Phố cổ đông nghịt người. Hễ chỗ nào thích hợp cho việc chụp hình thì mọi người đều phải xếp hàng mới có thể chờ tới lượt mình.
Hà Diệp bị Chu Tình kéo vào hàng người đang đứng đợi. Với tư cách là một nhiếp ảnh gia phục vụ các cô, Châu Hướng Minh phải cầm máy ảnh đi theo hai người để chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Lục Tân đi mua thịt nướng rồi quay lại.
Anh cầm một túi lớn bằng giấy bạc trên tay trái. Sau khi mở nó ra, chuyện đầu tiên Lục Tân làm chính là lấy một xiên thịt bò rồi đưa nó cho Hà Diệp.
Đây là thứ cô muốn ăn trong lúc gọi món lúc nãy.
Chu Tình: “Này, tôi còn đói bụng hơn cả Tiểu Diệp đấy nhé. Tại sao thánh tri thức lại không đưa đồ ăn cho tôi trước hả?”
Hà Diệp lặng lẽ liếc nhìn cô bạn của mình.
Lục Tân mỉm cười, sau đó vừa đưa loại mực nướng Chu Tình muốn ăn cho cô ấy vừa thản nhiên giải thích: “Càng sợ ai thì sẽ càng tôn trọng người đó mà.”
Hà Diệp: “...”
Chu Tình cười ha ha: “Tiểu Diệp dịu dàng và yếu đuối như vậy, làm sao cậu ấy có thể dọa dẫm kẻ đầu toàn sạn như cậu chứ?”
Lục Tân không tiếp tục giải thích mà chỉ đưa một xiên mực cho Châu Hướng Minh, sau đó anh tự lấy một xiên thịt bò rồi bọc kín số thức ăn còn lại.
Châu Hướng Minh cắn một miếng trước, vừa nhai vừa duỗi cánh tay trái đang cầm xiên thịt nướng ra, sau đó anh ấy dùng tay phải giả làm con dao để rạch một đường dọc theo mu bàn tay, cuối cùng nháy mắt với Chu Tình: “Nếu như cậu bị đối xử thế này thì cậu có thể không sợ à?”
Chu Tình: “Cậu cút đi. Bớt trêu ghẹo Tiểu Diệp nhà chúng tôi đi nhé.”
Hà Diệp: “...”
Nếu như người chị em tốt của Hà Diệp không nở nụ cười rạng rỡ đến vậy thì suýt chút nữa cô đã tin câu này là thật rồi. Rõ ràng Chu Tình cũng đang hóng hớt xem kịch một cách vui vẻ như Châu Hướng Minh mà!
Cô bèn trừng mắt với kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.
Nhưng khi Lục Tân nhìn về phía cô với vẻ bình thản, Hà Diệp lại cúi đầu ăn xiên thịt bò của mình.
Cô mới ăn được một nửa thì đã đến lượt bọn họ chụp ảnh.
Chu Tình bèn tiện tay đưa xiên thịt bò đang ăn dở cho vị trùm tri thức đang nhàn rỗi. Nhưng Hà Diệp lại không thể làm điều này một cách tự nhiên như bạn mình được. Cô do dự một thoáng, sau đó một cánh tay quen thuộc chợt vươn về phía cô: “Người bạn cũ, đừng khách sáo.”
Hà Diệp không nhịn được nên đã bật cười. Cô nhanh chóng đưa xiên thịt nướng cho anh rồi đi theo Chu Tình đến cây cầu đá.
Những ngọn đèn rải rác khắp mặt nước, mặt sóng phản chiếu bóng người.
Hà Diệp dựa vào lan can theo tư thế đã được dự tính ổn thỏa từ trước. Cô giả vờ như đang nhìn chiếc du thuyền mà Chu Tình chỉ vào ở bên cạnh nhưng khóe mắt lại không thể không trôi dạt về phía bờ đê ở đầu cầu – nơi có Châu Hướng Minh đang giơ máy ảnh và cả Lục Tân đang lẳng lặng đứng bên cạnh.
“Hà Diệp à, cậu nhìn mặt nước đi nào, đừng nhìn tôi nữa.” Châu Hướng Minh vừa nói vừa chỉ tay xuống mặt sông.
Chu Tình cười nhạo rồi thì thầm vào tai Hà Diệp: “Cậu ấy đúng là đồ ngốc mà.”
Hai má Hà Diệp nóng bừng, rốt cuộc cô cũng không dám tiếp tục phân tâm nữa.
Trong vòng một tiếng đồng hồ đi dạo ở phố cổ, hầu như bọn họ chỉ chụp ảnh hoặc xếp hàng để chụp ảnh mà thôi.
Chu Tình giả vờ quan tâm Lục Tân: “Có phải thánh tri thức cảm thấy rất nhàm chán khi phải liên tục chờ đợi bọn tôi không? Hay là cậu cứ về trước đi?”
Hà Diệp cụp mắt hút trà sữa.
Lục Tân liếc nhìn cô rồi đáp: “Ngắm phong cảnh cũng hay ho mà.”
Chu Tình và Châu Hướng Minh nhìn thấy ánh mắt này của anh hết sức rõ ràng, thế là hai người họ vô thức nhìn nhau. Sau khi cả hai cùng nở nụ cười chóng vánh vì trong lòng ngầm hiểu nhưng không nói ra, bọn họ lại trừng mắt với nhau.
Họ đi dạo tiếp cho tới tám giờ hơn, song sự nổi tiếng của khu phố cổ vẫn không hề suy giảm.
Tuy nhiên, bốn người họ đã đi tới đi lui trên con phố cổ một vòng rồi. Lúc đứng trước lối vào phố cổ ở phía nam, Chu Tình bèn nhìn vào điện thoại di động của mình rồi hỏi: “Tối nay chúng ta kết thúc ở đây hay là mọi người muốn đổi sang nơi khác để thăm thú tiếp?”.
||||| Truyện đề cử: Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái! |||||
Lục Tân và Châu Hướng Minh đều nhìn Hà Diệp.
Hà Diệp: “Vậy chúng ta về nhé? Tớ còn phải tẩy trang và thay quần áo nữa.”
Chu Tình: “Cũng được. Vậy hai đứa mình sẽ bắt taxi đến chỗ chị họ của tớ nhé. Còn các cậu tới đây bằng phương tiện gì?”
Châu Hướng Minh: “Lái xe á. Mỗi người một xe. Nếu bọn tôi để hai cậu tự bắt taxi trong tình huống này thì ở những buổi họp lớp về sau, tôi sợ mình sẽ mất mặt nếu kể về chuyện này á.”
Chu Tình bèn nhìn về phía Lục Tân: “Thánh tri thức có ý kiến gì không nào?”
Lục Tân: “Tôi sẽ đưa các cậu về.”
Chu Tình trả lời với vẻ hài lòng: “Quả nhiên thánh tri thức vẫn là một người thẳng thắn và hào sảng nhỉ. Vậy chúng tôi sẽ ngồi xe của cậu nhé. Tôi cũng muốn được cảm nhận cảm giác khi ngồi trên xe Panamera* đấy.”
*Panamera (hay Porsche Panamera) là một chiếc sedan hoàn hảo mang đậm phong cách Porsche thể thao, được cải tiến rất hiện đại.
Lục Tân chỉ tay về bãi đậu xe đối diện: “Xe ở đằng kia, các cậu ở đây đợi tôi nhé?”
“Không cần đâu. Chúng ta cùng nhau sang đó đi. Chỗ này không tiện dừng xe đâu.”
Lục Tân đi trước dẫn đường.
Chu Tình kéo Hà Diệp đuổi theo anh.
Châu Hướng Minh theo sát phía sau với vẻ mặt khó hiểu: “Không phải chứ! Hai cậu đều ngồi xe của cậu ấy hả?”
Chu Tình: “Nếu không thì sao nào?”
Châu Hướng Minh: “Tốt xấu gì cũng có một người sang ngồi xe tôi đi chứ. Tôi thấy rất vô vị khi phải lái xe một mình đấy.”
Chu Tình: “Cậu có thể trực tiếp về thẳng nhà mà.”
Châu Hướng Minh: “Không được. Đã lâu rồi tôi không gặp lại Hà Diệp nên tôi muốn ở cạnh cô ấy thêm một lúc nữa.”
Hà Diệp: “... Hai cậu đang tán tỉnh nhau nên đừng lôi tớ vào nữa, được không hả?”
Quả thực câu nói này như vừa chọc vào tổ ong vò vẽ. Thế là Chu Tình hất cánh tay của Hà Diệp ra và muốn thọc lét cô, ngay cả Châu Hướng Minh cũng xắn tay áo lên như đang muốn bắt cô lại.
Hà Diệp vừa bật cười vừa chạy về phía trước.
“Đừng lộn xộn nữa.”
Lục Tân dùng một tay túm lấy cổ tay Hà Diệp để kéo cô lại. Gần như cùng lúc đó, có một chiếc ô tô điện chạy vụt qua cách đó ba bước.
Hà Diệp: “...”
Lục Tân buông tay Hà Diệp ra rồi che chắn cô ở phía sau, sau đó nhìn hai người còn lại với vẻ mặt vô cảm: “Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết không được đùa giỡn khi qua đường. Các cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Chu Tình thật sự không mấy thân thiết với Lục Tân nên khi bị anh dọa nạt như vậy, cô ấy lập tức trở nên ngượng ngập.
Tất nhiên Châu Hướng Minh không hề sợ Lục Tân. Anh ấy hếch cằm về phía Hà Diệp – người đang đứng sau lưng anh: “Cậu đừng thiên vị như vậy. Rõ ràng Hà Diệp mới là người trêu chọc bọn tôi trước mà.”
Lục Tân nhìn anh ấy: “Cô ấy chỉ nói sự thật thôi. Tôi cũng cho rằng lúc nãy hai cậu đã liếc mắt đưa tình với nhau đấy.”
Châu Hướng Minh phản bác lại theo bản năng: “Cậu thì biết cái gì? Nếu cậu thực sự biết chuyện này thì trước đây đã không bị Hà Diệp…”
Cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến. Châu Hướng Minh lập tức nhìn xuống bàn chân đang giẫm lên giày mình với vẻ khó tin.
Chu Tình trừng mắt với anh ấy: “Cậu im lặng đi. Chúng ta đều là bạn bè của nhau cơ mà, phải giữ một chút thể diện cho trùm tri thức chứ!”
Châu Hướng Minh hỏi vặn: “Tôi đang thay mặt bọn mình nói chuyện, thế mà cậu lại giúp cậu ấy hả?”
Chu Tình hừ lạnh: “Ai muốn giúp cậu ấy chứ! Đi thôi. Tôi sẽ ngồi xe của cậu. Không phải là Panamera chứ gì? Mấy năm nữa tôi sẽ bảo Tiểu Diệp mua cho tôi một chiếc chạy cho đã nghiền.”
Cô ấy rảo bước thật nhanh về phía bãi đậu xe mà không hề ngoảnh lại.
Châu Hướng Minh giơ nắm đấm về phía Lục Tân, sau đó vừa cười tươi rói vừa đuổi theo Chu Tình.
Hà Diệp sững sờ. Tại sao chỉ trong một phút ngắn ngủi mà mọi chuyện lại phát triển thành thế này?
Lục Tân xoay người lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu em muốn đi chung xe với bọn họ thì cũng không sao đâu.”
Cô vừa nhìn đã biết anh đang không vui. Chẳng biết Lục Tân đang giận hai người ấu trĩ kia hay là bực bội Châu Hướng Minh vì đã vạch trần vết thương lòng của anh nữa.
Bất kể là ai, nếu bị bóc trần trước mặt mọi người rằng họ đã từng bị người yêu vứt bỏ thì đều sẽ thấy mất mặt, đúng không?
Nếu lúc này Hà Diệp lại chạy sang xe của Châu Hướng Minh và bỏ mặc Lục Tân một mình thì sẽ càng khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
“Tôi… Tôi vẫn nên đi xe của anh thì hơn. Tôi không muốn tới đó để làm kỳ đà cản mũi đâu.” Hà Diệp cố gắng khuấy động bầu không khí, tiếp đó lại khẽ oán trách với bóng lưng của Châu Hướng Minh và Chu Tình: “Rõ ràng họ đang thích nhau nhưng lại không chịu thừa nhận.”
“Em mà cũng nhận ra chuyện này cơ à.”
Giọng nói của anh đã ôn hòa hơn trước một chút. Hà Diệp bèn thử nhìn sang.
Lục Tân tránh mặt sang chỗ khác: “Đi thôi.”
Bầu không khí lại trở nên vi diệu theo một hướng khác.
Hà Diệp đi theo sau Lục Tân mà không nói gì cả, sau đó ngồi vào ghế phụ lái.
Chu Tình: [Chà chà, Lục Tân thực sự nổi giận rồi hả? Trước kia, tớ chỉ biết rằng cậu ấy là người cao ngạo và lạnh nhạt thôi. Nhưng đêm nay Lục Tân lại trở nên hung dữ, làm tớ sợ lắm luôn á.]
Hà Diệp: [Cũng đâu có hung dữ gì đâu? Anh ấy chỉ đang nhấn mạnh vấn đề an toàn thôi. Vả lại chuyện hai cậu đang tán tỉnh nhau cũng là sự thật mà.]
Chu Tình: [Cậu nấp sau lưng Lục Tân nên mới dám nói như vậy thôi. Thử bảo cậu ấy nhìn cậu bằng ánh mắt vừa rồi đi? Không đúng, cậu không thể chịu nổi bất kỳ loại ánh mắt nào của cậu ấy cả.]
Hà Diệp: [... Cậu và Châu Hướng Minh thế nào rồi?]
Chu Tình: [Thậm chí cậu ấy còn có thể nuốt trôi cơn giận về việc Lục Tân chỉ chịu xuất hiện sau khi đã về nước một năm cơ mà, sao cậu ấy có thể để bụng một vấn đề nhỏ nhặt như thế này được? Còn tớ ấy à, tớ chỉ không muốn làm bóng đèn ở chỗ các cậu thôi.]
Hà Diệp: [Tớ mới là người không muốn làm bóng đèn ở chỗ hai cậu đấy.]
Chu Tình: [Chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Làm bóng đèn đâu thú vị bằng ngồi trên ghế phụ lái của bạn trai cũ siêu đẹp trai nhỉ.]
Hà Diệp cắn môi rồi úp điện thoại xuống.
Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện Lục Tân vẫn chưa lái xe mà đang nghiêng đầu nhìn cô, cũng chẳng biết anh đã ngắm Hà Diệp được bao lâu rồi.
Trái tim Hà Diệp hẫng một nhịp: “Anh đang nhìn bọn tôi trò chuyện hả?”
Lục Tân: “Không phải. Tôi đang nhìn món đồ trang sức trên đầu em. Nó được làm bằng vàng thật à?”
Hà Diệp: “... Sao có thể như vậy được? Tiền thuê nó đâu có bao nhiêu đâu.”
Lục Tân nhìn vào màn hình dẫn đường: “Địa chỉ?”
Xe chuyển bánh. Lúc chuẩn bị rời khỏi bãi đậu xe, Hà Diệp chợt nhìn thấy xe của Châu Hướng Minh. Anh chàng kia hạ kính xe xuống, vừa vẫy tay vừa cười cười với cô. Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ấy đã thu lại nụ cười xán lạn kia để liếc nhìn Lục Tân với ánh mắt sắc lẹm như dao.
Hà Diệp nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông bên cạnh mình.
Thế là cô cũng trộm cười. Một chút cảm giác khó xử và gượng gạo này cũng đã biến mất rồi đúng không?
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe cùng dừng lại phía sau cửa hàng Hán phục, cách đó một trăm mét.
Chu Tình đợi Hà Diệp trong chốc lát, sau đó khoác tay cô cùng đi vào trong.
Châu Hướng Minh đẩy cửa xe ra, đi đến bên cạnh Lục Tân rồi gõ cửa.
Lục Tân hạ cửa kính xe xuống.
Hai tay của Châu Hướng Minh vịn vào nóc xe, sau đó cúi đầu hỏi anh: “Thế nào rồi? Có hi vọng không? Tôi cảm thấy hình như Hà Diệp cũng không quá kháng cự cậu đâu.”
Tuy Lục Tân là người bị cô nói lời chia tay nhưng Châu Hướng Minh vẫn còn lưu giữ ký ức sâu sắc về đêm hôm đó. Người anh em tốt vốn luôn điềm tĩnh và tự tin bỗng chốc hồn bay phách lạc. Còn Tiểu Diệp – cô gái chỉ cần trêu chọc một chút đã đỏ mặt ngay lập tức – thì lại biến thành một Diệp Tử lạnh lùng như băng, cô kiên quyết muốn chia tay mà không hề do dự, thậm chí một chút cơ hội thương lượng cũng chẳng có.
Lục Tân không trả lời mà chỉ dựa vào lưng ghế. Đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía cửa hàng Hán phục, như thể chỉ cần Hà Diệp còn ở đó thì anh có thể giữ nguyên tư thế này để tiếp tục nhìn cô.
Châu Hướng Minh thở dài: “Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì tôi cũng không dám yêu đương gì nữa. Hình như chia tay cũng đồng nghĩa với việc đánh mất nửa cái mạng.”
Cuối cùng Lục Tân cũng liếc nhìn anh ấy, sau đó lại nhìn về phía cửa hàng Hán phục: “Cậu sẽ không như thế đâu.”
Châu Hướng Minh nhướng mày: “Vì sao?”
Khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng của Lục Tân chợt đượm ý cười trong nháy mắt: “Ngay cả bạn gái mà cậu còn chưa thể theo đuổi thành công cơ mà, vì vậy tất nhiên cậu sẽ không bị đối phương đá rồi.”
Châu Hướng Minh còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nâng cửa sổ xe lên sau khi nói xong.
Châu Hướng Minh đập mạnh vào cửa kính như một zombie suốt một lúc, sau đó vừa quay lại xe của mình vừa nói kháy anh.
Lục Tân nhìn anh ấy lên xe rồi lại nhìn lướt qua cửa hàng Hán phục. Đoạn, anh cầm lấy điện thoại di động để trả lời một vài tin nhắn liên quan đến công việc.
Trong lúc đối phương đang soạn tin nhắn, Lục Tân lại nhìn về phía cửa hàng Hán phục.
Châu Hướng Minh: [Không biết còn phải đợi bao lâu nữa. Họ đang chơi game à?]
Lục Tân: [Cậu đang đợi để đưa Chu Tình về nhà sao?]
Châu Hướng Minh: [Cô ấy với cậu có thân thiết gì đâu. Tôi đưa cô ấy về nhà vẫn phù hợp hơn.]
Lục Tân: [Nếu thích cô ấy thì cậu hãy theo đuổi ngay đi. Nếu cậu cứ dây dưa lần lữa thì chưa chắc Chu Tình sẽ đợi cậu mãi đâu.]
Châu Hướng Minh: [... Người bị bạn gái đá một cách kiên quyết như cậu mà còn muốn làm ba tôi hả?]
Lục Tân mỉm cười.
Trong cửa hàng Hán phục, Hà Diệp đã tẩy trang xong và đang gỡ tóc.
Màn hình của chiếc điện thoại di động trên bàn chợt sáng lên.
Hà Diệp dè dặt trốn tránh nhà tạo mẫu tóc để nhìn di động.
Tổ trưởng: [Lúc nãy ở bãi đậu xe, tôi đã có thái độ không tốt lắm. Lát nữa tôi sẽ đưa Chu Tình về nhà trước, sau đó lại đưa em về Hiểu Phong Nhã Cư.]
Hà Diệp: [Biết đâu cậu ấy lại muốn Châu Hướng Minh đưa mình về nhà hơn thì sao?]
Tổ trưởng: [Em có thể thử hỏi Chu Tình.]
Sau khi làm tóc xong, Chu Tình lại lập tức tới đây dắt Hà Diệp đi.
Cô bèn truyền đạt lại ý tứ của Lục Tân.
Chu Tình: “Wow, thánh tri thức là người lịch sự đến vậy á? Vậy thì dĩ nhiên tớ phải nể mặt cậu ấy rồi.”
Vì vậy, ngay khi hai chị em bước ra khỏi cửa hàng Hán phục, họ đã lập tức đi thẳng đến chiếc xe Panamera của Lục Tân.
Lúc đi ngang qua xe của Châu Hướng Minh, Hà Diệp đã mỉm cười và vẫy tay với anh ấy.
Châu Hướng Minh ngơ ngác nhìn hai cô gái lướt qua chỗ mình, sau đó mở cửa xe để gọi bọn họ với vẻ mơ hồ: “Khoan đã, có chuyện gì vậy?”
Nhưng hai cô gái lại phớt lờ anh ấy.
Ở ghế lái, Lục Tân liếc nhìn người anh em tốt của mình – người đang đứng bơ vơ trước gió trong chiếc áo khoác sặc sỡ - sau đó thản nhiên rời khỏi chỗ đậu xe.
Châu Hướng Minh: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...