Đêm hôm ấy, Lý Tâm Ngọc nằm mơ.
Từ lúc trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên nàng mơ tới chuyện cũ trước kia.
Trong mơ có lần đầu gặp gỡ giữa nàng và Bùi Mạc ở Bích Lạc cung, là lúc từng tận tuyết lớn bay bay; có lần nàng trêu đùa Bùi Mạc, khiến hắn đỏ ửng mặt vì giận; có lần hai người trốn dưới cửa phòng đọc sách, cẩn thận mà mãnh liệt trao nhau nụ hôn đầu. Khi đó nàng trong mắt Bùi Mạc không có cừu hận, cũng chẳng có oán hận, chỉ tràn ngập nụ cười của nàng, cứ lần này đến lần khác làm nũng nàng: “Thơm một cái nữa thôi, công chúa, một cái nữa thôi mà.”
Lần đầu say rượu vượt quá giới hạn, trải qua một đêm xuân cùng Bùi Mạc, hắn cứ hết hôn môi lại đến mắt nàng, mà nàng say đến quên trời quên đất, đùa giỡn hắn xong liền lăn đùng ra ngủ, sao nhìn được sự chấp nhất trong mắt hắn.
Hoa nở lá rụng, mây tụ lại tan, thực sự là một quãng thời gian vô lo vô nghĩ, là độ tuổi không biết trời cao đất dày, ngay đến không khí cũng tỏa hương chuốc say lòng người.
Đáng tiếc mộng cảnh đẹp như vậy, lại chẳng khác nào bong bóng dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng có ngày vỡ tan.
Trong mộng nàng vẫn cảm nhận được sự khủng hoảng, sợ hãi tột độ khi Bùi Mạc bị trói chặt dưới tuyết. Lý Tâm Ngọc hiểu rõ, qua lại cùng con trai kẻ thù trong mắt Phụ hoàng lẫn Thái tử là ý nghĩ gì.
Nàng là đứa nhỏ được cưng chiều quá hóa hư, chỉ biết đùa vui mà chưa biết làm sao gánh hậu quả. Nàng thích Bùi Mạc? Đúng là nàng thích Bùi Mạc. Nhưng nàng là bảo bối của cha và hoàng huynh 18 năm này, nàng không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt thất vọng của hai người họ.
Trước tình thế khó xử đó, nàng đã đưa ra quyết định ngu xuẩn nhất, phủ định tình cảm của nàng và Bùi Mạc bằng một thái độ bỡn cợt: “Chơi đùa mà thôi” bốn chữ, cũng chính là lời nguyền đáng sợ nhất, là khởi nguồn của mọi cơ sự, nó khiến tất cả sự tin tưởng, chân thành, dịu dàng mà cả hai cùng gây dựng tam thành mây khói.
Ngày định việc kết hôn cùng Vũ An Hầu Quách Trung, Lý Tâm Ngọc tự tay đưa nô khế trả lại cho Bùi Mạc: “Bổn cung phải thành thân rồi, không thể cùng ngươi ở một chỗ nữa, từ nay về sau ngươi được tự do, đi đi.”
Nàng tự mình cho rằng đây là ân huệ lớn lao nàng ban cho Bùi Mạc, hắn nên cảm thấy biết ơn ân đức của nàng mới phải.
Nhưng khi Bùi Mạc nhận lấy tờ giấy kia, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, cứ như vậy nhìn nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt ửng đỏ.
Hắn nói: “Lý Tâm Ngọc, nàng biết thứ ta muốn không phải cái này.”
“Nhưng ta chỉ có thể cho ngươi thứ này! Ngươi chỉ là một nô lệ, lại là con trai của tội thần, mà ta lại đường đường là một đế cơ! Ngươi muốn ta phải làm sao đây, Bùi Mạc, gả cho một nô lệ như ngươi sao?”
“Lúc ngươi cùng ta chung giường chung gối, nàng từng nói người nàng thích nhất là ta.” Tay hắn nổi gân xanh, bàn tay nắm thành quyền run run. Hắn tiến lại gần Lý Tấm Ngọc, bao phủ nàng trong chiếc bóng to hắn của hắn, từng câu từng chữ nói ra đều như chứa cả một nỗi đau to lớn: “Nàng đừng gả cho Quách Tiêu, đừng đi tìm nam nhân khác, nàng đợi ta thêm chút nữa, đợi ta có được không?”
Mỗi một bước áp sát của hắn, Lý Tâm Ngọc lại lùi về phía sau một bước, đến khi không lùi được nữa, nàng ngã lên đầu giường, ngửa đầu hờ hững nói: “Bùi Mạc, ngươi biết rõ đây là chuyện không thể. Cho ngươi thêm thời gian, rồi sao nữa? Chuyện kết hôn cùng Quách Tiêu đã bố cáo toàn thiên hạ, dù có làm thế nào đi chăng nữa cùng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.”
“Mơ hão?” Sao lúc trêu đùa ta, sao không nói tương lai của chúng ta là mơ hão?” Bùi Mạc đè tay lên đầu giường, ép cả người nàng vào trong lòng mình, lại tàn nhẫn nói: “Công chúa, ta là người cứng nhắc, nếu ngươi đã vô tình vậy không nên tìm ta đùa bỡn mới phải. Chuyện đến nước này, nàng cho rằng mình có thể thoát ra sao?”
“Nhân sinh khổ đoản, vốn nên hưởng lạc trước mắt. Không phải chỉ là ngủ chung thôi sao, đã có gì to tát?” Lý Tâm Ngọc bị chọc giận, ăn nói bắt đầu hàm hồ: “Chứ giờ muốn sao nữa? Muốn bổn cung chết cùng ngươi sao?”
“Ta sẽ nhờ Lang Gia Vương giúp Bùi gia giải oan, đợi ta có lại Bùi gia, ta sẽ quay về cưới nàng.”
“Không thể nào…”
“Có thể! Chỉ cần nàng tin ta, thì tất cả đều có thể!”
Lý Tâm Ngọc lắc đầu: “Ta không muốn đem tính mạng cùng tương lai đặt vào chuyện này, tình cảm giữa chúng ta đã tận, ngươi….ô!”
Bùi Mạc ôm chặt lấy nàng, tàn nhẫn hôn lên môi nàng. Đó là một nụ hôn hung hãn mà tuyệt vọng, sự mãnh liệt mang theo mùi vị đau đến khắc cốt ghi tâm, khiến Lý Tâm Ngọc nếm được cả vị tươi của máu tanh lẫn vị mặn của nước mắt…
“Bùi Mạc, ngươi thả ta ra…ô!”
Nàng giãy dụa, đánh hắn, nhưng hắn bằng bất cứ giá nào cũng không buông, đưa hay tay nàng đặt lên giườn nhỏ, nghiêng người thâm trầm hôn nàng…Không, nói đúng hơn đây không phải là nụ hôn giữa tình nhân mà như con thú cắn xé trong tuyệt vọng.
Đùng__
Tiếng bạt tai còn vang vọng trong phòng, đánh thức sự tuyệt vọng của cả hai. Lý Tâm Ngọc kinh ngạc nhìn dấu vân tay trên mặt Bùi Mạc, tay nàng run rẩy, lòng bàn tay đau đến tê dại.
Một cái tát kia, đánh vào mặt Bùi Mạc, cũng là đánh vào tim nàng.
Nàng vĩnh viễn không cách nào quên được tình cảnh đó, mi mắt còn chưa khô nước mắt, khóe miệng còn chưa khô máu tươi, hắn cứ như vậy nhìn nàng, nở một nụ cười thật chậm, lạnh đến tận xương tủy.
Hắn đứng dậy đến bên án thư tìm lấy một con dao rọc giấy, nắm chặt dưỡi dao sắc bén trong tay, từ trên cao nhìn xuống Lý Tâm Ngọc, như con thú đói đến phát điên nhìn chằm chằm vào con mồi.
“Ngươi muốn làm gì? Bỏ đao xuống!” Lý Tâm Ngọc hoảng hốt lùi về phía sau, hướng ra cửa hét lớn: “Đến….”
Chưa dứt câu, Bùi Mạc đã lấy tay bịt miệng nàng, khàn khàn giọng: “Suỵt…yên lặng.”
Hắn muốn giết mình! Lý Tâm Ngọc hoảng sợ, cả người run lên, nhìn con dao trên tay Bùi Mạc.
Nàng muốn giãy dụa nhưng không cách nào động đậy, thời khắc lưỡi dao hạ xuống đó, nàng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt!
Nhưng mà cơn đau như trong tưởng tượng vẫn chưa đến, lại có gì đó tí tách rơi trên mặt nàng. Nàng run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy Bùi Mạc đang gắt gao cắn chặt môi, phía sau vạt áo nơi gáy máu đang chảy đầm đìa.
Hắn ngay cả dấu ấn nô lê dính liền thịt cũng miễn cưỡng phá đi! Lý Tâm Ngọc không sao tưởng tượng được cảm giác đau đớn đó, cái tên điên này!
Bùi Mạc băng bó qua loa vết thương, hỏi: “Lý Tâm Ngọc, ngươi có từng yêu ta không?”
“Hiện tại cố chấp hỏi chuyện này còn có ý nghĩa gì?”
“Ngươi có từng yêu ta không?”
“Bùi Mạc, ngươi điên rồi?”
Không có được đáp án, Bùi Mạc cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Hiểu rồi, ngươi không yêu ta.”
Lý Tâm Ngọc thoát khỏi vòng tay hắn, lau lau khuôn mặt đầy máu, run rẩy nói: “Ta cho ngươi tự do, ngươi cũng buông bỏ cừu hận đi, xuất cung yên ổn sống qua ngày, có được không?”
