Tổ Trinh Thám Linh Dị



Ngoại trừ Tà Phong thì ba người còn lại lúc này đếu đối với Vương Khang Dận sinh ra tâm lý e ngại, dù sao sự biểu hiện của Vương Khang Dận đã siêu việt năng lực của người bình thường.

Vương Khang Dận nói: "Tôi biết các cậu hẳn là đang xem tôi giống như quái vật, nhưng vì sự an toàn của các cậu tôi không thể không làm như vậy. Không biết tại sao trong lòng tôi luôn có một ý niệm là không thể để cho các cậu gặp chuyện không may, điều này ngay cả tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ”

"Nếu cậu không đưa cho tôi lá bùa thì đêm hôm qua có thể chúng tôi đã chết rồi” Tà Phong có thể nói là người sợ chuyện nhất trong đám nên tự nhiên cũng là người tin vào năng lực của Vương Khang Dận nhất.

Tà Phong vừa nói như thế, Dương Hoành Kiệt cũng ý thức được: đêm hôm qua nếu Tà Phong không xuất ra lá bùa của Vương Khang Dận đưa thì người thứ nhất chết chính là hắn.

"Tôi nghe lời cậu, tôi xin hứa sẽ không đi điều tra nữa. Mặc dù trước đó tôi có ý nghĩ xem cậu là quái vật nhưng bây giờ tôi đã hiểu được, cậu đúng là người anh em tốt của chúng tôi” Nhảy xuống giường, đi đến đứng bên cạnh Vương Khang Dận vỗ vỗ vai hắn: "Đừng buồn nữa, chúng tôi sẽ không xem cậu như quái vật nữa đâu, nhiều nhất xem là thần côn thôi, ha ha"

Có những lời này của Dương Hoành Kiệt, Vương Khang Dận cười cười đáp: "Cám ơn."

Tà Phong và Dương Hoành Kiệt đều đứng về phía Vương Khang Dận, Hoàng Hiểu Bân cũng không cam lòng yếu thế, vung đôi tay tráng kiện của hắn ôm lấy Vương Khang Dận, bất quá Vương Khang Dận lại không thể chịu nổi khí lực mạnh mẽ của Hoàng Hiểu Bân, mặc dù có chút đau đớn nhưng điều này cũng đủ để chứng minh Hoàng Hiểu Bân đã tín nhiệm hắn.

Còn Cao Kiện thì đang lo lắng.

Dương Hoành Kiệt thấy thế, nói lớn: "Cao Kiện, nếu không có Vương Khang Dận, đêm qua chúng ta có thể đã chết hết rồi”

"Tôi không phải có ý đó" Vẻ mặt Cao Kiện rất cổ quái.

Dưới sự bức bách của mọi người, hắn mới nói ra lời hẹn của hắn với Đỗ Mai. Tuy nhiên Vương Khang Dận lại không cho phép bọn họ đi tới khu lầu giảng dạy, điều này làm cho Cao Kiện cảm thấy rất khó xử.

Nghe Cao Kiện nói như vậy, Vương Khang Dận liền mở ba lô lấy bộ đồ nghề vẽ bùa ra. Mọi người đối với hành động của Vương Khang Dận rất tò mò, ai cũng nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ sợ để mất một chi tiết gì.


Vương Khang Dận vẽ hai lá bùa xong, khi hắn truyền chân khí vào hai lá bùa thì mọi người chung quanh lúc này cả thở mạnh cũng không dám thở. Bọn họ thấy Vương Khang Dận lúc này đang cố hết sức của hắn.

Trải qua khoảng ba phút sau mới hoàn thành chú khí (truyền chân khí vào trong bùa). Vương Khang Dận lúc này sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, tay cầm Bài Âm Phù nói: "Bùa này tương đương với bùa hộ thân, hãy luôn để trong túi", rồi giơ lá còn lại giải thích tiếp: "Còn lá này là bùa có thể làm cho người khác sinh ra ảo giác, cũng chính là cái khi nãy tôi sử dụng, phải truyền chân khí vào hoặc là dùng lửa đốt, rất có hiệu quả đấy"

Cao Kiện tiếp nhận hai lá bùa, vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này hình vẽ trên lá bùa so với hình vẽ trên lá bùa lúc trước rõ ràng hơn, tựa hồ như được in ra vậy, hơn nữa hình vẽ trên lá bùa cũng đã từ một mặt biến thành hai mặt.

Mọi người cũng phát hiện ra điểm này nên lao xao bàn luận. Còn Vương Khang Dận có lẽ là do chế tác bùa quá mệt mỏi nên ngồi ở trên ghế ngủ luôn.

oOo

Ngày 3 tháng 9 năm 2003.

Hôm nay, trong trường đại học người nhiều như kiến. Từ ký túc xá nữ nhìn lại thì thấy hằng hà sa số đầu người đang từ từ hướng về phía thao trường.

8 giờ sáng, hiệu trưởng ngồi tại một cái bàn trên khán đài trong buổi lễ khai giảng phát biểu.

"Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, rất nhiều sinh viên mới tất nhiên sẽ không biết tôi. Tôi là hiệu trưởng của các em, họ Trần. Trong những năm học tới hy vọng các em có thể cố gắng hết mình…"

Hai tiếng sau, Trần hiệu trưởng vẫn như cũ ngồi tại đó, miệng vẫn thao thao bất tuyệt.

Trong thao trường, một số tân sinh viên thầm than vãn: "Nói hai tiếng rồi mà không mệt sao trời, thiệt chẳng biết ông hiệu trưởng này muốn nói bao lâu nữa?."

"Hai tiếng à? Tôi nhớ rõ lễ khai giảng năm trước, khi hiệu trưởng kết thúc bài diễn văn thì thức ăn ở căn tin đã nguội lạnh hết rồi", một người cựu sinh viên nói.


Người của phòng C418 đứng chung một chỗ tán dóc, tham dự vào còn có Hoàng Hiểu Bân của phòng C419.

"Hoàng Hiểu Bân, sao cậu không đi tìm bạn cùng phòng nói chuyện vậy?" Dương Hoành Kiệt ngoài miệng nói, trong lòng liền nghĩ Hoàng Hiểu Bân có lẽ chẳng hợp gu với mấy người cùng phòng hắn.

Hoàng Hiểu Bân nhất thời lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Không nói được, một người mộng du cả đêm, buổi sáng ngủ, buổi tối đi loạn, cậu xem tôi nè, mắt tôi bây giờ đã quầng thâm hết. Còn có một tên luôn làm ra vẻ ta đây, tôi có chút chịu không nổi hắn. Còn nữa, có một tên tính cách giống như mấy giảng viên, suốt ngày cứ chỉ chỉ dạy dạy" Vừa nói vừa chỉ về vị trí ba người của phòng C419.

Dương Hoành Kiệt chuyển mắt nhìn về phía đám người phòng C419, trong đó có một người cao gầy, hai mắt híp híp lại trông như thiếu ngủ, nhất định chính là cái tên mộng du. Còn một người có vẻ mặt nghiêm túc, đang hướng về phía hiệu trưởng lắng nghe lời phát biểu, nhất định là cái tên chỉ chỉ dạy dạy rồi.

Người cuối cùng làm cho Dương Hoành Kiệt nổi lên hứng thú, hắn đeo một cái kính mát, từ điệu bộ và vẻ mặt mà xem thì có thể nhìn ra hắn đang ra vẻ ta đây…

11 giờ 32 phút trưa, hiệu trưởng rốt cục cũng kết thúc bài diễn văn. Các sinh viên khóa trước vốn tưởng rằng cơn ác mộng đã chấm dứt nhưng thật không nghĩ tới, hiệu trưởng lại tiếp tục giới thiệu một giảng viên mới.

"Các em sinh viên, trong năm mới này trường sẽ có một giảng viên mới…"

Bước lên đài chính là một người phụ nữ, trên người khoát một cái áo khoác màu lam nhạt có viền ren, phần dưới thì cũng mặc một quần jeans màu lam nhạt, mái tóc dài dợn sóng sau lưng, nhìn vào tràn ngập sức sống.

Ánh mắt của các nam sinh viên lúc này giống như ra đa quét vào người phụ nữ đang bứơc tới phía hiệu trưởng, nhìn sao cũng thấy tuổi của người giảng viên mới này chỉ nhiều nhất là 22 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn.

Dưới ánh mặt trời chói chan, mấy tên sinh viên đang núp trong mát đang hướng trời cầu khẩn cho cô giảng viên trẻ đẹp này dạy bọn hắn.

Khi nữ giảng viên tuyên bố chuyên ngành sẽ dạy là văn học và âm nhạc thì phía dưới có người hưng phấn, có người cảm thấy mất mác.

Cao Kiện lúc này đang chảy nước dãi, Vương Khang Dận thì dường như không quan tâm, Dương Hoành Kiệt thì lắc lắc đầu.


Mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình. Tỷ như Cao Kiện, gặp được gái đẹp, lúc này hắn đang ở trong sự tưởng tượng về mặt tâm sinh lý. Dương Hoành Kiệt lắc đầu, cho rằng cô gái trẻ như vậy không cách nào đảm nhiệm nổi khóa trình của khoa văn.

Giọng nói của nữ giảng viên mới rất dễ nghe, phía dưới các nam sinh viên hận không đựơc nghe nói cả ngày. Bất quá người nữ giảng viên xinh đẹp này không giống ông già đứng kế bên, nói khoảng mấy phút thì đã rời khỏi không thấy bóng dáng.

Khi năm người ở căn tin ăn cơm thì Cao Kiện vẫn còn chưa quên đựơc hình ảnh của nữ giảng viên trẻ xinh đẹp kia: "Chọn học khoa âm nhạc là lựa chọn chính xác nhất trong đời của tôi. Giảng viên Trần Huệ Mẫn quá hấp dẫn”

Không biết là thức ăn của căn tin hợp khẩu vị của hắn hay là ý niệm dâm đãng trong đầu khiến cho nước dãi từ miệng của hắn chảy tràn ra.

Ba phút sau, bàn Cao Kiện ngồi chỉ còn lại một mình hắn, mấy người còn lại khi thấy nước dãi của hắn chảy ra đã lựa chọn “dời trận địa”.

Cao Kiện thấy bốn người chạy đến một bàn khác ngồi liền bưng thức ăn đi đến ngồi chung.

"Cậu mà còn chảy nước dãi nữa thì sẽ tạo thành “một giọt nước dãi dẫn đến máu chảy đầy đường” đó" Dương Hoành Kiệt nói chuyện, đồng thời ánh mắt nhìn Hoàng Hiểu Bân.

Hoàng Hiểu Bân tựa hồ hiểu ý câu nói của Dương Hoành Kiệt, vẻ mặt thận trọng, gật đầu.

Cao Kiện thấy Hoàng Hiểu Bân gật đầu, liền rụt ngừơi lại.

"Hoàng Hiểu Bân, cậu hãy giới thiệu cho tôi làm quen với mấy người bạn cùng phòng của cậu đi” Dương Hoành Kiệt nói.

Dù sao cũng đã ở chung qua một đoạn thời gian, Hoàng Hiểu Bân rất rõ Dương Hoành Kiệt muốn nói gì: "Được, ăn xong tôi dẫn cậu đi”

Khi Dương Hoành Kiệt theo Hoàng Hiểu Bân đi vào phòng C419 thì ngừơi chỉ chỉ dạy dạy là người trước tiên đối mắt với Dương Hoành Kiệt.

"Chào cậu, tôi là Dương Hoành Kiệt, học khoa văn" Dương Hoành Kiệt hơi khom người nói.

Đối phương cũng hơi khom người: "Cậu quả là người am hiểu lễ nghi Trung Quốc. Tôi là Trần Hải Đông, cũng học khoa văn, sau này xem là bạn cùng khoa rồi"

"Quả nhiên, con của hiệu trưởng cũng chọn khoa văn” Dương Hoành Kiệt nói.


Trần Hải Đông khóe miệng nhếch lên một góc độ hết sức quỷ dị: "Ha ha, thật không ngờ cậu lại lợi hại thế, lần đầu gặp mặt đã khiến cho tôi ngạc nhiên rồi"

Hoàng Hiểu Bân đứng đó vẻ mặt ngạc nhiên há to miệng, còn tên ra vẻ thì chỉ đẩy đẩy gọng kính, về phần một người khác thì vẫn còn đang trong giấc mộng, miệng nói mớ gì đó.

"Cậu quá khen" Vẻ mặt Dương Hoành Kiệt rất bình thản.

Sau thần sắc tươi cười, Trần Hải Đông đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Cậu làm sao biết được?”

"Rất đơn giản." Dương Hoành Kiệt cũng không vội nói, đến ngồi tại giường của Hoàng Hiểu Bân, hai tay chống xuống giường, chậm rãi nói: "Đầu tiên, cậu ở trong ký túc xá hành động chỉ trỏ nghiêm cấm, theo như lời của Hoàng Hiểu Bân thì cậu trông giống như giảng viên. Sinh viên bình thường ở trong ký túc xá thì hẳn là rất tùy ý, tuy nhiên cậu lại khác họ và có hành động như vậy, qua đó có thể thấy được cậu đối với trường này có quan hệ rất sâu"

Tựa hồ là tư thế này không được thoải mái nên Dương Hoành Kiệt giơ tay phải lên xòe hai ngón ra, còn tay trái vẫn chống xuống giường: "Thứ hai là tại buổi lễ khai giảng, cậu nhìn hiệu trưởng với vẻ mặt rất tôn kính, lúc đó tôi đã nghi ngờ giữa cậu và hiệu trưởng nhất định có quan hệ gì đó, vì vậy tôi đã đặc biệt đem so dung mạo của cậu và hiệu trưởng, mắt và miệng của cậu trông rất giống hiệu trưởng, và từ lúc đó tôi đã bắt đầu hoài nghi thân phận của cậu"

Dương Hoành Kiệt đứng lên, đi tới bên cạnh cái tên ra vẻ, hai tay chắp sau lưng, đưa lưng về phía Trần Hải Đông tiếp tục nói: "Thứ ba tự nhiên chính là cái tên của cậu, bây giờ trong lòng tôi còn một số ý nghĩ khác nữa nhưng nhiêu đó cũng đã đủ rồi” Dương Hoành Kiệt nói xong nhìn cái tên ra vẻ cười cười: "Ở bên cạnh cậu, tôi nhịn không được liền bắt chước cậu một chút"

Không để ý đến ánh mắt quái dị của tên ra vẻ, Dương Hoành Kiệt vừa đi về phía cửa vừa nói: "Tôi về trước nhé, Hoàng Hiểu Bân, cậu có thời gian rảnh thì ghé chơi”

"Rất tinh tế, một người rất thú vị. Hoàng Hiểu Bân, thật không ngờ cậu lại quen biết được một người xuất sắc như vậy, nhưng xem ra mục đính chính của hắn chắc không phải là tôi" Trần Hải Đông nói với Hoàng Hiểu Bân.

Tên ra vẻ lúc này rốt cuộc cũng mở miệng: "Hẳn là hắn đến khiêu khích tôi? Dương Hoành Kiệt à? Tôi nhớ kỹ tên này"

Hoàng Hiểu Bân liền hỏi: "Lục Gia Chánh, có biết tại sao hắn ta lại khiêu khích cậu không?”

Lục Gia Chánh lấy kính xuống, dùng áo chùi chùi tròng kính, đáp: "Tôi làm sao biết được?"

"Vậy thì tôi cũng chào thua” Hoàng Hiểu Bân cười ha ha, xong nói tiếp: "Có thể cậu và hắn có duyên đấy”

"Vậy à?" Lục Gia Chánh đeo lại mắt kính nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui