Edit+beta: LQNN203
Mặt anh kề sát môi cô, bất kể là hành động hay giọng điệu khi nói chuyện đều tự nhiên như thể bình thường.
Ân Tô Tô nghe vậy, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, vô thức ngửa cổ ra sau, kéo dãn khoảng cách giữa môi và má anh thêm vài centimet.
Phí Nghi Chu để ý người trong ngực mình né tránh, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, nhẹ nhàng hỏi: "Không muốn?"
"Không, không phải." Ánh mắt Ân Tô Tô lóe lên, cô gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hơi nóng nóng hổi từ má truyền đến tai và cổ, lắp bắp nói: "Không có không muốn."
Dù khẩn trương đến đâu, cô vẫn luôn có thể hiểu được những nguyên tắc cơ bản.
Quan hệ hiện tại giữa cô và anh, anh vừa là kim chủ vừa là chồng, yêu cầu cô một nụ hôn, về tình về lý cô không thể kháng cự.
Phí Nghi Chu hỏi: "Vậy em trốn cái gì?"
"Có chút..." Cô cắn nhẹ môi dưới, mặt càng lúc càng đỏ, phải mất mấy giây mới lẩm bẩm mấy chữ: "Ngại."
Phí Nghi Chu nghe Ân Tô Tô nói vậy, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng và xấu hổ của cô, vô cớ cảm thấy thoải mái và vui vẻ không thể giải thích được. Thực ra anh không phải là người kiên nhẫn cho lắm nhưng cô lại đặc biệt đến mức anh sẵn sàng dùng hết sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình khi đối mặt với cô.
"Chỉ là hôn mặt thôi." Đôi môi mỏng của anh di chuyển đến tai trái ẩn dưới mái tóc dài rối bù của cô, cảm thấy chiếc khuyên tai tròn nhỏ đặc biệt đáng yêu, nên không nhịn được hôn lên tai cô một cái. Làm mẫu cho cô: "Giống như thế này, chắc cũng không khó lắm."
"..." Ân Tô Tô không ngờ anh lại đột nhiên hôn lên tai cô, dây thần kinh ở đó dày đặc và rất mỏng manh, chỉ cần cái chạm nhẹ nhất cũng sẽ ngứa ngáy trong lòng, làm sao chịu nổi nụ hôn trêu chọc của anh.
Cơ thể cô hơi cứng đờ, hơi thở bình tĩnh vốn đều đặn cũng bị gián đoạn, da thịt khắp người khô khốc, cô ngập ngừng sờ lên miệng.
Hôn anh một cái cũng không có gì. Vấn đề là cô mới ngủ dậy, còn chưa kịp đánh răng.
Đang lúc do dự, lại nghe thấy Thái tử gia nhẹ giọng nói, thiện ý đưa ra phương án thứ hai: "Nếu không muốn hôn mặt thì có thể hôn môi, tôi hoàn toàn tôn trọng em."
Ân Tô Tô: "..."
Ba vạch đen trượt xuống trán Ân Tô Tô, nghĩ thầm tôi nên cảm ơn ngài nha, vị Bồ Tát sống ân cần nhất vũ trụ.
Không còn cách nào.
Ân Tô Tô biết mình không thể tránh khỏi nụ hôn chào buổi sáng này nên chỉ có thể dùng mười hai vạn chuyên môn của mình, liều một phen, cắn răng, một tay níu cổ anh, tay kia kẹp cằm anh sang một bên, chu miệng hôn lên.
Động tác mượt mà và trôi chảy trong một lần. Sức lực đủ mạnh, lấy đà mãnh liệt, đã tạo ra một tiếng "bẹp" rõ ràng.
Hôn xong, Ân Tô Tô hé môi ra, bàn tay đang ôm cổ Phí Nghi Chu buông lỏng, nói: "Được rồi được rồi, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, anh mau đến công ty..."
Không ngờ còn chưa nói xong, chữ "đi" cuối cùng chưa kịp lăn ra khỏi đầu lưỡi, cô lại lần nữa 囧----
Xong đời!
Vừa rồi hôn mãnh liệt đến mức để lại vết dâu tây ngay trên khuôn mặt hoàn mỹ của Thái tử gia rồi! Nhỏ nhắn mà tinh tế, tròn trịa mượt mà, còn là một màu hồng phấn...
"Xin lỗi xin lỗi..." Ân Tô Tô lo lắng đến nỗi trán đổ mồ hôi, cô chắp hai tay lại, nói năng lộn xộn mà xin lỗi, "Tôi không phải cố ý hôn anh để trả thù cá nhân đâu. Tuyệt đối không phải, thực sự không phải!"
Ôi trời ơi.
Lát nữa anh còn phải đến công ty, còn phải gặp chủ tịch tức bố anh.
Cô tưởng tượng trong đầu, cảnh tượng Phí tổng lạnh lùng mang theo quả dâu tây nhỏ này xuất hiện trước mặt Phí Thiện Thanh và các giám đốc điều hành cấp cao khác của Phí thị, đột nhiên đầu cô choáng váng, mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi tại chỗ.
Tuy nhiên, trong khi Ân Tô Tô đang hoảng loạn thì Phí Nghi Chu lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Sau khi nghe Ân Tô Tô nói, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô như nhìn thấy ma giữa ban ngày, Phí Nghi Chu đại khái đoán được cô gái này lại làm chuyện tốt gì.
Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, rũ mi nhìn cô, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
Tim Ân Tô Tô đập như điên, cô không biết tại sao kim chủ ba ba lại đòi điện thoại di động, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay chạm vào điện thoại của mình rồi ngoan ngoãn đưa cho anh, vẻ mặt "thành thật, ngoan ngoãn, hiểu chuyện".
Phí Nghi Chu nhận điện thoại từ Ân Tô Tô, rũ mắt liếc nhìn một cái, điều đầu tiên anh chú ý đến là chiếc ốp điện thoại đầy màu sắc của cô.
Trên bề mặt vỏ có in hình chân dung búp bê hoạt hình. Nhân vật chính đội mũ ô sa màu đen, mặc quan phục màu đỏ tươi, bàn tay cầm một thỏi vàng, trong lòng ôm hàng ngàn vàng bạc, trên mặt mang theo nụ cười, hào quang có con rồng vàng, là Thần Tài vui vẻ.
Ngoài ra còn có câu đối ở hai bên ốp điện thoại: Gió nổi nước lên, Thần Tài chiếm hữu thân tôi.
Hoành phi: Kiếm tiền là quan trọng
Phí Nghi Chu không khỏi hơi nhướng mày.
Ân Tô Tô phát hiện anh đang nhìn vào chiếc ốp điện thoại di động Thần Tài của cô, tâm trạng vốn đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn. Cô ho khan, cẩn thận dùng ngón tay nắm nhẹ đầu điện thoại xoay lại trong lòng bàn tay to rộng của anh, nhẹ nhàng nhưng không khỏi cười ngượng ngùng nhắc nhở: "Đây mới là mặt trước điện thoại."
Phí Nghi Chu nhìn cô một cái, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
Ân Tô Tô nín thinh, biết mình đã xúc phạm chỉ số thông minh của kim chủ đại lão nên chỉ có thể lúng túng rút tay lại.
Ánh mắt Phí Nghi Chu quay lại màn hình điện thoại.
Chức năng camera của điện thoại thông minh không yêu cầu mở khóa mới có thể sử dụng. Anh di chuyển đầu ngón tay một chút, bấm vào camera trước ở cuối màn hình.
Ân Tô Tô vô thức nhìn sang, thấy khuôn mặt của một người đàn ông lập tức phản chiếu trên màn hình, các đường nét trên khuôn mặt rất sâu sắc và ba chiều, không thể nghi ngờ là đẹp đến mức không có sai sót nào về tướng mạo.
Người đàn ông thờ ơ nhìn màn hình điện thoại di động, nửa giây sau, đột nhiên quay đầu sang một góc nào đó, má trái lọt vào ống kính, làn da trắng nõn nà thanh tú đến mức không có khuyết điểm hay lỗ chân lông nào, nhờ đó mà dấu ấn dâu tây có vẻ trông bắt mắt hơn.
"..." Còn tưởng người đàn ông này muốn điện thoại để làm gì, hóa ra là soi gương bằng camera trước.
Ân Tô Tô tuyệt vọng che mặt quay đầu đi, không dám nhìn biểu cảm trên mặt Phí đại công tử nữa.
Nhưng, ngoài dự đoán của Ân Tô Tô, sau khi nhìn thấy vết dâu tây mơ hồ trên mặt trái của mình, Thái tử gia không hề khó chịu cũng không tức giận, đôi lông mày rậm thậm chí còn không hề biểu hiện một chút bất mãn hay khó chịu nào.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên má trái, không nói gì một lúc.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Vài giây sau.
"Tách" một tiếng, Phí Nghi Chu tắt màn hình điện thoại, trả điện thoại lại cho cô gái đang nơm nớp lo sợ trong lòng, lười biếng nói: "Lần sau đừng hôn mạnh như vậy, tôi còn phải đi làm, để đồng nghiệp nhìn thấy không hay lắm."
Ân Tô Tô nhìn khuôn mặt tuấn tú phía trên đầu cô, vẻ mặt dần dần trở nên bối rối, không hiểu sao buột miệng hỏi: "Anh thực sự cảm thấy không tốt sao?"
Phí Nghi Chu:?
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô: "Có ý gì?"
Sau đó nhìn thấy cô gái duỗi ra một ngón tay trắng nõn gầy gò, chỉ vào mặt anh trong không trung, nói: "Khóe miệng anh rõ ràng đang chậm rãi nhếch lên, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng cao, sẽ lập tức hình thành 'nụ cười người dì*'."
*Là ngôn ngữ mạng, nghĩa của từ này thường được dùng để miêu tả nụ cười hiền hậu, trìu mến và đầy yêu thương của một cô gái khi nhìn thấy người hoặc vật mình thích, cách sử dụng phổ biến nhất là khi nhìn thấy một nam thần tượng nhỏ, dùng từ "dì" là trêu chọc bản thân mình già hơn.
"Em nhìn lầm rồi." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Tôi hiện tại rất bất mãn với em, rất nghiêm túc, em đừng nói lung tung."
Ân Tô Tô: "..." Sếp ơi sao anh không soi gương lại xem vẻ mặt của mình đi, anh sắp cười thành tiếng rồi kìa, còn ở đây trợn mắt nói dối, coi cô thiểu năng trí tuệ chắc?