Bùi Mạc nhìn nàng chằm chằm, nhẹ nhàng gật đầu, một câu “Được” vừa thốt ra, nước mắt liền rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Bùi Mạc khóc.
Hắn đi rồi, mang theo vết thương còn chảy máu, cũng không bao giờ quay lại thành Trường An nữa, trái tim Lý Tâm Ngọc cũng trở nên trống rỗng.
Nửa năm sau, hoàng đế Lý Thường Niên vì uống quá nhiều loại thuốc mà băng hà, việc kết hôn vì chữ hiếu cũng được trì hoãn một năm.
Năm tiếp theo, vị Hoàng đế mới đăng cơ Lý Tấn bỏ bê triều chính, suốt ngày du hí nhân gian, Thừa tướng không nhịn được trước điện lên án Hoàng đế vô năng ngu ngốc, lại bị Lý Tấn chém ngay ngoài điện, lão thần khác không chịu nổi nhục cũng đập đầu tự sát ngoài điện.
Sưu cao thuế nặng, kinh tế trì trệ, lời oán hận của dân chúng chồng chất, Lang Gia Vương ỷ thế đảo chính, thoáng chốc đã kéo đến đế đô.
Binh đến dưới thành, Lý Tấn sợ hãi suốt ngày nấp phía sau cung không dám ra mặt. Suy nghĩ một hồi, Lý Tâm Ngọc quyết thay hắn làm chủ, đến tìm hắn, cho hắn lựa chọn.
Nàng cười nói: “Hoàng huynh, gả ta đi vậy, Quách gia là hy vọng cuối cùng của chúng ta rồi.”
Chưa để tang tiên đế được ba năm, tân hoàng đế đã vội vã gả muội muội đi để lôi kéo 50 ngàn binh mã của Quách An về phía mình.
Ngày nàng xuất giá, bầu trời u ám đến đáng sợ. Lý Tâm Ngọc một thân xiêm y tinh xảo, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là cảm giác hiu quạnh đến thê lương.
Ngồi phía sau xe ngựa của phò mã Quách Tiêu, thái tử ca ca giục ngựa đuổi theo sau nàng rất lâu. Hắn khóc ròng ròng, gào thét, hắn nói hắn có lỗi với nàng, nỡ đem hạnh phúc của muội muội đổi lấy chút an ổn của bản thân. Hắn nói, ta là một hoàng đế thất bại, tha thứ cho ta, Tâm Nhi.
Quách gia quanh năm mang binh chinh chiến bên ngoài, để nhà định cư ở U Châu, Lý Tâm Ngọc gả cho Quách gia, theo lẽ thường cũng theo lên phía Bắc.
Quách Tiêu sớm ngưỡng mộ sắc đẹp cả Lý Tâm Ngọc, dọc đường hết sức ân cần hỏi han, mà vào đêm khi đám cưới vượt sông Hoàng Hà, xảy ra sự cố.
Quân đảo chính đã sớm mai phục nơi này, bao vây toàn bộ đội đưa dâu dễ như ăn bánh. Bên người chỉ còn sót lại nữ hậu vệ Bạch Linh, Lý Tâm Ngọc trở thành tù binh của quân đảo chính.
Nàng bị giam lỏng một mình trong thành trì, thời khắc nửa tiếng ngắn ngủi có lẽ là thời khắc khó khăn nhất trong đời nàng. Nàng không biết mình đang chờ đợi cái gì, là nhục nhã hay cái chết?
Dường như qua một thời gian rất lâu, bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, nàng nghe thấy tên lính gác trầm giọng nói: “Bùi Tướng quân.”
Lý Tâm Ngọc hoảng sợ, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cảnh cửa gỗ đang bị đẩy ra.
Vải mành bị vén lên, một thân ảnh cao lớn bước vào. Hắn buộc mái tóc dài lên, khoác ngoài chiến giáp, áo choàng còn đọng tuyết, những năm này, hắn trưởng thành hơn nhiều, cũng thâm sâu không lường được hơn nhiều.
Hắn đứng đâu, đến không khí nơi đó cũng trở nên mỏng manh.
Lý Tâm Ngọc không có can đảm chất vấn hắn vì sao phải nương nhờ vào Lang Gia Vương Lý Nghiên Bạch.
Bùi Mạc cởi áo bào vắt lên giá gỗ, nhấc theo một cái hộp bước lên trước, ánh mắt như đao quét trên người Lý Tâm Ngọc.
“Dáng vẻ mang áo cưới của ngươi, thật đẹp.” Hắn nói rồi đem cái trong tay đặt lên bàn, trước mặt Lý Tâm Ngọc. Hắn ngồi xuống, khóe miệng cười nguy hiểm, ra hiệu nàng: “Mở nó ra.”
Lý Tâm Ngọc lùi về phía sau một bước: “Không…”
Nàng sợ trong hộp là đầu đang dính máu của một vị thân hữu nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...