TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 32
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đông đủ rồi thì mọi người mới lục tục chuẩn bị về nhà.
Đỗ Khê Nhiễm đưa hai đồng nghiệp khác trên xe đến tận nơi mới lái xe chạy hướng chung cư nhà mình.
Trong xe chỉ còn lại hai người, Đỗ Khê Nhiễm quay sang nhìn Diệp Nam Nịnh trên ghế phụ, hiếu kì hỏi: “Em học Bowling với Snooker ở đâu vậy?”
Diệp Nam Nịnh biết thế nào chị cũng sẽ hỏi câu đấy nên đã chuẩn bị sẵn.
Cô đáp: “Hồi trước em từng làm thêm ở câu lạc bộ.”
Thật ra là hội viên trong câu lạc bộ, vì VIP có khu vực riêng, không cần phải chơi chung với những người khác nên cô có thể chơi rất lâu.
Những hoạt động banh bóng rất thích hợp để xả stress.
Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy à? Thế em còn biết môn* gì nữa?”
Diệp Nam Nịnh: “Cầu lông, bóng bàn, golf,...”
*Đỗ công chúa hỏi là "còn biết loại cầu gì nữa".
"Cầu" là banh bóng, mà cầu lông cũng có "cầu".
“Ngay cả golf cũng biết luôn? Em làm thêm nhiều vậy sao?” Đỗ Khê Nhiễm ngẫm nghĩ rồi nói, “Nếu bây giờ chị đưa Đỗ Hà Nhược đi làm thêm thì nó có thể ưu tú được như em không?”
Được khen, hihi.
Diệp Nam Nịnh xua xua tay, nghiêm túc nói: “Không không, em ấy còn đang học mười hai mà, không thể đi làm thêm.”
Đỗ Khê Nhiễm cười cười: “Diệp Nam Nịnh, nhiều lúc thấy em rất lanh lợi, nhiều lúc lại ngây thơ đến lạ kì.”
Diệp Nam Nịnh biết chị đây là đang nói đùa trêu mình, bèn nhỏ giọng nói: “Có phải em ngốc lắm không?”
“Không nha, rất đáng yêu.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Thật à?” Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu nhìn sang.
“Đương nhiên là thật.
Người đáng yêu là sẽ được ưa thích.”
Diệp Nam Nịnh buột miệng thốt ra: “Vậy chị có thích không?”
Đỗ Khê Nhiễm đánh lái, mắt nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu ngoài xe.
Chính vào lúc Diệp Nam Nịnh cho rằng chị sẽ không trả lời câu hỏi này thì cô lại nghe thấy giọng nói thoáng ý cười của chị: “Thích chứ.
Ai mà không thích em.”
Diệp Nam Nịnh âm thầm siết tay, lại không kiềm được mà dậm dậm chân, tạo ra vài tiếng động trên xe.
“Em làm gì vậy?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi mà mắt vẫn nhìn thẳng.
“Hơi kích động.” Diệp Nam Nịnh ngại ngùng rụt chân, kiễng gót, lặng lẽ cọ trên mặt sàn.
Đỗ Khê Nhiễm ngoéo môi cười: “Nghe sếp nói thích, em vui đến thế à?”
Diệp Nam Nịnh: “Vâng, em hận không thể nghe mỗi ngày, nghe mọi lúc.”
“Đừng tưởng giờ chị nói thích em thì mai mốt sẽ cho em thêm tiền thưởng.” Đỗ Khê Nhiễm thiết diện vô tư nói, ý cười trên mặt cũng không giảm.
Tiền lương của những chuyên viên phân tích, ngoài lương cứng ra thì còn có cả tiền thưởng do lãnh đạo quyết định.
Diệp Nam Nịnh: “Vâng, vâng, Đỗ tổng chị cho bao nhiêu cũng được.”
Đỗ Khê Nhiễm bật cười: “Vậy không cho em, cắt để chỗ chị.”
Diệp Nam Nịnh hào phóng nói: “Được.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Thật sao? Tiền để ở chỗ chị cũng được luôn?”
Diệp Nam Nịnh: “Ừm ừm, để ở chỗ chị dành tiền cưới vợ.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Hử? Tiền cưới vợ?”
Diệp Nam Nịnh vội che miệng, sau đó trợn mắt sửa lời: “Em nói lộn.”
Đỗ Khê Nhiễm cười vang: “Được rồi, biết em muốn nói của hồi môn.
Còn nhỏ mà tính xa đấy, mới tuổi này đã bắt đầu tích góp của hồi môn rồi.
À phải, vậy người em thích có biết là em thích cậu ta không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Vẫn chưa biết.”
“Tại sao? Em chưa tỏ tình à?”
“Vâng, em không dám.”
“Có gì mà không dám?” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Em giỏi như thế, được em thích chính là phúc của người nọ rồi.”
Diệp Nam Nịnh thầm nói: Phúc đó cho chị, chị lấy không?
Xe quẹo vào chung cư rồi dừng tại bãi đỗ xe dưới lầu.
Đỗ Khê Nhiễm bước xuống, sau đó bị chiếc Maserati đỗ ở chỗ đối diện thu hút sự chú ý: “Í? Đây là của nhà nào thế? Sao chưa gặp bao giờ nhỉ?”
Trong lòng Diệp Nam Nịnh đánh thịch một tiếng.
Cô lặng lẽ đi đằng trước, vờ làm người vô hình.
Đỗ Khê Nhiễm thắc mắc xong, quay lại mới phát hiện Diệp Nam Nịnh đã đi xa.
Cho rằng cô nàng còn chìm đắm trong vấn đề vừa rồi, cô vội tiến lên đi ngang hàng, nói: “Em đừng nghĩ mình thấp quá.
Nếu đối phương không thích em thì chính là người nọ không biết nhìn, cùng lắm thì đổi đối tượng khác thôi.”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, quay sang nhìn Đỗ Khê Nhiễm: “Không, em cứ muốn người đó cơ.”
Đỗ Khê Nhiễm cười cam chịu: “Vậy mới nói mấy cô bé như em thật quá ngây thơ.
Tình yêu không thể làm cơm ăn, đừng quá khát khao mong chờ tình yêu đẹp, cũng đừng đặt hết vốn liếng vào người khác.”
“Em biết.” Diệp Nam Nịnh nói.
Thế nên em đang cố gắng làm việc, để chị chú ý đến em.
Hai người bước vào thang máy, Đỗ Khê Nhiễm lại nhịn không được mà lắm miệng hỏi thêm câu nữa: “Người đó là bạn học của em à?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, rồi bất chợt nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm: “Đừng nói em nữa, Đỗ tổng chị thì sao? Chị có yêu thích ai không?”
“Chị á?” Đỗ Khê Nhiễm đút một bàn tay vào túi quần, phóng khoáng đáp, “Không có.”
“Vậy chị thích người như thế nào?” Cuối cùng Diệp Nam Nịnh cũng tìm được cơ hội hỏi ra câu này!
“Như thế nào à?” Đỗ Khê Nhiễm cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó trả lời hết sức tự nhiên, “Không biết.”
Diệp Nam Nịnh: “Không biết thích người như thế nào á?”
“Chuyện này không phải bình thường sao? Dù bây giờ chị liệt kê ra bao nhiêu tiêu chuẩn, điều kiện nhưng ngộ nhỡ thật sự thích ai thì những thứ đó cũng chỉ là phù du thôi.
Suy cho cùng thì đâu ai có thể giống trăm phần trăm với những gì mình đã ảo tưởng được.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Cũng có lí.” Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, rồi tâm trí chợt lóe lên.
Lời này phải chăng cũng có nghĩa là...!giới tính sẽ không hằng định?!
Ngay lập tức, Diệp Nam Nịnh lại ngập tràn tự tin!
Bước ra khỏi thang máy thì thậm chí còn phấn chấn, đầy sinh lực.
“Đỗ tổng ngủ ngon, mơ đẹp!” Diệp Nam Nịnh nói.
“Ừ, ngủ ngon.” Đỗ Khê Nhiễm mở cửa nhà, đến khi định đóng cửa thì lại thấy Diệp Nam Nịnh còn đứng ngay bên kia, bèn nghi hoặc hỏi, “Sao còn chưa vào?”
“À, em vào ngay.” Diệp Nam Nịnh dõi theo đối phương đi vào xong mới rảo bước tiến vào nhà mới của mình.
Lúc đóng cửa, động tác cô hết sức chậm rãi, từ tốn, vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh nhà đối diện, thấy chị đóng cửa rồi mới lưu luyến khép cửa lại.
Làm sao bây giờ?! Rõ ràng mới tách ra thôi mà cô đã bắt đầu nhớ Đỗ tổng rồi!
Đêm nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra, trong đầu Diệp Nam Nịnh cứ bất giác xuất hiện hình bóng Đỗ Khê Nhiễm, thật sự khiến người ta rung động không thôi.
“Cứu mạng...” Diệp Nam Nịnh vò đầu.
Vốn nghĩ rằng ở gần Đỗ tổng hơn một chút thì sẽ bớt khó khăn, nào ngờ tình huống hiện tại lại càng gay go hơn nữa.
Cô bắt đầu tham lam, muốn được voi đòi tiên.
Nhà mới thuê còn rất nhiều đồ đạc chưa sắp xếp.
Cô đóng hết những món quần áo đắt tiền kia lại, đưa về nhà họ Diệp, ở đây chỉ chừa lại vài món giá rẻ, chẳng mấy chốc đã xếp xong.
Mang mấy món đồ trang trí ra bày trong phòng, lại châm ít ngọn nến thơm, lúc này Diệp Nam Nịnh mới đi rửa mặt.
Nằm trên giường, cô bắt đầu lục lại những quán ăn ngon mà mình đã lưu, sau đó chia sẻ vài quán cho “Dududu”.
Nhoáng cái đối phương đã trả lời: [Cảm ơn Ông Cụ! Cụ đúng là buồn ngủ đưa chiếu manh!]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [(*/ω*) hữu dụng là được rồi.]
Dududu: [Hữu dụng mà.
Tôi sắp ăn giáp hết rồi, còn dẫn bạn đi ăn chung nữa.
Ai cũng khen ngon!]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [(*▽*) Ấy thích ăn cái gì nhất vậy?]
Dududu: [Thứ tôi thích thì quá nhiều, chỉ cần ngon là được.
Cơ mà Cụ vừa hỏi vậy, tự dưng tôi lại muốn ăn mì ahaha.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [\(^o^)/~ Giờ còn ăn nổi không?]
Dududu: [Không nổi.
Tối nay mới liên hoan xong.
Thôi không nói nữa, tôi phải đi tắm đây.]
Đi tắm? Gọi video không?
Diệp Nam Nịnh đại nghịch bất đạo gõ ra mấy chữ ấy, sau đó xóa đi, lăn hai vòng trên giường, không khỏi cảm thán mình đúng là càng ngày càng trơ trẽn!
Ngày hôm sau, theo thường lệ thì Đỗ Khê Nhiễm sẽ ngủ nướng, nhưng cũng không thể quá lười.
Giữa trưa là Đỗ Hà Nhược về, chắc chắn sẽ réo cô dậy gọi cơm hộp.
Chuông cửa reo vang mấy tiếng.
Đỗ Khê Nhiễm tưởng là Đỗ Hạ Nhược về, bèn bực bội đấm vào gối đầu, sau đó lười nhác ôm gối bước ra khỏi phòng ngủ, đi mở cửa.
“Nói biết bao nhiêu lần, bấm hai cái là được rồi!” Đỗ Khê Nhiễm bực dọc nói xong mới phát hiện người đứng ngoài cửa là Diệp Nam Nịnh đang đeo tạp dề, mặt mày ngoan ngoãn.
Cô không khỏi sửng sốt.
Diệp Nam Nịnh cũng ngây người, gật đầu nói: “Vâng, Đỗ tổng, lần sau em sẽ chú ý, chỉ bấm hai cái.”
“A...!Chị không có nói em.
Chị tưởng là Đỗ Hà Nhược về.” Đỗ Khê Nhiễm ôm gối nằm, không biết nghĩ đến điều gì mà lại bất chợt cúi đầu nhìn lại bản thân.
Trên người cô đang mặc áo ngủ xộc xệch, hai cái cúc trên cùng còn lười cài, để lộ phần ngực trắng ngần, mái tóc bù xù, rối tung.
Lại nhìn cô nàng xinh đẹp đang ăn mặc chỉnh tề trước mắt, thật là thua chị kém em.
Cô vờ tỏ ra bình tĩnh mà vuốt lại mái tóc, hắng giọng nói: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Lúc sáng em có nấu ít mì, một mình ăn không hết.
Đỗ tổng, chị có muốn ăn không?” Diệp Nam Nịnh hỏi.
“Vậy được, chờ chị rửa mặt cái rồi qua ngay.” Đỗ Khê Nhiễm vội chạy vào phòng thay quần áo.
Diệp Nam Nịnh vui vẻ quay về nhà.
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đỗ tổng, cô lại không nhịn được mà muốn cười.
Mỹ nhân xộc xệch lúc sáng sớm thật quá đáng yêu.
Cô gắp hết mì lên, đây đã là phần mì thứ ba mà cô nấu.
Trước đó cũng có qua bấm chuông hai lần, nhưng lần nào cũng chỉ thử thăm dò ấn một cái, mà đối phương rõ là không nghe thấy, thế nên cô lại quay về, chờ chốc lát mới nấu lại lần nữa.
Cuối cùng gần giữa trưa, Diệp Nam Nịnh mới lấy hết can đảm mà bấm chuông thêm mấy cái.
Có trời mới biết lúc nghe thấy câu “bấm hai cái” của Đỗ Khê Nhiễm, cô đã hốt hoảng đến mức nào, còn tưởng là bị ghét nữa chứ.
Khóc thút thít.
Diệp Nam Nịnh gắp mì vào chén, còn chiên thêm quả trứng đặt lên trên.
Ngoài cửa vang tiếng bước chân, không cần đoán cũng biết là Đỗ Khê Nhiễm đến.
“Trong nhà không có hoa cỏ gì, mang đại món quà tân gia qua cho em, không ngại chứ?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Tới thì tới đi, còn quà cáp chi nữa.” Diệp Nam Nịnh quay đầu, thấy đối phương cầm theo một bình nước giặt quần áo và bưng một chậu sen đá, sen đá còn sắp chết héo đến nơi, xem ra là muốn tìm mẹ mới cho nó.
Đỗ Khê Nhiễm đặt đồ xuống, bước đến bên cạnh Diệp Nam Nịnh nhìn đám mì: “Vừa khéo, từ tối qua chị đã muốn ăn mì.
Em không phải con giun trong bụng chị đấy chứ?”
Diệp Nam Nịnh: Em chỉ là thần tượng giỏi nói suông của chị thôi.
Đỗ Khê Nhiễm chọt tách quả trứng.
Là trứng lòng đào, nhưng lòng đỏ lại không chảy ra mà vẫn giữ nguyên hình dạng.
“!!!”
Kinh ngạc bởi kỹ thuật chiên trứng của cô nàng, Đỗ Khê Nhiễm lại gắp một đũa mì lên nếm thử, ngon đến mức lắc lư cả người: “Quá xá ngon!”
Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Đỗ tổng thích là được rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm lập tức nhớ ra thân phận lãnh đạo của mình, không lắc người nữa, lưng cũng ngồi thẳng, chính thức bắt đầu ăn mì, nhưng lâu lâu tóc lại xõa xuống trước mặt.
Cô vừa định đứng dậy thì Diệp Nam Nịnh đã đưa dây thun đến.
Đỗ Khê Nhiễm nhận lấy, tiện tay cột tóc lên, sau đó cảm thán: “Diệp Nam Nịnh, chị phát hiện em thật sự rẩt chu đáo, còn đảm đang nữa, không giống một cô bé chưa tốt nghiệp chút nào.”
Diệp Nam Nịnh ngồi xuống ghế đối diện, nhấp nhấp môi, mỉm cười nói: “Cảm ơn Đỗ tổng đã khen.”
Đỗ Khê Nhiễm lại ăn thêm hai đũa, sau đó giơ ngón cái, tiếp tục khen gợi: “Ai cưới được em thì đúng là có phúc.”
Diệp Nam Nịnh vẫn là câu đó: “Phúc này cho chị, chị lấy không?”
Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên ho sặc sụa, phải cầm khăn giấy che miệng, rồi lại nở nụ cười: “Không nhìn ra em còn hài hước thế cơ đấy.”
Diệp Nam Nịnh cũng cười: “Em không chỉ hài hước mà em còn biết bơi lội, đánh võ, chơi chứng khoán, nấu ăn, cưỡi ngựa, lái xe, dọn dẹp nhà cửa, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đánh thắng lưu manh, ban ngày chu đáo, ban đêm ấm giường nữa.”
Đỗ Khê Nhiễm không nhịn được cười: “Đúng đúng, phải tự tin thế đấy.
Em hoàn toàn có thể giới thiệu bản thân với người em thích như vậy.”
“Dạ vâng.” Diệp Nam Nịnh cười nhẹ, lại cúi đầu ngoan ngoãn ăn mì.
“Tin chị đi.
Chỉ cần giới thiệu như thế, kết hợp với gương mặt vạn người mê này là không ai thoát khỏi lòng bàn tay em được.
Trừ phi gã đó bị ngốc.” Đỗ Khê Nhiễm khẳng định chắc nịch.
Diệp Nam Nịnh ngước mắt nhìn đối phương, im lặng trong giây lát, sau đó đáy mắt dậy lên ý cười, giọng điệu cô vừa nuông chiều vừa cam chịu: “Đúng vậy, người nọ thật sự khá ngốc.”
_____________
Đỗ Khê Nhiễm: Cảm ơn, hơi nhột nha?
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...