Cảm thấy nước mắt sẽ tràn ra, Đóa Đóa lại quật cường dương cằm, không muốn nó rơi xuống, ánh mắt trong suốt, tóc thiếu niên như tơ, mặt đỏ như đóa hoa, sở sở động lòng người.
Chu Tước ninh ninh mày, thấp trầm mở miệng nói:“Nơi đây có yêu khí.”
Đóa Đóa ngạc nhiên, ngay sau đó tiếng lòng mạnh mẽ chấn động, đôi môi đã mất huyết sắc, run nhè nhẹ, nói:“Là…… Là vì thu nội đan của yêu vật phải không?”
Tại sao lại quên mất chuyện này. Nó từng nghĩ, Chu Tước rời đi là vì đã nhận ra mình ở thánh địa của Vũ tộc phải chịu ủy khuất, hóa ra…… Hết thảy đều là tự mình đa tình, trong lòng Chu Tước vĩnh viễn đều đem chuyện của Huyền Vũ đặt lên hàng đầu. Ngay cả cứu nó cũng là vì đang giúp Huyền Vũ nên tiện thể giúp đỡ nó.
“Phải……” Chu Tước nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, đang hướng tới phòng mình, đầu ngón tay chạm vào cái trán của Đóa Đóa một chút, thấp giọng nói:“Như thế này không được nói lung tung lộn xộn.”
Sương mù nổi lên, che khuất thân hình Đóa Đóa, dưới tình thế cấp bách, Chu Tước chưa phát giác trên mặt Đóa Đóa đã không còn huyết sắc, trong đôi mắt to lộ vẻ mê mang cùng đau đớn.
Cửa chi nha một tiếng bị mở ra, một nữ tử ôm một cây tỳ bà yểu điệu đi đến, con ngươi ướt át đưa tình, thấy Chu Tước hào phóng cười, hành lễ nói:“Nô tỳ Tương Tương, ra mắt công tử.”
Chu Tước ngưng mắt mà nhìn, phượng mâu lạnh như băng lại xinh đẹp, khiến tim Tương Tương đập mạnh, hai gò má ửng đỏ, tầm mắt nhìn đến tiểu hồ ly trong lòng Chu Tước, hơi kinh hãi, ngạc nhiên nói:“Công tử, tiểu hồ này hình như có linh tính, vì sao vẫn rơi lệ?”
Chu Tước cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thân thể nho nhỏ của Đóa Đóa cuộn tròn, run nhè nhẹ, nhắm chặt mắt không muốn tiếp tục rơi lệ, Chu Tước giơ tay, những ngón tay lạnh như băng lau đi nước mắt, giống như mang theo thương tiếc nói, “Quả thật nó thông minh dị thường, có lẽ hôm nay có chuyện không tốt, mới có thể thương tâm như vậy.”
Nữ tử uyển chuyển cười nói:“Thật là thú vị, tiểu hồ có tình như vậy, khó trách công tử tới đây cũng muốn mang nó theo.”
Dứt lời, ngồi xuống, điều điều tỳ bà, nhạc thanh thanh linh duyên dáng vang lên, nữ tử ngân nga mà hát,“…… Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng, nhẫn cố cầu hỉ thước đường về…… A…… Hai tình nếu là lâu dài khi, lại khởi tại triều sớm tối mộ……”
Thanh âm uyển chuyển đa tình, dư âm niệu niệu làm người ta say mê.
Nữ tử gặp Chu Tước híp đôi mắt lại, bộ dáng giống như say mê, trong thần sắc có chút vừa lòng, cười nói:“Công tử, Tương Tương hát được không?”
“Rất tốt.”
Bàn tay nữ tử bàn tay mềm nhẹ xoa lên vai Chu Tước, dịu dàng nói:“Công tử thật sự là tới nghe hát sao, đêm dài từ từ, ngồi khó tránh khỏi mệt mỏi, chi bằng công tử ngủ lại, Tương Tương nhẹ nhàng hát cho công tử nghe.”
Chu Tước vẫn không phản đối, liền cầm tay nàng đứng lên, còn mỉm cười, nói:“Hảo.”
Sauk hi hắn nghe hát, đôi mắt giống như nưa tỉnh nửa mơ, không còn trong sáng, lúc này đang mỉm cười, dung mạo tuấn mỹ càng thanh dật xuất trần, ngay cả nàng kia nhìn cũng phải sửng sốt một lúc lâu.
Đóa Đóa dựng thẳng thân mình lên, ô ô kêu vài tiếng, dùng sức kéo áo choàng Chu Tước, đáng tiếc Chu Tước không hề để ý.
Nữ tử đưa hắn lên giường, buông màn, Chu Tước nhất nằm trên giường, đôi mắt cũng chậm chậm nhắm lại, hô hấp trở nên đều đều, giống như đi vào giấc ngủ bình thường.
Nữ tử thấy Đóa Đóa giận trừng mắt, nàng tự thưởng chính mình ngồi trên người Chu Tước, không khỏi thản nhiên cười nói:“Tiểu hồ ngoan, xem tỷ tỷ hầu hạ hắn thế nào, ngươi cũng học một chút, sau này không phải khổ công tu hành.” Ánh mắt si ngốc nhìn Chu Tước trong chốc lát, tiếc hận nói:“Tài mạo như vậy, tỷ tỷ cũng không nhẫn tâm xuống tay a.”
Nói thì nói, nhưng tay nữ tử vẫn bắt lấy vạt áo Chu Tước, chậm rãi mở ra, bỗng nhiên cổ tay đau xót, đúng là bị tiểu hồ ly cắn một phát.
Đóa Đóa nghĩ đến Chu Tước là giả bộ trúng kế, nên nhìn trong chốc lát, tay nàng kia đã tiến đến người Chu Tước, sắp sửa giải khai quần áo, khiến nó hỗn loạn, Đóa Đóa thật sự nóng nảy, không cần nghĩ ngợi cắn một cái.
Nàng kia ăn đau, tay liền co rụt lại, giận dữ nói:“Tiểu súc sinh rắc rối.” Ngón tay giương lên, một đạo bạch quang bay ra, đánh vào thân thể Đóa Đóa, Đóa Đóa nhất thời té trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Nữ tử nhìn cổ tay bị cắn chảy máu của mình, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm qua, chỉ chốc lát miệng vết thương liền tự nhiên co rút lại, cánh tay ngọc trơn bóng hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nhìn Đóa Đóa quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích, mặt mang nụ cười đắc ý, nói:“Ngươi còn nhỏ, không có tu vi, chỉ là không muốn xa rời nam tử nhân gian thôi, về sau chờ ngươi lớn sẽ biết, nam nhân mới là thức ăn tốt nhất, đặc biệt giống này, tinh khí thuần khiết, ăn hắn, liền gia tăng tu vi, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu hồ ly run run, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Tước, hắn vẫn nhắm chặt mắt tiệp, im lặng ngủ say.
Tiểu hồ ly không thể nhúc nhích cùng nói chuyện, yết hầu lại phát ra tiếng vang ô ô, như đang khẩn cầu cái gì, đôi mắt đen tinh thuần rơi lễ lã chã.
“Chớ khóc, hài tử ngốc,” Nữ tử khanh khách cười duyên, ngón tay vuốt ve dung mạo tuấn mỹ mê người của Chu Tước tuấn,“Hắn không có thống khổ, giờ phút này đang ở trong mộng đẹp.”
Nàng cúi đầu, đôi môi đỏ bừng chậm rãi mở ra, lộ ra răng nanh tuyết trắng bên trong, hướng tới Chu Tước đang ngủ say hung hăng cắn xuống —
Bỗng nhiên, một đạo ngân quang nổi lên, đánh vào trên người nữ tử, ngăn trở động tác của nàng, nữ tử ngẩn ra, bàn tay mềm vung lên phát ra bạch quang, ngân quang lại dài ra, ngăn chận bạch quang của nàng, nữ tử kêu thảm một tiếng, ngân quang đề đi vào cơ thể của nàng, nhất thời hôn mê bất tỉnh.
Thân thể của tiểu hồ ly cứng lại, cả người bức bách, ngân quang chậm rãi ẩn vào thân thể nó, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Đóa Đóa muốn đến xem Chu Tước, lại phát hiện cả người hư nhuyễn không có một tia khí lực, giãy dụa hốt hoảng, ánh mắt vô lực nhìn về tháp thượng, rồi ngã xuống.
Hai cánh tay thon dài, nhẹ nhàng bế nó lên.
Chu Tước nhìn tiểu hồ ly tuyết trắng trong lòng, mỉm cười, đứa nhỏ này quả thật là. Hắn trời sinh có linh lực của hai tộc, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không dùng, trải qua việc hôm nay, hắn đã có cũng đủ năng lực tự bảo vệ mình, ít nhất sau này có thể không cần mỗi thời khắc đều lo lắng cho hắn.
Chính là lần đầu Đóa Đóa sử dụng linh lực không quen nên tạo thành thoát lực, không bao lâu liền chậm rãi tỉnh lại.“Ngô……” Mắt tiệp mờ mịt, con ngươi đen còn đọng lại một tầng hơi nước mỏng manh, thập phần động lòng người.
Chu Tước ôm chặt Đóa Đóa, ôn nhu nói:“Đã tỉnh sao?”
Đóa Đóa nháy nháy mắt vài cái, rốt cục tỉnh táo lại, nhớ tới việc lúc trước. Chu Tước không phải trúng kế hôn mê sao, tại sao lại êm đẹp ôm mình như vậy.
“Thần Quân, ngươi…… Ngươi không có việc gì sao?” Đóa Đóa gọi ra tiếng, trong mắt mê mang.
Ngón tay thon dài của Chu Tước điểm lên trán tiểu hồ ly, một đạo quang mang màu đỏ ẩn vào mi tâm, sương mù thổi qua, Đóa Đóa biến trở về bộ dang thiếu niên xinh đẹp, bị Chu Tước ôm trong lòng, tư thế vô cùng thân thiết.
Đóa Đóa lắc đầu, nói:“Ngươi không phải…… Chẳng lẽ……” Nó nhìn Chu Tước, bàn tay có vẻ lạnh đi một chút,“Ngươi không có việc gì?”
Chu Tước ôn nhu ôm chặt nó, nói:“Hiển nhiên là không có việc gì, đa tạ Tố công tử cứu giúp.”
Nghe này khẩu khí rõ ràng là trêu ghẹo mình, Đóa Đóa đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, nói:“Ta, ta lo lắng như vậy, ngươi lại…… Lại gạt ta……” Nhớ tới lúc trước mình lo lắng đau lòng, nguyên lai đều là do trước mắt người cố ý, không khỏi tức giận, khóe mắt đỏ lên, cả giận nói:“Ngươi gạt ta!”
Thanh âm giống một nhát đao, Chu Tước sợ run lập tức nở nụ cười, vuốt ve khóe mắt của nó, nói:“Được rồi, đừng nóng giận, ngươi mới hao hết linh lực, không thể tức giận.”
Đóa Đóa xoay mặt đi, nghĩ đến lúc nãy mình lo lắng như vậy đều là dư thừa, liền cảm thấy cho tới bây giờ lòng Chu Tước vẫn cứng rắn như vâyh, trong lòng nhất thời xúc động nói:“Thỉnh Thần Quân bỏ ta xuống, ta…… Ta muốn về nhà.”
Chu Tước run run một chút, ôn nhu nói:“Lại nói bậy bạ gì đó?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...