Nếu như bây giờ không phải cô đang ngồi trên đùi anh, thân thể hoàn toàn bị giam cầm trong vòng tay anh, không trời cao không đường xuống đất không cửa, tình thế quá nguy hiểm, cô rất muốn bật lại camera trước dí điện thoại vào mặt anh.
"Được rồi, tôi đã hoàn toàn nhận ra sai lầm của mình. Xin nhớ lời dạy." Ân Tô Tô ngừng lo lắng về thái độ thực sự của Thái tử gia đối với vết dâu tây trên mặt anh. Cô dừng lại, sau đó đề nghị một cách tử tế, "Anh mang dấu vết như vậy đến công ty lại còn phải gặp bố anh, quả thật không hay lắm. Hay là nghĩ cách xử lý?"
"Ừm. Để tôi suy nghĩ chút." Phí Nghi Chu vừa nói, hai tay xuyên qua dưới cánh tay của Ân Tô Tô.
Cô cao hơn 1m6 cũng không tính là thấp, nhưng anh quá cao, khi bị anh ôm vào lòng lại nhỏ nhắn như một con búp bê, anh có thể dễ dàng nhấc cô lên từ dưới cánh tay, đưa cô ra khỏi vòng tay anh thả lại lên giường.
Vừa rồi hai người cọ xát quần áo với nhau, cà vạt của Phí Nghi Chu bị Ân Tô Tô làm lệch một chút.
Cô quấn trong chăn, không hiểu sao lại nhớ đến một cảnh tượng tương tự từng xảy ra ở cửa hàng sườn xám, mặt cô nóng bừng, ngập ngừng nhắc nhở: "Cà vạt của anh lại bị lệch rồi."
Nghe được từ "lại" trong lời nói cô gái, Phí Nghi Chu hiển nhiên cũng đang nghĩ đến điều tương tự với cô, tâm trạng vốn đã rất tốt, nhưng lần này lại có lý do chính đáng nên khẽ cười nhẹ. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, thản nhiên nói: "Có lẽ vẫn phải nhờ em."
Ân Tô Tô cắn nhẹ vào cánh môi, không nói thêm gì nữa, cô quỳ thẳng trên giường, giơ tay chỉnh cho anh, chăn tuột khỏi vai cô dưới tác dụng của trọng lực.
Chiếc váy ngủ được làm bằng lụa, cầm trên tay có cảm giác êm ái, vừa khít tôn lên vóc dáng.
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, từ góc độ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng thu hết vào mắt khung cảnh phía dưới xương quai xanh của cô.
Làn da màu sữa giống như kem sữa mùa hè, chạm vào có cảm giác mềm mại và nhờn dính.
Khi ăn vào trong miệng chắc hẳn sẽ có vị ngọt.
Ngay khi suy đoán này xuất hiện, anh đột nhiên muốn hôn cô lần nữa.
Đôi mắt của Phí Nghi Chu hơi tối lại, đôi tay buông thõng ở hai bên vô tình giơ lên một chút, ôm lấy vòng eo thon thả của Ân Tô Tô.
"Được rồi." Cô chỉnh lại cà vạt cho anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhận ra ánh mắt anh không rõ ràng, ngờ vực hỏi: "Sao vậy?"
Trong nháy mắt, Phí Nghi Chu buông tay ở trên eo thon của cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô: "Cảm ơn, bữa sáng có món Trung Quốc và món Âu, muốn ăn gì cứ nói với chú Thận, ông ấy sẽ sắp xếp cho em."
"Được."
Phí Nghi Chu dừng lại nửa giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Buổi tối mấy giờ kết thúc công việc, tan làm tôi đến đón em?"
"Không cần đâu." Ân Tô Tô nghe vậy vội vàng xua tay với anh: "Gần đây tôi đang quay phim, thời gian tan làm hàng ngày của tôi không xác định, rất có thể sẽ muộn, anh không cần đón tôi."
Phí Nghi Chu khẽ cau mày: "Nếu muộn càng nên có người đón."
Ân Tô Tô mỉm cười nói: "Thủ đô không phải là nước ngoài, tình hình trị an công cộng quanh năm ổn định tốt đẹp, anh lo lắng quá rồi."
"Nhưng em quá xinh đẹp." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, nói rõ sự thật, "Khu phía Nam mới này là khu người giàu, sau này em tới lui ngày càng nhiều, khó tránh khỏi sẽ thu hút một số phần tử tội phạm."
Ân Tô Tô mở to mắt: "Chẳng lẽ anh lo lắng có người theo dõi tôi, bắt cóc tôi đòi tiền chuộc?"
Phí Nghi Chu: "Không phải là không thể."
Khi Ân Tô Tô nghe vậy, ban đầu cô nghĩ khá buồn cười, nhưng khi đang định nói vài câu bông đùa thì đột nhiên có điều gì đó khiến cô nghẹn ngào. Suýt quên mất anh là một quý công tử giàu có, được nhân viên an ninh bảo vệ 24/24, tất cả anh chị em trong gia đình, kể cả những người thân, bạn bè khác, luôn có nguy cơ bị bắt cóc tống tiền.
Việc anh có mối bận tâm này chắc chắn không phải là làm quá.
Ân Tô Tô nghiêm túc suy nghĩ rồi trầm ngâm nói: "Nhưng bình thường tôi quay phim đều có người đại diện và trợ lý ở bên cạnh, chắc vẫn khá an toàn."
"Người đại diện và trợ lý của em đều là phụ nữ, tay trói gà không chặt. Nếu thực sự gặp nguy hiểm, ba người các em ai có thể bảo vệ ai?" Lông mày Phí Nghi Chu nhíu sâu hơn, càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy không yên tâm.
Ân Tô Tô bất lực, dang hai tay sang trái phải, nói: "Vậy cho dù tối nay anh có đến đón tôi thì ngày mai, ngày mốt, ngày mốt nữa thì sao? Sẽ luôn có những lúc anh bận công việc, những lúc không thể tránh khỏi việc xã giao, đụng trúng không có anh thì mọi chuyện vẫn như vậy mà."
Nói xong, Phí Nghi Chu nheo mắt lại, mặt vô cảm suy nghĩ mấy giây.
Sau đó, anh quay người đi đến bàn làm việc, cầm điện thoại liên lạc nội bộ lên và bấm một dãy số.
Chưa tới vài tiếng, đầu bên kia đã có người nhấc máy.
"Phí tiên sinh." Trợ lý Hà mỉm cười dò hỏi, "Phải xuất phát sao ạ?"
Phí Nghi Chu lãnh đạm nói: "Nói với A Sinh kể từ hôm nay, anh ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Ân Tô Tô 24/24."
"..." Ân Tô Tô bên cạnh trợn to mắt không thể tin được.
So sánh mà nói, trợ lý Hà ở đầu bên kia không hổ là một tinh anh cao cấp đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng khác nhau, anh ta nhanh chóng tiêu hóa và tiếp thu những thông tin nhận được rồi trả lời: "Vâng, tôi sẽ báo cho A Sinh ngay bây giờ."
Phí Nghi Chu nói xong liền đặt điện thoại nội bộ xuống.
Khi anh cúp điện thoại, Ân Tô Tô lập tức lên tiếng nói: "A Sinh không phải là vệ sĩ riêng của anh sao? Anh giao anh ta cho tôi, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của anh?"
Làm ơn đi, so với cô, anh, một đại thiếu gia chân chính mới dễ bị bắt cóc hơn!
"Trong vòng một tuần sẽ có người đảm nhận công việc của A Sinh." Phí Nghi Chu liếc nhìn cô và nói rất bình tĩnh: "Hơn nữa tôi đã từng luyện tán thủ và nhu thuật Brazil, đã từng tham gia MMA (cuộc thi võ thuật tổng hợp) và giành được giải thưởng. Em biết gì?"
Ân Tô Tô: "..."
Được được được, anh có nhiều sở thích phong phú, anh ghê gớm.
Ân Tô Tô nghẹn ngào không nói nên lời, cô im lặng hồi lâu mới lẩm bẩm: "Tôi không phải siêu sao nổi tiếng, mang theo vệ sĩ riêng, nếu bị paparazzi chụp ảnh nhất định sẽ nói tôi đang hành động như một người nổi tiếng, dát vàng lên mặt mình."
Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, nhéo lông mày, nhẹ giọng nói: "Em có thể nói A Sinh là trợ lý mới của em."
Ân Tô Tô tiếp tục uể oải: "Lương hàng tháng của Tiểu Phù nhà tôi chỉ có mấy nghìn tệ, làm sao tôi có thể thuê được một 'trợ lý' với mức lương hàng trăm vạn một năm."
Phí Nghi Chu không nói nên lời. Nói nửa ngày, nguyên nhân sâu xa cô gái nhỏ này nhăn nhó là ở đây.
"A Sinh điều đến chỗ của em làm trợ lý, tiền lương sẽ không giảm chút nào, tôi sẽ tiếp tục trả." Anh nhẹ nhàng nhéo má cô, "Như vậy được chưa?"
Nghe vậy, đôi mắt đen của Ân Tô Tô đột nhiên sáng lên, một ngọn lửa nhỏ bùng lên: "Thật sao?"
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô, trong mắt mang theo ý cười: "Thật."
"A Sinh làm việc cho tôi, anh trả lương?" Đột nhiên xuất hiện một trợ lý đẹp trai, cao ráo, siêu phẩm, vừa mắt lại còn giỏi đánh nhau, tương đương với miễn phí, Ân Tô Tô vui mừng rất nhiều nhưng lại sinh ra cảnh giác, nhỏ giọng nói: "Số tiền này, sẽ không bị trừ vào thù lao anh trả cho tôi chứ?"
Phí Nghi Chu nói: "Không có."
"Vậy tôi chẳng phải lại không có công mà hưởng lộc sao..." Ân Tô Tô lẩm bẩm, vẫn không muốn vô cớ nợ anh một ân tình nên cô nói: "Vậy, anh còn công việc bán thời gian nào như 'gia chánh' hoặc 'thư ký' không? Cũng giống như chiếc Pagani đó, muốn có được thứ tốt từ anh thì tôi phải trả một cái giá nhất định."
Cô tính toán cẩn thận đến mức Phí Nghi Chu cảm thấy bất lực. Anh suy nghĩ vài giây rồi trả lời: "A Sinh bảo vệ sự an toàn của em, là vì phòng ngừa em bị bắt cóc, bọn bắt cóc sẽ tìm tôi đòi tiền. Nói cách khác, mặc dù A Sinh làm việc cho em nhưng anh ta cũng đang tiết kiệm tiền cho tôi, không tính là em không có công mà hưởng lộc." Logic của anh có vẻ rất rõ ràng, cũng có vẻ rất rối, khiến Ân Tô Tô cảm thấy như lạc vào sương mù.
Cô bị anh làm cho mê mang, khẽ cau mày, khi đang định suy nghĩ kỹ càng thì người đàn ông trước mặt đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên má trái của cô.
"..." Ân Tô Tô ngây ra, má cô chợt đỏ bừng.
"Đây là đáp lại em nụ hôn chào buổi sáng." Phí Nghi Chu cong môi, "Tôi đi đây, buổi tối gặp."
Ân Tô Tô không tìm được lời khác để nói nên chỉ có thể đáp lại anh bằng một câu "tạm biệt".
Phí Nghi Chu mở cửa đi ra ngoài. Bóng dáng thon dài trong bộ vest phẳng phiu chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân không nhanh không chậm dần dần xa dần, cuối cùng biến mất trong làn gió buổi sáng.
Ân Tô Tô khuỵu gối ngã lưng xuống giường, cô mím môi, đưa tay chạm nhẹ vào má anh đã hôn, cảm thấy tai mình nóng rát, nhịp tim đập dồn dập.
Có vẻ như cuộc sống hôn nhân kiểu này không hề khó khăn như tưởng tượng.
Thậm chí còn... không tệ.
*
Sau khi rời khỏi phòng ngủ chính, Phí Nghi Chu đi thẳng vào thang máy, đi thẳng xuống tầng một, sau đó đôi chân dài thong thả đi tới chiếc Rolls-Royce Phantom đậu trong sân.
Hà Kiến Cần cung kính chờ đợi ở một bên, nhìn thấy ông chủ lớn, trên mặt mang theo nụ cười thong dong ôn hòa, đưa tay mở cửa ghế sau.
Tuy nhiên, ngay lúc Phí Nghi Chu bước lên xe, trợ lý Hà sửng sốt giây lát, đôi mắt sắc bén của anh ta bắt gặp điều khác thường trên má trái của sếp.
Nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Hà Kiến Cần rất nhanh đã cụp mắt xuống, nhìn đi nơi khác, đóng cửa xe lại như chưa nhìn thấy gì, lên xe và ngồi vào ghế lái.
Kể từ khi Trần Chí Sinh đảm nhận vị trí tài xế, Hà Kiến Cần đã không lái chiếc Rolls-Royce Phantom này mấy năm, cách biệt nhiều ngày, chạm vào lần nữa khó tránh khỏi ngượng tay. Để chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, vừa rồi anh ta đã lái xe chạy vòng quanh sân hai lần.
"A Sinh nói thế nào?" Phí Nghi Chu đeo kính gọng vàng lên, thuận miệng hỏi trong khi lật xem trước tài liệu trợ lý Hà để trên bàn đựng đồ ở ghế sau.
"Ngài cũng biết A Sinh là quân nhân, mọi hành động đều phải tuân theo mệnh lệnh và sắp xếp của cấp trên. Anh ấy từ trước đến nay không bao giờ hỏi nhiều về chỉ thị." Hà Kiến Cần cười nhạt trả lời, "Nhưng mà, nghe nói sẽ phải làm việc với mấy cô gái 24 giờ một ngày, anh ấy vẫn có chút không tự nhiên."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu dừng lại một chút, nhớ tới chuyện tối qua, liền hỏi: "Đúng rồi, tối qua anh đi đón người đại diện kia, đã đưa cô ấy về nhà an toàn chưa?"
"Đưa về rồi ạ." Nghĩ đến tối qua, ánh mắt bình tĩnh thường ngày của Hà Kiến Cần rõ ràng đã dấy lên một làn sóng, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, "Sau khi đưa cô ấy về nhà, tôi đã báo cho Ân tiểu thư trước."
"Vất vả rồi." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói.
Sau khi hai chữ cuối cùng rơi xuống, trong xe rơi vào im lặng.
Phí Nghi Chu quay lại tập tài liệu trên tay.
Ông chủ ngồi ở ghế sau không nói nữa, trợ lý Hà đương nhiên không thể nói chuyện phiếm nữa. Chỉ là, vừa rồi nhìn lướt qua, thấy trên khuôn mặt ông chủ có gì đó quá bắt mắt, mặc dù Hà Kiến Cần thường ngày thận trọng và kiềm chế trong lời nói và hành động nhưng cũng không nhịn được lặng lẽ ngước mắt lên, lén nhìn phía sau anh ta qua gương chiếu hậu trung tâm.
Chẳng lẽ vừa rồi nhìn lầm sao?
Không chắc chắn, xem lại cái đã.
Hửm? Thực sự là dấu hôn.
Không thể được, tuyệt đối không thể được. Xem lại xem.
Không ngờ, đúng lúc trợ lý Hà liếc nhìn hàng ghế sau lần thứ ba, ông chủ lớn ngồi ở ghế sau lại bất ngờ lên tiếng.
Phí Nghi Chu nhìn văn kiện, không ngẩng đầu mà nói: "Rất rõ?"
"..." Nhìn lén sếp trực tiếp bị bắt ngay tại trận, trợ lý Hà, người luôn lấy câu "thành thục ổn trọng không tò mò, tuyệt đối không tọc mạch đời tư của sếp" như phương châm sống, thực sự có chút lúng túng.
Trọn vẹn ba giây sau, Hà Kiến Cần lúng túng hắng giọng, dùng giọng điệu đặc biệt bình tĩnh trả lời: "Một chút ạ."
Vẻ mặt Phí Nghi Chu vẫn như cũ, tùy ý lật tờ giấy trong tay sang trang tiếp theo, ân cần nói: "Cô gái nhỏ tương đối dính người*."
*Nguyên văn là 腻歪 (nìwai): Là từ để hình dung cặp đôi có quan hệ gắn bó và thân mật, lúc nào cũng bám dính lấy nhau.
Trợ lý Hà: "...?"
Trời ơi.
Sếp, bây giờ ngài đang show ân ái với tôi sao?
Giữa mày trợ lý Hà không khỏi run lên, vừa lái xe vừa hoài nghi nhân sinh, mới kịp trả lời: "Điều đó chứng tỏ ngài và Ân tiểu thư quan hệ rất tốt, cô ấy rất thích ngài."
Nghe được nửa câu cuối cùng, Phí Nghi Chu nhướng mí mắt lên nửa tấc, lười biếng hỏi: "Anh thật sự nghĩ như vậy?"
Hà Kiến Cần biết sếp mình lúc này tâm trạng rất tốt nên thả lỏng thần kinh căng thẳng, mỉm cười và trả lời rất hợp lý: "Không chỉ có tôi, A Sinh, chú Thận và những người khác trong nhà, mọi người đều nghĩ vậy."
Phí Nghi Chu nghe vậy, mỉm cười sâu xa không rõ ý, không nói gì.
Hà Kiến Cần im lặng một lúc, nghĩ đến điều gì đó, hơi dừng lại, cẩn thận câu từ, nói: "Hôm nay chủ tịch Phí sẽ đến công ty, còn phải tổ chức một cuộc họp cấp cao, tiên sinh, ngài có muốn đeo khẩu trang không?"
Phí Nghi Chu: "Sao lại đeo khẩu trang?"
Lời này ngược lại làm khó Hà Kiến Cần. Trợ lý Hà im lặng nửa giây mới trả lời: "Dấu hôn trên mặt ngài..."
"Không sao." Phí Nghi Chu nói: "Vợ mới cưới của tôi nhiệt tình như lửa, không phải chuyện đáng xấu hổ."
Hà Kiến Cần lại im lặng, nghĩ thầm ngài là sếp, ngài lớn nhất, ngài vui là được.
Một lúc sau, Phí Nghi Chu lại nhàn nhạt nói: "Ngoài ra, cho công đoàn tổ chức một chuyến du lịch nước ngoài vào tháng tới, coi như là quà Quốc khánh của tôi dành cho tất cả nhân viên."
Hà Kiến Cần: "Vâng."
Hà Kiến Cần lái xe, một lúc sau, anh ta nghĩ đến điều gì đó, ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu trung tâm muốn nói lại thôi, như thể đang cân nhắc xem điều mình muốn nói có thích hợp để nói vào lúc này hay không.
Phí Nghi Chu chú ý tới, hỏi: "Có chuyện gì cứ nói."
"Lần trước ngài bảo tôi điều tra chuyện Ân tiểu thư bị tát trong buổi thử vai, đã có kết quả." Trợ lý Hà nói.
Nghe nói có liên quan đến cô, lông mày Phí Nghi Chu nhíu lại, thanh âm trầm hơn một chút: "Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
*
Dù sao "Phía sau sương mù" là một tác phẩm nhỏ, kế hoạch quay phim được viết rõ ràng, thời gian quay phim chỉ khoảng ba mươi ngày, cho nên nội dung quay mỗi ngày cũng không nhiều.
Ân Tô Tô hôm nay đã quay được mười cảnh, kết thúc công việc đã gần mười một giờ.
Sau khi chào hỏi đồng nghiệp, cô cùng Hứa Tiểu Phù bước ra khỏi trường quay, đi bộ vào lề đường để đợi xe.
Mùa thu dần dần đậm hơn, màu lá rơi ven đường cũng từ xanh chuyển sang vàng, khi gió đêm thổi qua, hơi lạnh nhè nhẹ lạnh lẽo sẽ dọc theo cổ áo, vào tận gốc cổ.
Ân Tô Tô đeo kính râm, đeo khẩu trang, mặc áo gió dài màu đen đứng bên đường, dù không nhìn mặt cũng khiến người ta thường xuyên phải ngoái nhìn.
"Không biết khi nào chúng ta có fans chờ." Hứa Tiểu Phù xoa xoa tay, bĩu môi, thở dài, trong lời nói tràn đầy hâm mộ: "Những người nổi tiếng khác quay phim, nào là thông tấn nào là theo dõi. Chúng ta thật vắng vẻ."
"Vắng vẻ một chút có gì không tốt?" Ân Tô Tô mỉm cười với cô gái nhỏ, "Nếu sau này chị nổi tiếng, có một số fan cuồng cực đoan đi theo suốt ngày, không chừng em sẽ rất phiền."
Hứa Tiểu Phù khịt mũi, không coi trọng: "Em không sợ fan cuồng đâu. Không phải chị nói Phí tiên sinh phân vệ sĩ riêng của anh ấy làm trợ lý riêng cho chị sao, một người cao lớn như vậy, lại hung dữ, chỉ đứng đó không cần phải làm gì cả đã dọa tên khốn đó bỏ chạy."
Ân Tô Tô phụt một tiếng, "Những gì em nói, nhất thời chị không thể phân biệt được là em đang khen người ta uy vũ khí khách, hay đang làm tổn thương người ta."
Hứa Tiểu Phù lè lưỡi, nheo mắt chớp chớp.
Khoảng mười phút sau, một chiếc Maybach đen tuyền cuối cùng cũng chạy xuyên màn đêm tới, dừng lại trước mặt hai cô gái.
Ân Tô Tô mở cửa ghế sau, nhìn lại thì thấy Hứa Tiểu Phù vẫn đứng yên, nhướng mày nói: "Đi thôi, cùng lên xe."
Hứa Hiểu Phù sửng sốt: "Em á? Chị Tô Tô, em chỉ không yên tâm chị đợi ở đây một mình nên mới đi cùng chị. Em lên xe làm gì ạ?"
"Muộn như vậy rồi, đương nhiên là phải đưa em về nhà trước. Ngốc bạch ngọt giống như em, nửa chừng bị người ta bán cũng không biết sao lại như vậy." Ân Tô Tô giơ tay lên gãi mũi Hứa Tiểu Phù, đứng lùi lại, đặt tay lên lưng cô nàng rồi đẩy lên xe: "Không được từ chối."
Hứa Tiểu Phù không còn cách nào khác đành phải nuốt khan và ngồi lên chiếc xe hơi sang trọng cực kỳ đắt tiền chỉ thấy trên TV này.
Hai cô gái ngồi vào ghế sau.
Trần Chí Sinh trong xe nhìn vào gương chiếu hậu, hơi giật mình khi nhận ra cô gái ngồi cạnh Ân Tô Tô.
Mái tóc dài và đôi mắt to, làn da trắng như tuyết phương Bắc.
Là cô gái dễ thương đã thấy trong ảnh trước đó.
Trên mặt Hứa Tiểu Phù tràn đầy tò mò quay đầu nhìn trái nhìn phải, ánh mắt thình lình đụng phải ánh mắt của người đàn ông trong gương chiếu hậu.
Đó là một cái nhìn khó tả, hoang dã, hung hãn bừa bãi, vô đạo đức, rõ ràng không có bất kỳ thiếu tôn trọng hay sự soi mói nào nhưng lại khiến tim cô ấy thắt lại.
Thình thịch thình thịch.
Nhịp tim của Hứa Tiểu Phù tăng nhanh vài nhịp.
.... Trong vòng chưa đầy một giây nhìn nhau, cô ấy cảm thấy bối rối không thể giải thích được, nhanh chóng cúi đầu nhìn đi chỗ khác.
"Thật xin lỗi, Ân tiểu thư." Trần Trí Sinh cũng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Chú Thận tìm người mới tiếp quản công việc của tôi nên tôi phải vội quay về bàn giao, để cô đợi lâu."
"Không có đợi lâu."
Bộ đội đặc chủng tinh nhuệ giải nghệ có khí chất gây sốc dù không nói một lời, Ân Tô Tô có chút dè dặt, mỉm cười với Trần Chí Sinh, "Anh tính toán thời gian rất tốt, tôi cũng vừa mới rời phim trường."
Sau một hồi trao đổi, Trần Chí Sinh khởi động xe.
Ân Tô Tô nhanh chóng nói: "Ồ đúng rồi, A Sinh. Địa chỉ nhà của Tiểu Phù là sân số 7 đường Hoài Hà, cách đây không xa, chúng ta đưa em ấy về trước đi."
"Không cần không cần."
Khí chất của người đàn ông này quá hung hãn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả trong ảnh. Hứa Tiểu Phù theo bản năng muốn tránh né, xua tay từ chối: "À thì, anh, anh đưa tôi đến bến xe buýt phía trước, tôi tự mình đi xe buýt đêm là được."
Trần Chí Sinh không nói gì, cụp mi xuống, gõ "Sân số 7, đường Hoài Hà" trên điều hướng với vẻ mặt vô cảm rồi lái xe về phía đích.
Đêm đã khuya, đường sá thông thoáng.
Mười phút sau liền đến đích.
Trần Chí Sinh lái chiếc Maybach sang một bên và tắt máy. Xe vừa dừng lại, Hứa Hiểu Phù ngồi ở ghế sau liền nhảy xuống xe, vẫy tay chào Ân Tô Tô rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được nửa bước, cô ấy lại dừng lại.
Sau khi vùng vẫy hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô ấy cũng lịch sự quay lại, bước đến cửa sổ ghế lái, giơ tay gõ lên cửa sổ: Cộc cộc.
Cửa sổ ô tô màu đen từ từ hạ xuống, dáng người lạnh lùng lạnh lùng của người đàn ông lọt vào tầm mắt cô.
"Ừm... cảm ơn anh." Cô ấy cố mỉm cười.
Đối phương nhìn cô ấy vài giây, đột nhiên nói: "Trần Chí Sinh."
Hứa Tiểu Phù sửng sốt một lát, bối rối: "Hả?"
"Tôi tên là Trần Chí Sinh." Người đàn ông nói với giọng điệu rất bình tĩnh, nghe có vẻ hơi lạnh lùng, "Sau này chúng ta đều là đồng nghiệp, không cần phải khách sáo như vậy."
"Ồ, đúng vậy, đồng nghiệp." Hứa Tiểu Phù trong lòng lại run lên, hắng giọng, cố gắng hết sức làm ra vẻ bà cụ non, thản nhiên nói: "Tôi tên Hứa Tiểu Phù, từ nay trở đi mọi người sẽ là trợ lý của Tô Tô, tôi cũng tính là tiền bối của anh, nếu sau này anh không hiểu điều gì, có thể hỏi tôi nhiều hơn."
Trần Chí Sinh nhìn cô ấy, nhướng mày, sau đó nói lời tạm biệt, nâng cửa sổ xe lên.
Chiếc Maybach màu đen lại tuyệt trần rời đi.
Trong xe, Ân Tô Tô mơ hồ cảm nhận được một bầu không khí vi diệu, không khỏi vươn cổ kính trọng thay cô trợ lý nhỏ: "A Sinh, Tiểu Phù nhà tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện, giống như một đứa trẻ. Đôi khi nói chuyện không nghĩ trước sau, anh nhất định nhất định đừng so đo với cô ấy nhé."
Trần Chí Sinh lái xe, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Cô gái rõ ràng là rụt rè như chuột, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm để nghiêm túc nói với anh rằng cô là tiền bối, nếu anh không hiểu thì có thể xin chỉ dạy.
Chỉ là, khá tuyệt.
"..." Nghĩ đến đây, Trần Trí Sinh im lặng cười một cái, thản nhiên đáp: "Vốn dĩ cô ấy nói cũng không sai. Thứ tự có trước có sau, ở chỗ Ân tiểu thư, cô ấy quả thực là tiền bối của tôi."
Ân Tô Tô không nói gì.
Sao lại có cảm giác dẫn sói vào nhà. Những người xung quanh kim chủ ba ba, bao gồm Hà Kiến Cần, Trần Chí Sinh, và thậm chí cả chú Thận, đều cảm thấy như họ đều là những con sói đuôi lớn.
Trở về Phí trạch ở khu mới phía Nam thì cũng rất trễ, trong căn biệt thự rộng lớn kiểu Trung Quốc chỉ còn lại vài ngọn đèn đêm, khiến nó càng trở nên trang nghiêm và yên tĩnh hơn so với lúc nhìn vào ban ngày.
Lo lắng sẽ đánh thức người khác, Ân Tô Tô lặng lẽ đi lên lầu với túi xách trên tay, rồi lặng lẽ bước vào phòng ngủ.
Trong phòng chỉ có bóng tối, chủ nhân phòng ngủ chính rõ ràng đã ngủ say.
Ân Tô Tô phải di chuyển nhẹ nhàng hơn, gần như kiễng chân lên rồi vào phòng thay đồ lấy váy ngủ rồi vào phòng tắm.
Tiếng nước khi tắm càng lâu thì khả năng đánh thức Phí Nghi Chu càng lớn.
Vì vậy, tối nay Ân Tô Tô thậm chí còn không có thời gian gội đầu, cô chỉ vội vàng thoa sữa tắm lên người, xả sạch bọt bằng nước rồi bước ra khỏi bồn tắm.
Sau khi đánh răng và chăm sóc da, liền tắt đèn phòng tắm và cẩn thận trèo lên từ phía bên kia của chiếc giường lớn màu đen. Nằm xuống và đắp chăn.
Không ngờ vừa nằm xuống, một bộ ngực nam tính nóng bỏng lại áp vào lưng.
"..." Ân Tô Tô ngạc nhiên, sau đó cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi đã cố gắng không gây ra tiếng động nào, vẫn đánh thức anh."
Nên nhờ quản gia dọn phòng khác trước.
Nếu sau này lại về muộn như vậy, sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, không nói gì, một tay ôm chặt lấy cô từ phía sau, một tay nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên. Rèm cửa chưa đóng chặt, ánh sáng trong vắt của vầng trăng khuyết từ góc cửa sổ kính sát sàn chiếu vào, vô tình chiếu vào khuôn mặt cô gái trong tay anh.
Sau đó nhìn thấy hàng mi dài của cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ửng hồng nhẹ, không biết là ngượng ngùng hay xấu hổ.
Thần thái này thực sự quyến rũ động lòng người.
Phí Nghi Chu cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ mở ra, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai sạch sẽ của cô vào trong miệng, quả nhiên anh nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của cô thoát ra từ cổ họng và môi.
"Em không đánh thức tôi."
Hơi thở Ân Tô Tô không ổn định, ngực cô như con nai đâm loạn, nghe thấy giọng nói của anh vang lên bên tai mình, vừa trầm vừa gợi cảm: "Không đợi được em, tôi căn bản không thể ngủ được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...