Trên đường về ký túc xá, cả người Hứa Tùy cứ ong ong chóng mặt, cô cảm giác bước chân mình nhẹ tênh, cảm giác như bay tận ra bên ngoài không gian, gắng gượng lắm mới về được đến phòng, hai chân cô mềm nhũn, ngã khuỵu xuống dưới ghế.
1017 rúc trong cái ổ nhỏ dưới chân bàn, vừa thấy Hứa Tùy quay về là nó nhìn cô kêu meo meo.
Hứa Tùy bò rạp ở trên bàn, ngước mắt liền nhìn thấy món quà mà hai cô bạn cùng phòng tặng cho cô.
Hứa Tùy bóc ra xem, Lương Sảng tặng cho cô một bộ sản phẩm dưỡng da, còn Hồ Thiến Tây tặng cho cô một sợi dây chuyền vàng có hình hoa hồng vô cùng tinh xảo.
Cô lấy di động gửi tin nhắn cho hai cô bạn cùng phòng vẫn chưa về, bày tỏ sự hạnh phúc và biết ơn của cô một lần nữa.
Để xoa dịu đi những cảm xúc lên xuống thất thường tối nay, Hứa Tùy quyết định đi tắm.
Sau khi tắm xong ra ngoài, Hứa Tùy sờ tay lên mặt phát hiện vẫn còn rất nóng, cô đi sạc điện cho túi sưởi, một tay cầm di động dựa vào trí nhớ để tìm kiếm bài hát tiếng Quảng Đông mà Châu Kinh Trạch hát tặng cô lúc tối.
Hóa ra bài hát đó tên là "Cánh cửa màu vàng."
Sau khi tìm được bài hát này, Hứa Tùy cắm tai nghe rồi nằm bò lên bàn yên lặng nghe một lượt, rất hay, cô bỗng dưng nhớ ra gì đó, cầm di động lên mở album ảnh.
Trong đó có một bức ảnh được chụp khi vừa mới cắm nến lên bánh kem, khi ấy cô cầm di động chụp ảnh chiếc bánh, nhưng thật ra là đang chụp Châu Kinh Trạch.
Anh đứng ở bên cạnh, chỉ chụp được một góc mặt nghiêng mơ hồ, hơn nữa còn ở tận góc của bức ảnh.
Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra được, đây là bí mật thuộc về riêng mình cô.
Hứa Tùy chọn bức ảnh này, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Sau khi đăng xong Hứa Tùy tắt màn hình di động, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong ngày, não bộ hệt như đoạn phim điện ảnh vậy, xoẹt qua từng cảnh, từng cảnh một.
Tâm trạng của cả ngày hôm nay quả thực là lên xuống thất thường.
Hứa Tùy nằm bò trên bàn, lấy cuốn nhật ký ra muốn ghi lại chút gì đó, bao gồm chuyện hôm nay bọn họ lên sân khấu, và Châu Kinh Trạch khen cô biểu diễn xuất sắc.
Quà sinh nhật Châu Kinh Trạch tặng cô là một bài hát, mà điều quan trọng nhất đó chính là, anh chúc mừng sinh nhật cô, chúc cô ngày ngày vui vẻ.
Hứa Tùy đại khái biết được lý do anh chúc cô câu này, là vì lần trước gắp thú bông anh đã vô tình biết được chuyện buồn bã của cô.
Nghĩ như thế, anh quả thực là một người rất dịu dàng, chứ không hề bất cần ngang ngược như những gì biểu hiện ra bên ngoài.
Trong nửa năm nay, Hứa Tùy thật sự cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
Trước kia khi còn học cấp ba, Châu Kinh Trạch là một người luôn được săn đón, là con cưng của trời, còn cô thì tự ti, nhạy cảm, từ đầu đến cuối đều tránh xa khỏi đám đông.
Bọn họ không có bất cứ liên hệ gì, giữa hai người giống như cách cả một dải Ngân hà dài dằng dặc.
Còn hiện tại, vào trận tuyết đầu mùa, Châu Kinh Trạch đã nói "Làm quen lại từ đầu", bọn họ còn trở thành bạn bè.
Mặc kệ tối này Châu Kinh Trạch chúc cô là bởi vì anh đã nhìn thấy màn biểu diễn của cô trên sân khấu, hay chỉ là xuất phát từ phép lịch sự.
Thì cũng coi như cô đã được anh nhìn thấy thông qua nỗ lực của bản thân rồi.
Hứa Tùy chợt nhớ đến một bài hát mà cô hay nghe, thế là cô viết một câu vào trong cuốn nhật ký:
"Tình nguyện không sợ đỏ mặt, kiên trì tấn công, đạt được sự chấp thuận của người."
Hứa Tùy chống tay lên trán ngẩn người nhìn cuốn nhật ký, "cạch" một tiếng, cửa phòng ký túc bị đẩy ra, gió lạnh lùa vào, Hứa Tùy bị lạnh đến nỗi não bộ thông suốt, vội vội vàng vàng nhét cuốn nhật ký vào trong ngăn bàn.
"Chết tiệt, bên ngoài đúng là lạnh thật sự, biết trước mình đã chẳng đi siêu thị rồi." Lương Sảng kêu gào.
Hồ Thiến Tây giơ những móng tay sáng lấp lánh của cô ấy ra vuốt vuốt tóc, khóc nói: "Mình nhớ siêu thị Sam's Club ở bên dưới nhà mình quá đi mất."
"Tỉnh táo lại đi nào cô nương." Lương Sảng cốc một cái vào đầu cô ấy.
Hứa Tùy ném di động lên trên giường, ngoảnh đầu nói với bọn họ: "Lúc nãy các cậu có thể gọi mình xuống xách đồ giúp mà."
"Không được, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu lớn nhất."
Bạn cùng phòng người thì đi tắm, người thì dưỡng da, Hứa Tùy lên giường nằm từ sớm, trong tai nghe vẫn đang phát lại bài hát "Cánh cửa màu vàng".
Trước khi đi ngủ Hứa Tùy như thường lệ xem trước lịch học ngày mai, sau đó đăng nhập vào Wechat, vòng bạn bè hiển thị một chấm đỏ, cô nhấn vào xem, đều là những lời chúc của bạn bè dành cho sinh nhật của cô.
Hứa Tùy nhìn một lượt, không có cái tên mà mình muốn nhìn thấy, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh ngây người.
Xung quanh bánh kem màu trắng được phủ đầy dâu tây đỏ, chụp được Hồ Thiến Tây đang giúp cắm nến, nhưng ở tít góc bên trái, còn có một bóng đen cao lớn.
Góc mặt nghiêng mơ hồ, nếu như nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện tay của chàng trai được chụp rất sắc nét, các khớp xương rõ ràng, mạch máu màu xanh nhạt kéo dài, giữa gan bàn tay có một nốt ruồi đen.
Hứa Tùy cụp đôi mắt đen tuyền xuống, đang chuẩn bị thoát ra khỏi Wechat thì bỗng nhiên, một dấu cộng màu đỏ nhảy ra.
Cô có chút căng thẳng, mở ra xem, ZJZ nhấn thích bài đăng của cô.
Hứa Tùy nhìn thấy tên của anh thì hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.
Thật ra status mà Hứa Tùy đăng là bài hát Châu Kinh Trạch hát lúc tối:
"Trong tủ quần áo ẩn giấu một khu vui chơi."
Lời bài hát gốc vốn dĩ là "hoa viên", nhưng cô sợ người khác nhìn ra được nên đã đổi thành "khu vui chơi", mà câu sau của bài hát chính là:
"Người con trai thầm mến ở lại bên cạnh đã lâu."
Nhìn thấy ảnh đại diện của Châu Kinh Trạch, khóe môi Hứa Tùy bất giác cong lên, trong lòng như được phết một lớp mật vậy, đến ngay cả không khí dường như cũng trở nên loãng hơn.
Châu Kinh Trạch chẳng qua chỉ đơn giản nhấn thích một cái, nhưng đối với cô mà nói thì lại khác.
Nếu như đây là suy nghĩ của riêng cô, vậy thì cứ coi như tối nay là sự tưởng tượng ngắn hạn của cô đi.
Cứ coi như anh đã hồi đáp lại sự tấn công kiên trì của cô đi.
...
Hôm sau, Hứa Tùy như thường lệ đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì sửa soạn rồi đi học, nhưng cô không ngờ khi đi trên đường lại thu hút vô số ánh nhìn của mọi người, có tiếng xì xào bàn tán, thậm chí còn có người chụp ảnh cô.
Ánh mắt chú ý quá mức của mọi người khiến cho Hứa Tùy không khỏi không tăng nhanh tốc độ bước chân, như thế này quá kỳ lạ.
Vào trong lớp, Hứa Tùy vừa bỏ sách vở xuống, Lương Sảng đã nhào tới như con bạch tuộc, cười hi hi nói: "Nữ thần tới rồi!"
"Hả?"
Thấy vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của Hứa Tùy, Lương Sảng lấy di động mở trang chủ diễn đàn ra cho cô xem, ngữ khí kích động: "Sợ là cả trường chỉ có một mình cậu là vẫn không biết bản thân đã lên trang chủ Tieba của cả hai trường rồi thôi.
Màn trình diễn chơi trống của cậu tối qua quá xuất sắc, bây giờ mọi người đều đang nói về cậu đấy, ai ai cũng thích cậu."
Hứa Tùy nhận lấy di động, ngón cái lướt nhanh xuống bên dưới, đều là những bức ảnh và thảo luận liên quan đến màn trình diễn tối qua của cô.
A: [Đây là ai, trong vòng một phút tôi muốn biết tên họ và khoa cô ấy đang theo học, còn cả sính lễ nữa, sính lễ là bao nhiêu?]
B: [Cô gái này cũng xinh đẹp quá đi mất, đôi mắt của cô ấy mới trong veo, mới linh động làm sao.]
C: [Chết tiệt, cô gái này vừa nhìn là biết ngay thuộc kiểu ngoan ngoãn hiền lành, vậy mà khi chơi trống lại mạnh mẽ và quyết đoán như vậy, gu tôi, gu tôi anh em ơi.]
D: [Đừng đánh trống nữa, đánh tôi đi.
Đến cả nơi chôn cất với cô ấy tôi cũng đều nghĩ xong xuôi hết rồi.]
Lương Sảng sát lại gần, đụng vào vai cô: "Này bảo bối, chi bằng nhân cơ hội này cậu yêu đương luôn đi, cậu thích kiểu nào, chị đây sẽ chọn giúp cậu?"
Hứa Tùy lắc đầu, Lương Sảng thấy vẻ mặt ngây thơ của cô thì lưỡng lự hỏi: "Trước kia cậu đã từng...!yêu đương chưa?"
"Chưa." Hứa Tùy bắt đầu lấy sách vở, bút ra chuẩn bị vào học.
"Shit! Thế cậu còn chờ gì nữa? Nắm bắt thời gian mà yêu đương đi chứ." Lương Sảng nhìn cô bạn học sinh giỏi với biểu cảm hận không thể mài sắt thành kim.
Hứa Tùy không biết phải bày tỏ mối tình đơn phương này của mình ra như thế nào, mà Lương Sảng cũng đang đợi cô mở lời, may thay chuông reo vào lớp vang lên đúng lúc, cô thở phào một hơi, nhân cơ hội đánh lạc đề: "Vào lớp rồi."
Sau khi tan học, Hứa Tùy không muốn lúc ăn cơm cũng bị người ta bàn luận nên cô đến nhà ăn mua mang về ký túc.
Hứa Tùy vừa mở cửa, đúng lúc Hồ Thiến Tây đang chơi với mèo con, cô ấy trêu nói: "Nữ thần về rồi đó à?"
Hứa Tùy thản nhiên gật gật đầu, đặt cơm lên trên bàn.
Hồ Thiến Tây đưa lưng về phía cô, đang cầm cần câu mèo chơi với 1017, nhân lúc công chúa Tây Tây không chú ý, cô đặt đôi tay lạnh cóng lên gáy cô ấy, cười nói: "Vẫn chưa chịu thôi phải không?"
Hứa Tùy vừa từ bên ngoài về, trời rét căm căm, cộng thêm tay chân cô vốn đã lạnh, một cái chạm này đã khiến cho Hồ Thiến Tây hét toáng lên, cô ấy lập tức quay đầu cù lét cô.
Hứa Tùy sợ nhột, bị cù lét đến nỗi cười sằng sặc.
Hai người vần vào với nhau, bắt đầu uýnh lộn, cuối cùng vì không cẩn thận mà cả hai ngã sõng soài lên trên đệm giường.
Hồ Thiến Tây nằm bên cạnh cô, chợt nhớ ra một chuyện: "Tùy Tùy, mình có một suy đoán, muốn nói với cậu từ tối qua rồi cơ."
"Hử?" Hứa Tùy nằm ngửa trên giường, thở hổn hển.
"Sao mình có cảm giác cậu của mình thích cậu?" Hồ Thiến Tây đột nhiên thốt ra một câu.
Câu nói này không có ngọn nguồn, quá mức viển vông, khiến cho trái tim Hứa Tùy đập thịch lên, cô vẫn chưa bình ổn lại hơi thở, lồng ngực lại có chút phập phồng.
"Mọi người đều biết cậu ấy thích kiểu con gái quyến rũ nóng bỏng." Hứa Tùy cười đáp, cô cố gắng để ngữ khí của mình bình thản nhất có thể.
"Nhưng mà tối qua mọi người bảo cậu ấy hát mà cậu ấy đâu có hát, kết quả khi biết là sinh nhật của cậu thì cậu ấy lại chủ động hát rồi." Hồ Thiến Tây nhớ lại cảnh tượng tối qua, nói, "Mẹ kiếp, đây là chuyện trước giờ chưa từng có."
"Dựa vào sự hiểu biết của mình về cậu mình, thì không một ai có thể ép cậu ấy làm chuyện mà cậu ấy không muốn làm cả, cậu ấy là kiểu người có tính cách bất cần, phóng túng, không bao giờ để bản thân rơi vào thế bị động, một khi rơi vào rồi, cậu ấy sẽ trực tiếp phá hủy nó." Hồ Thiến Tây nghịch nghịch sợi dây ở cổ áo liền mũ, tiếp tục hồi tưởng, "Cậu ấy luôn luôn như vậy..."
Hồi học cấp ba, có một khoảng thời gian Châu Kinh Trạch say mê Stock Car Racing, anh luôn muốn có một chiếc xe đua khắc tên của chính mình.
Anh nói với ông ngoại điều ước này, từ nhỏ đến lớn ông ngoại đều vô cùng thương yêu đứa cháu trai này, cộng thêm thành tích học tập của Châu Kinh Trạch vượt trội xuất sắc, cũng không hề lầm đường lạc lối, vậy nên ông ngoại đương nhiên đồng ý với điều ước sinh nhật này của anh.
Vào sinh nhật lần thứ mười bảy, Châu Kinh Trạch nhận được món quà ông ngoại tặng, kết quả lại bị Châu Chính Nham thu mất chìa khóa, ông ra điều kiện với anh: "Con đi tham gia cuộc thi Hóa học lần này cho bố, mang giải nhất về đây."
Châu Kinh Trạch cụp mắt, thanh âm hời hợt: "Con không muốn đi."
Anh không ghét môn Hóa, chỉ là không có mấy hứng thú với nó mà thôi, hơn nữa Châu Kinh Trạch làm việc đều có kế hoạch của riêng mình, kết quả đột nhiên bị bắt ép đi thi Hóa, như thế chỉ càng làm rối loạn mọi tiết tấu của anh.
Vả lại bình thường Châu Chính Nham toàn mặc kệ không quản thúc gì anh, giờ đây lại tự dưng yêu cầu anh phải thi được hạng nhất môn Hóa, không phải vì sự hợp tác của ông ta thì chính là để ông ta được nở mày nở mặt.
Châu Chính Nham cười lạnh một tiếng: "Không làm được thì ra trạm thu gom rác mà tìm xe."
Bầu không khí rơi vào bế tắc, Châu Kinh Trạch trầm lặng rất lâu, cuối cùng ngước mắt cười khẩy, gật đầu nói: "Được thôi, con nhất định sẽ làm bố nở mặt nở mặt."
Sau đó quả thực Châu Kinh Trạch đã khiến cho Châu Chính Nham nở mày nở mặt, nhưng không phải dùng hình thức giành được hạng nhất, mà là trong cuộc thi anh đã nộp giấy trắng, còn dùng tiếng Anh viết một hàng dài đưa ra lời khuyên cho giáo viên ra đề, đại ý là bảo giáo viên đừng cho mấy đề của đám con nít, cứng nhắc như thế này nữa.
Thái độ khinh thường cuộc thi của Châu Kinh Trạch vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược, rất nhanh anh đã bị mời phụ huynh, sau đó bị Ban tổ chức đưa ra lời cảnh cáo và hình phạt.
Nghe Hồ Thiến Tây nói xong, cuối cùng Hứa Tùy cũng biết nguyên nhân vì sao lúc đầu Châu Kinh Trạch lại làm ầm ĩ vụ đề thi trắng rồi.
"Nhưng như vậy cũng không nói rõ được gì cả." Hứa Tùy nói.
"Trực giác của mình không sai được đâu, khoảng thời gian này mình sẽ tạo nhiều cơ hội để hai người ở riêng với nhau hơn, cậu tranh thủ quan sát xem liệu có phải cậu ấy có ý gì đó đặc biệt với cậu không." Hồ Thiến Tây xoay người lại nháy nháy mắt với cô.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, vì một viên sỏi nhỏ do Hồ Thiến Tây vô tình đánh rơi mà đã khiến trong lòng Hứa Tùy dấy lên một gợn sóng.
Khi làm bài tập Hứa Tùy thường xuyên ngẩn người.
Châu Kinh Trạch thật sự có một chút thích cô phải không?
Thứ sáu, Hứa Tùy ở rịt trong phòng thí nghiệm tới tận lúc trời sẩm tối.
Sau khi kết thúc, Hứa Tùy lấy di động ra, phát hiện Hồ Thiến Tây nhắn tin nói cô sáu giờ rưỡi tới nhà ăn số 2 ăn cơm.
Hứa Tùy nhìn thời gian, cởi áo blouse, dọn dẹp đồ đạc rồi ra ngoài, đợi cô ra tới bên ngoài thì trời đã tối mịt.
Suốt dọc đường gió lạnh thổi phần phật, ánh đèn đường màu vàng mờ lặng im đứng ở đó, phía góc Đông Bắc thỉnh thoảng truyền đến tiếng đập bóng rổ và tiếng hò hét của con trai.
Hứa Tùy bất giác vùi mặt vào trong cổ áo, vội vã chạy về hướng nhà ăn.
Lúc tới cửa nhà ăn số 2, Hứa Tùy không nhìn thấy bóng dáng Hồ Thiến Tây đâu, nhưng ngẩng đầu thì lại trông thấy Châu Kinh Trạch.
Châu Kinh Trạch đứng trên bậc thềm, mặc áo khoác màu đen, trong tay kẹp điếu thuốc, đang ung dung thong thả nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng giơ ngón tay cái lên ấn vào sau gáy theo thói quen.
Anh đứng dưới tàng cây, đèn đường phía sau hắt nghiêng qua, kéo bóng anh đi rất dài.
Hứa Tùy sửng sốt, người bên cạnh chào tạm biệt Châu Kinh Trạch, anh xoay người đúng lúc nhìn thấy cô, giơ tay bảo cô qua đó.
"Sao lại là cậu?" Hứa Tùy bước lên bậc thềm, đi tới trước mặt anh, giọng điệu kinh ngạc, "Tây Tây đâu?"
Điếu thuốc kẹp trong kẽ ngón tay Châu Kinh Trạch vẫn đang cháy rực, anh nghe vậy thì nâng mí mắt lên nhìn cô với một vẻ cũng kinh ngạc không kém, gì chứ, bọn họ là lần đầu tiên gặp nhau sao?
Mặc dù vậy, Châu Kinh Trạch cũng vẫn gọi điện thoại cho Hồ Thiến Tây.
Anh đứng đối diện cô, trong ống nghe truyền đến tiếng "tút tút" khiến cho mí mắt của Hứa Tùy cứ giật lên liên hồi.
Trong lòng cô có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Châu Kinh Trạch gọi điện thoại xong quay đầu nói: "Con bé nói đau bụng, bảo chúng ta đi ăn đi."
Hứa Tùy đứng sững tại chỗ, khăn quàng cổ màu vàng gừng che kín gương mặt trắng ngần của cô, không nhìn ra được biểu cảm, chỉ để lộ một đôi mắt đen láy.
Châu Kinh Trạch thấy cô không động đậy, nhướng chân mày:
"Sao vậy, không muốn à?"
"Hả, không phải, muốn chứ, để mình mời cậu ăn cơm." Hứa Tùy hoảng loạn lục tìm thẻ cơm trong túi áo khoác.
"Đi thôi, lát nữa hãy tìm." Một điệu cười hờ hững rơi trên đỉnh đầu, Châu Kinh Trạch dụi điếu thuốc, đốm lửa đỏ tắt ngấm dưới đế giày, anh đút tay vào túi đi lên trước, Hứa Tùy đi theo sau, những hạt bụi dưới ánh đèn đường giống như những bông tuyết bay lượn, ánh trăng dần dần khuất lấp sau lưng bọn họ.
Hai người tới khu mì trên tầng hai, Hứa Tùy lấy thẻ cơm đứng trước ô cửa nói: "Cô ơi, cho cháu hai bát mì tôm tươi, một bát không hành không rau thơm ạ."
"Là hai bát không hành không rau thơm." Châu Kinh Trạch lên tiếng sửa lại, anh cúi người, gật đầu với cô ở trong ô cửa, "Làm phiền cô ạ."
Châu Kinh Trạch đứng thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: "Trùng hợp vậy, cậu cũng không ăn rau thơm à?"
Nghe thấy lời này, hàng lông mi đen dày của Hứa Tùy run rẩy, sau đấy cô dùng sức gật đầu: "Đúng vậy."
Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy ngồi đối diện nhau, chẳng mấy chốc mì đã được bưng lên, Hứa Tùy nếm một ngụm canh, rất ngon mà cũng rất nóng, ngay sau đó toàn thân tay chân xương cốt đều ấm dần lên.
Hai người ăn được nửa bữa thì có hai, ba chàng trai tiến tới muốn xin số điện thoại của Hứa Tùy.
Dù cho đối phương có liên tục tỏ ý chỉ muốn làm bạn với cô, thì Hứa Tùy vẫn lấy việc học ra làm lý do để lịch sự từ chối bọn họ.
Sau khi nhóm người đó rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, Châu Kinh Trạch đang nhìn cô với một vẻ thản nhiên, đôi mắt đen tuyền pha lẫn ý cười:
"Dạo này cậu được săn đón quá nhỉ?"
Hứa Tùy cảm thấy bất luận bản thân biến thành cái dạng gì, được săn đón nhiều bao nhiêu, thì ở trước mặt Châu Kinh Trạch, chỉ cần cô được anh chú ý tới một chút là sẽ căng thẳng đến mức không còn nơi trốn tránh.
Dưới cái nhìn của Châu Kinh Trạch, cô có chút mất tự nhiên, vẻ thẹn thùng ửng hồng trên mặt giống như cánh hoa nở lan ra xung quanh, lúc lâu sau cô mới thốt ra được một câu:
"Cậu đừng cười mình nữa."
Đôi mắt hẹp dài của Châu Kinh Trạch chứa đựng thứ cảm xúc không rõ ràng, ngữ khí của anh thong thả, giống như nói đùa song cũng lại giống như đang suy nghĩ gì đó:
"Bây giờ theo đuổi cậu cần phải xếp hàng sao?"
~Hết chương 21~
*Đúng đó, xếp hàng đi anh zai =)))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...