Tổ Trọng Án

Bởi vì hai tiếng trước vừa gặp Đinh Nguyệt Hoa, cho nên sau khi nhìn thấy vẻ mặt thất hồn lạc phách của cô bé này, Bạch Ngọc Đường lập tức ngửi được một mùi không tầm thường. Đinh Nguyệt Hoa có chuyện, chẳng lẽ hành động của người bị hại tối qua – Lữ Tiểu Nguyệt có liên hệ tới Nguyệt Hoa? Bạch Ngọc Đường theo bản năng chuyển ánh mắt, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý giống nhau của Triển Chiêu, hai người đồng thời không báo trong lòng đều đã có tính toán.

Khác với tối hôm qua một dạng tẩy tẫn duyên hoa (洗尽铅华- kiểu thoa son trét phấn ấy), những mỹ phầm trét đầy mặt Đinh Nguyệt Hoa giờ đã không thấy, chỉ còn một khuôn mặt xinh đẹp có chút nhàn nhạt u buồn, mắt đỏ hoe, chắc đã khóc. Trang phục cũng được đồi thành đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng, váy dây màu nâu, tóc dài xõa vai, cả người lộ vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, không nhìn ra chút nào dung tục như tối qua. 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, chần chờ một chút mới cất bước đi tới bên người Đinh Nguyệt Hoa, ngồi đối diện cô bé, dùng giọng trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi, “Nguyệt Hoa, anh biết bạn của cô gặp chuyện như vậy cô rất khổ sở..” 

Đinh Nguyệt Hoa không ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, nghe được giọng của người kia, trên mặt xuất hiện một vẻ phức tạp, giống như thống khổ, lại như không thể kiên nhẫn. Cô đem người mình cách xa hướng Bạch Ngọc Đường, đầu cũng thấp xuống. 

Bạch Ngọc Đường trầm ngâm một lát, thấy Đinh Nguyệt Hoa phản ứng cũng không quá quyết liệt, vì vậy anh tiếp tục nói, “Cô yên tâm, bọn anh sẽ nhanh chóng bắt được tên hung thủ đó.” 

Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nâng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ánh mắt tỏ ý coi thường, nhưng cũng không mở miệng, lại cúi đầu tiếp. 

Bạch Ngọc Đường cảm thấy bực bội, đè nén tâm tình tiếp tục kiên nhẫn hỏi, “Nguyệt Hoa, cô quen biết Lữ Tiểu Nguyệt đúng không?” 


Cả người Đinh Nguyệt Hoa khẽ run lên, lần này cô không ngẩng đầu, càng không có câu trả lời xác đáng. 

Thấy phản ứng của cô như thế, Bạch Ngọc Đường lập tức hỏi, “Cô quen con bé, tối hôm qua con bé tới rừng cây kia chính là để gặp cô đúng không?” 

“Không!” Đinh Nguyệt Hoa đột ngột ngẩng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, ánh mắt như bốc hỏa, vô cùng tức giận, “Anh lảm nhảm cái gì? Tôi biết cô ta hay không liên quan gì tới anh? Dựa vào cái gì mà nói cô ta vì tìm tôi nên mới chết? Anh có chứng cứ không? Dám đồn bậy tôi sẽ kiện anh!!” 

Một loạt câu hỏi nã ra làm Bạch Ngọc Đường ngơ ngẩn cả người, cho đến khi Đinh Nguyệt Hoa im lặng, quay đầu đi không để ý tới anh, anh mới phản ứng lại được. Thái độ dầu muối đều không ăn của Đinh Nguyệt Hoa làm Bạch Ngọc Đường rất nhức đầu, cũng bực bội. Anh siết chặt quả đấm, giơ tay lên muốn nắm lấy bả vai Đinh Nguyệt Hoa, ép con bé nhìn thẳng vào mắt mình, nhưng giơ lên một hồi lâu, cuối cùng cũng không hạ xuống. Dưới tâm trạng lo lắng, lần sau mở miệng giọng nói dĩ nhiên đã trở nên cứng rắn hơn nhiều. 

“Nguyệt Hoa, tên hung thủ đó là đồ điên, tối qua nếu như cô không trở về kí túc xá, có lẽ người bị hại sẽ là cô. Cô có biết Lữ Tiểu Nguyệt chết rất thảm không? Con bé chỉ mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ, lại cứ như vậy mà bỏ mạng. Nguyệt Hoa chẳng lẽ cô không muốn thay cô ấy đem hung thủ ra trước công lý sao? Anh thật không biết chỉ mới không tới hai năm, một con người tràn đầy chính nghĩa Nguyệt Hoa lại biến thành một kẻ máu lạnh đấy.” 

“Máu lạnh?” Hai chữ này dường như đã đâm trúng nỗi đau của Đinh Nguyệt Hoa, cô đột nhiên đứng phắt dậy, hung tợn nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, lớn tiếng quát, “Bạch Ngọc Đường!! Đứng trước mặt anh, tôi còn không đủ tư cách dùng hai chữ này để hình dung bản thân đâu!!” 


Dứt lời, hung hăng đẩy Bạch Ngọc Đường, cúi đầu vọt ra khỏi cửa, lúc rời đi suýt nữa làm Triển Chiêu đang đứng trước cửa té lộn nhào. Bị đụng lần này thật không nhẹ, vai Triển Chiêu đau buốt, cả người nghiêng qua, cũng may có Bạch Ngọc Đường kịp thời chạy tới đỡ cậu. 

“Đinh Nguyệt Hoa!! Cô đứng lại đó cho anh!!” Đỡ Triển Chiêu đứng lại ngay ngắn, Bạch Ngọc Đường nhấc chân định đuổi theo Đinh Nguyệt Hoa cũng đã không kịp rồi, tốc độ của con nhỏ này thật đúng là mau, chớp mắt một cái đã mất tăm mất tích. 

“Được rồi, đừng đuổi, tôi thấy mọi chuyện đã rõ rồi.” nhìn theo hướng Đinh Nguyệt Hoa chạy đi, Triển Chiêu khẽ thở dài, vỗ vai Bạch Ngọc Đường trấn an cái người đang kích động, “Bây giờ anh càng cần phải tỉnh táo, vẫn là đem lực chú ý đặt hết lên người kẻ tình nghi đi, chuyện của con bé cần có thời gian để giải quyết.” 

Thấy Bạch Ngọc Đường chân mày nhăn nhó ánh mắt cũng khổ sở. Đáy lòng Triển Chiêu càng thêm yên lặng, thật ra, Bạch Ngọc Đường vấn đề của anh cũng cần thời gian để giải quyết. Tim của mỗi người đối với người ngoài đều có chút khó khăn,nếu như không chủ động cầu xin biện pháp giải quyết, người ngoài thật sự khó can thiệp. Triển Chiêu rất thưởng thức Bạch Ngọc Đường, nhưng cậu cũng không chủ động đi giúp Bạch Ngọc Đường, cậu đang đợi, đợi lúc Bạch Ngọc Đường nguyện ý bày tỏ với cậu. Điều duy nhất cậu có thể làm là chân chính tháo gỡ những nút thắt trong lòng Bạch Ngọc Đường khi anh ta thực sự cần cậu. Về phần Đinh Nguyệt Hoa —— Triển Chiêu nhẹ nhàng nhíu mày, cô gái này chắc cũng là một phần nút thắt trong tim Bạch Ngọc Đường nhỉ. 

Không biết tại sao, cách suy nghĩ này làm người ta không thích lắm, đáy lòng lại có chút khó chịu. Loại ý nghĩ này khiến Triển Chiêu sửng sốt, theo bản năng đẩy Bạch Ngọc Đường đang ở cạnh mình ra, đi tới bàn đọc sách của Đinh Nguyệt Hoa, ánh mắt xoay vòng rồi sáng lên, phát hiện ra một mục tiêu làm cậu cảm thấy vô cùng hứng thú. 

Vi tính của Đinh Nguyệt Hoa là loại mới nhất của hãng Apple, kiểu dáng ưa thích của nữ giới, màu sắc cũng là màu trắng xinh đẹp. Dĩ nhiên, trước khi bọn Triển Chiêu đi vào, Đinh Nguyệt Hoa đang lên net, trên màn hình vi tính chính là trang chủ diễn đàn của đại học A. Triển Chiêu ho nhẹ một tiếng, híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi có thể xem không?” 


Bạch Ngọc Đường giật mình, “Sao lại hỏi tôi?” 

“Về công, anh là cảnh sát, về tư, anh phải là huynh trưởng của vị Đinh tiểu thư này. Nếu muốn điều tra vật phẩm cá nhân của cô ấy hẳn phải có được sự đồng ý của anh, như vậy cũng không sai chứ?” 

Biểu lộ trên mặt Triển Chiêu cực nghiêm túc, khóe miệng lại nhẹ mỉm cười, làm khuôn mặt đang nghiêm túc lại có chút giảo hoạt. Chẳng hiểu vì sao, dáng vẻ của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường sinh ra cảm xúc vui vẻ, tựa như sự lo lắng cũng không tới mức nghiêm trọng như vậy. Anh bước đến sau lưng Triển Chiêu, tự mình mở ra lịch sử duyệt Web trên trình duyệt, “Hay để tôi đến đi, về công, cảnh sát tôi đây đã học qua vài thủ thuật của Công Tôn, thao tác vi tính thao tác hẳn là giỏi hơn cậu một chút. Về tư —” tự giễu mình, hừ một tiếng, Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói, “Con bé này dù sao đã rất ghét tôi, cho nó ghét thêm cũng chẳng thành vấn đề.” (thò tay từ đàng sau tức là em nó đang ở trong lòng anh đấy hả?) 

Ngón tay Bạch Ngọc Đường gõ thật nhanh trên bàn phím máy tính, ánh mắt nghiêm trọng, môi mím nhẹ, Ánh sáng từ màn hình máy vi tính chiếu vào khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, từ góc độ của Triển Chiêu nhìn qua, chỉ thấy toàn bộ đường nét gò má kiên nghị mà mê người. Triển Chiêu cố gắng tập trung tinh thần, không biết có phải do tối qua ngủ ít quá, hay là do khung cảnh bây giờ an tĩnh quá mức, trong lúc mơ mơ màng màng đầu của cậu lại một lần nữa mơ hồ nhớ lại. Loại cảm giác như bị bóp nghẹt ấy lần nữa lại hiện diện trong tim Triển Chiêu, giống như lần đầu tiên, Triển Chiêu cũng không cố ý lắng nghe, lại dễ dàng nghe được tiếng tim mình đập. Rất nhanh, rất nặng. 

Đột nhiên, một hồi chuông từ bên hông Bạch Ngọc Đường truyền tới, khiến Triển Chiêu giật mình. 

“Uây! Cái gì?” Đầu điện thoại bên kia giống như truyền đến tin tức vô cùng trọng yếu, ánh mắt Bạch Ngọc Đường lóe lên một vẻ khẩn trương lẫn hưng phấn, “Được, tôi hiểu. Tôi đang ở đại học A, tôi lập tức sẽ nói chuyện với cảnh sát khu vực để giải thích tình hình. Được, tôi chờ họ đến rồi sẽ sắp xếp hành động, được, giao cho tôi, anh cứ yên tâm đi.” 

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường lập tức đứng lên, nhìn Triển Chiêu vội vàng nói, “Có tình huống khẩn cấp, nhân chứng báo cáo, có một tên hình dáng giống như tên khốn đó xuất hiện ở trường học phụ cận, tôi lập tức phải qua bên kia tiếp viện, đội trưởng đã cho vài người đến đây phụ giúp, rất nhanh sễ tới. Chỗ này—–”

Triển Chiêu lập tức đáp, “Anh đi đi, chỗ này cứ để tôi.” 


Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triển Chiêu một cái thật sâu, do dự trong thoáng chốc nhưng vẫn gật đầu, “Được, cậu nhớ chú ý an toàn, có chuyện thì phải gọi điện cho tôi.” 

Bạch Ngọc Đường rất nhanh đã biến mất khỏi cửa kí túc xá, Triển Chiêu nhìn bóng lưng của anh, ổn định nhịp tim cuối cùng đã đập lại vận tốc bình thường. Thờ dài nhẹ nhõm, Triển Chiêu ngồi ở chỗ vừa rồi Bạch Ngọc Đường mới ngồi, chăm chú nhìn máy tính hết nữa ngày, rốt cục lại thở dài, bắt đầu công việc. Năm phút sau, trước màn hình máy tính, khuôn mặt của Triển Chiêu dần trở nên nghiêm trọng. 

“Thì ra là vậy.” 

Một người bạn chết đi sẽ khiến người ta đau khổ, mà nhận ra được mình đối với chuyện người ta chết đi không thể không chịu trách nhiệm, thứ cảm giác này, hẳn sẽ làm người ta càng thêm thống khổ tới mức không muốn sống nữa? 

Nguyệt Hoa —— 

Nhìn tấm hình trên mạng Đinh Nguyệt Hoa cùng Lữ Tiểu Nguyệt chụp chung, trên mặt hai cô bé tràn đầy nụ cười sáng lạng, khung cảnh còn là đình liễu xanh vào mùa xuân khi chưa trở thành hiện trường án mạng. Tuổi thanh xuân tươi đẹp đã bị thảm kịch hiện thực phá hủy tàn nhẫn, Cảm giác này thật làm tim người ta đau đớn. Triển Chiêu tự nhiên cảm thấy rất đau, cậu nhẹ nhàng khép lại máy vi tính, cất bước rời khỏi kí túc xá của Đinh Nguyệt Hoa. Cậu không biết cô bé này lúc này sẽ nghĩ thế nào, sự viếng thăm mới rồi của cậu và Bạch Ngọc Đường với Đinh Nguyệt Hoa xem ra không khác nào xát muối vào vết thương của cô bé. Chẳng trách cô ấy tức giận, vì tức giận mới rời đi.

Thời điểm người ta kích động, sẽ không còn lí trí mà phạm sai lầm. Nghĩ tới đây, lòng Triển Chiêu lại kéo lên một trận lo lắng, cậu biết, cậu bây giờ phải sớm tìm thấy Đinh Nguyệt Hoa. Nhưng lúc này cô bé sẽ đến nơi nào chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui