TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 43
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Các nhân viên trong khu làm việc bị chỗ hai người đánh động, ồ ạt ngó qua, thấy Diệp Nam Nịnh hình như đang quỳ gối trước bàn Đỗ Khê Nhiễm trong khi Đỗ Khê Nhiễm lại đang cười, khiến người ta tò mò không thôi.
Bước ra khỏi văn phòng, Diệp Nam Nịnh bị rất nhiều người vây quanh.
Cô nhanh chân trở lại chỗ ngồi, lại bị các đồng nghiệp trong nhóm không ngừng truy vấn.
Hứa Hoan: “Vừa rồi hai người làm gì trong đó vậy?”
Lão Vương: “Đỗ tổng không có ăn hϊếp em đấy chứ?”
Trần Thủy Mẫn: “Sao em lại quỳ?”
Diệp Nam Nịnh chỉ cảm thấy quá xấu hổ, bèn úp mặt xuống bàn, nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu, mọi người mau ngủ trưa đi.”
Những người khác thấy không hỏi được gì, đành thu hồi sự tò mò mà chuẩn bị đi ngủ trưa.
Tuy nhiên, Hồ Hàm Xảo lại nhìn chằm chặp vào chỗ Diệp Nam Nịnh một lúc, lại quay đầu nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, người đang có tâm trạng khá tốt trong văn phòng, sau đó cau mày.
Dạo này công việc rất bận, gần như là ngày nào cũng tăng ca.
Diệp Nam Nịnh đã dần quen với cuộc sống tăng ca, chỉ là thi thoảng cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Buổi tối tăng ca xong, cô trở lại tiểu khu lấy mấy món đồ chuyển phát nhanh, về nhà thử áo khoác và áo len, thấy vừa vặn thì đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.
Nhưng vừa tính ngủ thì lại nghe tiếng chuông cửa.
Diệp Nam Nịnh bước ra nhìn qua mắt thần, thấy là Đỗ Khê Nhiễm đang mặc áo ngủ.
Cô lập tức mở cửa: “Đỗ tổng, trễ vậy rồi còn chuyện gì sao?”
“May quá em chưa ngủ.
Em mau kiểm tra lại mô hình này xem, lát nữa chị phải gửi cho khách hàng.” Đỗ Khê Nhiễm mang theo máy tính vội bước vào nhà.
Hai người lại bắt đầu tập trung làm việc trong phòng khách.
Diệp Nam Nịnh kiểm tra lại thấy ổn thì gửi tài liệu sang cho Đỗ Khê Nhiễm: “Không có vấn đề gì.”
Đỗ Khê Nhiễm từ đầu đến giờ vẫn đang giao tiếp với khách hàng, sau khi Diệp Nam Nịnh xác nhận kĩ càng mới căn cứ vào số liệu trong mô hình mà nói chuyện với bên kia điện thoại, thi thoảng lại bàn với Diệp Nam Nịnh vài câu về số liệu.
Diệp Nam Nịnh ngồi bên cạnh, bấy giờ mới để ý thấy Đỗ Khê Nhiễm mang một cặp kính chống ánh sáng xanh gọng vàng.
Đôi mắt sáng ngời của chị giấu sau thấu kính, phong thái lãnh đạo càng đĩnh đạc, nhưng đồng thời cũng có một loại khí chất khác hẳn.
Cô không khỏi nhìn thêm chốc lát, tác dụng làm tỉnh táo tinh thần thật quá mạnh mẽ.
Bận mãi đến hơn hai giờ đêm, Đỗ Khê Nhiễm mới đóng máy tính, tựa vào sô pha, nhắm mắt lại day day trán.
Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một ly nước ấm.
“Đỗ tổng, uống nước đi.”
Đỗ Khê Nhiễm mở mắt nhận lấy, uống vào là ấm từ cổ họng đến dạ dày.
Cô tháo mắt kính, thuận tay vén tóc: “Tối nay làm trễ nãi giấc ngủ của em rồi.”
“Không trễ.
