Triển Chiêu cũng không vì bị cắt lời mà cảm thấy khó chịu, cậu cau mày suy nghĩ trong giây lát, sau đó do dự nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi có thể đi nói chuyện với hắn một chút.”
“Không.” Bạch Ngọc Đường dứt khoát bác bỏ đề nghị của Triển Chiêu.
Triển Chiêu hơi ngơ ngác, “Không?”
“Phải, cậu không thể đi.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, giải thích với Triển Chiêu, “Cậu không phải cảnh sát, việc để cậu tham gia hành động là không tuân thủ kỉ luật.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Tôi chỉ đi vào cùng anh thôi, không nói gì có được không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Bọn tôi cần chuyên gia đàm phán, không nói gì làm sao mà được.”
Đẩy nhanh tiến độ qua án 4
)))))))) án này hai cháu không nhiều nên hơi chán phải k
))))
“Mở cửa, đo đồng hồ nước!”
Bạch Ngọc Đường nhất mã đương tiên, đứng trước cả đội cảnh viên, dẫn đầu nhích từng bước một đến căn phòng của kẻ tình nghi. Cảnh sát trong nước lúc phá án đều có cách hành động đặc trưng của mình, bây giờ việc bọn Bạch Ngọc Đường muốn làm chính là tóm được phần tử nguy hiểm bên trong cửa. Mà bước đầu tiên, chính là phải lừa đối phương mở cửa, dĩ nhiên, có lúc sẽ không thành công. Cuối cùng bọn họ vẫn phải phá cửa xông vào.
Lập kế hoạch tỉ mỉ trước thì có thể giảm thiểu nguy cơ, nhưng cũng không hoàn toàn tránh khỏi, đúng như Triển Chiêu nói, trong căn phòng này đang chứa chấp một tên liên hoàn sát thủ nguy hiểm. Bạch Ngọc Đường sau khi gào lên lại nghe thấy trong cửa vang đến một trận tạp âm, vì thế anh nhanh chóng quyết định, tung một cước đá văng cửa! (trùm phá hoại là đây…)
Nòng súng lạnh lẽo hướng về bên trong, Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên phóng vào! Cái phòng này vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, bên trong không có một bóng người. Sàn nhà tràn đầy những loại rác rưởi, bốc lên mùi ** =)) (cháu nghĩ là mùi t*nh dịch). Quần áo bẩn thỉu ném loạn trên giường, một túi du lịch vừa cũ vừa dơ nằm chỏng chơ trên sàn, bên trong là có một nửa y phục đã được đóng gói.
Bạch Ngọc Đường híp mắt, nhìn các anh em sau lưng vẫy tay, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng bước, đi về phía phòng bếp nhỏ ở cuối gian phòng. Căn cứ vào thông tin chủ nhà nói, căn phòng cho thuê này chỉ có một gian nhỏ cùng phòng bếp nhỏ, chưa kể chỉ có một cửa sổ nhỏ cùng lỗ thông khí, căn bản không thể nào để một nam nhân trưởng thành chui qua. Nói cách khác, tên khốn kia bây giờ vẫn đang ở trong phòng thuê, nếu không có trong gian này, nhất định đang nấp ở phòng bếp.
Nhẹ nhàng bước tới cửa phòng bếp, Bạch Ngọc Đường tiếp tục dùng một cước đem cửa đá văng! (Phá hoại lần hai nhé) Cánh cửa yếu ớt không đỡ nổi sức mạnh của cảnh sát Bạch, báo hỏng tại chỗ! Trong nháy mắt cửa mở ra, lòng Bạch Ngọc Đường đột nhiên kéo mạnh! Anh thấy được một cảnh tượng khiến tim anh cảm thấy sợ hãi!
Một tên đàn ông có khuôn mặt dung tục tàn nhẫn, cặp mắt giống như dã thú, khát máu, cuồng hãn. Nhưng chuyện làm Bạch Ngọc Đường cảm thấy sợ hãi không phải là hắn, mà là cô gái đang bị tay phải hắn khóa cổ, tay trái dí dao!
Cứu mạng! Cứu tôi! Cứu tôi với!! Tôi không muốn chết! A! Cứu tôi! Tôi không muốn chết!!” Cô gái thấy được cảnh sát lập tức kích động kêu gào.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng bình tĩnh lại, anh phát hiện tên khốn ở đối diện kia dùng cơ thể cô gái che chở cho mình, đứng ở vị trí của Bạch Ngọc Đường không có cách nào một súng giết chết hắn.
Anh cũng không để ý tới cô gái đang suy sụp, mà tỉnh táo khẽ hét một tiếng, “Dương Quân! Thả dao trong tay ngươi xuống!”
Gã đàn ông núp phía sau cô gái cuối cùng cũng mở miệng, hắn dùng âm thanh lạnh lẽo ra lệnh, “Tụi mày mau cút ra ngoài cho tao! Nếu không tao lập tức làm thịt con nhỏ này!”
Tâm tình Bạch Ngọc Đường vô cùng nặng nề lại lo lắng, mặc dù anh đã cố hết sức khống chế, nhưng loại lo lắng này lại lan tràn hệt như không khí, khiến anh như muốn nghẹt thở. Tình huống này rất bất ngờ, cũng là sai lầm nghiêm trọng của anh! Toàn bộ tổ trọng án cùng cảnh sát thành phố H, lại không có ai biết có một cô gái bị Dương Quân bắt cóc!
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Bạch Ngọc Đường lo lắng nhìn chăm chăm ánh mắt lang sói của Dương Quân, anh thậm chí còn cảm nhận được đối phương đang cười nhạo mình. Lại nữa? Tại sao cứ phạm phải sai lầm như vậy! Tay Bạch Ngọc Đường gần như run lên không kiểm soát, Bao Chửng đứng sau lưng anh thấy được tất cả, lòng đột nhiên trầm xuống.
Hắn tiến lên một bước, vỗ vai Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường từ góc mắt nhìn thấy ánh mắt Bao Chửng, liền hiểu ý đối phương. Bao Chửng là muốn anh rời khỏi hiện trường an tĩnh một chút, giao toàn cục lại cho hắn. Bạch Ngọc Đường muốn từ chối, nhưng anh cũng hiểu, lúc này chuyện anh nên làm nhất chính là ngoan ngoãn nghe theo.
Hiện trường xảy ra tình huống ngoài dự tính, từ một cuộc truy nã đơn giản biến thành giải cứu con tin khó khăn. Cần phải đem toàn bộ triển khai lại lần nữa, cái này cần thời gian, có lẽ tốn tới mấy tiếng. Bạch Ngọc Đường nhướng mày, lạnh lùng nhìn Dương Quân, lui từng bước đến cửa mới xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Bạch Ngọc Đường liền thấy Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhạy bén lập tức phát hiện tâm tình không tốt của Bạch Ngọc Đường, “Có tình huống mới?”
Bạch Ngọc Đường ủ rũ gật, “Đúng vậy, tên khốn kia bắt một cô gái!”
Ánh mắt Triển Chiêu cũng trầm xuống, nhíu mày, “Cái này không thích hơp với phương thức của hắn, mấy người bị hại trước đều không có dấu hiệu bị bắt cóc mà, không lẽ hắn thăng cấp phạm tội sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hung hăng chửi thề một câu, “Tên súc sinh!”
Triển Chiêu trầm ngâm gật đầu, “Nghiên cứu hành vi cũng không phải thuốc vạn năng, hay có thể nói, tôi vẫn chưa đủ khả năng để đoán ra loại thủ đoạn này của hắn. Lần này là lỗi của tôi, thật xin lỗi.”
Nghe thấy lời Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn luôn cảm thấy không vui đột nhiên lại hòa hoãn. Anh rất ngoài ý muốn nhìn Triển Chiêu, nhăn nhó, “Cậu nói là lỗi của cậu?”
Triển Chiêu gật đầu, “Nếu tiến hành phân tích từ những vụ án ở thành phố trước, chu kì phạm tội của kẻ tình nghi cũng không ổn định, có lúc bị đẩy lên trước, có lúc kéo ra sau. Vì vậy không thể loại trừ khả năng hắn tiếp tục gây án ở lân cận thành phố H. Mà quan trọng nhất là án của kẻ tình nghi không phải trường hợp của nhóm tội phạm có tổ chức cao, tâm tình của hắn cực kỳ không ổn định, vì thế cách thức gây án có thể sẽ thay đổi. Hơn nữa chúng ta công bố thông tin của hắn ở thành phố H, lại tung cảnh báo cho quần chúng, khiến con mồi trước đó của hắn cũng đề cao cảnh giác, không dễ bị lừa.”
“Tóm lại, hắn thay đổi.” Bạch Ngọc Đường cắt lời Triển Chiêu, sau đó trịnh trọng nói, “Bây giờ chúng ta tìm được hắn, xem như thành công một nửa. Bất kể là lỗi của ai, bây giờ đều không quan trọng. (mới nãy chú còn tự nhận lỗi mà!! Ó_ò) Việc chúng ta phải làm là sửa chữa sai lầm, vấn đề tiếp theo, là làm thế nào cứu được cô gái kia?”
Triển Chiêu cũng không vì bị cắt lời mà cảm thấy khó chịu, cậu cau mày suy nghĩ trong giây lát, sau đó do dự nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi có thể đi nói chuyện với hắn một chút.”
“Không.” Bạch Ngọc Đường dứt khoát bác bỏ đề nghị của Triển Chiêu.
Triển Chiêu hơi ngơ ngác, “Không?”
“Phải, cậu không thể đi.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, giải thích với Triển Chiêu, “Cậu không phải cảnh sát, việc để cậu tham gia hành động là không tuân thủ kỉ luật.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Tôi chỉ đi vào cùng anh thôi, không nói gì có được không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Bọn tôi cần chuyên gia đàm phán, không nói gì làm sao mà được.” (Chú giữ vợ như mèo giấu *** ấy =)])
Triển Chiêu cũng đồng ý gật đầu, “Nói đúng, vậy trước đây lúc tổ trọng án gặp phải tình huống tương tự là ai phụ trách ra đàm phán với kẻ tình nghi?”
“Tôi tới tổ trọng án mới hơn một năm, còn chưa gặp phải tình huống nào thế này.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nhưng tôi biết, tổ trọng án không có bài trí nhân viên đặc biệt như vậy.”
“Hiểu rồi.” Triển Chiêu gật lên gật xuống, sau đó nhìn chăm chăm vào ánh mắt Bạch Ngọc Đường, “Nếu vậy, thời gian cấp bách, chúng ta chỉ có thể nhờ cục trưởng Lăng giúp đỡ.”
“Lăng Sở Sở?” Bạch Ngọc Đường nheo mắt.
“Đúng.” Triển Chiêu lại gật, “Tâm tình của Dương Quân rất không bình thường, cô gái kia đang gặp nguy hiểm, chúng ta cần phương án cẩn thận để giải cứu con tin.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật, anh hé mắt, trong nháy mắt đó anh nhớ lại đoạn chuyện xưa. Trước khi tới tổ trọng án, anh từng tham gia rất nhiều hành động giải cứu con tin rồi. Bạch Ngọc Đường từng là đặc cảnh, chuyện thế này, anh tương đối giàu kinh nghiệm.
Vì thế, anh nhìn Triển Chiêu cười, “Yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo.