Tháng 6 nóng bức, vải Lĩnh Nam chín rục, cách 800 dặm vẫn tiến đến cho kinh thành, Lý Thường Niên đặc biệt triệu hai đứa con đến thưởng thức vải.
Năm nay vải được làm mới lên, dùng đĩa ngọc, thêm khối đá ướp lạnh, da mỏng thịt dày, vô cùng ngọt.
Lý Tâm Ngọc dùng thìa ngọc ăn tới tấp hết một cân, Lý Thường Niên bên cạnh nhắc: “Mỗi lần ăn một ít thôi, tránh nóng người. Trẫm đã sai người đem một giỏ đến Thanh Hoan điện, đặt trong hầm băng, con có thể từ từ ăn.”
Lý Tâm Ngọc buông thìa xuống, nhúng tay vào chậu nước xong xuôi mới nhìn qua thân hình gầy gò già nua của Lý Thường Niên, hỏi: “Nghe nói ngày mùng 10 tới đây là lễ mừng thọ của Hàn Quốc Công, y mời phụ hoàng đến dự tiệc?”
Lý Thường Niên ‘ừ’ một tiếng, lấy khăn lau khóe miệng Lý Tâm Ngọc, nói: “Hàn Quốc Công vì nước chinh chiến nhiều năm, vì chân bị tàn phế mà phải rút lui khỏi tiền tuyến, huống hồ gần đây thân thể hắn ngày một yếu, quanh nằm bên giường bệnh, trẫm nên đi thăm hắn mới đúng.”
Lý Tâm Ngọc bĩu môi, nửa đùa nửa thật: “Con cũng nghe nói, hắn không thành thật cho lắm.”
“Sao lại đột nhiên nói vậy?”
“Hôm qua con mơ thấy Quốc Công mưu đồ đã lâu, mai phục ngoài cung…” Nói đến đây, nàng liền ngừng lại, vô tội nói: “Chẳng hiểu sao gần đây cứ mơ thấy những thứ linh tinh như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi.”
Lý Thường Niên hiểu nàng đang ám chỉ cái gì, có chút bất đắc dĩ nói: “Hàn Quốc Công mất vợ sớm, không có con cái, quan cư một người, người như vậy không lý do gì để tạo phản. Dù có hoàng đồ bá nghiệp cũng không có ai nối nghiệp.”
Đúng thực là trong mắt mọi người, Hàn Quốc Công là kẻ khó có phản tâm nhất. Phàm là người khởi binh soán ngôi, đều là vì lưu danh thiên cổ, nâng đỡ con cháu, mà Vi Khánh Quốc tuổi già lại tàn tật, không con không cái, dù có soán được ngôi cũng không có kẻ nối dõi.
Hắn ẩn náu 20 năm, khiến tất cả mọi người đều lơ là, kiếp trước cũng phải đến tận giây phút cuối cùng Lý Thường Niên mới nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, nhưng lúc đó đã quá muộn.
Tất cả mọi người đều đã quên, hắn là biểu ca của Trần Thái phi, cũng là biểu thúc của Bát hoàng thúc.
“Phụ hoàng không cảm thấy người không bị ràng buộc, cô đơn một mình mới là người đáng sợ nhất sao? Một khi hắn muốn liều lĩnh làm gì đó, không ai có thể giữ chân hắn. Hơn nữa, con nghe nói, hắn cũng là người Thục Xuyên.”
Nghe vậy, mặt Lý Thường Niên thoáng chốc đã biến sắc.
Lý Tấn một bên ngơ ngơ ngác ngác, hồ đồ nói: “Tâm Nhi, sao lại nói là ‘cũng’?”
“Không có gì, chỉ là có chút cảm khái mà thôi.” Lý Tâm Ngọc ngồi sau bàn trà, hờ hững nói: “Ngày trước đi qua Huyền Vũ môn, nghe thấy chúng sĩ nghị luận, nói cung ta có người Thục Xuyên, một là Hàn Quốc Công, một Trần Thái Phi, còn một người nữa, ta không biết là ai…”
“Tâm Nhi!” Lý Thường Niên mặt biến sắc, âm điệu cao lên, quát: “Hậu cung không bàn chuyện chính sự!”
Lý Tâm Ngọc dừng lại, cắn môi liếc nhìn Lý Thường Niên, nhỏ giọng: “Nhi thần biết sai rồi, phụ hoàng đừng giận nữa.”
Bộ dáng ngoan ngoãn này của nàng khiến Lý Thường Niên vơi giận ít nhiều, nhưng vẫn là buồn rầu không thôi. Người mà con gái nói không biết, hắn lại biết là ai…
Khương Phi, cũng là người Thục Xuyên, một nữ nhân đáng sợ.
Lý Thường Niên xoa xoa mi tâm, nhẹ giọng hỏi: “Là ai nói với ngươi những lời này? Trẫm nhớ là trong cung sớm đã không còn ai biết chuyện kia.”
“Ngẫu nhiên nghe được, không nhớ rõ là ai.”
“Mặc kệ ngươi nghe được cái gì, sau này đừng nhắc đến người phụ nữ kia nữa, người phụ nữ kia là ác ma la sát… mẹ ngươi sẽ không thích.”
Sắc mặt Lý Thường Niên vẫn không tốt lên, Lý Tâm Ngọc liền ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi ạ. Phụ hoàng, trà con dâng người là do Đạo phu nhân ở Giang Nam cống lên đợt sinh nhật con, người nếm thử xem.”
Nói đoạn, nàng chờ Bạch Linh dâng trà lên, tự mình pha cho Lý Thường Niên.
Lý Tấn một bên nói: “Phụ hoàng, Tâm Nhi lo lắng không phải không có lý. Dù sao không nên có tâm phòng bị, người muốn xuất cung, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
“Trẫm sống tạm bợ mấy năm này, nếu có chết đi, cũng chẳng làm sao.”
“Phụ hoàng! Người lại nói mấy lời này! Tâm Nhi không thích nghe!” Lý Tâm Ngọc không nghe nổi những lời tiêu cực này của hoàng đế.
Năm nay y mới hơn 40, cách kiếp trước 45 tuổi băng hà còn một đoạn dài, nàng không muốn y một khi gục ngã thì không cách nào gượng dậy được nữa.
Lý Thường Niên cười cười, ánh mắt lộ vẻ tang thương.
Cách ngày 10 tháng 6 càng gần, Lý Tâm Ngọc càng căng thẳng.
Nàng thân là đế cơ, cũng có chút tên tuổi, nhưng nếu bàn về quyền điều binh khiển tướng thì không hề có chút thực quyền, có rất nhiều việc phải nghiêm mặt đi cầu cạnh thái tử ca ca.
Cũng không biết Lý Tấn cùng Liễu Phật Yên có thỏa thuận gì mà hơn một tháng, sau bao nhiêu biến cố, Lý Tấn gạt được mọi người mang Liễu Phật Yên về Đông cung chăm sóc. Trước tiệc mừng thọ một ngày, Lý Tâm Ngọc đến nhờ Lý Tấn điều động cấm quân, thấy Lý Tấn đang nằm trên giường ngọc nghe Liễu Phật Yên đánh đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển, giọng hát mê người, thực sự là giai nhân tuyệt sắc. Nhìn thấy Lý Tâm Ngọc, Liễu Phật Yên dừng lại, khom người hành lễ, thức thời lui ra.
Trước khi đi, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt Lý Tâm Ngọc liền tách ra, đều sâu xa không lường được.
“Hoàng huynh, huynh thành thật khai báo đi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?” Lý Tâm Ngọc kéo Lý Tấn ngồi thẳng dậy, nhưng bệnh lười của hắn phát tác, dính vào thành giường không chịu ngồi thẳng.
“”Nàng nhận lời huynh rồi?”
“Không có, nhưng ta cảm thấy sắp rồi.” Lý Tấn trở mình, biểu hiện rất là thích chí. Dù bên ngoài nắng nóng, da hắn vẫn trắng cực kỳ, nếu không phải bên miệng có ria mép cùng hầu kết, hắn quả thực còn giống nữ nhân hơn nữ nhân.
Lý Tâm Ngọc hiện tại căn bản không dư hơi quản đường tình của hoàng huynh, chỉ tay đâm đâm gò má Lý Tấn, hỏi: “Thái tử ca ca, hỏi huynh một chuyện, huynh có thấy binh sĩ dưới tay Vi Khánh Quốc có gì dị thường không?”
“Ta quan sát rất kỹ, cũng không thấy gì dị thường, điều động không quá 50 người trở lên, trung thành cực kỳ.” Lý Tấn lại suy nghĩ, hỏi: “Ta nói Tâm Nhi, hay là muội tính nhầm? Vi Khánh Quốc không giống người có phản tâm, nếu nói là Lang Gia Vương, ta còn thấy tin hơn.”
“Lòng dạ con người ai đoán được, hoàng huynh bây giờ cũng học được cách trông mặt bắt hình dong? Bất kể thế nào, yến tiệc ngày mai tuyệt đối không để xảy ra sai sót nào…”
“Tâm Nhi là muốn mượn tay ta truyền lệnh cho cấm quân của Trung Nghĩa Bá? Được rồi, ta biết rồi, Yên Nhi đã bàn qua cùng ta.”
Lý Tâm Ngọc run một chặp mới thích ứng được Yên Nhi trong miệng ca ca là Liễu Phật Yên, Bùi Yên.
Tuy vị Tam Nương Tử này không phải trọng sinh, nhưng bản lĩnh khống chế thế cuộc lại rất mạnh, chẳng trách Bùi Mạc nói nàng không phải người bình thường.
Nữ nhân như vậy nếu trở thành phụ tá thì như hổ có thêm cánh, chỉ tiếc nàng nếu một lòng muốn báo thù…
Ôi, ca ca ngốc này lao đầu vào nàng, không biết là phúc hay họa.
Lý Tâm Ngọc biểu hiện phức tạp nói: “Hoàng huynh, Tam Nương Tử lớn tuổi hơn huynh?”
“Nàng dù địa vị cao nhưng là em út của Tiêu Quốc Công nên chỉ lớn hơn ta 3 tuổi.” Lý Tấn không hiểu muội muội nói lời ấy có ý gì, nghi ngờ hỏi: “Sao?”
Lý Tâm Ngọc nở nụ cười: “Huynh gọi người ta tỷ tỷ là đã chiếm tiện nghi lắm rồi, còn gọi Yên Nhi? Cứ thấy kỳ kỳ thế nào.”
Lý Tấn hừ một tiếng, đắc ý nói: “Nàng ấy không phải là cô cô của Bùi Mạc sao? Ta đang chờ tên tiểu tử ấy gọi ta một tiếng chú đây.”
“Hoàng huynh a, đầu nghĩ gì liền nói nấy.” Càng yêu sâu đậm, vết thương lòng càng nặng, Lý Tâm Ngọc thở dài: “Thật hy vọng huynh có thể mãi mãi thẳng thắn thế này, vô lo vô nghĩ.”
“Muội muội gần đây ngày càng can thiệp triều chính.” Lý Tấn bỗng mở miệng nói: “Luôn cảm thấy muội hợp làm thái tử hơn ca ca.”
Nàng biết lời này của hắn không có ác ý, chỉ thuần túy cảm khái mà thôi, nhưng vẫn mắng hắn một tiếng: “Ca ca ngốc, không thể nói thế được a.”
Lý Tấn chống cằm, nhìn nàng cười nói: “Hai ta huynh muội tình thâm, ngay cả đùa cũng không được chắc? Ai nha, hôm qua ta xuất cung thì thấy Quách Tiêu, nghe nói hắn thường qua lại ở hẻm Yên Hoa Liễu.”
Lý Tâm Ngọc không hứng thú, buồn cười nói: “Liên quan gì đến muội?”
“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy muội thật có mắt nhìn, nhìn hắn không lọt mắt là sáng suốt. Cái thể loại nam nhân nay đây mai đó như hắn không xứng với muội.
Đều nói Thiên gia vô tình, Đế vương vô ái, nhưng Lý Tâm Ngọc lại cảm thấy cả nhà mình đều thuộc dạng chung tình.
Đêm muộn, Lý Tâm Ngọc vẫn trằn trọc chưa ngủ.
Nàng nằm trên giường, nhìn ánh nến gần tắt trong tẩm điện, nghe tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, căng thẳng không thôi. Nàng nhớ Bùi Mạc, nhớ đến xưa nay chưa từng nhớ đến vậy, không biết hắn một mình ngoài cung, có giống nàng vì ngày mai mà lo lắng không.
Từ ngày liếc thấy hắn ở Túy Hương Lâu đến giờ đã một tháng biệt tin. Bình thường ngày ngày bên nhau không thấy có gì, bây giờ cách biệt ba tháng, mỗi ngày với nàng đều dài đằng đẵng, thường đi qua nhìn vào phòng hắn đến thất thần.
Sau đó mới biết, hóa ra đấy gọi là tương tư.
Đêm nay trời tối người yên, nàng âm thầm quyết tâm, sau khi hạ được kẻ thù, Bùi Mạc muốn cái gì, nàng đều thỏa mãn hắn.
Ngày 10 tháng 6 cuối cùng cũng tới.
Mặt trời như lửa,Tâm Nhi một thân xiêm y xanh biếc, bước đi trong cung điện nguy nga lầu các, phong thái có vài phần giống với Uyển Hoàng hậu năm đó.
Cửa cung, Lý Thường Niên một thân chống gậy, đầu đội dực thiện quan, thân hình gầy gò, sắp bước lên xe liền nghe tiếng Lý Tâm Ngọc từ đằng sau vang lên.
Y nhìn lại, ngẩn người, lập tức cười nói: “Tâm Nhi sao hôm nay lại ăn mặc xinh xắn vậy?”
“Phụ hoàng hiếm khi xuất cung, con tới tiễn người.” Lý Tâm Ngọc tiến đến, đưa tay giúp phụ thân chỉnh lại áo mũ, cười nói: “Đến phủ Quốc Công phải xuyên qua chợ, nơi đó hỗn tạp, dù đó có cấm quân mở đường, vẫn nên cẩn thận.”
Trung Nghĩa Bá Triệu Mẫn Thanh một bên lập tức nói: “Công chúa yên tâm, thần đã nghe theo an bài của Thái tử cùng Điện hạ, sớm đã bố trí xong mọi thứ.”
Lý Tâm Ngọc như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Vậy mời Trung Nghĩa Bá đi đầu mở đường.”
Lúc này tại phủ Quốc Công, khách vãng lai không dứt, vô cùng náo nhiệt, mà hậu viện như một đạo bình phong vô hình bị tách ra, một mảnh nước đọng cũng trở nên nghiêm nghị.
Bùi Mạc một thân y phục đen, trên cổ buộc khăn che mặt, trong tay cầm trường kiếm, đứng bên ngoài thư phòng.
Nương theo chuyển động của máy móc, âm thanh trầm thấp của Vi Khánh Quốc vững vàng truyền đến: “Cấm quân đã đến phía trước rồi, thế điệt mời vào bên trong mật thất, theo kế hoạch mà làm.”
Bùi Mạc bước hai bước, lúc sắp bước vào mật thất, hắn lại ngừng chân, tựa hồ đang suy tư điều gì.
“Thế điệt?” Vi Khánh Quốc lên tiếng.
Bùi Mạc thu lại tâm tình, quay đầu lại bình tĩnh hỏi: “Lúc ám sát, ta nên làm thế nào mới mở được mật thất?”
“Cái này đơn giản, thế điệt xem đi.” Vi Khánh Quốc chỉ vào viên gạch sâu bên trong mật thất, cười nói: “Viên gạch này chính là cơ quan, lúc đó chỉ cần ấn một cái, cửa sẽ mở ra.”
Bùi Mạc gật đầu, nói: “Ta vì đại nghiệp mà chết, vạn mong Quốc công an táng di hài ta ở mộ tổ Bùi gia.”
Hắn nói vừa bi tráng lại thong dong, chẳng biết vì sao, Vi Khánh Quốc lại có chút tiếc hận. Một thiếu niên thông tuệ cường hãn như vậy, vốn nên có tiền đồ hoài bão, đáng tiếc, hôm nay phải bỏ mạng ở đây…
Vi Khánh Quốc vỗ vỗ vai Bùi Mạc, lại thâm sâu nói: “Thế điệt yên tâm, lão phu nhất định theo lời thế điệt.”
Bùi Mạc hào hiệp nở nụ cười, nhìn chằm chằm Vi Khánh Quốc: “Nếu như vậy, ta không còn gì tiếc nuối.”
Chẳng hiểu sao, Vi Khánh Quốc cảm thấy ánh mắt Bùi Mạc có chút khiến người ta bỡ ngỡ, đợi hắn nhìn kỹ lại, Bùi Mạc đã xoay người bước vào mật thất.
Âm thanh máy móc lại vang lên, Bùi Mạc im lặng đứng trong mật thất, nhìn hai bức tường chậm rãi đóng lại, tầm mắt ngày càng hẹp, càng hẹp, cuối cùng biến thành một cái khe.
Trong nháy mắt Vi Khánh Quốc xoay người rời đi, Bùi Mạc móc ra một đồng xu nhỏ cong tay búng hạt táo bay ra, vừa vặn kẹp lại khe hở giữa cánh cửa mật thất.
Nhờ có đồng xu kẹp lại mà hai bức tường chưa hoàn toàn đóng lại, để lại một kẽ hở cực nhỏ, vừa để không khí luồn vào, vừa có thể xem xét tất cả động tĩnh bên ngoài.
Nhờ ánh sáng bên ngoài, Bùi Mạc nhìn được tất cả bên trong mật thất: trống rỗng, món đồ gì cũng không có, chỉ có một ngọn đèn trên góc tường.
Có gió luồn vào khe, Bùi Mạc mới không bị ngột chết, giơ tay lấy ngọn đèn, dùng hột quẹt mang theo bên người đốt lên, tầm mắt lúc này mới dần sáng lên.
Bùi Mạc đi tới bên tường dừng lại, sờ viên gạch tối màu Vi Khánh Quốc chỉ, hắn hít sâu một hơi, ấn xuống.
Máy móc chuyển động, tiếng vang nghe thật rõ ràng, nhưng so với âm thanh mở cửa thì lại quá nhỏ, nhỏ như là tiếng khởi động của ám khí…
Quá nhiên, lúc Bùi Mạc nhảy ra thì hàn quang đã lóe lên, ám khí từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Cũng may Bùi Mạc có cảnh giác, lăn lộn mấy vòng tránh đợt loạt tên đầu tiên, vừa mới đứng lên, nhóm mũi tên thứ hai lại bắn tới.
Mật thất không rộng, không hề có chỗ tránh né, Bùi Mạc chỉ có thể vừa né vừa rút kiếm chặn mũi tên lại.
Đợi khi bắn xong, dù thân thủ mạnh mẽ, Bùi Mạc vẫn thở hồng hộc, đến xiêm y cũng bị rách một vài nơi, cũng may chưa rách da chảy máu.
Đất đầy tàn tiễn, cơ hồ không có chỗ đặt chân, Bùi Mạc híp híp mắt nhìn lên viên gạch, đúng như dự đoán, mật thất này là nơi chết chóc, chỉ có vào không có ra.
“Lão phu chưa bao giờ tin tưởng Bùi Mạc, lừa hắn vào mật thất là vì muốn giết hắn, loại đi chướng ngại cuối cùng.” Vi Khánh Quốc ngồi trong phòng, nhìn lên bức chân dung của Khương Phi, khóe miệng loan thành nụ cười trào phúng: “Hắn ở bên Lý Tâm Ngọc hơn nửa năm, ở bên cạnh ta không quá ba tháng, sao ta dám tin tưởng hắn? Hầy, chung quy cũng là trẻ người non dạ, hắn cho là hắn nắm được ta, kỳ thực bị ta đùa bỡ trong lòng bàn tay.”
“Hắn tìm tới ta, có thể là chân tâm quy hàng, cũng có thể là thông đồng với Lý Tâm Ngọc. Dù chân tướng thế nào, thà giết lầm 1000 tên cũng không bỏ sót 1 đứa, câu nói này, là nương nương nàng nói cho ta.”
Vi Khánh Quốc si mê ngắm nhìn chân dung, âm thanh lãnh khốc, như rắn độc lè lưỡi: “Kỳ thực ta cũng hy vọng hắn là gian tế Lý Tâm Ngọc phái tới, như vậy mới có thể truyền đi thông tin ám sát sai lệch, làm mọi bố trí phòng bị của nàng ta như công dã tràng.”
Dứt lời, Vi Khánh Quốc xoay người, nói với hơn 10 tên áo đen: “Các người đều là cao thủ trăm người lấy một, kế hoạch lần này, chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại!”
Trong mật thất.
Chuyện Bùi Mạc lo nhất cuối cùng đã xảy ra, Vi Khánh Quốc lừa tất cả mọi người.
Quả nhiên là cáo già hồ ly!
Bùi Mạc giơ tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi, tâm tư nhanh chóng chuyển động: Phủ quốc công đã được dọn sạch, vậy Vi Khánh Quốc không định động thủ trong phủ, chỉ có một khả năng…
Hắn muốn ám sát Hoàng đế ngay trên đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...