Tô Tô

Edit+beta: LQNN203

Sáng sớm hôm sau, Ân Tô Tô, Lương Tịnh, Hứa Tiểu Phù và Trần Chí Sinh đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, đáp chuyến bay đến hẻm núi Hàn Sơn ở Cát Lâm.

Khu thắng cảnh hẻm núi Hàn Sơn nằm ở phía bắc huyện Hàn Sơn, không có sân bay hay chuyến bay thẳng, vì vậy, Ân Tô Tô và những người khác trước tiên đáp chuyến bay đến thành phố Đồng, một thành phố lân cận huyện Hàn Sơn, sau đó thuê một chiếc xe bảo mẫu tại địa phương lái đến huyện Hàn Sơn.

Trải qua nhiều giờ lặn lội đường xa, Ân Tô Tô cuối cùng cũng đến đích vào lúc ba giờ chiều.

Trong huyện nhỏ này không có khách sạn năm sao nào, khách sạn tốt nhất chính là khách sạn ba sao Thế Kỷ, tất cả thành viên của đoàn phim "Phàm độ" đều ở lại đây.

Bước vào phòng khách sạn, Lương Tịnh đẩy vali nhìn xung quanh, không khỏi thở dài: "Thảo nào người ta nói đóng phim của lão Khương có thể rèn giũa tâm trí, cho dù có kiêu căng hay ngạo mạn đến đâu cũng có thể xoa dịu tâm tính, điều kiện chỗ này cũng quá gian khổ, mộc mạc."

Ân Tô Tô mỉm cười, nói: "Em không thấy vất vả gì hết. Khách sạn nhỏ này tuy không lớn nhưng gọn gàng sạch sẽ, ở thoải mái là được."

"Đó là em thôi." Lương Tịnh thấp giọng nói: "Người khác không nói, em có biết Tống Phong, nam phụ vai anh trai em trong bộ phim này không?"

Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn Lương Tịnh và gật đầu: "Em biết. Tống Phong là nam nghệ sĩ hàng đầu của làng giải trí Hồng Kông."

"Tống Phong thích nhất là ra vẻ." Lương Tịnh mím môi, nói với giọng rất chán ghét, "Nghe nói lúc anh ta quay phim 'Mặt trời đột kích', cả đoàn đều ở trong khách sạn nhỏ gần trường quay nhất, nhưng chỉ anh ta là không ở, chê khách sạn quá tồi tàn nên nhất quyết đòi ở khách sạn năm sao ở thành phố cách đó 80 km, kết quả là cả đoàn ngày nào cũng phải đợi một mình anh ta."

Hứa Tiểu Phù ở sau lưng nghe xong lắc đầu thở dài, nói tiếp: "Tống Phong này ra vẻ đến mức ngay cả mấy đạo diễn trẻ cũng phải chiều theo ý anh ta. Lần này anh ta gia nhập vào đoàn của Khương Thành Văn, nếu anh ta lại không thích cũng chỉ có thể tạm chấp nhận ở thôi."

Ba cô gái đang trò chuyện và sắp xếp hành lý thì không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cộc cộc.

Hứa Tiểu Phù đi tới mở cửa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ngoài cửa, mặc một chiếc áo len đen đơn giản và bình thường nhất. Là Trần Chí Sinh.

Đối mặt với đôi mắt đen láy đó, Hứa Tiểu Phù cảm thấy một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được, cô nàng ho khan, thản nhiên nhìn sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Chúng tôi vẫn chưa thu dọn xong, hay anh vào ngồi chờ chúng tôi một lát?"

Trần Chí Sinh bình tĩnh nói: "Tiện không?"

Hứa Tiểu Phù không nói gì, chậm rãi gật đầu, bước sang một bên mời Trần Chí Sinh vào phòng.

"Hả?" Ân Tô Tô ngạc nhiên thì thầm khi thoáng nhìn thấy người đàn ông cao lớn bước vào phòng, "A Sinh, anh sắp xếp đồ đạc nhanh thế?"

"Tôi là đàn ông, đồ đạc không nhiều, không có nhiều thứ sắp xếp." Trần Chí Sinh bước đôi chân dài đi tới ghế sô pha, nhìn thấy phía trên đặt một cái hộp lớn, bên trong chất đầy chai lọ, không thể không lấy ra, nói: "Con gái ra ngoài có rất nhiều hành lý, nửa tiếng nữa chúng ta phải đến trường quay để chuẩn bị, tôi giúp các cô sắp xếp, nếu không sẽ không kịp."

Trong lúc mấy người đang bận rộn, Hứa Tiểu Phù đột nhiên tò mò hỏi Lương Tịnh ở một bên: "Chị, chị nói xem tại sao lão Khương lại muốn khởi động máy vào buổi chiều, còn phải chính xác đến từng phút từng giây?"

"Cái này em không hiểu đâu." Lương Tịnh thần bí tiếp tục nói: "Đối với loại tác phẩm lớn này, bát tự của các diễn viên chính, thời gian khởi động máy hay gì đó, đều mời chuyên gia tính toán, có rất nhiều người tin vào điều đó, em vào giới chưa lâu, sau này từ từ sẽ biết."

Hứa Tiểu Phù cau mày nói: "Thời gian khởi động máy ấn định là 6 giờ chiều 39 phút 9 giây, cảnh đầu tiên chính thức bấm máy chẳng phải đã là buổi tối sao?"

Lương Tịnh bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Khương Thành Văn có thói quen thức khuya quay phim, không còn cách nào."

"A?" Hứa Tiểu Phù cau mày, "Vậy Tô Tô quá vất vả rồi... Một hai lần thì không sao, nhưng cứ tiếp tục như vậy, thân thể sẽ quá sức."

Ân Tô Tô vòng tay qua vai họ, cười nói: "Có thể vào đoàn phim của lão Khương, nhận được sự hướng dẫn của ông ấy, chị mừng còn không kịp! Thức cả đêm tính là cái gì, chị vẫn khỏe, không vấn đề."

Nửa giờ sau, hành lý trong vài chiếc vali lớn đã cơ bản được sắp xếp, đội bốn người của Ân Tô Tô ngồi xe bảo mẫu đến trường quay "Phàm độ".

Khi Ân Tô Tô trang điểm xong trong phòng thay đồ, mọi công việc chuẩn bị cho lễ khởi động máy đã hoàn tất.

Lễ khởi động máy của tất cả các bộ phim đều giống nhau, có các vị sư trợ giúp, dâng hương thắp đèn.

Ân Tô Tô và những người sáng tạo khác đứng thành một hàng, mỗi người cầm ba nén nhang trên tay, thắp hương và quỳ xuống dưới tiếng tụng kinh của vị sư xuất chúng, cầu mong mọi việc suôn sẻ.

Sau đó bắt đầu quay cảnh đầu tiên.

Khung cảnh và ánh sáng đều đã sẵn sàng, đạo diễn hành động đứng sang một bên, Ân Tô Tô và nữ diễn viên đối diễn phối hợp đứng vào vị trí đã định sẵn, nhập phim trao đổi lời thoại.

Khương Thành Văn mặt không biểu cảm ngồi phía sau màn hình, một lúc sau mới cau mày, hô "cắt" một tiếng, nói: "Hai người chưa tỉnh ngủ sao? Cảm xúc không tốt!"

Ân Tô Tô và nữ diễn viên phụ bất lực, đành phải điều chỉnh lại trạng thái và đối mặt với nhau một lần nữa.


"Cảnh này là cảnh thầy trò chia tay, tôi muốn chính là bùng nổ, bùng nổ! Xem bộ dáng hai người các cô yếu ớt giống như ba ngày chưa ăn cơm kìa."

"Ánh mắt Ân Tô Tô quá yếu, có sát khí một chút! Nhân vật của cô là một vị sư tỷ phản nghịch, coi thường thiên hạ! Không phải ngốc bạch ngọt web drama chỉ biết yêu đương ngày xưa cô hay đóng!"

"Đều là diễn viên chuyên nghiệp, cần tôi dạy ngôn ngữ cơ thể nữa sao?"

"Giơ tay cao hơn một chút, hình ảnh không đẹp."

"Cô Dương Thanh, gần đây cô tiêm thuốc vẫn chưa hồi phục à, mặt cứng đơ đến mức không thể biểu lộ được biểu cảm gì? Thử lại lần nữa!"

...

Giữa những lời mắng mỏ và mỉa mai gay gắt của đạo diễn Khương, Ân Tô Tô cắn răng diễn tới diễn lui với các bạn diễn đối diễn, hết lần này đến lần khác bị đánh ngã và quỳ xuống, đầu gối liên tục đập xuống đất.

Nhìn thấy tình huống này, Hứa Tiểu Phù ở bên cạnh cảm thấy đặc biệt đau lòng, cau mày nói: "Em thấy chị Tô Tô rõ ràng diễn rất tốt, cảnh này phải quỳ xuống đất rất mạnh. Thợ trang điểm yêu cầu chị ấy đeo miếng đệm đầu gối trước, chị ấy đều từ chối, chỉ để đạt tới độ chân thật! Yêu cầu của đạo diễn Khương có quá khắc nghiệt không..."

"Khương Thành Văn có yêu cầu rất cao đối với tác phẩm của mình. Hầu như không có diễn viên nào từng làm việc với ông ấy mà không phải bị làm cho khóc đến phát điên." Lương Tịnh lặng lẽ nhìn Ân Tô Tô khi cô quỳ xuống đất hết lần này đến lần khác, đau đến mức khuôn mặt tái nhợt toát mồ hôi lạnh, thấp giọng nói tiếp: "Sau khi quay xong bộ phim này, kỹ năng diễn xuất của Tô Tô sẽ thăng lên một tầm cao mới, bây giờ đau, cố chịu đựng là được."

Đêm hôm đó, hai giờ sáng Ân Tô Tô mới làm việc xong.

Khuỷu tay và đầu gối của cô đầy vết thương, vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, sau khi tẩy trang và xử lý tóc tai, ngồi xe về khách sạn cô liền ngủ quên trong xe bảo mẫu vì kiệt sức.

Sau khi đến bãi đậu xe của khách sạn, Lương Tịnh nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ vào má cô, nhẹ nhàng gọi: "Tô Tô, Tô Tô?"

Ân Tô Tô từ từ tỉnh dậy dưới những tiếng gọi, dụi dụi mắt, nói với đôi mắt ngái ngủ: "Sao vậy chị?"

"Tới khách sạn rồi." Lương Tịnh nhẹ giọng nói, trìu mến vuốt ve thái dương cô, "Hôm nay em mệt rồi, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ đi."

Ân Tô Tô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngáp dài, ngồi thẳng dậy khỏi ghế, thuận miệng hỏi: "Ngày mai mấy giờ công việc bắt đầu?"

Lương Tịnh thở dài nói: "Đạo diễn Khương nói, nội dung ngày mai sẽ bắt đầu quay phim đúng giờ vào lúc tám giờ sáng, việc trang điểm của em rất phức tạp, phải mất hai tiếng đồng hồ, nghĩa là em phải đến phim trường trễ nhất là sáu giờ."

Lời vừa dứt, Hứa Tiểu Phù trợn tròn mắt khó tin, Ân Tô Tô chưa kịp nói gì thì cô nàng đã buột miệng nói: "Sáu giờ phải đến phim trường á? Đã hai giờ rưỡi sáng rồi, đây là đang quay phim hay là huấn luyện bộ đội đặc chủng vậy?"

Tuy nhiên, so với cơn tức giận nghẹn họng trăn trối của Hứa Tiểu Phù, Ân Tô Tô có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười và trả lời "Em biết rồi" với Lương Tịnh.

Sau khi đỗ xe bảo mẫu vào gara khách sạn, bốn người trên xe lần lượt xuống xe.

Ân Tô Tô và Lương Tịnh đi phía trước, trò chuyện về những gì họ đã thấy và học được tối nay, Trần Chí Sinh và Hứa Tiểu Phù đi theo một khoảng cách ngắn.

Đột nhiên, Trần Chí Sinh dường như nhận ra điều gì đó, khẽ cau mày nhìn về phía sau.

Đường phố của thị trấn vào sáng sớm tối tăm và vắng vẻ, cả thế giới tràn ngập một lớp không khí chết chóc.

Nhìn thấy anh ta quay đầu lại, Hứa Tiểu Phù cũng quay đầu lại, vươn cổ nhìn, nghi hoặc hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Vẻ mặt Trần Chí Sinh nghiêm nghị, lắc đầu nói: "Không có gì. Chỉ là luôn cảm thấy như có người đang theo dõi chúng ta trong bóng tối."

Một cơn gió lạnh xuyên qua cổ, Hứa Tiểu Phù bị lời nói của Trần Chí Sinh làm cho sợ hãi, cô nàng vô thức nép vào bên cạnh anh ta, xoa xoa cánh tay nhìn bốn phía nói: "Rõ ràng không có ai, nửa đêm nửa hôm anh đừng nói mấy lời khủng bố như vậy được không."

"Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, thần kinh tương đối nhạy cảm." Ánh mắt Trần Chí Sinh dịu đi một chút, anh ta mỉm cười với cô ấy, "Đi thôi."

Ngoài cổng khách sạn, ở góc đèn bên kia đường, một bàn tay thản nhiên ném tàn thuốc đã hút xong xuống đất rồi dùng đế giày dẫm nát.

Sau khi Lư Tuấn hút thuốc xong, hắn lấy điện thoại di động ra bấm số, uể oải nói: "Hôm nay nữ minh tinh kia đã đến hẻm núi Hàn Sơn, muốn tôi ra tay ngài cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đợi bất cứ lúc nào."

*

Thời gian trôi nhanh, những ngày quay phim ở hẻm núi Hàn Sơn của Ân Tô Tô thật mệt mỏi mà cũng phong phú, dù đạo diễn Khương rất nghiêm khắc nhưng cô phải thừa nhận rằng sau hai mươi ngày được Khương Thành Văn hướng dẫn nghiêm khắc, kỹ năng diễn xuất của cô đã tiến bộ đáng kể.

Đây là ngày thứ hai mươi lăm kể từ khi Ân Tô Tô đến hẻm núi Hàn Sơn.


Hôm nay trường quay xảy ra một sự cố nhỏ, nam chính đột nhiên sốt cao không rõ nguyên nhân, được đưa đến bệnh viện huyện, trực tiếp dẫn đến không thể quay mấy cảnh tiếp theo.

Khương Thành Văn đành phải điều chỉnh nội dung, trước tiên quay một số vai phụ không cần nam nữ chính tham gia.

Vì vậy, vào khoảng năm giờ chiều, Ân Tô Tô xong việc và trở về khách sạn, cô thậm chí còn không thèm tắm mà nằm lên giường bắt đầu chợp mắt.

Mấy ngày quay phim cường độ cao đã khiến cô kiệt sức, vừa chạm đầu xuống gối, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết đã ngủ bao lâu, một tiếng gõ cửa đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ.

"..." Khi mở mắt ra, Ân Tô Tô vẫn còn bối rối. Nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Bầu trời đen dày đặc như một mảnh lụa thấm mực. Gió thổi, những bông tuyết bay phấp phới, những cành khô đung đưa nhẹ, rất nhiều tuyết còn sót lại trên ngọn cây rũ xuống.

Cô sửng sốt một lúc, mãi đến khi nghe thấy hai tiếng "cộc cộc" lần nữa, cô mới hoàn hồn lại.

Người đến tìm cô vào giờ này không phải là Lương Tịnh thì cũng là Hứa Tiểu Phù, chắc là lo cô sẽ chết đói trong lúc ngủ nên tới mang cho cô bát cơm.

Ân Tô Tô ngáp dài, vén chăn nhảy xuống giường, đi thẳng đến cửa phòng, thuận miệng hỏi: "Ai đấy?"

Tuy nhiên, khi lời nói vừa dứt, ngoài cửa im lặng, không có người đáp lại.

Ân Tô Tô cau mày khó hiểu và hỏi lại, nhưng người ngoài cửa vẫn không trả lời.

Trong lòng cô buồn cười, đoán chừng chị Lương hoặc Tiểu Phù đang giở trò với mình nên đổi sang giọng điệu lưu manh cà lơ, nhàn nhã nói: "Tiểu nương tử ngoài cửa, ban đêm đến gõ cửa phòng người khác, có phải cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, rất cần sự an ủi của ta?"

Sau khi hỏi xong lời này, ngoài cửa im lặng mười giây, sau đó một giọng nói vang lên, giọng điệu bình tĩnh và lãnh đạm, chỉ nói hai chữ: "Mở cửa."

"..." Ngay lúc cô nghe thấy giọng nói, trong mắt Ân Tô Tô đột nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc, môi cô khẽ mấp máy nhưng cô không thể nói hay phát ra âm thanh. Giữa bàng hoàng và bối rối, cô mở cửa.

Người bên ngoài dường như không thể đợi thêm một giây nào nữa, ánh mắt chưa kịp nhìn nhau đã vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của cô, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt.

Đôi mắt của Ân Tô Tô mở to, không thể hồi thần, hoàn toàn ngây ngốc.

Người đàn ông ôm cô trong tay mặc một bộ âu phục màu xanh đen bóng loáng, rõ ràng là anh đã đội gió và tuyết đến, tuyết rơi trên vai, sương đọng trên lông mày, cả người đều dính mùi lạnh lẽo của băng tuyết ở hẻm núi Hàn Sơn. Nhưng trái ngược hoàn toàn, đôi môi và chiếc lưỡi đang quấn lấy cô lại nóng như lửa.

Sau khi hôn Ân Tô Tô, Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, móc một chân dài đóng chặt cửa lại rồi quay người ép cô vào cánh cửa phòng khách sạn.

Càng gần cuối năm, công việc càng ngày càng nhiều, Phí Nghi Chu mấy ngày nay ở thủ đô rất bận rộn, nhưng mỗi ngày anh đều xem lịch, tính toán số ngày cô đi, để cho suy nghĩ dâng trào thành biển.

Sau hai mươi lăm ngày xa cách, chỉ có ông trời mới biết anh đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò trong khoảng thời gian này.

Anh nhớ cô đến phát điên, có những lúc anh muốn bỏ hết công việc để chạy đến bên cô, ngày đêm âu yếm cô, hôn cô.

Buộc phải chịu đựng đến ngày thứ hai mươi lăm đã là giới hạn mà anh có thể chịu đựng cả về tinh thần và thể chất. Cho nên anh cũng không thèm quan tâm tới cuộc họp quan trọng vào sáng sớm ngày mai, hay ngày mai anh sẽ gặp bao nhiêu đối tác, anh muốn gặp cô, phải gặp cô ngay lập tức.

Vẫn còn nhớ vẻ mặt của trợ lý Hà chiều hôm đó.

Khi Hà Kiến Cần nghe tin anh đã đưa ra quyết định ngẫu hứng là sắp xếp một chiếc máy bay công vụ bay đến thành phố Đồng, vẻ mặt của Hà Kiến Cần là sốc, anh ta đã khéo léo nhắc nhở anh về tất cả lịch trình ngày mai.

Phí Nghi Chu chỉ cho Hà Kiến Cần một câu trả lời, đó là tối nay anh sẽ đến huyện Hàn Sơn.

Giờ đây, mọi suy nghĩ cuối cùng cũng tìm được cách giải tỏa.

Ôm chặt cô gái trong tay, Phí Nghi Chu hôn cô một cách say mê và cuồng nhiệt, ngón tay anh đưa xuống, không chạm vào họa tiết của cô như mong đợi, vì vậy bộ đồ ngủ mỏng manh kia trở thành có tội, bị anh kéo một tiếng, xé cho rách nát.

"A Ngưng..." Ân Tô Tô làm sao có thể không biết anh muốn làm gì. Cô chợt đỏ mặt, đưa tay ra ngăn anh lại, vừa chạm vào đầu ngón tay anh thì đã bị kẹp, chồng lên nhau giơ lên ​​trên đầu cô, ép chặt vào ván cửa.

Hình thể và chiều cao của người đàn ông có lợi thế rất lớn nên thân hình mảnh khảnh của cô bị anh bao trùm, trông nhỏ nhắn như búp bê, có thể dễ dàng nhốt lại.

Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Những chiếc cúc của bộ đồ ngủ màu xanh rách nát bay ra, giống như một tấm màn mở, khung cảnh bên trong thật đẹp, lên xuống mạnh mẽ theo hơi thở của cô, phá vỡ từng lớp sóng tuyết.


Phí Nghi Chu đến gần hơn, mở môi và cắn nhẹ.

"... Ưm." Ân Tô Tô nước mắt lưng tròng, hai má và hai tai đều đỏ tươi giống như bị lửa thiêu, hai chân vô lực, mềm đến độ không đứng được.

Anh nhận thấy phản ứng đáng yêu của cô, mỉm cười, nhẹ nhàng khen ngợi: "Hai mươi mấy ngày không chạm vào, cực kỳ mẫn cảm."

Ân Tô Tô không khỏi bật khóc, cô muốn cắn ngón tay để kìm lại tiếng rên rỉ của mình, nhưng hai cổ tay cô đều bị anh kẹp chặt, không còn cách nào khác đành phải kìm nén khóc, nhỏ giọng nói: "Chị Lương và đám Tiểu Phù sẽ đến tìm em, bây giờ không được."

"Người nên thông báo, Hà Kiến Cần sẽ không bỏ lỡ bất cứ ai." Phí Nghi Chu đưa cô vào miệng mình, chậm rãi gặm nhấm cô, giọng điệu lười biếng và thản nhiên, "Tối nay sẽ không có ai khác quấy rầy, chỉ có anh và em."

Ân Tô Tô để anh chơi đùa, da đầu cô tê dại, muốn giật cổ tay nhưng không thể, chỉ có thể nức nở phản đối: "Tay, buông em ra, cánh tay em hơi đau."

Nghe vậy, Phí Nghi Chu nhanh chóng buông lỏng ngón tay.

Hai cánh tay không cử động được, Ân Tô Tô lập tức vươn tay ôm lấy cổ anh, cô cong ngón trỏ bên phải đưa lên môi, cắn không kiềm chế được.

"Có nhớ anh không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Ân Tô Tô không dám nhìn anh, nhẹ giọng đáp lại bằng giọng mũi: "Ừm..."

"Chỗ nào nhớ?" Anh nhẹ nhàng hỏi, đầu ngón tay tùy ý trượt xuống theo lông mày và má cô, chạm vào đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn của cô, "Ở đây?"

Ngón tay của anh tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, lướt qua quả mọng, "Ở đây à?"

"..."

Xuống chút nữa, hoàn toàn đi vào một nửa, "Hay ở đây?"

"..." Ân Tô Tô không nói nên lời. Đôi môi cô hơi hé ra, mắt không thể tập trung, mờ ảo và phân tán, đầu óc cô như bị bóp nát, mất hết khả năng suy nghĩ.

Sau đó, mọi chuyện trở thành chuyện đương nhiên.

Đã hai mươi lăm ngày không gặp, một khi lửa đã bùng lên thì không thể kìm lại được.

Nghĩ lại sau đó, Ân Tô Tô chỉ nhớ được một số cảnh tượng mơ hồ và rời rạc, một trong số đó là cảnh cô khóc trong vòng tay anh đến mức không ngừng được, rên rỉ kêu đói. Lúc đó anh mới nhận ra cô vẫn chưa ăn tối, báo cho Hà Kiến Cần mang một phần cơm Tây đến.

Sau đó, cô ghé trên bàn, vừa khóc vừa ăn từng miếng bò bít tết, trong khi anh từ phía sau mạnh mẽ và độc đoán đòi lấy, có thể nói muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Khi lý trí của Ân Tô Tô quay trở lại trong đầu thì đã là hai giờ sáng.

Cô kiệt sức, giống như một quả cà tím bị sương giá, nằm gục trên bộ ngực rắn chắc và trần trụi của anh, hít một hơi nhỏ. Cuối cùng sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên, khó tin nhìn anh, nói: "Sao đột nhiên anh lại đến đây không báo em một tiếng?"

Phí Nghi Chu dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại và nhờn bóng của cô, nhẹ giọng nói: "Buổi chiều mới đột nhiên quyết định muốn đến, lường trước có lẽ em đang bận nên không báo cho em."

Ân Tô Tô chớp mắt ngạc nhiên: "Buổi chiều mới tạm thời quyết định? Vậy lần này anh dự định ở lại bao lâu?"

Phí Nghi Chu nói: "Còn hai tiếng nữa."

Ân Tô Tô nghe xong có vẻ bối rối: "Ý anh là?"

"Anh chỉ có thể ở lại với em thêm hai tiếng nữa thôi." Phí Nghi Chu nghiêng người nhẹ nhàng cắn môi cô, "Sáng mai tám giờ anh có cuộc họp, không thể bỏ lỡ, cho nên muộn nhất là bốn giờ sáng anh phải xuất phát từ đây."

"..." Ân Tô Tô quả thực sợ ngây người, dùng ngón tay nắm lấy tai anh, véo thật mạnh rồi nói: "Sáng mai còn có cuộc họp, anh vậy mà chạy đến hẻm núi Hàn Sơn tìm em, đầu óc của anh có phải thiếu sợi dây nào không?"

Phí Nghi Chu quay đầu, nhẹ nhàng cắn ngón tay mềm mại của cô, dùng ngữ điệu làm như vô ý: "Trong đầu anh có thiếu một sợi dây nào không anh không biết, anh chỉ biết, anh rất nhớ em, nếu không nhìn thấy em, anh sẽ phát điên."

Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, tai và mũi cũng đỏ, cô nhẹ giọng nói: "Em thấy anh không phải đơn thuần muốn gặp em, thực ra anh chỉ muốn cùng em... Làm cái kia."

Phí Nghi Chu hơi nhếch khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em có thích cùng anh làm cái kia không?"

