TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 31
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
"Lại đây."
Diệp Nam Nịnh không biết Đỗ Khê Nhiễm muốn làm gì, nhưng giọng chị như hạ cổ, khiến cô bất giác phải bước qua.
Cho dù thật sự là phạt thì cô cũng nhận.
"Ngồi đi." Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào chỗ bên cạnh.
Diệp Nam Nịnh vừa đặt mông ngồi xuống thì đã bị Đỗ Khê Nhiễm kẹp đầu.
Diệp Nam Nịnh: !!
Không thể nào, không thể nào.
Đỗ tổng sẽ không choáng váng vì sắc đẹp mà cưỡng hôn cô đấy chứ?
Ngay sau đó, Đỗ Khê Nhiễm hé miệng.
Diệp Nam Nịnh: Thôi bé chết rồi.
Tiếp đến, Đỗ Khê nhiễm đặt ngón cái và ngón trỏ lên môi, thổi một hơi tiên khí, sau đó búng phát lên trán cô nàng.
"Óa--" Diệp Nam Nịnh vô thức kêu lên một tiếng, ôm trán, kinh ngạc nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm cười ác liệt: "Còn lạc nhịp nữa không?"
Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy.
"Vậy em hát tiếp đi.
Lạc một lần thì trừng phạt gấp đôi." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh đành phải ngoan ngoãn mà ca hát, hết sức chăm chú, tập trung cao độ.
Nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại bắt đầu cố ý chơi xấu mà trêu cô nàng.
Trên xâu chìa khóa có một món trang trí hình lông vũ.
Đỗ Khê Nhiễm cầm cái lông vũ ấy mà quét qua quét lại trên mặt Diệp Nam Nịnh, hào hứng nhìn biểu cảm nén cười của cô nàng, hết sức thú vị, đáng yêu hơn bản mặt nghiêm nghị thường ngày rất nhiều.
Sức chịu đựng của Diệp Nam Nịnh khá tốt, vẫn giữ được đúng điệu, không bị lệch tông, lệch nhịp.
Đỗ Khê Nhiễm nổi hứng đùa dai, cầm lông vũ lướt qua mặt, chuyển xuống phe phẩy trên cổ đối phương.
Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu sang bên, một nụ cười bỗng nhiên nở rộ trên gương mặt.
Cô vươn tay đẩy Đỗ Khê Nhiễm ra.
Nhìn nụ cười bất chợt ấy, trong thoáng chốc, Đỗ Khê Nhiễm đã phần nào hiểu được tại sao những người kiểu lạnh lùng, thánh khiết lại được yêu thích đến thế.
Hẳn là vì người ta không cách nào chịu đựng nổi cảm giác hoàn toàn trái ngược khi một người lạnh lùng cười rộ lên.
Nó khiến đáy lòng họ nảy sinh một niềm vui sướng.
Tiềm thức Đỗ Khê Nhiễm còn muốn nhìn thấy nhiều hơn những biểu cảm của Diệp Nam Nịnh, cô dứt khoát quẳng cái lông vũ sang bên, trực tiếp xông lên cù lét.
Diệp Nam Nịnh cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Cô nắm micro ngã sang chỗ bên cạnh, trên ghế sô pha.
Cả phòng vang vọng tiếng cười thanh thúy phát ra từ microphone.
"Đỗ tổng, chị gian lận." Diệp Nam Nịnh vừa nhịn cười vừa đẩy tay Đỗ Khê Nhiễm ra.
"Đâu có nói trước là không được gian lận." Đỗ Khê Nhiễm cười đắc thắng, trực tiếp ngồi lên đùi cô nàng để ghìm người lại, cào một lúc bằng cả hai tay.
Diệp Nam Nịnh cười mà ra nước mắt, đầu liên tục ngọ nguậy trên sô pha, tóc tai rối bù, không ngừng xin tha: "Em sai rồi.
Ahaha, Đỗ tổng chị tha cho em đi!"
Cuối cùng Đỗ Khê Nhiễm cũng chịu tha cho cô nàng.
Cô cười thả tay, sau đó nhìn sang Diệp Nam Nịnh hai mắt rưng rưng còn đang thở hổn hển mà sửng sốt trong thoáng chốc.
Tiếp đến, cô phì cười: "Cảnh này sao trông giống chị đang ép buộc con gái nhà lành là em thế nhỉ?"