Đỗ tổng cũng đâu có ngủ.” Diệp Nam Nịnh chẳng những không thấy mệt mà ngược lại còn rất vui vẻ.
Ước gì đêm nào cô cũng có thể làm bạn bên cạnh Đỗ tổng.
Đỗ Khê Nhiễm cười xoa nhẹ đầu cô nàng: “Đi ngủ sớm chút đi.
Mai gặp.”
“Đỗ tổng ngủ ngon.” Diệp Nam Nịnh sờ lên chỗ vừa được xoa, đưa Đỗ Khê Nhiễm ra cửa.
Dõi theo chị bước vào nhà, xong cô mới vui vẻ đóng cửa ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Nam Nịnh làm bữa sáng xong lại sang nhà đối diện gọi Đỗ Khê Nhiễm ăn cơm, nhưng ấn chuông mãi vẫn không có ai ra mở cửa.
Chẳng lẽ ngủ không biết trời trăng gì? Ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ? Có khi nào bị người ngoài hành tinh bắt đi không?
Càng nghĩ càng đáng sợ, Diệp Nam Nịnh lập tức trở về nhà, định tìm điện thoại gọi cho đối phương, sau đó để ý thấy trước cửa nhà mình có một hộp sữa bò.
Cô nghi hoặc cầm lên, không ngờ trên hộp còn dán một tờ giấy ghi chú...
[Phải sang thành phố bên cạnh gặp khách hàng đột xuất, không ăn sáng.]
Diệp Nam Nịnh mang vào nhà, bỏ giấy ghi chú vào ngăn kéo rồi lại uống cạn hộp sữa, sau đó mới soạn tin nhắn trả lời Đỗ Khê Nhiễm: [Đỗ tổng dậy lúc mấy giờ thế?]
Không ngờ bên kia lại trả lời rất nhanh: [Hơn sáu giờ, nên không gọi em.
Thôi không nói nữa, chị đến công ty khách hàng rồi.]
Diệp Nam Nịnh hưng phấn không thôi.
Đỗ tổng chu đáo quá à! Yêu yêu!
Nhưng đến khi xuống bãi đỗ xe thì cô mới phát hiện Đỗ tổng đã lấy xe đi mất rồi.
Bình thường hai người lái xe đến công ty, thời gian canh vừa chuẩn.
Nếu đi xe của cô thì lại quá phô phương.
Diệp Nam Nịnh vội gọi xe, nhưng hiện đang là giờ cao điểm sáng, phải xếp hàng chờ tận nửa tiếng.
Diệp Nam Nịnh lại thử tìm tuyến đường giao thông công cộng, nghĩ tàu điện ngầm quá đông người, giao thông công cộng hẳn sẽ đỡ hơn một chút, thế là cô chạy đến trạm gần nhất chờ xe, chỉ lát sau đã chen chúc leo lên một chiếc.
Tuy nhiên, đám đông chen cứng trên xe lại khiến Diệp Nam Nịnh thiếu điều muốn trầm cảm, phải điên cuồng tìm một chỗ an toàn để khỏi tiếp xúc với quá nhiều người như vậy.
Cô đứng với một tư thế vô cùng vặn vẹo, tránh xa việc đụng chạm tay chân với mọi người chung quanh, trầy trật mãi mới đến được công ty, còn bị muộn hơn mười phút.
“Tiểu Diệp, cậu sao vậy?” Hồ Giai Húc vừa thấy Diệp Nam Nịnh ôm túi trước ngực, hớt hải chạy vào, tóc cũng hơi rối thì không khỏi hiếu kì hỏi, “Mới đi Syria về hả?”
Các đồng nghiệp chung quanh đều cười, Hồ Hàm Xảo cũng có mặt trong đó.
Cô ta lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay Đỗ tổng không đi làm?”
Hồ Giai Húc: “Hình như là đi công tác rồi.”
Hồ Hàm Xảo lại liếc nhìn Diệp Nam Nịnh, người như vừa chạy ra từ xóm nghèo thêm lần nữa, sau đó làu bàu: “Không có Đỗ tổng là thành như vậy ngay.”