"..." Cô là con gái, làm sao có ai có thể trả lời được câu này?

Thích cũng không thể nói ra.

Sắc mặt Ân Tô Tô càng lúc càng nóng, cô cũng lười nói thêm gì với anh, chỉ vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào cổ anh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi để mình chìm vào hơi thở mát lạnh và dễ ngửi của anh.

Ôm nhau một lát, Phí Nghi Chu tựa hồ nhớ tới cái gì, anh dùng đầu ngón tay vuốt ve vết đỏ ngay đầu gối cô, quan tâm hỏi: "Hình như đầu gối em bị thương, làm sao vậy?"

"Trong khoảng thời gian này em quay rất nhiều cảnh hành động, chỉ là vết trầy nhỏ bình thường thôi." Ân Tô Tô không nói gì nhiều, thứ nhất là cô không muốn làm anh lo lắng, thứ hai là cô không muốn gây rắc rối cho đoàn phim, thế là cô cọ vào má anh như một con mèo con, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chồng yêu đã quan tâm."

Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, huyệt hợp cốc* tay phải kiềm chế, nuốt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, "Miệng càng ngày càng ngọt. Hiện tại anh phát hiện, con người em chỉ biết nói lời tốt đẹp khiến anh vui vẻ."

*Huyệt hợp cốc nằm trên nền thịt, giữa ngón cái và ngón trỏ, hơi lệch về phía với ngón trỏ trên đường giữa đi qua xương bàn ngón hai.


Ân Tô Tô sửng sốt: "Em làm sao?"

Giọng điệu của Phí Nghi Chu không tốt chút nào, có chút nguy hiểm: "Trong hai mươi lăm ngày kể từ khi em đến Hàn Sơn, em đã gọi bao nhiêu cuộc gọi video cho anh, gửi bao nhiêu tin nhắn Wechat cho anh?"

Ân Tô Tô cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Em chỉ gọi video hai lần, những lúc khác thường không nhận được cuộc gọi của anh. Nhưng chẳng phải sáng nào em cũng chào buổi sáng với anh sao?"

"Qua loa."

"."

"Cực kỳ qua loa."

"..."

Nghe ra quỷ hẹp hòi này lại không vui, Ân Tô Tô rất thích thú, cô ôm má anh, nghiêng người hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp của anh rồi dỗ dành: "Gần đây em quay phim thật sự rất bận, không phải cố ý không để ý anh. Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung."

Nói xong không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Loại lời kịch này dường như chỉ dành cho những người nổi tiếng cặn bã trong làng giải trí... Ân Tô Tô 囧.

Trong phòng im lặng khoảng năm giây.

Đến giây thứ sáu, người con trai cả cuối cùng cũng cười nhẹ, ghé sát vào hôn lại cô: "Được rồi, lời giải thích của em được chấp nhận, anh cố tin chút vậy."

*

Đêm hôm đó, người nắm quyền Phí gia đã bí mật xuất hiện tại hiện trường quay phim "Phàm độ" ở hẻm núi Hàn Sơn, thăm và hôn vợ, lại rời đi vào lúc ba giờ sáng, kết quả cuối cùng của chuyến thăm này là Ân Tô Tô gần như không thể dậy được vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, khi Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù gõ cửa phòng Ân Tô Tô, họ ngay lập tức bị sốc trước cảnh tượng bừa bộn trong phòng.

Gối trên sô pha vương vãi khắp nơi, chai lọ trong phòng tắm không rõ nguyên nhân vứt xuống sàn, giường thì bừa bộn đến mức nhìn không chịu nổi.

Nhìn thấy trận chiến này, Lương Tịnh lập tức hiểu ra mọi chuyện, ho khan một tiếng, cũng không chuẩn bị hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào. Bên kia, Hứa Tiểu Phù trẻ tuổi hoạt bát không lựa lời, kinh ngạc nói: "Ôi, Tô Tô, tối hôm qua Phí tổng tới đây, hai người tụi chị phá phòng ở đây sao? Sao lại bừa bộn như vậy!"

Lời vừa dứt, tiếng gió thu cuốn bay lá rụng cũng thổi qua.

Ân Tô Tô 囧, cô không biết phải giải thích thế nào với cô gái xinh đẹp trẻ tuổi vô tri này, chỉ có thể cười khô khan và từ chối trả lời.

Sau khi dọn dẹp xong, bốn người ngồi xe đến trường quay.

