Bạch Ngọc Đường lúc này nhớ lại, ký ức tuổi thơ của mình chính là một cái tủ đầy chén với dĩa, anh luôn hoài nghi tính khí bạo lực của mình chính là do bị Bạch Cẩm Đường hành hạ mà thành nóng nảy.
Khụ khụ, bất quá, người trên đời nghĩ Bạch Ngọc Đường tiên sinh có tính tình tốt, hẳn cũng chỉ có chính mình đi.
Chương sau chú dẫn em về ra mắt =]]]]]]]]]]]]]
À TIỆN THÔNG BÁO LUÔN LÀ HỦY OFF 30/4 NHA. DO ÍT NGƯỜI ĐI ĐƯỢC QUÁ
Triển Chiêu thực sự đã mệt mỏi lắm rồi, mặc dù nằm trên salon không được thoải mái, nhưng không tới 10 phút đã ngủ thiếp đi. Bạch Ngọc Đường nằm trên giường Triển Chiêu, cứ tưởng sẽ mất ngủ cả đêm, không ngờ lăn lộn mới nửa giờ cũng ngủ mất, xem như là vận may ngoài ý muốn. Suốt đêm không nói chuyện, ngày kế tiếp, Triển Chiêu ngủ thẳng tới chín giờ sáng mới bị Bạch Ngọc Đường đánh thức. (9 Giờ là còn sớm đấy =)]]]]) Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Bạch Ngọc Đường một thân nhẹ tênh khoan khoái, đứng bên cạnh bàn ăn, đang cầm thìa trăng múc cháo vào bát. Ngửi thấy mùi thơm, Triển Chiêu vội vàng bò dậy từ salon, bước hai bước đã tới bên người Bạch Ngọc Đường.
“Thơm quá, là anh làm?” Triển Chiêu chớp mắt, chăm chăm nhìn chén kiểu trong tay Bạch Ngọc Đường, một bộ tham ăn cũng sắp chảy cả nước miếng.
Bạch Ngọc Đường hơi không biết thế nào nhìn bộ dáng giống hệt quỷ chết đói mới đầu thai của Triển Chiêu, không nhịn được cười, “Tiểu tiến sĩ Triển, muốn ăn cơm trước hết phải đi rửa mặt nha.”
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, lại nhìn chén cháo, lập tức đáp ứng xông vào phòng vệ sinh. Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn bóng lưng Triển Chiêu, bất đắc dĩ cười, tâm nói đứa bé này là bị ngược đãi mà lớn sao? Một chén cháo bình thường thôi đã thèm tới mức này. Thật ra anh làm sao biết được, Triển Chiêu mặc dù không bị ngược đãi từ lớn tới nhỏ, nhưng cơm áo ăn ở luôn rất bình thường. Triển Chiêu là do anh trai Triển Huy chăm sóc đến lớn, mà bản thân cậu cũng được tính là một nam sinh nửa lớn, xem như biết chăm sóc người ta, cũng không thể nào chăm sóc được tỉ mỉ, dĩ nhiên tuyệt đối không làm được thức ăn gì ngon. Triển Chiêu ăn quen đồ ăn anh trai nấu, cậu còn nhớ rõ lúc mới lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống tập thể, lúc ăn đồ nấu trong căn tin, phải nói là vô cùng chấn động.
Cho nên, mặc dù cậu nhóc này tham ăn, nhưng lại vô cùng dễ nuôi, vì chỉ cần tài nấu ăn ngon hơn căn tin thì cậu lập tức sẽ hài lòng. Dĩ nhiên, xét theo góc độ khác mà nói, cũng thật đáng thương.
Nếu Bạch Ngọc Đường biết được giai đoạn trưởng thành của Triển Chiêu, nhất định sẽ cảm thấy vừa đồng tình vừa hâm mộ. Nói đồng tình là vì Bạch Ngọc Đường tuy từ nhỏ cũng không được cha mẹ chăm sóc, nhưng ban đầu trong nhà còn có người giúp việc, còn có thể gọi được hàng tá đầu bếp thuộc các lĩnh vực nấu nướng khác nhau, lại còn có dì Giang – người mẹ nuôi có tài nấu nướng vô cùng tiêu chuẩn hầu hạ, dĩ nhiên khẩu vị sẽ không bị bạc đãi. Nói hâm mộ là vì anh hâm mộ Triển Chiêu có một anh trai chịu chăm sóc cậu, so với cái tên anh trai cặn bã của mình, thật giống như một trời một vực, so cũng không cách nào so được.
Anh thà lấy 10 năm cẩm y ngọc thực đổi lấy một anh trai dịu dàng thân thiết, còn cái tên gọi Bạch Cẩm Đường kia á, trừ chọc ghẹo cùng hành hạ mình ra, còn biết làm cái gì đây? Chưa cần nhắc tới mấy thứ khác, nội tài nấu nướng bậc này của Bạch Ngọc Đường thôi, còn không phải do Bạch Cẩm Đường ép buộc tới hay sao. Mấy người có tưởng tượng nổi không? Một nam sinh mười mấy tuổi lại bắt một đứa em trai chưa tới mười tuổi đi nấu cơm nấu canh phục vụ cho hắn? Không chỉ bắt người ta phục vụ, lại còn kén cá chọn canh, nấu không ngon phải nấu lại. Nếu dám đình công, hừ hừ, mình so với hắn nhỏ hơn nhiều như vậy, bất kể đánh lộn hay cãi nhau, có thể làm đối thủ của hắn sao? Bạch Ngọc Đường lúc này nhớ lại, ký ức tuổi thơ của mình chính là một cái tủ đầy chén với dĩa, anh luôn hoài nghi tính khí bạo lực của mình chính là do bị Bạch Cẩm Đường hành hạ mà thành nóng nảy.
Khụ khụ, bất quá, người trên đời nghĩ Bạch Ngọc Đường tiên sinh có tính tình tốt, hẳn cũng chỉ có chính mình đi.
Lúc Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ, Triển Chiêu đã nhanh chóng rửa mặt xong, quay lại bên cạnh bàn chờ bắt đầu dùng bữa. (Trời ơi giống con mèo chờ được ăn quá) Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nhìn giọt nước còn chưa được lau khô trên mặt Triển Chiêu, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm chén cháo đặt trước mặt cậu.
“Ăn từ từ, vừa nấu xong, nóng.”
“Ừm, tôi biết, cám ơn!” Triển Chiêu cười híp mắt cầm muỗng lên, múc một muỗng để ở khóe miệng, nhẹ nhàng thổi, vừa thổi vừa nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, không nhịn được nói, “Tôi thật không ngờ, anh còn giỏi việc nhà như vậy.”
“Đó là vì tôi có một ông anh thật là lớn.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hừ một tiếng, thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triển Chiêu, cười nói, “Được rồi, cậu mau ăn nhanh một chút, ăn xong rồi mình về tổ Trọng án, đội trưởng Bao nói hôm nay bọn họ về.”
“Bao đại ca?” Triển Chiêu sửng sốt, “Anh ấy không phải đang ở thành phố H sao?”
Bạch Ngọc Đường thu lại nụ cười, thẳng thắn nhìn Triển Chiêu, nhìn tới mức làm đối phương cũng cảm thấy sợ hãi.
“Bạch Ngọc Đường, anh nhìn tôi đủ chưa?”
Bạch Ngọc Đường cười khẽ, “Triển Chiêu, vì sao đội trưởng Bao trở về, chẳng lẽ cậu không biết?”
Triển Chiêu nuốt xuống miếng cháo kia, híp mắt suy nghĩ một chút, “Không lẽ là do cú điện thoại tôi gọi cho ảnh?”
“Cuối cùng cũng nói thật rồi?” Bạch Ngọc Đường nhớ tới dáng vẻ mơ mơ màng màng của Triển Chiêu, tay lại bắt đầu ngứa ngáy, muốn tiếp tục đâm đâm má cậu giống như đêm qua vậy.
“Nói thật cái gì?” Triển Chiêu thiêu mi, chăm chú nhìn dáng vẻ Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu, đột nhiên hơi chột dạ.
“Từ lúc Thủy Ký Bình bị thẩm vấn tới lúc cậu xuất hiện ở tổ Trọng án, tổng cộng chỉ có hai tiếng đồng hồ. Chuyện tôi đi thẩm vấn cô ta là hành động bí mật, từ đội trưởng Bao ra chỉ có người bên hải quan biết chuyện. Cậu lại biết tin nhanh như thế, không phải đội trưởng Bao nói cho cậu biết chẳng lẽ còn người?” Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, “Xem ra đội trưởng Bao chính là không an tâm việc cậu nhúng tay vào đây nên mới bay về từ thành phố H.”
“Là vậy sao?” Triển Chiêu hơi chán nản cúi đầu, buồn bực tiếp tục ăn thêm mấy muỗng cháo, vừa ăn vừa cau mày.
“Được rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chờ chúng ta quay lại tổ Trọng án sẽ biết ngay.” Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ Triển Chiêu như vậy cũng thấy xót, nhìn cháo trong chén Triển Chiêu đã hết, liền múc thêm cho cậu một chén, sau đó vừa nhìn cậu ăn vừa quan sát phòng ký túc của cậu một lần nữa, nói, “Thật không ngờ gian phòng này của cậu nhỏ như vậy mà ngủ lại thật thoải mái. Thế này, về sau nếu tôi có mất ngủ sẽ tới chỗ cậu ngủ một đêm, nhất định sẽ có thể hóa giải.”
“Nè!” Nghe được lời Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhăn mặt, không vui phản bác, “Làm sao mà được, anh cứ chạy tới chiếm giường của tôi thì tôi ngủ ở đâu? Ngủ ở salon không thoải mái gì hết!”
Bạch Ngọc Đường híp mắt cười, đáp, “Nếu cậu không muốn ngủ trên salon thì có thể tới chen cùng một giường với tôi, cậu yên tâm, tôi không ngại cậu đâu.”
Tôi chê anh đó! Triển Chiêu ở trong lòng hung hắng mắng cái tên da mặt này, ăn vài miếng đã ăn sạch cháo trong chén, sau đó cầm chén đưa cho Bạch Ngọc Đường để anh múc thêm. Bạch Ngọc Đường bị lượng ăn của Triển Chiêu hù dọa, theo bản năng liếc cái thân thể gầy gò của vị tiến sĩ nhỏ này, lòng nói, sáng sớm mới dậy đã ăn nhiều như thế, lát tiêu hóa nổi không?
Triển Chiêu ăn hết chén cháo thứ ba cuối cùng cảm thấy dạ dày có hơi khó chịu, đứng lên hoạt động vài cái, sau đó tranh thủ lúc Bạch Ngọc Đường rửa chén, liền về phòng thay quần áo, hai người rời khỏi ký túc xá chạy thẳng qua tổ Trọng án. Lúc đang đi trên đường, Bạch Ngọc Đường tiếp tục đề nghị về sau thường xuyên chạy tới đây ở, hơn nữa còn phục vụ miễn phí bữa sáng, nhìn sắc mặt Triển Chiêu dường như vẫn rất không tình nguyện nhưng cũng không kiên trì phản đối nữa.
Sau khi đến tổ Trọng án rồi, Triển Chiêu cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Bao Chửng đang đi du lịch lại phải chạy về, lý do là vì Công Tôn Sách. Chuyện này phải nói từ lần đến thành phố H trước. Khi đó, nhờ chiêu khích tướng của Lăng Sở Sở, khiến Bao Chửng cùng Công Tôn Sách phá thủng tầng cửa sổ bằng giấy kia, tình cảm nhiều năm của hai người xem như đã thành chánh quả. Đừng xem hai người từ khi quen biết đến lúc ở làm bạn ở bên nhau đã hơn 20 năm, nhưng cảm giác khi làm bạn bè với tri kỷ khác với lúc làm người yêu à. Mà cũng bởi lúc mới định tình, lại vì vụ án này vụ án nọ mà phải liên tiếp bôn ba qua lại hai thành phố, áp lực quá nhiều. Chờ đến khi kết thúc được vụ đánh bom liên hoàn, Bao Chửng lại càng cảm thấy quan hệ giữa mình với Công Tôn Sách bị thua thiệt, vì vậy tạm thời quyết định kéo Công Tôn Sách trở lại địa phương định tình đầu tiên ở thành phố H, xem như nghỉ ngơi một chút, cũng xem như đi hưởng trăng mặt.
Vốn dĩ đây là một chuyện tốt, nhưng không tốt chính là thời điểm không hay. Trước đó đã nói qua, Công Tôn Sách vốn là một người không thích đi chơi, lại càng không thích biển, anh chính là một trạch nam của thế giới thực. Kết quả, Bao Chửng không nói một lời đã đem anh ném tới thành phố H, sau khi bị gió biển thổi mấy ngày, đầu anh cũng muốn nổ. Hơn nữa vì đi vội, nên rất nhiều máy móc của Công Tôn Sách không kịp mang theo, làm mấy ngày nay anh đã nhàm chán đến sắp chết rồi.
Mà đang lúc Công Tôn Sách cảm thấy vô cùng nhàm chán, một cú điện nhờ giúp đỡ của Triển Chiêu đánh tới, Bao Chửng cũng không gạt anh, lúc nghe điện thoại liền mở loa ngoài, Công Tôn Sách nghe rõ quan hệ của Triển Chiêu với Thủy Ký Bình. Chờ đến khi nghe hết mọi chuyện, Công Tôn Sách với Bao Chửng bắt đầu thương lượng với nhau, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Bọn họ không giống Bạch Ngọc Đường, mặc dù thành phố D đúng là rất ít khi xảy ra vụ án tương tự như vậy, nhưng Bao Chửng với Công Tôn Sách ngày xưa đều đã từng công tác trong đội chống ma túy một thời gian, biết rõ bắt một án ma túy thế này thường là bắt cả dây, mà đào sâu hơn nữa nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn. Vốn dĩ Bao Chứng cảm thấy nghỉ phép đi chơi còn chưa đủ, không muốn về, kết quả bị Công Tôn Sách sạc cho một trận, hơn nữa quyết định lập tức quay về.
Cho nên sau lúc Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường đang kịch liệt đấu tranh cả một buổi chiều, hơn nữa còn dùng một vụ đánh cược làm giá cao để thuyết phục đối phương điều tra vụ án, đội trưởng tổ Trọng án đã chính thức trở lại trấn cửa, vụ án này đã được chính thức đệ đơn tiếp tục điều tra. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, không biết nên vui hay nên bực. Bạch Ngọc Đường phát hiện Triển Chiêu nhìn mình, nên cũng bất đắc dĩ xoa tay, ý bảo mình vô tội, anh thật không biết đội trưởng đang chuẩn bị tự mình tiếp nhận vụ án này nha.
Có Bao Chửng giúp đỡ, một số hành động cũng dễ dàng hơn. Triển Chiêu đề nghị bắt đầu ra tay điều tra từ người tên Adam, có hacker cao cấp Công Tôn Sách phụ cậu, rất nhanh đã xác định được nghi phạm trong số 50 người tên Adam đã từng xuất nhập cảnh vào thành phố D trong ba năm trở lại. Adam là dân da trắng, quốc tịch Anh, thân phận ngoài mặt là thương nhân, trong bảng đăng ký ở Anh có một công ty thương mại nước ngoài. Máy tính hiển thị gã người Anh này 5 năm trước đã tới Trung Quốc làm ăn, tháng một năm ngoái có tới thành phố D, hơn nữa còn lui tới làm giao dịch kinh doanh ở công ty Thủy Ký Bình, người phụ trách tiếp đón hắn chính là Thủy Ký Bình, hiện tại, tất cả những tình huống Thủy Ký Bình cung cấp cho đều hoàn toàn chính xác.
Theo hồ sơ du nhập ở hải quan cho thấy, một năm nay, Adam đã có mấy lần qua lại giữa Mỹ và Trung, những lần nào cũng chỉ đơn độc hành động, cũng không có ai đi cùng. Mà xem xét hồ sơ hành lý của công ty hàng không , mỗi lần Adam xuất nhập cảnh đều không ký giửi hành lý, lần nào cũng chỉ mang theo một túi xách tay rất nhỏ. Nhân viên hải quan có kinh nghiệm đều biết, rất ít kẻ buôn ma túy sẽ dùng loại túi này giấu ma túy. Vậy nên có lý do tin rằng tên Adam này nếu như không biết gì về chuyện Thủy Ký Bình buôn lậu ma túy, cũng sẽ là một đường dây cấp cao có kinh nghiệm rất phong phú. Dấu hiệu nào cũng chỉ ra, tên này là một người vô cùng thần trọng, sẽ không dễ dàng đem mình đặt vào tình trạng nguy hiểm. Là loại người giảo hoạt.
“Nhưng hiện giờ cũng có tin tốt.” Công Tôn nhìn chăm chăm màn nhìn vi tính, lại nói với ba người sau lưng, “Hiện giờ cũng không có ghi chép nào bên xuất nhập cảnh cho thấy hắn đã rời khỏi Trung Quốc, sau khi Thủy Ký Bình gặp chuyện hắn vẫn còn ở lại thành phố D.”
“Vậy chúng ta phải đi đâu tìm hắn?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Chửng đáp, “Nếu tên Adam này là người phụ trách chuyển hàng, vậy nhất định sẽ có vài tên mua hàng quen biết hắn, chúng ta có thể ra tay với những kẻ mua hàng ở nơi này.”
“Người mua?” Triển Chiêu khẽ cau mày, “Nói cách khác chúng ta phải điều tra những kẻ nghiện có giao dịch với Adam.”
“Đúng vậy.” Bao Chửng khẽ mỉm cười, nhìn Triển Chiêu, “Tiểu Triển, tôi nghe tiểu Bạch nói cậu muốn tình nguyện làm cảnh sát. Vậy tôi hỏi cậu, tiếp theo chúng ta phải đi đâu điều tra bọn nghiện kia?”
Triển Chiêu cũng không phải mới bị Bao Chửng tra hỏi lần đầu, cậu khẽ mỉm cười, đáp, “Tôi nghĩ là phải tới CLB đêm?”
Không đợi Bao Chửng phán xét, Bạch Ngọc Đường đã cười một tiếng. Triển Chiêu không vui nhìn Bạch Ngọc Đường, không phục nói, “Anh cười cái gì? Không lẽ tôi nói sai?”
Bạch Ngọc Đường cười nói, “Không thể nói cậu sai, nhưng suy nghĩ của cậu vẫn là quá đơn giản. Làm cảnh sát nhỏ thì thích hợp, cơ mà vào tổ Trọng án còn thiếu chút lửa nha.”
“Có ý gì?” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu khó chịu trợn mắt lên nhìn anh.
“Rất đơn giản, nếu muốn điều tra những loại ma túy bình thường rẻ tiền, chạy đến CLB đêm hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng thứ truy được trên tay Thủy Ký Bình chính là heroin có độ tinh khiết cao, loại này những tên tôm tép trong CLB đêm bình thường căn bản không thể nào trả nổi. Lại nói, đã bỏ công sức mang ra từ ải hải quan, làm sao chịu mất công đem bán trong CLB đêm được. Thứ đồ tốt như vậy tới giờ đều thuộc loại cung không đủ cầu, chỉ cần hắn bắn tin, lập tức sẽ có người đến tận cửa liên hệ nhận hàng. Cho nên, đi CLB đêm căn bản không tra được.”
Triển Chiêu giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường thao thao bất tuyệt phân tích phán đoán của mình, trên mặt không nhịn được cũng nóng lên một trận, cậu không phải không thừa nhận, Bạch Ngọc Đường là một cảnh sát có nhiều kinh nghiệm hơn cậu. Bao Chửng cũng gật đầu tán thành, thấy dáng vẻ học hỏi của Triển Chiêu, hắn khẽ mỉm cười, “Thế này đi, nếu tiểu Bạch đã có ý tưởng như vậy, án này tôi sẽ giao cho cậu với Triển Chiêu giải quyết. Cậu mang theo cậu ấy đến nơi cậu cho là có thể tìm được đầu mối, đi thăm dò, bất quá chuyện quan trọng phải nói trước, Triển Chiêu không có kinh nghiệm gì, cậu nhất định phải bảo vệ an toàn của cậu ấy thật tốt, biết không?”
Lời của Bao Chửng làm Bạch Ngọc Đường đờ ra, anh có chút không yên nhìn Triển Chiêu, ngoài miệng dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói, “Biết cậu ta không có kinh nghiệm thì cho cậu ta làm cái khác phải tốt không, bắt tôi bảo vệ cậu ta, quá phiền phức.” Âm lượng cỡ này Triển Chiêu dĩ nhiên nghe thấy, cậu không phục trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, quay đầu nói với Bao Chửng, “Tên Adam này là một người rất cẩn thận, nếu hắn biết bọn tôi đang điều tra hắn, nhất định sẽ trốn. Cho nên tôi đề nghị trừ tôi với Bạch Ngọc Đường ra đừng phái thêm người khác, tránh đả thảo kinh xà.”
Bao Chửng gật đầu ra vẻ đồng ý, “Trừ chuyện này ra, bắt đầu từ hôm nay, các điểm ra vào ở biển, đất liền, và không trung đều phải giám thị nghiêm ngặt, chỉ cần tên Adam này xuất hiện, lập tức mang hắn về tổ Trọng án.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...