Hàn Long cảnh giác nhìn Bạch Ngọc Đường, người nọ đã cẩn thận bước tới bên người Triển Chiêu, trong góc Hàn Lòng không nhìn thấy nhẹ nhàng nắm lấy tay trái Triển Chiêu. Ngón tay Bạch Ngọc Đường khô ráo, ấm áp, có lực, khiến thần kinh căng thẳng của Triển Chiêu hơi bình phục một ít.
Triển Chiêu nghe thấy tim mình đang đập thình thịch, trên mặt vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cậu chăm chú nhìn khuôn mặt của tên tội phạm, cố gắng không nhìn tới khẩu súng đen như mực kia, nhưng gương mặt đó lại khiến cậu cảm nhận được sự kinh khủng còn to lớn hơn khẩu súng. Triển Chiêu siết chặt nắm tay, mắt bình thản nhìn đối phương, từ từ đi về phía trước.
Đột nhiên, Triển Chiêu nghe thấy Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng gọi cậu. Triển Chiêu biết mình đã bước tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cậu không nhìn anh, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng phất tay với anh một cái. Lúc này cậu cũng không thể làm quá nhiều động tác, phải hoàn toàn nghe theo tên cướp đó, vì khoảng cách của hắn với tài xế quá gần, nhất cử nhất động của cậu giờ đã liên quan tới sống chết của tất cả mọi người trong xe, Triển Chiêu không dám xem thường.
Cậu từ từ bước tới vị trí cách xa tên áo đen chừng 2m rồi dừng, bình tĩnh hỏi, “Anh bảo tôi tới, tôi tới rồi đấy. Có thể cho tôi biết anh muốn gì không?”
Ánh mắt tên áo đen quét qua khuôn mặt Triển Chiêu hệt như tia hàn quang lạnh lẽo khiến cả người Triển Chiêu tê dại. Hắn không đáp lời cậu, ngược lại, khuôn mặt hắn lộ ra biểu hiện kỳ quái, giống như có chút khổ sở, lại như có chút khẩn trương. Triển Chiêu vẫn chăm chú nhìn vào mặt hắn, nhất là đôi mắt kia, từ ánh mắt tới khóe miệng, cuối cùng nhìn về phía tay cầm súng. Đáy lòng trầm xuống, tâm tình của Triển Chiêu lại càng căng thẳng hơn hồi nãy.
“Triển Chiêu, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường cố sức hạ thấp giọng, nhỏ tiếng nói chuyện với Triển Chiêu.
Triển Chiêu lại phất tay một cái, mắt vẫn chăm chăm nhìn người áo đen, cậu dùng thanh âm vô cùng nhẹ, giống như đang trấn an đối phương, nói với hắn, “Tôi tên là Triển Chiêu, tôi là giáo viên, anh có thể cho tôi biết tên anh là gì không?”
Tên áo đen hơi ngẩn ra, vẻ mặt khổ sở bỗng có một tia thanh tỉnh, hắn nhìn Triển Chiêu một hồi, sau đó cổ quái hỏi, “Giáo viên?”
“Ừ, đúng rồi, tôi là giáo viên. Tôi sẽ không làm anh bị thương, tôi sẽ giúp anh. Giờ anh có thể bỏ súng xuống không?”
Triển Chiêu vừa nhắc tới chuyện bỏ súng, tên kia lập tức lại kích động, hắn nhìn Triển Chiêu gào lớn, “Nói láo! Mày đang gạt tao!”
Vừa nói, hắn vừa giơ cao súng, chỉ cần bóp cò, Triển Chiêu sẽ bị thương, thậm chí bỏ mạng. Ngay thời khắc mấu chốt này, Bạch Ngọc Đường dường như trở thành một con mãnh hổ nhào tới, anh muốn cứu Triển Chiêu. Mặc dù khoảng cách của họ cách nhau hơn hai mét, nhưng anh vẫn dốc hết sức lao tới. Chỉ cần có thể cứu Triển Chiêu, anh tình nguyện bỏ ra giá cao!
Triển Chiêu cũng không nhìn thấy cử động của Bạch Ngọc Đường, toàn bộ tinh thần cậu đều tập trung tại người đàn ông cao lớn đối diện. Lúc cây súng kia được nâng lên, Triển Chiêu lập tức cao giọng hét, “Không, không được động! Tỉnh táo lại! Tôi không lừa anh, anh có thể giữ súng, tôi sẽ không cướp, anh cứ yên tâm!”
Tên kia nghe tiếng Triển Chiêu, tâm tình cũng tỉnh táo hơn một chút, hắn từ từ thả xuống khẩu súng, tiếp tục chĩa vào đầu tài xế đáng thương. Triển Chiêu tạm thời an toàn, Bạch Ngọc Đường cũng dừng bước, anh bám sát phía sau Triển Chiêu, sẵn sàng đợi lệnh, quyết định, chỉ cần Triển Chiêu gặp nguy hiểm anh lập tức lao tới. Mới rồi khi chuyện vừa xảy ra, Bạch Ngọc Đường đầu tiên đã phát hiện ra một tình hình vô cùng không ổn, đó chính là, anh cũng không mang theo súng.
Bạch Ngọc Đường có hai khẩu súng, bình thường chỉ cần đang phá án, đều là súng không rời tay. Nhưng mấy ngày nay anh cứ nghỉ phép liên tục, xem như có ở lại tổ Trọng án anh cũng không tùy thời mang súng theo, lần này lúc đuổi Triển Chiêu thì càng không nhớ tới khẩu súng nữa. Kết quả của việc sơ suất này chính là khiến anh bây giờ vô cùng bị động, trước mắt tên cướp xe này nhìn có chút điên điên, nếu không thể hạ gục từ khoảng cách xa thì chỉ có thể lấy cứng đối cứng, nhưng nếu trong lúc vật lộn mà ảnh hưởng đến việc tài xế lái xe thì hậu quả thể nào cũng có thể dễ dàng thấy được.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy anh lúc này quá sức tiến thoái lưỡng nan, lúc anh đang cố gắng nghĩ xem mình phải làm gì, Triển Chiêu đã nói tiếp, “Anh xem, trên người tôi không có vũ khí, sẽ không làm anh bị thương. Tôi tới đây để giúp anh, anh cho tôi biết anh tên là gì trước đã có được không?”
Nam nhân không tin tưởng nhìn Triển Chiêu mấy cái, sau đó lạnh lùng trả lời, “Tao gọi Hàn Long.”
“Vậy, Hàn Long, anh nghe này, tôi đã cho anh biết tôi là giáo viên đúng chưa. Để công bằng, hẳn anh cũng phải cho tôi biết công việc của anh chứ? Anh làm việc gì?”
Hàn Long cảnh giác nhìn Triển Chiêu, giống như không muốn nói công việc của mình, ánh mắt hắn tràn đầy sự ngờ vực, không tin tưởng.
Triển Chiêu khống chế khóe miệng cứng ngắc, nở nụ cười, khích lệ nói với Hàn Long, “Hàn Long, anh phải tin tôi, tôi sẽ không hại anh. Anh bây giờ không phải có chuyện nhất định phải giải quyết sao, anh nói ra đi, tôi nhất định sẽ giúp anh, nha?”
Khuôn mặt Hàn Long có hơi do dự, hắn nhìn Triển Chiêu rất lâu. Dưới áp lực của tầm nhìn, Triển Chiêu chỉ cảm thấy cả người cứng lại. Cậu gắng sức khống chế để cơ thể không run rảy, ánh mắt hết sức chuyên chú, biểu tình vô cùng thành khẩn. Trên mặt Hàn Lòng cậu nhìn ra được biểu hiện rất quen thuộc, biểu hiện này cậu đã được chứng kiến trên khuôn mặt một người hết sức thân thiết với mình. Dự cảm không hay làm Triển Chiêu không rét mà run, đủ loại dấu hiệu cho thấy cậu sắp phải đối mặt với một rắc rối rất khó giải quyết, tính mạng cả một xe này đều đang nằm trong hành động của cậu. Nguy cấp như thế, không thể không cẩn thận.
Rất lâu sau, Hàn Long dường như đã nghĩ thông. Hắn chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, gằn từng chữ nói, “Tao muốn gặp sếp lớn nhất.”
Tim Triển Chiêu bỗng trầm xuống, Hàn Long có vẻ phát hiện ra tâm tình biến hóa của cậu, lập tức mất hứng, “Đừng hòng giở trò, tao muốn gặp sếp lớn nhất, nếu không cho, tao lập tức giết tụi bay!”
“Anh muốn gặp trưởng quan cao nhất làm gì?” Triển Chiêu thăm dò.
Vẻ mặt Hàn Lòng trở nên khổ sở, tâm trạng có hơi bối rối, súng trong tay bắt đầu hạ thấp xuống mặt đất. Hắn tự mình lẩm bẩm cái gì trong mồm, thân hình cao to không nhịn được run rẩy.
“Mày không biết, mày sao hiểu được, tao phải cứu con bé, cứu con bé! Con bé đang gặp nguy hiểm! Cái lũ khốn kiếp chúng bay, tao muốn gặp sếp lớn nhất, sếp lớn nhất!! Sếp lớn nhất!”
Hàn Long không ngừng lặp lại từ “sếp lớn”, Triển Chiêu biết, bây giờ nếu không để hắn gặp mặt trưởng quan, hắn sẽ không chịu nói ra vấn đề giấu trong lòng. Nhưng đang lúc tình hình khẩn cấp như vầy đi đâu để tìm trưởng quan cao cấp đây? Huống chi, Hàn Long lúc này tỏ rõ bộ dạng từ chối quan hệ. Mắt thấy tình trạng đối phương đang dần có khuynh hướng mất khống chế, Triển Chiêu lập tức đề cao giọng, “Hàn Long! Anh yên tâm, anh nhất định có thể gặp được sếp lớn! Anh phải tỉnh táo mới được, tỉnh rồi mới có thể nói yêu cầu của anh với ông ấy chứ!”
Lời nói của Triển Chiêu cơ hồ có một ít tác dụng, Hàn Long chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu mấy giây, thân thể cao to rung lên vài cái, sau đó gật đầu xem như chấp nhận lời giải thích của Triển Chiêu.
“Tao muốn gặp sếp lớn nhất, trước khi hắn ra đây, xe này không cho dừng lại, nhất định phải tăng thêm tốc độ!”
Triển Chiêu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, cậu cứng ngắc kéo khóe miệng, ngón tay chỉ về Bạch Ngọc Đường ở sau lưng mình, nói, “Hàn Long, anh ấy gọi Bạch Ngọc Đường, là bạn của tôi, anh ấy là cảnh sát cũng là người tốt. Ảnh có thể giúp anh liên lạc với sếp lớn, để anh ấy gọi điện được không?”
Hàn Long cảnh giác nhìn Bạch Ngọc Đường, người nọ đã cẩn thận bước tới bên người Triển Chiêu, trong góc Hàn Lòng không nhìn thấy nhẹ nhàng nắm lấy tay trái Triển Chiêu. Ngón tay Bạch Ngọc Đường khô ráo, ấm áp, có lực, khiến thần kinh căng thẳng của Triển Chiêu hơi bình phục một ít.
Hàn Long chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi, cuối cùng gật đầu, lạnh lùng nói, “Tao muốn nói chuyện với sếp lớn.”
Bạch Ngọc Đường móc điện thoại từ trong người ra, bấm số điện thoại của Bao Chửng tổ Trọng án. Thật ra lúc Triển Chiêu bước về phía Hàn Long, Bạch Ngọc Đường đã lén dùng tin nhắn truyền lại tất cả mọi chuyện trên xe cho Công Tôn Sách với Bao Chửng rồi. Bây giờ toàn bộ tổ Trọng án đều đã biết hai đồng nghiệp giống như người nhà – bằng hữu của họ đang bị bắt cóc trên một chiếc xe buýt tốc hành. Trên xe, trừ tên cướp có súng, một vị tài xế ra, còn có 22 hành khách. Trong đó có 7 nam, 14 nữ, một đứa bé 6 tuổi, trong số 14 nữ còn có một người mang thai.
Lúc nhận được tin tức này không ai dám tin tưởng. Ai mà ngờ được Bạch Ngọc Đường mới đi chưa tới 1 tiếng lại gặp phải một chuyện 10 năm còn chưa có một lần thế này đây? (sống sao thất bại quá chú?) Bao Chửng lập tức gọi tới phi trường, dùng tốc độ nhanh nhất tra xét chuyến bay của Triển Chiêu cùng bảng số xe buýt đến phi trường, sau đó dùng thiết bị giám sát của cụ giao thông để xác định vị trí cùng lộ tuyền của chuyến xe buýt này.
Kết quả lại làm người ta sợ hãi, chiếc xe này hiện giờ đã sớm tách khỏi tuyến đường dự định, dùng tốc độ gần 100km/h phóng như điên trên đường cao tốc. Lại thêm một tin tức cực xấu khác, nếu chiếc xe buýt này còn tiếp tục chạy với vận tốc như thế, ba tiếng sau, nó sẽ đụng phải một con đường đang tu sửa. Vì đang thi công nên phải dựng rào chắn, nếu cố tình xông qua sẽ đạp trúng một tuyến đường cũ đã lâu không được tu sửa, không cẩn thận sẽ hư xe chết người.
Nói cách khác, thời gian để tổ Trọng án giải cứu hai người Bạch Triển cùng những hành khách khác chỉ có ba tiếng đồng hồ. Tất cả mọi người lại càng thêm vội, vì tuy họ tra được tin tức như thế, nhưng lại chẳng biết tình huống trên xe như nào cả.
Ngay lúc đó, điện thoại của Bạch Ngọc Đường lại đánh tới, Bao Chửng nhận điện, giọng Bạch Ngọc Đường lập tức vọng ra, “Trưởng quan cao cấp phải không? Bên này có một vị tiên sinh gọi Hàn Long muốn nói chuyện cùng trưởng quan cao cấp.”
Trưởng quan cao cấp? Bao Chửng nhẹ cau mày, hắn đột nhiên ý thức được, Bạch Ngọc Đường hiện giờ đang rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm. Chuyện anh sử dụng xưng hô này, nhất định có lien quan tới tên cướp có súng kia.
Khi Bạch Ngọc Đường nói xong những lời này, súng của Hàn Long đã chỉa về phía anh.
“Đưa điện thoại cho tao.” Hàn Lòng gào lớn.
Bạch Ngọc Đường không dám chậm trễ, chỉ có thể chậm rãi đưa di động cho Hàn Long.
Hàn Long cầm lấy điện thoại, trên mặt lại làm ra dáng vẻ khẩn trương. Hắn run rảy đặt di động bên tai, sau khi nghe tiếng Bao Chửng, tay cầm súng của hắn run càng lợi hại hơn nữa.
“Hàn Long tiên sinh, tôi là trưởng quan cao cấp, cho hỏi ngài có yêu cầu thế nào?”
Hàn Long thở dốc mấy cái thật sâu, sau đó dùng giọng nói lo sợ xen chút nức nở nói, “Bọn chúng bắt cóc con gái tôi, con bé gọi Toa Toa, bọn chúng bắt cóc Toa Toa rồi, các ngươi phải giúp tôi cứu nó, nhất định phải giúp tôi cứu nó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...