Diệp Nam Nịnh lúc này mới muộn màng phản ứng lại, mặt xoạt một tiếng nóng bừng.
Nhìn Đỗ Khê Nhiễm đang ngồi trên đùi mình, cô không kiềm lòng được mà bật ngồi dậy, khiến Đỗ Khê Nhiễm giật nảy.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn Diệp Nam Nịnh đang ở ngay trước mắt, cười cười, lại sửa tóc cho cô nàng: "Xem rối thành cái gì luôn rồi này."
Diệp Nam Nịnh cảm thấy mình sắp ngất xỉu, ngất xỉu vì hạnh phúc đến không thở được.
Nhưng hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi.
Đỗ Khê Nhiễm mới sửa lại mấy phát đã ngồi trở lại chỗ cũ, cầm ly lên uống nước, đồng thời hỏi cô: "Em muốn uống gì?"
Diệp Nam Nịnh tiện tay cầm lấy ly rượu cocktail bên cạnh lên hớp mấy ngụm, sau đó chỉnh lại kiểu tóc rồi nói: "Đỗ tổng, chị cũng hát vài bài đi."
Đỗ Khê Nhiễm: "Thôi.
Chị hát dở."
"Em sẽ không chê chị hát dở.
Hơn nữa ca hát thôi mà, thích thì cứ hát, đừng lo hay dở, bằng không thì còn gì là vui sướng nữa?" Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm ngẫm lại thấy cũng có lí.
Chủ yếu là đã bại lộ trước mặt người ta rồi, thôi thì bất chấp tất cả.
Cô cầm lấy micro, bắt đầu hát bừa.
Chỉ lát sau, tiếng vỗ tay đã vang lên.
Diệp Nam Nịnh cổ vũ: "Hay quá xá! Như nghe tiếng trời!"
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
Diệp Nam Nịnh: "Giọng hát đẹp nhất thế giới!"
"..."
"Quả nhiên dù làm gì Đỗ tổng cũng xịn nhất!"
"..."
"Hay quá, thêm bài nữa đê!"
Đỗ Khê Nhiễm không nhịn được nữa, phải quay đầu lại nhìn cô nàng.
Diệp Nam Nịnh lập tức ngồi thẳng lưng, vỗ tay như hải cẩu, lí nhí nói: "Hay thật mà."
"Em còn trợn mắt nói dối nữa, có tin chị đè em ra đất mà trừng phạt không?" Đỗ Khê Nhiễm uy hϊếp.
Diệp Nam Nịnh: !!!
Đỗ Khê Nhiễm vừa mở miệng hát thì Diệp Nam NỊnh đã nói: "Đỗ tổng hát đúng là hay nhất."
Đỗ Khê Nhiễm quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào đối phương bằng ánh mắt chết chóc.
Vậy mà cô nàng này cứ điếc không sợ súng, trong mắt dường như còn thoáng một chút chờ mong.
Cô buông micro, định tiến lên trừng phạt cái người không nghe lời này, nào ngờ vừa mới đến trước mặt đối phương thì mấy người Hứa Hoan đã đẩy cửa bước vào.
Sắc mặt bọn họ không được tốt lắm, miệng còn liên tục làu bàu như đang trách mắng.
"Mọi người sao vậy?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Hứa Hoan ngồi xuống nốc một hớp rượu, đáp: "Gặp phải một đám con nhà giàu bên ngoài.
Tụi nó cười bọn em không biết chơi Bowling, thế là hai bên đấu một trận.
Thua."
Trần Thủy Mẫn: "Thật không biết nói gì.
Bọn chúng cũng khinh người quá rồi đấy, còn nói cái gì mà không nên tới thì đừng tới.
Thiệt tình, ai mà không có mấy món quần áo hàng hiệu chứ? Lần sau nhất định em sẽ diện nguyên bộ, chói mù mắt chúng!"
Lão Vương: "Thôi, đừng cáu kỉnh, giận mấy người đó không đáng.
Nào, tụi mình chơi của tụi mình thôi."
Mấy người còn lại vẫn còn rất ấm ức.
Bình thường bận rộn ở công ty đã phải chịu nhiều chuyện bực bội, cốt cũng là để công việc có thể nổi trội hơn người, kết quả vẫn bị đám người sinh ra đã ngậm thìa vàng này xem thường, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác nhụt chí.
Không ai còn hứng thú hát hò nữa.
Tất cả đều uống rượu trong im lặng.
Đúng lúc này, Đỗ Khê Nhiễm cởϊ áσ khoác blazer ra: "Đi, đi tìm bọn chúng đấu thêm lần nữa."
Mọi người sửng sốt, mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô.
Chỉ thấy cô tiện tay quấn tóc thành đuôi ngựa, lưu loát xoay người bước ra ngoài: "Chúng ở đâu?"
Hứa Hoan lập tức đứng dậy, hăng hái theo sau: "Chúng còn ở chỗ Bowling bên kia."
Những người khác cũng ồ ạt đuổi theo, Diệp Nam Nịnh là người đi sau cùng.
Cô gấp chiếc áo khoác mà Đỗ Khê Nhiễm tiện tay ném trên sô pha lại cho ngay ngắn, đặt sang một bên, sau đó mới ra tìm bọn họ.
Khu Bowling có không ít người trẻ tuổi.
Hứa Hoan chỉ vào hai dãy sô pha ngay chính giữa, ở đó có một đám nam nữ trẻ vô cùng lóa mắt đang ngồi.
Có người thấy các cô, lại quay sang nhìn cô gái cầm đầu đầy khí thế, cười nói: "Sao? Không chịu thua nên đến khiêu chiến thêm lần nữa à?"
"Không dám nói khiêu chiến, chỉ đến đấu giao hữu thôi." Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười nói.
"Không thành vấn đề, giao hữu thì giao hữu." Cô ta gọi một cậu chàng ngồi gần nhất qua, "Cậu ra chơi với chị ta đi."
Những người còn lại cũng túm tụm vào xem trò hay.
Hứa Hoan lén hỏi Đỗ Khê Nhiễm: "Đỗ tổng, chị được không vậy? Hình như bọn chúng rất thường chơi mấy thứ này."
"Kệ chúng chứ." Đỗ Khê Nhiễm nhỏ giọng nói, "Dù sao chúng cũng không quen biết ta, có thua cũng chẳng mất gì.
Nhưng nếu chúng thua thì chắc sẽ tức điên vì cảm thấy bản thân là người có tiếng.
Thứ tụi mình chơi chính là tâm thái, hiểu chưa?"
Các đồng nghiệp: "..."
Được khai sáng.
Cẩn thận ngẫm lại mới thấy đúng vậy thật.
Nói về chuyện mặt mũi thì đám con nhà giàu này chắc chắn còn xem trọng mặt mũi hơn cả bọn họ, thua thì kiểu gì chẳng tức hộc máu? Ngược lại là đám dân đi làm như bọn họ, bình thường có ngày nào mà không bị sỉ vả? Thua thì thua thôi, đâu phải không thể thua!
Các đồng nghiệp thôi không chán chường nữa, sôi nổi cổ vũ cho Đỗ Khê Nhiễm.
Diệp Nam Nịnh đứng trong góc, lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Đỗ Khê Nhiễm.
Chỉ thấy Đỗ Khê Nhiễm và nam sinh kia cùng đi chọn banh, sau đó nam sinh ném đi, Đỗ Khê Nhiễm cũng thuần thục đẩy banh.
"Yeah!" Hứa Hoan kích động siết tay cùng các đồng nghiệp.
Xem ra Đỗ tổng không phải tùy ý chơi bừa, vừa nhìn đã thấy có tướng chiến thắng.
Thi đấu theo kiểu tính điểm, hai người thay phiên nhau chơi năm lượt, thực lực ngang ngửa.
Bên đám con nhà giàu, một cậu chàng khác cũng dậy hứng thú, kêu người đang đấu xuống để chính mình lên thay.
Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm cũng hỏi những cấp dưới: "Mọi người có ai muốn thử không? Cứ chơi đại thôi."
Cả bọn đồng loạt xua tay.
So với việc đi lên mất mặt thì các cô vẫn muốn ngồi xem Đỗ Khê Nhiễm biểu diễn hơn.
Đỗ Khê Nhiễm chuyển mắt sang Diệp Nam Nịnh.
Cô nàng nhỏ tuổi nhất trong đám, hẳn là không quan trọng thắng thua đến thế.
Đỗ Khê Nhiễm có ý muốn để Diệp Nam Nịnh trải nghiệm nhằm rèn luyện tâm thái.
"Diệp Nam Nịnh, em đến thử xem." Đỗ Khê Nhiễm gọi.
Các đồng nghiệp né ra nhường đường.
Hứa Hoan cổ vũ: "Đi đi, Tiểu Diệp.
Cứ chơi thôi, thua cũng không sao."
Diệp Nam Nịnh khẽ gật đầu, bước từ sau lưng đồng nghiệp ra trước.
Bên phía đối diện đột nhiên im ắng trong chốc lát, sau đó, mấy nam sinh bất giác vây chung quanh nhìn cô.
Người thi đấu với cô huýt sáo một tiếng, ra mòi nguy hiểm mà cầm lấy quả banh có số nặng nhất, một cú quăng ngã tám ki, sau đó tiêu sái vén tóc, nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt dò xét.
Nhìn Diệp Nam Nịnh đi lấy banh, Đỗ Khê Nhiễm lên tiếng nhắc nhở: "Em cầm quả nặng nhất rồi, đổi sang quả bên cạnh đi, nhẹ hơn một chút."
"Không sao đâu chị." Diệp Nam Nịnh đã quen dùng quả nặng nhất, tốc độ ổn định, lực đi cũng lớn hơn.
Cô đưa banh lên trước một chút, sau đó lùi chân, quăng banh ra ngoài.
Khối cầu lao đi thẳng tắp theo mũi tên đã nhắm chuẩn, sau đó "rầm" một tiếng, đụng ngã ki chính giữa rồi liên tục va vào những ki còn lại, mười ki ngã hết mười.
Các đồng nghiệp sửng sốt mất một lúc mới mừng rỡ kêu lên: "Aaaa Tiểu Diệp! Lợi hại quá!!"
Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn họ, đến khi đưa mắt thấy Đỗ Khê Nhiễm thì chị cũng giơ ngón cái với cô.
Cô thoáng ngượng ngùng quay đầu lại.
Cậu chàng kia nhìn Diệp Nam Nịnh bằng ánh mắt bất ngờ, không dám khinh địch nữa.
Mấy lượt tiếp theo, hai bên gần như đều lấy trọn điểm.
Cuối cùng so điểm, tổng số điểm của Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh thắng hiểm, khiến mấy người Hứa Hoan suиɠ sướиɠ phát ngất, dào dạt đắc ý mà túm các cô trở về.
"Khoan đã.
Chúng ta đấu thêm một trận nữa đi, đấu Snooker, thế nào?" Sắc mặt cô gái kia không được tốt lắm, rõ ràng là chưa phục.
Quả đúng như lời Đỗ Khê Nhiễm nói, cảm thấy mất mặt nên muốn gỡ lại một ván.
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nói: "Ngại quá, thời gian của bọn tôi rất quý giá, không có rảnh ăn xong rồi ngồi* được như mọi người."
Các đồng nghiệp: "Phụt."
Diệp Nam Nịnh bị Đỗ Khê Nhiễm chọc cười.
Trừ điểm chơi trò đồng âm*!
Mọi người chung quanh cũng nghe ra được ẩn ý "ăn không ngồi rồi*" của Đỗ Khê Nhiễm, nhao nhao bật cười.
Sắc mặt cô gái kia trầm xuống hẳn, quyết muốn lấy lại mặt mũi, bèn nói: "Đấu một ván.
Nếu mấy người thắng thì tất cả chi phí của mấy người tối nay do tôi bao."
*Ở trên Đỗ công chúa nói là "có tay, còn rảnh rỗi" (hữu thủ, hoàn hảo nhàn).
"Hữu thủ" đồng âm với "du thủ", mà "du thủ hảo nhàn" nghĩa là "chơi bời lêu lổng".
Toi đổi lại "ăn xong rồi ngồi - ăn không ngồi rồi" vì tiếng Việt không có vụ đồng âm khác chữ như tiếng Trung.
"Vậy nếu bọn này thua thì sao?"
"Thua sẽ không trừng phạt gì các người cả."
Thoạt trông thì đây có vẻ là một trận đấu rất hời, bên kia cũng chỉ muốn lấy lại mặt mũi.
Mấy người Hứa Hoan rung rinh động lòng.
Theo lời Đỗ Khê Nhiễm nói thì người trong câu lạc bộ này chẳng ai quen biết các cô cả, thua thì cũng có sao? Sau này các cô cũng đâu đến đây nữa.
Hứa Hoan thử nói: "Bằng không thử xem?"
Đỗ Khê Nhiễm: "Không được."
Cô gái kia sửng sốt: "Tại sao?"
"Tôi nói rằng thời gian của chúng tôi rất quý giá, trừ phi điều kiện của cô có thể khiến tôi vừa lòng." Đỗ Khê Nhiễm nói, "Thế này đi, nếu tôi thắng thì cô bao hết chi phí của tất cả các bạn ở đây tối nay nhé."
Cô gái nọ nghiến răng: "Chị đừng có được voi đòi tiên."
"Vậy thôi.
Xem ra vị tiểu thư này cũng không có tiền đến thế, chúng ta đừng để cô ấy tiêu pha." Đỗ Khê Nhiễm nói xong là định dẫn những người khác đi ngay.
"Khoan đã, chúng tôi đồng ý với điều kiện của chị." Một chàng trai gọi, sau đó ôm cô gái kia dỗ ngọt mấy câu rồi hào phóng nói, "Hôm nay xem như mọi người kết bạn với nhau.
Nếu các người thắng thì chúng tôi sẽ mời tất cả mọi người uống rượu."
Đám đông vây quanh lập tức ồ lên.
Chỉ lát sau, khu vực Snooker đã tụ đầy người, tất cả đều vây quanh bàn bên trong.
Hai bên mỗi bên phái ra hai người chơi.
Đỗ Khê Nhiễm khi còn nhỏ thường đi chơi Bi-a, nhưng sau này đã không đụng đến nữa.
Cô cũng không có suy nghĩ phải thắng cho bằng được mà chỉ muốn hạ bớt khí thế của đám người tùy tiện đưa ra điều kiện mà chẳng nể nang ai này thôi.
Chơi một chút cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, vì điều kiện cô đưa ra có lợi cho tất cả mọi người ở đây nên ngay từ đầu trận đấu thì mọi người đã thiên về phe các cô.
Tất cả đều đang chờ mong các cô có thể thắng.
Cho dù thua thì cũng là thua trong vinh quang, nói không chừng còn quen biết được vài vị đại gia, kiếm thêm mấy vụ làm ăn, quả là một cuộc giao dịch một vốn bốn lời.
Nói tới nói lui còn phải cảm ơn mấy cô cậu vung tiền như rác trước mặt.
Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thế, đôi môi đỏ lại cong lên, đánh quả banh đỏ lọt lỗ.
Mấy quả liên tiếp vào lỗ, chung quanh ồ lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Sau một lỗi sai, cô gái từ nãy giờ vẫn luôn ồn ào muốn thi đấu bên phe đối phương lên sàn.
Cô ta thường chơi cái này, thế nên vô cùng tự tin.
Sau khi đánh bảy tám quả vào lỗ, cô ta cũng phạm sai lầm.
Cơ mà đối với người bình thường thì trình độ như thế đã xem như khá tốt.
Cô ta kiêu ngạo nhìn đồng đội của mình.
Người nọ là một chàng trai, cao thủ có tiếng trong giới, chỉ cần để cậu ta ra tay thì gần như là có thể đánh lọt lỗ toàn bộ.
Nghĩ thế, cô ta lại cười đắc ý, nhìn cô gái trẻ tuổi sẽ lên sàn tiếp theo với sự thương hại.
Quả bóng sắp tới này nằm ở vị trí vô cùng lắt léo, chính cô ta cũng chưa thể đánh vào.
Trừ phi là cao thủ, bằng không chưa chắc có thể chạm đến banh.
Cô ta thầm nghĩ, thôi cứ để cô nàng cầm cơ chơi một chút, sau đó sẽ đánh cho đám người không biết trời cao đất dày này thua tơi bời hoa lá, thất bại thảm hại.
Đúng lúc này, đám đông ồ lên một tiếng: "Đẹp lắm!"
Cô gái bên kia quay sang nhìn, chỉ thấy cô nàng vừa lên đánh bóng trắng qua một hướng khác.
Bóng đập vào thành bàn, sau đó lăn về phía quả bóng màu kia như kì tích.
Một tiếng chạm thanh thúy vang lên, bóng vào lỗ.
Bốn phía vang tiếng vỗ tay rầm rộ, khán giả càng hứng khởi mà theo dõi trận đấu.
Hứa Hoan kích động kéo tay các đồng nghiệp: "Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Đó thật sự là Tiểu Diệp đánh vào sao?!"
Đỗ Khê Nhiễm cũng thấy khá l kinh ngạc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Nịnh.
Cô thấy cô nàng khom lưng chống gậy đánh bóng, đường cong cơ thể phô bày một cách hoàn mỹ, mái tóc dài buông lơi từ đầu vai, điểm thêm vài nét gợi cảm, mà ánh mắt của cô nàng lại đang nhìn vô cùng chăm chú, khiến người ta không cách nào dời mắt.
Đỗ Khê Nhiễm lại càng tò mò, rốt cuộc Diệp Nam Nịnh là một người như thế nào?
Còn bao nhiêu điều bất ngờ mà trẫm không biết nữa.jpg
Những người khác cũng phải tập trung nhìn vào cô gái trẻ trung, xinh đẹp này.
Sự kinh diễm trong mắt muốn che giấu cũng không được.
Những quả bóng tiếp theo, bất luận có đánh được hay không, Diệp Nam Nịnh đều chơi hết sức nghiêm túc, không rảnh bận tâm hoàn cảnh chung quanh, bằng không chắc chắn cô đã bị đám đông hù chết.
Mà khi đã tập trung làm một việc gì đó thì Diệp Nam Nịnh nhất định sẽ cố gắng hoàng thành thật tốt.
Mãi đến khi cô đánh quả bóng cuối cùng lọt lỗ, tiếng hú hét chợt vang lên từ bốn phía mới khiến cô sực tỉnh.
Diệp Nam Nịnh cố ra vẻ bình tĩnh mà đặt cơ đánh bóng xuống, vừa quay người lại thì mấy đồng nghiệp nữ đã ùa đến ôm chầm: "Tiểu Diệp em giỏi quáaaaa!"
Tay Diệp Nam Nịnh lúng túng chẳng biết đặt đâu.
Cô nhấp môi cười, sau đó nhìn về phía Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm đứng giữa đám đông, mặc áo sơ mi trắng và quần tây rộng, một bàn tay đút túi quần, nhẹ nhàng mỉm cười với cô.
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, thoáng chút nghi hoặc.
Các đồng nghiệp đều đến ôm cô cả rồi, vì sao Đỗ tổng còn chưa ôm?
Đỗ Khê Nhiễm quay sang nói với cô gái thua cuộc bên kia: "Tôi thay mặt mọi người cảm ơn cô."
Quần chúng xung quanh cười vang, hào hứng đi khui rượu.
Cô gái kia tức đến nghiến răng.
Tốn nhiều tiền như thế, chẳng những không lấy lại được mặt mũi mà còn để đám người này được lợi.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi cần phải về." Đỗ Khê Nhiễm dẫn cả bọn trở lại phòng Karaoke.
Tuy nhiên, trên đường quay về lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Gã trai còn chưa kịp lên sàn phô diễn kỹ thuật kia chặn Diệp Nam Nịnh lại: "Người đẹp, có thời gian không? Đấu với tôi một ván nhé?"
Diệp Nam Nịnh lùi về sau mấy bước, tránh xa tay đối phương mà lắc đầu.
"Vậy thì cùng uống ly rượu?" Người nọ cười nói, "Em tên gì? Thêm bạn WeChat được không?"
Các đồng nghiệp cùng nhìn qua, thấy mặt mũi cậu chàng nọ điển trai, cách ăn mặc cũng lộ ra một kiểu "ông đây rất có tiền", không biết Diệp Nam Nịnh sẽ ứng đối thế nào.
Diệp Nam Nịnh lại lắc đầu lần nữa, biểu cảm lạnh nhạt thể hiện thái độ.
"Thế nể mặt đi ăn một bữa cơm, xem như làm quen thì sao?" Người nọ đánh giá cách ăn mặc của cô, sau đó nói như đã tính trước, "Mới ra mẫu túi xách bản giới hạn khá đẹp, nếu em muốn thì tôi có thể tặng em, xem như quà gặp mặt."
Lần này Diệp Nam Nịnh còn chưa kịp phản ứng thì Đỗ Khê Nhiễm đã lạnh giọng nói: "Cảm phiền tránh ra một chút, đừng chặn đường."
Người nọ không tránh: "Tôi đang nói chuyện với em ấy, chị xen mồm cái gì?"
Đỗ Khê Nhiễm đẩy tay gã ra, định đi.
Gã trai thấp giọng mắng một câu: "F*ck, bà tám."
Vừa mới dứt lời thì Đỗ Khê Nhiễm đã nghe thấy tiếng cơ thể bị áp vào tường vang lên đằng sau.
Mọi người quay đầu lại, thấy Diệp Nam Nịnh đang khóa tay gã nọ, đè gã vào tường.
Gã trai bị đau phải cau mày.
"Miệng mồm sạch sẽ một chút.
Biến." Nói xong, Diệp Nam Nịnh buông tay.
Gã nọ mặt cau mày có, ôm cánh tay hùng hổ rời đi.
Mấy người Hứa Hoan thấy thế, chỉ số kinh ngạc tối nay tiếp tục tăng cao không ngừng.
"Tiểu Diệp, em mạnh dữ!"
"Có phải hay gặp mấy chuyện này nên đi học vài chiêu không?"
"Gã này phiền gần chết, tôi cũng sắp nhịn không nổi mà ra tay rồi đây nayf."
"Có phải vừa rồi gã nói gì đó nên mới làm Tiểu Diệp em giận đến vậy không?"
Vì câu nói kia gã trai thốt lên rất khẽ, mà hoàn cảnh chung quanh lại ồn nên chỉ có Diệp Nam Nịnh nghe rõ.
Cô lắc đầu: "Không có, chỉ thấy hắn ta chướng mắt thôi."
"Chị cũng chướng mắt! Cũng may em không bị tiền tài dụ dỗ! Tiểu Diệp, giờ em chính là thần tượng của chị!" Hứa Hoan nói.
Diệp Nam Nịnh sợ hãi: "Không dám nhận, không dám nhận."
Cả bọn trở lại phòng Karaoke lấy đồ, sau đó chuẩn bị về nhà.
Nào ngờ trên đường ra ngoài lại bị bao vây bởi những chàng trai muốn lân la tiếp cận, tất cả đều đến hỏi phương thức liên lạc của Diệp Nam Nịnh.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang Diệp Nam Nịnh đứng bên cạnh: "Em nói xem?"
Diệp Nam Nịnh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Khê Nhiễm, nói: "Em có người thích rồi."
"Vậy tốt.
Lão Vương, lão Lí, chỗ này giao cho hai người." Rồi Đỗ Khê Nhiễm túm lấy tay cô chạy vào thang máy.
Đằng sau có người đuổi theo, bị hai anh con trai lag lão Vương, lão Lí chặn lại.
Mấy người Hứa Hoan thì cười hì hì vọt vào thang máy trước, sau đó nhanh chóng ấn nút đóng cửa.
Cả bọn đứng trong thang máy, nhìn nhau, rồi cùng lúc bật cười.
"Tụi mình bây giờ giống hộ hoa sứ giả ghê." Hứa Hoan cười nói.
"Sao cứ có người không biết lượng sức vậy nhỉ?" Trần Thủy Mẫn cạn lời, "Đã nói không muốn cho thông tin liên lạc rồi mà vẫn cứ sáp vào."
Mấy người các cô bắt đầu tán gẫu.
Diệp Nam Nịnh lại như không hề nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người.
Đỗ tổng vẫn chưa thả tay cô ra.
Cơ thể cô như bị khống chế, không cách nào cử động.
Máu huyết trên người đang cuộn trào ồ ạt, cô dần đỏ mặt.
Diệp Nam Nịnh cúi gằm, chỉ lộ ra hai cái lỗ tai đỏ bừng.
Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô nàng: "Em sao vậy?"
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, có thêm vài người đàn ông từ những tầng khác bước vào, mà Đỗ Khê Nhiễm lại bất giác kéo Diệp Nam Nịnh vào góc theo bản năng, che chở cô nàng trong lòng, ngăn cản sự tiếp xúc từ những người nam khác.
Trong lòng Diệp Nam Nịnh như bốc lên một ngọn lửa.
Cô nâng mắt, nói: "Cảm ơn chị."
Đỗ Khê Nhiễm cười tươi: "Cảm ơn cái gì? Ai bảo em xinh xắn như thế, đương nhiên phải bảo vệ rồi."
_____________
Tác giả: Không nói chỉ những cô gái xinh xắn mới cần bảo vệ.
Cô gái nào cũng đáng được bảo vệ cả!
Cùng với, chương này dài ghê.
Tôi giỏi quá!
_____________
Chương này như teenfic ????♀️
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...