Ăn trưa xong, hai người Hồ Giai Húc và Diệp Nam Nịnh bắt đầu tính tiền cơm hộp hơn nửa tháng qua.
Vì Diệp Nam Nịnh rất ít khi chủ động hỏi đối phương ăn gì nên gần như đều là do Hồ Giai Húc đặt cơm.
Tính một lúc, cô còn phải gửi lại cho Hồ Giai Húc hai trăm đồng.
Vừa định mở điện thoại lên thì Diệp Nam Nịnh lại bất chợt nhớ ra Hồ Giai Húc đang ngồi ngay bên cạnh, nhỡ đâu cậu ta nhìn đến hình chụp Đỗ tổng không nên xuất hiện trên điện thoại của cô thì liệu có nảy sinh suy nghĩ gì kì quái hay không?
Ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Nam Nịnh mới ngập ngừng lên tiếng: “WeChat mình hết tiền rồi.”
“Alipay cũng được.” Hồ Giai Húc cười nói.
“Alipay cũng không còn...!Tối mình về chuyển cho cậu được không?”
“Không thành vấn đề.” Hồ Giai Húc hào phóng nói, nhưng rồi lại có hơi tò mò, “Không phải mới phát tiền lương đây à? Sao giờ cậu đã cạn túi rồi?”
Diệp Nam Nịnh: “...!Trả tiền nhà, tiền điện nước, tiền mạng, tiền gas, tiền đi lại...”
Hồ Giai Húc: “Rồi rồi, nếu tháng này kẹt quá thì tháng sau cậu trả mình cũng được.
Tiền cơm tháng này mình tạm ứng trước.”
Diệp Nam Nịnh: “Không cần, không cần.
Tối về là mình chuyển cho cậu được rồi.”
Hồ Giai Húc: “Hầy, hai đứa mình mà khách sáo gì chứ.
Mình tin cậu không phải người sẽ quỵt nợ.”
Nào ngờ ngày hôm sau, khi ăn trưa, đồng nghiệp đi ngang qua cứ nhìn ngó, khiến Diệp Nam Nịnh thấp thỏm không thôi, đành phải vùi đầu ăn cơm.
“Bọn họ đây là sao vậy?” Hồ Giai Húc hoang mang hỏi, “Chẳng lẽ lại đang hâm mộ nhan sắc của cậu?”
“Hẳn là không phải.” Diệp Nam Nịnh lắc đầu.
Trực giác cô cảm thấy là có nguyên nhân khác, nhưng cụ thể thế nào thì chính cô cũng không rõ lắm.
Chẳng lâu sau, Diệp Nam Nịnh đã biết được nguyên do.
Hứa Hoan mới đi rót nước một chuyến, trở về đã kinh ngạc hỏi Diệp Nam Nịnh: “Tiểu Diệp, nghe nói em nghèo đến mức hai trăm đồng tiền cơm cũng không có? Còn nợ lại?”
Diệp Nam Nịnh: ??
“Trông em đâu giống người ăn xài phung phí.
Sao mới đó đã tiêu hết tiền lương rồi?” Hứa Hoan kinh ngạc nói.
“Em không có...” Diệp Nam Nịnh lắp bắp.
Hứa Hoan: “Vậy tại sao bọn họ đều đồn rằng em nghèo rớt mùng tơi? Ngay cả tiền cơm hộp tháng sau cũng phải nhờ người khác ứng trước.”
Diệp Nam Nịnh sửng sốt nhìn sang Hồ Giai Húc.
Hồ Giai Húc cũng nghe được lời ấy, lập tức quay đầu: “Mình chưa từng nói lời đó.
Ai nói thế?”
Đương nhiên Diệp Nam Nịnh cũng tin là không phải Hồ Giai Húc đồn bậy, bởi vì tối qua vừa về nhà thì cô đã chuyển tiền rồi, hai người còn bàn xem tuần tiếp theo sẽ ăn gì, hẳn là không đến mức rảnh rỗi mà đi nói nhảm như thế.
Chỉ là lúc ấy, khi ăn cơm trò chuyện, các cô không cố tình khống chế âm lượng, khu làm việc cũng không phải chỉ có hai người, thế nên không rõ là ai nghe thấy rồi đồn ra.
Cũng không loại trừ khả năng có người nghe nhầm nên đồn bậy.
“Em đính chính chút ha, Diệp Nam Nịnh đã chuyển tiền cơm cho em rồi, không có thiếu tiền.” Hồ Giai Húc đứng dậy, lớn giọng nói một câu.
Mọi người tin, nhưng chuyển tiền rồi cũng không thay đổi được sự thật rằng Diệp Nam Nịnh nghèo đến mức hai trăm đồng cũng không thể lấy ra ngay.
Ánh mắt mọi người nhìn cô vẫn ngập tràn vẻ thông cảm.
Diệp Nam Nịnh ngẫm lại cũng thôi.
Dù sao cô cũng chỉ định làm một sinh viên thực tập bình thường, hơn nữa đi giải thích với từng người rằng mình không phải quỷ nghèo cũng quá khó khăn.
Diệp Nam Nịnh: Mở một bài “Không sao cả” tặng bản thân.
Buổi chiều, năm giờ hơn, Đỗ Khê Nhiễm cuối cùng cũng đi công tác trở lại.
Cô lên lấy tài liệu, lúc đi ngang khu làm việc lại gọi một câu: “Diệp Nam Nịnh, xuống lầu đặt mấy ly cà phê.”
Diệp Nam Nịnh chỉ kịp nhìn thoáng qua bóng dáng Đỗ Khê Nhiễm đã lật bật đi xuống lầu.
“Hứa Hoan, vào văn phòng của chị một chuyến.” Đỗ Khê Nhiễm gọi Hứa Hoan vào bàn công việc.
Chỉ lát sau, Diệp Nam Nịnh đã đưa cà phê của hai người đến, sau đó trở về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc.
Cách cửa kính, Hứa Hoan nhìn cô nàng mấy bận, sau đó bưng cà phê lên nhấp vài ngụm rồi chợt đánh tiếng hỏi: “Đỗ tổng, tiền mấy bữa xế này chị có thanh lại cho Tiểu Diệp mà đúng không?”
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt: “Sao lại hỏi vậy?”
Hứa Hoan bèn kể lại một lượt những chuyện xảy ra mấy hôm nay: “Mới vào thực tập đúng là thảm thật, lương vừa về đã phải trả tiền thuê nhà, còn dư được mấy đồng đâu chứ.
Ủa mà con nhỏ thuê nhà gì mà nhiều tiền dữ vậy?”
Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm: Nhiều lắm, người ta còn đăng kí ở phòng gym nữa.
Người đẹp muốn nỗ lực đè bẹp mấy người.
Hứa Hoan lại nói: “Em còn tưởng chị quên thanh lại cho con nhỏ nữa kìa.
Nếu chị không trả thì chắc con bé cũng ngại không dám đi hỏi chị.”
“Yên tâm đi, xong là có trả hết.
Chị còn chưa tới mức đi moi cả tiền của sinh viên thực tập.” Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại tiếp tục bàn chuyện công việc.
Khi rời khỏi công ty, cô còn để ý nhìn Diệp Nam Nịnh, người hãy còn đang nghiêm túc làm việc một lần rồi thầm thở dài.
Diệp Nam Nịnh tăng ca xong tự bắt xe về, vừa bước đến nhà thì bên đối diện đã mở cửa.
“Về rồi à?”
Diệp Nam Nịnh run tay, suýt chút nữa đã đánh rơi cả chìa khóa.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm vừa tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái: “Vâng.”
“Có thể nào...” Đỗ Khê Nhiễm tựa vào cửa, hỏi.
“?”
“Nói chuyện chút không?”
“Có, có, có.” Diệp Nam Nịnh nhấc chân toan bước vào nhà Đỗ Khê Nhiễm, lại bị đối phương một tay cản lại.
Đỗ Khê Nhiễm lúng túng nói: “Trong nhà hơi bừa bộn, qua nhà em nói đi.”
“Vâng, vâng, vâng.” Diệp Nam Nịnh vội mời Đỗ Khê Nhiễm vào nhà, sau đó đi rót hai ly nước ấm rồi ngồi trên sô pha đối diện mà nhìn chị.
Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Một mình em về bằng cái gì?”
Chị đang quan tâm mình!
Lòng Diệp Nam Nịnh vui vẻ nở hoa: “Em bắt xe.”
“Thường ngày em tan làm cũng bắt xe à?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Vậy chi phí của em cao thật đấy.” Đỗ Khê Nhiễm cân nhắc nói.
Trong lòng Diệp Nam Nịnh đánh thịch một tiếng, không phải sẽ bị phê bình là thích hưởng thụ đấy chứ?
“Cơ mà bắt xe thì an toàn hơn, xem như cũng châm chước được.” Đỗ Khê Nhiễm lại nói.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn đối phương, sau đó gật gật đầu: “Đúng, đúng, an toàn.”
“Vậy em phải ráng làm việc cho tốt, kiếm nhiều tiền hơn nữa.” Đỗ Khê Nhiễm bắt lấy cơ hội cổ vũ.
“Em sẽ.” Diệp Nam Nịnh gật đầu thật mạnh.
“Em làm gia sư cho Đỗ Hà Nhược cũng được tháng rồi, đã đến lúc trả lương.” Đỗ Khê Nhiễm hơi tựa vào sô pha, giơ đôi chân dài, bắt đầu tính toán, “Còn tiền sinh hoạt mà thời gian này chị với Đỗ Hà Nhược ăn chực nhà em nữa.”
Cuối cùng, Đỗ Khê Nhiễm chuyển cho cô một khoản khá lớn.
“Số tiền không đúng rồi...” Diệp Nam Nịnh nhìn số tiền chuyển khoản, nói: “Trên hợp đồng gia sư không nhiều đến vậy.
Chị chuyển dư rồi.”
“Không phải còn tiền sinh hoạt nữa sao?” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Chị đưa dựa trên tiền sinh hoạt một ngày bình thường của bọn chị.”
“Nhưng mà em tự làm sẽ rẻ hơn ở ngoài lắm.
Chị đưa nhiều quá.”
“Thời gian và công sức em bỏ ra thì cũng là tiền cả.
Em không nhận chính là không hài lòng, mai mốt tụi chị không ăn ở chỗ em nữa.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh đành phải nhận lấy, cũng khá là ấm lòng.
Nhưng sao cô cứ cảm thấy Đỗ tổng giống như đang làm từ thiện.
Bởi vì Đỗ tổng luôn theo nguyên tắc “Nghề này của tụi mình không thường để làm ăn thua lỗ đâu” cơ mà.
Nhìn sao thì cũng cảm thấy Đỗ tổng giống như đang làm ăn thua lỗ ở chỗ cô.
Chẳng bao lâu sau thì Diệp Nam Nịnh đã khẳng định được suy nghĩ của bản thân.
Trước lúc ngủ, cô nhận được tin nhắn từ vị fan họ Đỗ, sự lo lắng và trìu mến đầy ngập trong từng con chữ.
Dududu: [Cô nàng sinh viên thực tập vô cùng ưu tú mà lần trước tôi nhắc đến đó, Cụ còn nhớ không?]
Dududu: [Giờ em ấy hơi nghèo.]
Dududu: [Nên giúp đỡ thiếu nữ nghèo khó thoát nghèo thế nào đây nhỉ?]
_____________
Diệp Nam Nịnh: Thoát nghèo thì dễ, thoát ế mới khó.
Đỗ tổng giúp em thoát ế cái đi QwQ.
Đỗ Khê Nhiễm: Không nói gì hết, chúc mọi người Nguyên tiêu vui vẻ cái đã!
_____________
Xin off 3-4 ngày đi đám kiêm đi tơi (^∇^)ノ♪
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...