Trên đường đi, Hứa Tiểu Phù dùng nắm tay gõ vào cổ, thuận miệng nói: "Cuối cùng thì cảnh quay ở hẻm núi Hàn Sơn cũng sắp kết thúc rồi. Trước đây em rất thắc mắc, tại sao một bộ phim lại quay lâu như vậy, ai biết lão Khương xoi mói như vậy chứ, mỗi cảnh quay đi quay lại mấy chục lần, một ngày chỉ quay mấy cảnh, thời gian không dài mới là lạ."

"Càng khắt khe và chu đáo thì chất lượng thành phẩm sẽ càng tốt." Ân Tô Tô đeo bịt mắt hơi nước lên mắt, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Tiểu Phù vỗ nhẹ vào cánh tay cô, "Thành phẩm chất lượng tốt là kết quả của việc thức hơn hai mươi đêm, rách da mấy chục lần, hạ đường huyết mấy chục lần, quá khổ!"

Ân Tô Tô nhún vai thờ ơ, "Chức vụ công việc, chị không cảm thấy bản thân vất vả."

Ở ghế lái, Trần Chí Sinh nghe cô gái bên cạnh trò chuyện với Ân Tô Tô, ngón trỏ gõ nhẹ vào vô lăng màu đen với vẻ mặt bình thản.

Gặp một ngã tư lớn phía trước, Trần Chí Sinh chú ý cẩn thận đến các phương tiện xung quanh, sau khi xác nhận không sai lầm, anh ta chuẩn bị lái xe trực tiếp qua đó.

Không ngờ, đúng lúc anh ta tăng tốc về phía trước, một chiếc xe tải nhỏ chuyển phát nhanh không biết từ đâu lao tới, có mục tiêu rõ ràng và không chút do dự, đâm sầm vào xe bảo mẫu của họ.

Trần Chí Sinh liếc mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức giẫm chân phanh. Nhưng đã quá muộn, chiếc xe tải nhỏ có một động lực đáng kinh ngạc, như thể đang mạo hiểm mạng sống, dưới tác dụng quán tính, xe bảo mẫu màu đen chuyển hướng tại chỗ, cuối cùng lật nghiêng và rơi mạnh xuống đất.

Bùm! Một tiếng vang lớn.

Trong phút chốc, sự yên tĩnh của thị trấn nhỏ vào lúc sáu giờ sáng hoàn toàn bị xé nát, một cặp vợ chồng già dậy sớm ở một khu dân cư gần đó mơ hồ nghe thấy gì đó, họ nhìn nhau, đều nghĩ mình già cả nên lãng tai.

Xe bảo mẫu lúc này đã trở thành một đống lộn xộn.

Động lượng của xe bảo mẫu mạnh đến mức rõ ràng đã khóa ghế điều khiển và ghế lái phụ từ trước, lực va chạm cực lớn khiến kính chắn gió vỡ thành từng mảnh, Trần Chí Sinh bị chấn thương ở đầu và chảy máu, vào thời điểm quan trọng, hoàn toàn theo bản năng, bảo vệ cô gái trẻ bên cạnh dưới người mình.

Một góc thân xe vỡ vụn tạo thành vũ khí giết người tự nhiên, dưới sự bảo vệ này, mũi nhọn kim loại đâm sâu vào vai trái của Trần Chí Sinh, xuyên qua da, máu và thịt của anh ta trong chớp mắt.

Khi cơn đau dữ dội ập đến, Trần Chí Sinh cau mày thật chặt, vẫn cố gắng gượng dậy để bảo vệ hai cô gái phía sau.

Tuy nhiên, dưới dòng máu chảy dày đặc, anh ta nhanh chóng bất tỉnh do mất máu quá nhiều, tầm nhìn bị mờ, chỉ có thể nghiến răng, cố gắng giữ vững lý trí, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe.

Người kia đội mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu trang, trên tay nhàn nhã cầm điếu thuốc, đôi chân dài bước tới gần, khinh thường nhìn anh ta, nhướng mày khiêu khích.

Đôi mắt của Trần Chí Sinh sắp nổ tung, anh ta muốn di chuyển, nhưng cơ thể đã bị vũ khí sắc bén xuyên qua và khóa chặt, khiến anh ta không thể cử động được.

Sau đó, người nọ lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác, mở cửa ghế sau, đặt Ân Tô Tô bất tỉnh lên vai, ném cô trở lại xe tải nhỏ chuyển phát, nghênh ngang lái đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận