Nhất Nhất là biệt danh của cô, ngoài người nhà ra, thì không có ai biết biệt danh của cô cả, sao anh lại biết được chứ? Trái tim Hứa Tùy đập càng lúc càng nhanh, cô gõ chữ vào khung trò chuyện:
[Sao cậu lại biết biệt danh của mình?]
Năm phút sau, ZJZ trả lời, ngữ điệu vẫn luôn hời hợt như vậy: [Chịu dùng di động rồi à?]
Hứa Tùy không biết phải trả lời thế nào, cô gửi một biểu tượng cảm xúc mèo con bẹo má qua cho anh.
Lần này, đợi rất lâu mà vẫn không thấy Châu Kinh Trạch trả lời, Hứa Tùy cho rằng anh bận quá nên không nhìn thấy, hoặc anh vốn không muốn trả lời vấn đề này.
Mãi tới khi chuẩn bị đi ngủ, di động để ở bên gối của Hứa Tùy sáng màn hình, Châu Kinh Trạch gửi một tin nhắn thoại qua, cô tìm tai nghe cắm vào, nhấn nút phát, anh giống như dùng giọng gió để nói vậy, còn mang theo cả ý cười uể oải:
[Sau khi bị chặn, mình đã đổi số điện thoại khác gọi cho cậu, là bà nội cậu nghe điện thoại.]
Hứa Tùy sáng tỏ, chưa đợi cô phản ứng lại thì Châu Kinh Trạch đã gửi tiếp một tin nhắn:
[Tên của cậu rất hay.]
Cách màn hình, Hứa Tùy không biết ngữ khí khi gửi tin nhắn văn bản này của Châu Kinh Trạch là nghiêm túc hay chỉ là một câu khen ngợi bình thường thản nhiên.
Song cô cũng vẫn rất vui.
...
Chủ nhật, Giải đấu bóng rổ của Học viện Hàng không Kinh Bắc.
Hồ Thiến Tây dậy sớm, mở tủ quần áo lấy ra từng chiếc váy một rồi đứng thử trước gương.
Hứa Tùy thức dậy, đứng đánh răng trước bồn rửa mặt, cô súc một ngụm nước rồi nhổ ra, đang cúi đầu đánh răng thì Hồ Thiến Tây chạy vào tóm lấy vạt váy của cô, hỏi: "Bảo bối à, cậu thấy bộ này thế nào?"
Miệng Hứa Tùy ngậm đầy bọt vị bạc hà, cô bật ra thanh âm mơ hồ không rõ ràng: "Cũng được."
Hồ Thiến Tây tự động đem câu này hiểu thành "Vẫn chưa đủ xinh đẹp", cô ấy chỉ đành chạy về trước tủ quần áo để thử đồ tiếp.
Hứa Tùy vặn vòi nước, đang rửa miệng cốc thì đột nhiên bụng dưới dấy lên một trận đau âm ỉ, cô không khỏi cúi gập eo xuống, ấn chặt bụng, Hồ Thiến Tây ở bên ngoài gọi cô.
Hứa Tùy chờ cho cơn đau dịu đi một chút, cô đáp: "Ra ngay đây."
Khi cô ra ngoài, Hồ Thiến Tây đã thay một chiếc váy màu đen, đội một chiếc mũ nồi, vừa xinh đẹp vừa mang phong cách phương Tây.
Hứa Tùy không khỏi thốt lên khen ngợi: "Xinh quá."
Ngược lại, Hứa Tùy ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi thêu màu be, quần jeans màu xanh lam nhạt, cô đang soi gương chải tóc.
Hồ Thiến Tây quan sát cô từ trên xuống dưới, nói: "Bảo bối à, cậu không mặc váy trang điểm chút gì sao?"
"Hm?" Hứa Tùy đang cuộn tóc, cô định búi tóc củ tỏi.
"Cậu hai của mình đó, cậu ấy cũng tham gia thi đấu mà?" Hồ Thiến Tây nháy mắt với cô.
Hứa Tùy phản ứng lại, lập tức giơ tay ra cù lét cô ấy, giả bộ tức giận: "Cậu còn nói hả, là ai nói với cậu của cậu là mình muốn đi xem đấu bóng rổ, rõ ràng là cậu!"
"Mình sai rồi, mình sai rồi, Tùy Tùy tốt bụng của mình, đây cũng là vì mình không kiếm được vé mà." Hồ Thiến Tây tức tốc xin tha mạng.
Bấy giờ Hứa Tùy mới tha cho cô ấy, khi cô cúi đầu tiếp tục búi tóc thì nhìn vào chính mình ở trong gương, đôi mắt đen láy, trên sống mũi cao có một nốt ruồi đen nhỏ, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, cách ăn vận nhìn tổng thể cũng vô cùng sáng sủa thoải mái.
Không cần phải sửa soạn trang điểm nữa, như vậy cũng cố ý quá.
Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây cùng nhau đến nhà ăn ăn sáng, sau đó cô đi cùng cô ấy tới sân vận động của Kinh Hàng.
Bọn họ đi bằng vé vào cổng Bắc.
Vừa bước vào cổng đã thấy một chiếc máy bay chiến đấu đời đầu của dòng J-5 dựng ở ngay trung tâm sân vận động, thân máy bay rất lớn, bên trên có hai thanh ngang, ở giữa có một ngôi sao đỏ năm cánh nhỏ, bên cạnh đánh số 70768.
Thân máy bay màu trắng trông hơi cũ, bong tróc sơn, bên trên còn có vết tích của vỏ đạn, hai cánh máy bay dang rộng hệt như cơ giáp, tư thế uy nghiêm, giống như con đại bàng vỗ cánh muốn bay.
Cho dù là cuối tuần thì trên sân vận động cũng vẫn có rất nhiều người mặc đồng phục huấn luyện màu xanh lục xám kiên trì luyện tập thể chất.
Hứa Tùy đang nhìn đám người đó, kết quả lại bị Hồ Thiến Tây lôi đi mất.
"Đừng nhìn nữa, chúng ta tới sân bóng rổ đằng kia tìm chỗ ngồi đi, lát nữa phải giải tán rồi." Ngữ khí của Hồ Thiến Tây kích động.
Bọn họ tới sớm mười lăm phút, vừa ngồi xuống ghế.
Hồ Thiến Tây không kìm lòng được, nhìn ngó xung quanh hòng tìm bóng dáng của Lộ Văn Bạch.
Hứa Tùy ngồi bên cạnh xem di động, đột nhiên Châu Kinh Trạch gửi tin nhắn đến cho cô:
[Cậu đến chưa?]
Hứa Tùy đang trả lời tin nhắn thì chỗ ngồi đằng sau có mấy cô gái không ngừng nói "Cho đi nhờ", "Cho đi nhờ", một cô gái trong số đó không cẩn thận đụng mạnh vào khuỷu tay của cô.
Di động mà Hứa Tùy đang cầm bay vèo ra ngoài, cô cúi người đi nhặt, cô gái đó nói xin lỗi với cô: "Xin lỗi nhé, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Hứa Tùy lắc đầu.
Đúng lúc này, các tuyển thủ đấu bóng rổ của từng đội tiến vào sân, Hứa Tùy ngước mắt nhìn, trong một đám con trai cao lớn kia, không ngờ lại không trông thấy bóng dáng của Châu Kinh Trạch đâu.
Hứa Tùy gửi lại tin nhắn cho Châu Kinh Trạch: [Mình đến rồi, đi cùng Tây Tây, nhưng sao mình lại không nhìn thấy cậu vậy?]
Sau khi gửi tin nhắn được hai phút, di động của Hứa Tùy kêu lên một tiếng "ding", cô mở màn hình, ZJZ gửi tin nhắn đến:
[Ngẩng đầu.]
Hứa Tùy ngẩng đầu, đồng thời khán giả có mặt tại đây cũng náo loạn, bên tai vang lên một trận gào thét cùng tiếng vỗ tay, các cô gái ở xung quanh kích động bình luận:
[Shit! Châu Kinh Trạch ra sân rồi.]
[Đẹp trai quá đi mất, không uổng công mình lặn lội tới tận đây.]
Trong những tiếng bàn luận sôi nổi, Hứa Tùy nhìn về nơi cách đó không xa, Châu Kinh Trạch và một vài chàng trai khác cùng nhau ra sân, anh vừa xuất hiện là những tiếng reo hò và tiếng hít thở ở xung quanh càng trở nên rộn ràng hơn rõ rệt.
Trong một đám con trai, Châu Kinh Trạch là người nổi bật nhất, anh cao hơn bọn họ hẳn một cái đầu, mặc trên người bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, tay đút túi bước ra sân một cách ung dung thong thả, băng cổ tay màu đỏ ở trên tay rõ mồn một.
Châu Kinh Trạch đứng ở đó, các chàng trai của đội đối diện nhìn sang với một ánh mắt tràn ngập sự đối đầu.
Trận đấu vẫn còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã bốc lên nồng nặc.
Đáng tiếc, Châu Kinh Trạch căn bản chẳng hề coi bọn họ ra gì, mí mắt mỏng của anh khép hờ, lộ ra một vẻ kiêu ngạo.
Đột nhiên, Châu Kinh Trạch cúi đầu cầm áo khoác màu đen lên, đi thẳng về hướng đối diện.
Khi đi ngang qua sáu bảy chàng trai mặc đồng phục bóng rổ màu xanh lục trắng của đội đối diện, trong đó có một chàng trai đang nói chuyện vô thức lùi ra sau một bước, ngước mắt nhìn anh, trong mắt hiện rõ tia cảnh cáo.
Đôi môi mỏng của Châu Kinh Trạch rướn cong, anh vỗ vào vai cậu ta: "Đừng căng thẳng thế."
Sau khi anh rời đi, các chàng trai phía sau bắt đầu lục đục nội bộ, có người mắng cậu ta: "ĐM! Cậu nhát chết đến thế cơ à?"
"Có điều thằng nhóc này cũng kiêu ngạo quá, lát nữa cho nó nếm mùi một chút."
...
Hứa Tùy ngồi trên ghế khán giả, ánh mắt không ngừng dõi theo Châu Kinh Trạch ở trên sân bóng rổ, Hồ Thiến Tây ngồi bên cạnh đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, chắc là cô ấy nhìn thấy Lộ Văn Bạch rồi đi tìm anh ta rồi.
Trong sân có đội cổ vũ kéo băng rôn, tiếng trọng tài huýt sáo và tiếng hò loa kiểm tra đan xen lẫn nhau, vô cùng ồn ào.
Hứa Tùy vẫn luôn nhìn Châu Kinh Trạch, anh cúi đầu cầm di động trả lời tin nhắn xong sau đó bỏ lại vào trong túi, trong tay cầm bật lửa và thuốc lá, anh xoay người đi vào phòng đựng dụng cụ thể thao.
Có lẽ là nghiện thuốc lá nặng lắm rồi.
Hứa Tùy nhàm chán nhìn đám người phía dưới, cô nhìn thấy Châu Kinh Trạch quay lại.
Bỗng nhiên, anh ngước mắt nhìn về hướng khán giả, ánh mắt xoẹt qua đám đông, tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung, ánh mắt của Hứa Tùy bị khóa chặt, tia hoảng loạn dấy lên giây lát.
Anh mỉm cười, đút một tay vào túi, tay còn lại cầm áo khoác bước về phía cô.
Bên cạnh lại vang lên tiếng ồn ào huyên náo, Hứa Tùy cũng không khỏi trở nên căng thẳng.
[A a a, cậu ấy đang nhìn mình sao?]
[Cậu ấy tới rồi, cứu mạng, bảo bối à, cậu nhìn xem son môi của mình có bị trôi không?]
Trước sự chứng kiến của mọi người, Châu Kinh Trạch bước lên bậc thềm của ghế khán giả, đi tới hàng thứ ba, dưới ánh mắt mong đợi và háo hức của mọi cô gái, anh bước đi với tốc độ chậm rãi, vượt qua những cô gái trang điểm xinh đẹp ăn diện tinh tế, đứng ở trước mặt Hứa Tỳ.
"Tây Tây đâu?" Châu Kinh Trạch nhai kẹo bạc hà, thản nhiên hỏi.
Một bóng người rủ xuống trước mặt cô, không khí càng trở nên nóng bỏng, Hứa Tùy không khỏi kéo căng thân mình, cô không nhìn anh, ánh mắt có chút hoảng loạn mà di chuyển sang hướng khác: "Cậu ấy đi tìm người ta rồi, lát nữa sẽ quay lại."
"Ừm." Châu Kinh Trạch gật đầu, anh đưa áo khoác, di động, kẹo viên và bật lửa cho Hứa Tùy, hất hất cằm với cô: "Cầm giúp mình nhé."
Hứa Tùy phút chốc cảm nhận được những ánh nhìn trên người mình ngày càng nhiều thêm, bất an thấp thỏm, cô do dự hỏi:
"Hả?"
Lông mi của Châu Kinh Trạch cụp xuống một nửa, vẻ tản mạn hiện rõ, anh như cười như không nhìn cô:
"Sao hả, ăn của mình nhiều như vậy, cầm giúp áo thôi mà cũng không chịu à?"
Anh nói ra câu này, mơ hồ có cảm giác vô cùng thân thiết, Hứa Tùy cảm thấy ánh nhìn phẫn nộ trên người mình càng nhiều hơn rồi, cô chỉ đành đầu hàng, nhận lấy áo của anh: "Không phải."
Sau khi Châu Kinh Trạch rời đi, Hứa Tùy lập tức thở phào một hơi.
Cô ngồi trên ghế ôm áo của anh, trên áo vẫn còn mùi thuốc lá thoang thoảng, trái tim cô đập rộn lên liên hồi.
Tiếng bàn luận ở xung quanh bắt đầu to dần, lọt vào tai cô hệt như những tiếng ồn.
[Chắc không phải Châu Kinh Trạch thích cậu ta đấy chứ? Trông bình thường lắm mà.]
[Không phải đâu, một người ngoài như mình còn biết nữa là, Châu Kinh Trạch mười nghìn năm chỉ thích một kiểu thôi, là kiểu mỹ nữ ngực to, chân dài, eo thon, chứ còn cái người này không có khả năng!]
[Đúng, mặt mũi tầm thường quá.]
Từng lời bàn luận thi nhau bóp nghẹt lấy trái tim Hứa Tùy một cách vô hình, khi cô đang định lên tiếng thì một cánh tay đặt lên vai cô, quay đầu nhìn, là Hồ Thiến Tây.
Hồ Thiến Tây ôm cô, ngoảnh đầu nhìn một đám bà tám ở đằng sau, cánh môi đỏ mọng khép ra mở vào, hệt như cái súng liên thanh càn quét vậy: "Bình thường? Mấy người thử bình thường được như cậu ấy xem nào? Có biết vì sao mấy người ngồi đằng sau không? Bởi vì mặt mũi...!ừm thôi tôi không nói nữa.
Còn về lý do chúng tôi có thể ngồi ở đây, đó là vì Châu Kinh Trạch đưa vé cho đấy."
"Lát nữa chúng tôi còn phải lên đưa nước cho cậu ấy, hi hi, ghen tị không, ghen tị đến mức lòng bàn chân tóe lửa cũng không có tác dụng!"
Biểu cảm của mấy cô gái ngồi đằng sau biến đổi liên tục, nhất thời bị nghẹn lời: "Cậu..."
Hồ Thiến Tây chán chẳng buồn nói với đám bà tám đó nữa, cô ấy quay sang nói với Hứa Tùy, bởi vì nội dung cần nói mà ngữ khí trở nên mất tự nhiên: "Tùy Tùy à, cậu đi cùng mình xuống dưới nhé, lát nữa đưa nước, khăn mặt gì gì đó cho đội bóng rổ.
Mình phải xin Lộ Văn Bạch rất lâu anh ấy mới đồng ý cho mình giúp đỡ."
"Hơn nữa vị trí địa lý ở chỗ đó cũng tốt, còn có thể quan sát trận đấu ở khoảng cách gần!" Hồ Thiến Tây khoác cánh tay Hứa Tùy.
Hứa Tùy đứng dậy, gật đầu đồng ý: "Được."
Hai người nắm tay nhau đi xuống ghế khán giả, đi về hướng căn lều màu đỏ ở cách đó không xa.
Lộ Văn Bạch mặc một chiếc áo sơ mi bạc phếch màu, anh đang cúi người, chuyển qua chuyển lại từng thùng nước.
Biểu cảm của anh rất lạnh nhạt, sau lưng thấm một chút mồ hôi.
Khi anh cúi người xuống, để lộ ra một vòng eo thon gầy, trông vừa trầm lặng vừa anh tuấn.
Hồ Thiến Tây nhiệt tình đi qua đó, cười híp mắt nói: "Bọn em tới giúp anh đây."
Lộ Văn Bạch dừng lại, sắc mặt anh trắng bệch, anh ngước đôi mắt đen tuyền lên nhìn cô và Hứa Tùy ở sau lưng, giọng điệu lạnh lùng: "Các em đứng đó phát nước là được rồi."
"Đã rõ!" Hồ Thiến Tây làm một động tác tay OK.
Thật ra Hứa Tùy và Hồ Thiến Tây không cần làm gì cả, dưới căn lều có một chiếc bàn và hai chiếc ghế màu đỏ, Hứa Tùy ngồi ở đó, yên lặng xem bọn họ thi đấu.
Cùng với tiếng còi lanh lảnh của trọng tài vang lên, trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu, đội cổ vũ của hai bên cũng bắt đầu hò reo không ngớt.
Đội của Châu Kinh Trạch là đội màu đỏ, đối phương dẫn bóng về phía trước, khi thấy đối phương sắp sửa tung bóng vào rổ, Châu Kinh Trạch nhảy bật người lên, cánh tay dài vươn ra, băng bảo vệ cổ tay màu đỏ vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, nhẹ nhàng chặn lại quả bóng của đội họ.
Sau đó, dưới sự quan sát gắt gao của khán giả, anh cầm quả bóng rổ đứng ở vạch ngoài nhảy bật lên, ghi một quả ba điểm! Khán giả như vỡ òa, reo hò hú hét, vỗ tay nhiệt liệt.
Hứa Tùy đứng cách đó không xa cũng không tự chủ được mà bật cười.
Trong 15 phút tiếp theo, Châu Kinh Trạch dẫn dắt đội mình, chặn đường, tấn công, liên tục ghi bàn, khiến cho đối phương trở tay không kịp.
Trong số đó có một chàng trai vóc dáng cao gầy bị Châu Kinh Trạch cướp bóng và chắn bóng tận mấy lần liền, trong lòng bùng lên lửa giận.
Châu Kinh Trạch chắn ở trước mặt cậu ta, đang chuẩn bị chặn bóng.
Chàng trai cao gầy dẫn bóng nổi cơn thịnh nộ, đụng thật mạnh vào bả vai anh, Châu Kinh Trạch đột ngột lùi lại phía sau hai bước.
Một nửa khán giả bật ra tiếng la lối, một nửa thì vỗ tay khen hay.
Những người khen hay nguyên nhân chẳng có gì đặc biệt, bởi vì Châu Kinh Trạch quá ngông cuồng, đặc biệt là người cùng giới, đối với người giỏi giang hơn bản thân thì thường sẽ không phục, chỉ mong sao người ta thất bại.
Trọng tài tuýt còi, nắm chặt tay giơ lên cao, làm một động tác phạm quy để dừng bộ đếm thời gian.
Đội xanh lục phạm quy, đội đỏ giành được cơ hội ném bóng phạt.
Châu Kinh Trạch đứng trong nửa cung tròn, dưới ánh nắng mặt trời, anh chuyển động quả bóng trong tay, điệu bộ tản mạn.
Vốn tưởng rằng Châu Kinh Trạch ném quả bóng này vào rổ là một chuyện nằm trong dự liệu, nhưng anh lại giữ bóng bằng một tay, khuỷu tay hệt như cố ý vậy, quả bóng đập vào khung lưới rồi bật ra ngoài.
Bóng không vào trong.
Quả bóng rổ đập lên trên mặt đất, lăn chầm chậm tới bên chân của chàng trai cao gầy.
Châu Kinh Trạch liếc nhìn cậu ta, lẫn trong ánh mắt còn thêm cả tia khinh thường, lời nói ra vừa ngang ngược vừa trào phúng: "Cho cậu đấy."
Đây rõ ràng là một hành động coi thường quá mức.
Nói xong anh xoay người tiếp tục dẫn bóng, không nhìn đối phương thêm một cái nào nữa.
Chàng trai cao gầy đứng tại chỗ, gương mặt đỏ bừng.
Trận đầu tiên, Châu Kinh Trạch đã dẫn dắt đội mình giành được thắng lợi với tỉ số áp đảo là 32-20.
Toàn bộ quá trình tiếng vỗ tay vang lên như sấm, những tiếng thét chói tai của các cô nàng mê trai vang vọng khắp sân bóng rổ.
Nghỉ giải lao giữa trận, các chàng trai giơ tay lau mồ hôi đi qua lấy nước uống ừng ực.
Châu Kinh Trạch đứng dưới bóng râm của khung bóng rổ, ánh nắng kéo bóng anh đi thật dài.
Sau khi tiếng còi dừng lại, các cô gái lao lên trước, chen chúc nhau đưa khăn mặt và nước cho Châu Kinh Trạch, Hứa Tùy đứng nhìn ở cách đó không xa thầm thở dài một hơi trong lòng.
Đằng sau áo đồng phục bóng rổ của Châu Kinh Trạch ướt đẫm một chút mồ hôi, anh cầm chai nước đá ở dưới chân lên, vặn nắp rồi đổ thẳng lên đỉnh đầu, những giọt nước men theo đường quai hàm góc cạnh nhỏ xuống dưới, đập trên sàn, rõ ràng là một động tác bắng nhắng cợt nhả, song lại toát lên một vẻ gợi cảm ham muốn lạ thường.
Các thành viên của đội xanh lục đến cả thời gian uống nước cũng không có, bọn họ tức tốc chụm thành một vòng rồi cùng nhau đưa ra biện pháp đối phó.
Chàng trai cao gầy cao 180cm, là đội trưởng, tên Cao Dương, cũng là bạn học ở lớp bên cạnh của Châu Kinh Trạch, thành tích học tập và kỹ thuật bay đều vô cùng xuất sắc, là một người cực kỳ nỗ lực.
"Trận sau không thể thua được nữa." Ngữ khí của Cao Dương kiên định.
"Thằng nhóc đó ngông cuồng bỏ mẹ ra, chơi thế nào?" Một chàng trai cao lớn đứng ở bên cạnh nói.
Cao Dương lấy khăn ướt ra lau mồ hôi trên cổ, liếc nhìn Châu Kinh Trạch ở đằng kia, lên tiếng: "Cách chơi bóng của Châu Kinh Trạch mang đậm phong cách cá nhân, ngông cuồng, luôn làm theo ý mình, là sói dẫn đầu của đội bọn họ.
Nhưng trong bài đánh giá kiến thức kỹ thuật bay có một từ tiếng Anh gọi là Collaboration, cậu ta không có tinh thần đồng đội, đây là ưu điểm song cũng là khuyết điểm của cậu ta."
Các thành viên trong đội rất nhanh đã phản ứng lại, tiếp lời: "Vì vậy chúng ta chỉ cần phòng thủ tốt, sau đó thâm nhập vào hậu phương của bọn họ, vòng vây kín chắc chắn sẽ bị phá bỏ."
"Được lắm Lão Cao, đúng là học sinh giỏi có khác, chơi bóng thôi mà còn có thể vận dụng được cả kiến thức để phân tích." Có người khen ngợi.
Cao Dương cười cười không nói gì, nhưng xét theo biểu cảm của cậu ta thì câu khen ngợi này rõ ràng rất hữu dụng, cậu ta vỗ lên vai của đồng đội: "Đi uống nước đây, nghỉ ngơi cho tốt."
Hứa Tùy đứng trước thùng nước khoáng cao bằng ngọn núi nhỏ, cô cúi người lấy nước đưa cho bọn họ, chốc chốc lại đưa khăn mặt, vô cùng bận rộn, còn Hồ Thiến Tây thì đã bị "nam sắc" mê hoặc từ lâu rồi, chẳng biết chạy theo Lộ Văn Bạch đi đâu mất tiêu.
"Một chai nước." Cao Dương đi qua đó nói.
Hứa Tùy cúi người đưa lưng về phía cậu ta, cô lấy một chai nước rồi quay đầu lại: "Của cậu đây."
Cao Dương nhận lấy chai nước, sau khi nhìn rõ mặt của Hứa Tùy thì đáy mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, cậu ta hỏi một cách thăm dò: "Cậu học ở trường mình à?"
Hứa Tùy lắc đầu, thanh âm dịu dàng: "Không phải, mình học ở bên cạnh, trường..."
Bốn chữ "Đại học Y khoa" vẫn chưa nói ra hoàn chỉnh thì cô trông thấy Châu Kinh Trạch đang bước từng bước về phía này, tay anh đút túi, băng bảo vệ cổ tay màu đỏ dán ở trong đường may quần.
Anh đứng ở sau lưng Cao Dương, gọi cô:
"Hứa Tùy."
"Hm?"
Một nhóm người quay đầu lại, bao gồm cả Cao Dương.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, nét mặt Châu Kinh Trạch điềm tĩnh, lông mi khép hờ, biểu cảm thoạt nhìn có vẻ trào phúng, song lời nói ra lại mang một vẻ thân thiết như có như không:
"Có phải áo của mình vẫn ở chỗ cậu không"
~Hết chương 27~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...