Tổ Trinh Thám Linh Dị



Khu lầu giảng dạy cũ tọa lạc tại phía đông bắc của trường, trong đó một tòa cao nhất lúc này đang phản xạ ánh sáng rạng rỡ trong đêm tối.

Trêbn tòa kiến trúc xuất hiện những vết nứt mờ , trông giống như nhiều năm không tu sửa. Những đường nứt mờ đó thể hiện sự tang thương của một vật bị bỏ phế nhiều năm.

Khu lầu giảng dạy cũ trông tang thương như vậy, nhưng trong cái tang thương đó đồng thời cũng mang theo một tia âm lãnh làm lòng người phát sinh sợ hãi.

Bóng người rùng mình một cái rồi xoay đầu đi không tiếp tục nhìn vào khu lầu giảng dạy khiến kẻ khác dựng tóc gáy nữa.

Xong xoay người đi về hướng về ký túc xá nam.

Ánh mặt trời mặc dù không tỏa sức nóng bằng buổi trưa nhưng vẫn như trước mang theo một phần ấm áp làm cho người ta cảm giác được thế giới này vẫn sáng lạn và tốt đẹp.

Bóng người hướng về phía tây nhìn lại, ánh sáng màu hòang kim rọi vào gương mặt điển trai của hắn.

“Vương Khang Dận!”

Bóng người quay đầu lại nhìn lại thì thấy Hoàng Hiểu Bân cường tráng đang đi về phía hắn.

"Hoàng Hiểu Bân?" Vẻ mặt Vương Khang Dận nghi hoặc: "Anh chưa đi ăn cơm à?”

Hoàng Hiểu Bân đi đến đứng trước mặt Vương Khang Dận, hắn làm cho trong lòng Vương Khang Dận nổi lên cảm giác tự ti mặc cảm.

Vương Khang Dận thân cao 1,75m nhưng Hoàng Hiểu Bân cao gần 1,9m. Khi một người đứng trước một người cao hơn mình thì chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn đối phương, trong lòng tự nhiên sẽ nổi lên cảm giác tự ti mặc cảm.

Vương Khang Dận cũng ý thức được một tia bất thường trong tâm tình của mình, hắn thầm hít sâu một rồi chậm rãi thở ra……

"Ăn rồi, tôi đang muốn hỏi cậu ăn cơm chưa đây?" Hoàng Hiểu Bân nói

Lúc này trong lòng của Vương Khang Dận cũng đã bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Ăn rồi à, nhanh thế. Tôi còn tưởng rằng anh không ăn nữa chứ, tôi chưa ăn gì, bất quá đã nhờ hai ngừơi bạn cùng phòng mua dùm phần ăn mang về rồi”

"Vậy hả? Mua giúp cậu đồ ăn à? Mấy người bạn chung phòng của cậu cũng tốt quá đấy chứ”

"Đúng vậy, lần sau ăn cơm nhớ chầm chậm ăn thôi, đừng ăn nhanh quá coi chừng viêm ruột thừa đó. Anh sao rồi? Bạn ở chung phòng có khá không?”


Hai người vừa tán gẫu vừa đi trở về ký túc xá.

Đưa mắt nhìn Hoàng Hiểu Bân đi vào phòng C419, Vương Khang Dận mới lấy ra chìa khóa mở phòng mình bước vào, liếc mắt nhìn quanh, Dương Hoành Kiệt cùng Cao Kiện vẫn còn chưa quay lại.

"Ùng ục… ùng ục…"

Bụng của Vương Khang Dận đánh trống.

"Ôi, bọn họ làm gì mà giờ này còn chưa ăn xong nữa?" Vương Khang Dận phóng lên giường của mình.

Sau đó nằm thành hình chữ nhân.

Không biết qua bao lâu, một đôi tay chụp vào vai của Vương Khang Dận. Vương Khang Dận mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi.

"A!"

Cả người Vương Khang Dận giật nảy lên, nhìn một chút chung quanh, tựa hồ cũng không có người nào tiến tới. "Trời, thì ra là nằm mơ”

"Mọi chuyện đều do ông anh chết tiệt, hại ta nằm mơ thấy ác mộng." Trong lòng Vương Khang Dận nói thầm.

Lúc trước người gọi điện thọai tới là anh của hắn. Vương Khang Dận từ lúc sáu tuổi đã cùng với người anh lớn hơn hắn hai tuổi sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng anh hắn được một người đạo sĩ thu dưỡng và trở thành đệ tử của vị đạo sĩ đó.

Bản thân hắn đối với đạo thuật không có gì hứng thú, hắn từ nhỏ đã yêu âm nhạc điên cuồng. Dưới sự trợ giúp của vị đạo sĩ, hắn vẫn giống như các đứa bé khác phát triển bình thường, bây giờ còn thi đậu vào Trường Đại Học Thế Kỷ. Đương nhiên tiền học phí là do vị đạo sĩ kia cho hắn mượn, đợi khi tốt nghiệp xong thì phải hoàn trả.

Anh hắn gọi điện dặn dò bảo hắn phải cẩn thận chú ý mọi việc, và chúc mừng hắn đậu vào Trường Đại Học Thế Kỷ bởi vì tốt nghiệp tại đây sau này tương lai sẽ rất khả quan. Tuy nhiên điều duy nhất mà anh hắn lo lằng chính là trong trường này có âm khí quá nặng và bảo Vương Khang Dận phải đặc biệt chú ý mấy “thứ đồ dơ dáy” trong trường.

Do đó Vương Khang Dận khi ở trong hoa viên mới thốt lên hai chữ “vớ vẩn”

Hắn là ai chứ? Tốt xấu gì cũng đã sống cuộc sống đạo sĩ một thời gian.

Có lẽ là do cơn ác mộng khi nãy nên khiến trong lòng Vương Khang Dận có chút bối rối.

Ngay lập tức hắn kéo ba lô tới rồi lấy từ trong ba lô ra một quyển sách. Tất cả những trang trong sách này đều có vẽ các hình ảnh kỳ quái, hơn nữa còn có thêm chú thích, thoạt nhìn dường như là bút ký của ai đó.

Vương Khang Dận nằm ở trên giường, tay không ngừng lật ……


Lật tới trang thứ mười và đọc chú thích trong đó: "Bài Âm Phù, có khả năng ngăn cản âm hồn, hiệu lực ba tháng."

Vương Khang Dận cười cười hài lòng, sau đó lấy ra một cây bút lông, một hộp chu sa và một lá bùa từ trong ba lô ra. Tiếp đó hắn cẩn thận chiếu theo hình vẽ trong cuốn sách mà vẽ lên tấm bùa.

Vẽ xong, hắn dùng hai ngón giữa và trỏ đồng thời kẹp lá bùa, các ngón tay còn lại kết thành một hình ảnh cổ quái. Động tác này Vương Khang Dận duy trì khỏang một phút, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

"Tật!"

Vương Khang Dận chợt quát một tiếng, nếu là có người đang ở bên cạnh bị hắn quát như vậy thì dù không có bệnh tim cũng có thể bị bệnh nặng a, còn nếu mà có bệnh thì trực tiếp đi đầu thai luôn quá.

Buông lá bùa ra, lúc này nhìn hai mặt của lá bùa dường như là đã đựơc vẽ hai mặt trước đó chứ không phải một mặt.

Đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, sau đó hắn cẩn thận nhét lá bùa vào dưới gối.

Làm xong mọi chuyện thì Vương Khang Dận mới tiếp tục nằm xuống nhắm mắt lại.

Không lâu sau có tiếng thở gấp của người cùng tiếng chìa khóa đang gấp gáp mở cửa phòng của Vương Khang Dận. Tiếng chìa khóa va vào cửa nghe rất dồn dập làm Vương Khang Dận tỉnh giấc.

“Ai đó? Vào phòng ngủ cũng đâu cần gấp gáp như vậy, bộ đi nhà cầu sao mà gấp thế?”

Vương Khang Dận mở to hai mắt nhìn về phía cửa, mắng to.

Ngừơi mở cửa dường như rất bối rối nên sử dụng sai chìa khóa, do đó hắn ở ngoài cửa một hồi lâu mới mở đựơc cửa tiến vào.

Cửa mở, Vương Khang Dận nhìn thấy dung mạo của đối phương, tóc nhuộm vàng, khuôn mặt nhìn rất quen, tựa hồ đã gặp ở đâu.

Đối phương đóng mạnh cửa lại nghe một cái "ầm", sau đó tựa lưng vào cửa thở hào hển không ngừng.

Vương Khang Dận nhìn đối phương không chớp mắt, rốt cục cũng nhớ được tên của đối phương : "Tà Phong?"

Tà Phong vẻ mặt nhất thời tái nhợt, mặt hầu như không còn chút máu, bộ dáng khoa trương lúc trứơc đã mất đi.


"Ai…… ai! Ra mặt đi!" Tà Phong cố hết sức hô lên.

"Anh làm gì đó? Tôi đang ở đây nè!" Vương Khang Dận nằm ở trên giường hướng Tà Phong vẫy vẫy tay.

Có lẽ là do Tà Phong quá mức bối rối, khi bứơc vào căn bản cũng không chú ý đến Vương Khang Dận đang nằm ở giường trên. Lúc này Vương Khang Dận hướng hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu trong phòng có người.

Tà Phong thở phào nhẹ nhỏm, cả người nằm úp xuống mặt đất.

Khi Tà Phong tỉnh lại thì đã là 8 giờ tối.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Dương Hoành Kiệt quay về Tà Phong đang nằm trên giường hỏi.

Tà Phong lúc này rất tĩnh táo, thản nhiên đáp: "Chết rồi."

"Á, mẹ kiếp! Sao lại có xác con gián trong canh thế này" Vương Khang Dận đang uống canh đột nhiên thét lên ……

Cao Kiện đi tới bên người Vương Khang Dận, cúi ngừơi nhìn vào con gián trong chén rồi nói: "Cũng may còn nguyên, nêu ăn vào nửa con thì thảm rồi”

"Cũng không có gì khác nhau cả! Canh tôi cũng đã uống rồi" Bộ dáng Vương Khang Dận lúc này sắp sửa muốn ói.

Dương Hoành Kiệt đang hỏi Tà Phong lại bị sự ồn ào của hai người phá rối. "Đừng ồn nữa, uống cũng uống rồi, gián cũng có dinh dưỡng lắm đấy" Lời này của Dương Hoành Kiệt kỳ thật là cố ý, mục đích chính là ……

Vương Khang Dận nghe xong thầm mắng hắn ác tâm, sau đó lao ra khỏi phòng đi ói.

"Cao Kiện, ngươi đi xem hắn, thuận tiện lấy khăn này cho hắn lau mặt" Dương Hoành Kiệt đưa cho Cao Kiện một cái khăn.

Sau khi Cao Kiện rời đi, Dương Hoành Kiệt đẩy đẩy gọng kính vàng của hắn: "Tốt rồi, rốt cục cũng yên tĩnh", sau đó nói với Tà Phong: "Kể một chút xem rốt cuộc là chuyện gì đã phát sinh?”

Ngay khi Tà Phong đăng ký làm thủ tục nhập học xong định trở về thì chú Tần chở hắn ngang qua khu lầu giảng dạy cũ hướng cửa bắc của trường rời khỏi, nhưng không ngờ rằng…

Khi xe tiến vào khu vực của khu lầu giảng dạy cũ, đang muốn quẹo cua thì bỗng nhiên lại húc vào tường. Cũng may mắn là tốc độ của xe không nhanh lắm cho nên Tà Phong chỉ cảm thấy đựơc chiếc xe hơi rung, cũng không có bị thương.

Kỹ thuật lái xe của chú Tần rất chuyên nghiệp, nếu không thì cũng sẽ không giao cho ông lái chiếc Rolls Royce này rồi.

Từ kính chiếu hậu ở giữa, Tà Phong nhìn thấy nửa gương mặt của chú Tần, tái nhợt ……

Những ngừơi phục vụ trong gia đình Tà Phong, tất cả đều kiểm tra sức khỏe định kỳ, ngừơi không khỏe mạnh sẽ không được giữ lại. Tuy nhiên vẻ mặt của chú Tần lúc này lại tái nhợt.

"Chú Tần, làm sao vậy?" Tà Phong lo lắng hỏi.

"Ha ha ha ha!" Chú Tần đột nhiên lại cất tiếng cười to và giơ tay múa loạn, trong kính hậu gương mặt của chú Tần hiển lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.


"Chú Tần!"

"Ha ha, mau …… hắc hắc hắc, thiếu gia …… mau… chạy đi, ha ha ha!" Chú Tần nói xong những lời này rồi cũng ngừng cười.

Tà Phong ngồi ở ghế phía sau đưa tay sờ mũi chú Tần, không còn thở nữa…

Đã chết!

Tà Phong căn bản không thể tin một người tài xế chuyên nghiệp, luôn luôn cẩn thận như chú Tần lại lạc tay lái. Hơn nữa rõ ràng thân thể còn đang khỏe mạnh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, hơn nữa còn cười đến chết.

Điiều này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận …… tất cả mọi việc đều quá bất thường.

Bản năng của loài người, khi có chuyện làm ình không cách nào tiếp nhận thì sẽ sinh ra sợ hãi hoặc các loại tâm tình bất an.

Lúc này trong đầu của Tà Phong là một mảnh hỗn loạn, hắn nắm chặt chìa phòng C418 trong tay, mở cửa xe rồi không ngừng chạy đi…… Khu lầu giảng dạy cũ này nằm cách ký túc xá rất xa, nếu không có tín niệm "đào mệnh (chạy giữ mạng)" cầm cự trong lòng thì một người đại thiếu gia như Tà Phong căn bản không có khả năng chạy được đoạn đường xa như thế. Cho đến khi tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy được Vương Khang Dận thì thần kinh bị buộc chặt của hắn mới được thả lỏng.

Dương Hoành Kiệt cầm giấy viết ghi lại tỉ mỉ tất cả các chi tiết, bút trong tay phải của hắn không chuyển động……

"Cười lớn, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi." Cây bút trong tay lại viết ra mấy từ, trong mắt Dương Hoành Kiệt thì đây là trọng điểm.

Khi sợ hãi sẽ làm người ta có sắc mặt tái nhợt, nhưng tại sao lại cười?

Vì khi cười sẽ làm mặt người ta đỏ lên, tuy nhiên tại sao người cười lại có sắc mặt không còn chút máu?

Dương Hoành Kiệt mỉm cười lấy bút khoanh lại mấy chữ: "Đây là nghi điểm.", xong nhìn Tà Phong hỏi tiếp: "Cậu mang tôi đến hiện trường nhìn một chút đựơc không?”

Tà Phong không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ không đáp ứng.

Dương Hoành Kiệt đọc qua sách tâm lý học nên hiểu được Tà Phong do bởi sợ hãi nên mới như vậy. Phần lớn sự sợ hãi của loài ngừơi đến từ việc nhìn thấy một sự vật kinh khủng hoặc là nhìn thấy một chuyện không hiểu biết gì đó.

Hiển nhiên Tà Phong thuộc về loại người sau, nguyên nhân chính là: cái chết ly kỳ của chú Tần.

"Không cần lo lắng, tôi hoài nghi chú Tần của cậu đã trúng một lọai độc dược khiến cho bật cười. Bởi vì ông ta phát hiện ra bản thân trúng độc nên mới sợ hãi và có sắc mặt tái nhợt như thế." Dương Hoành Kiệt giải thích.

Tà Phong gật đầu rồi cùng Dương Hoành Kiệt rời khỏi ký túc xá.

Nhưng cái Tà Phong không biết chính là Dương Hoành Kiệt đang lừa hắn. Nếu là trúng độc thân vong thì chú Tần tuyệt đối sẽ không bảo Tà Phong mau chóng rời đi mà là sẽ bảo Tà Phong đi điện thoại gọi cấp cứu

Lúc này Vương Khang Dận đang cùng Cao Kiện ở trong nhà vệ sinh, không biết Dương Hoành Kiệt cùng Tà Phong đã đi tới khu lầu giảng dạy quỷ dị. Bản thân Dương Hoành Kiệt cũng không biết là hắn đang đi vào vùng đất của sự chết chóc……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui