nàng cứ ở đây, đợi ta một lát. »
Lý Tâm Ngọc ngáp một cái, nháy mắt với hắn,cười nói : « Được. »
Chẳng mấy chốc, đợi đến lúc Bùi Mạc quay về, Lý Tâm Ngọc đã nằm nhoài trên trên giường, ngủ thiếp đi.
Nàng xem ra đã mệt lắm rồi, môi khẽ nhếch, tóc đen che nửa mặt, một tay buông thõng xuống giường, ánh nến rọi lên khiến khuôn mặt nàng rực rỡ thêm mấy phần.
Bùi Mạc không kìm lòng được, nhẹ nhàng đóng cửa, đặt ấm trà lên bàn.
Hắn đi tới, vén chăn lên đắp cho nàng rồi ngây ngẩn ngắm, cuối cùng cúi người hôn nhẹ.
Vốn chỉ định lướt qua rồi thôi, nhưng Bùi Mạc quá lâu chưa từng đụng vào cơ thể nàng, căn bản không kìm được, trong chốc lát, nụ hôn liền thay đổi mùi vị.
Lý Tâm Ngọc ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác ngoài miệng ẩm ướt, liền mông lung mở mắt, ngô nghê nói : « Được rồi, Bùi Mạc… »
Sau một khắc, nàng lại theo thói quen luồn tay vào áo hắn, sờ sờ bụng một hồi, hàm hồ nói : « Buồn ngủ quá, để bổn cung ngủ một chút. »
Bụng dưới của hắn căng thẳng nhưng trong lòng lại an nhiên, đến vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa.
«Hắn cởi áo khoác, rón rén ngồi lên giường, đem cả người nàng ôm vào lồng ngực, hôn lên trán nàng một cái : « Mau mau gả cho ta. »
« Được. » Trong mơ, Lý Tâm Ngọc không biết nghe hiểu hay không, hàm hồ đáp một tiếng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...