Tô Thiên Hạ

Ngủ đúng lúc trời nóng bức, nói được nhiều. Nhưng Thái tử nên ngủ trưa lại nghiêng người dựa vào trên giường, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Lý Bình đang quỳ, thanh âm lười biếng thuộc về thiếu niên, “Quan tẩy mã thật đúng là yêu thích thứ nữ của hắn.”

Thái tử vô cùng tức giận, thiên tính vạn tính sẽ không tính đến Quan Chính Nghiêm lại vì thứ nữ mà ném đích nữ ra, nếu vì con vệ kế thì chưa tính, dù sao cũng là nữ nhi, thoạt nhìn nhi tử học vẫn rất tốt, tiền đồ thật tốt, nhưng vì cái thứ nữ, cũng là hắn không nghĩ tới. Lần này hắn tính kế người chưa đủ, hắn sai lầm rồi.

“Điện... Điện hạ...” Lý Bình luôn miệng nói tin tức cũng mang theo run rẩy, chỉ sợ tâm tình Thái tử không tốt, làm cho người ta kéo hắn đi đánh chết.

Thái tử lật người nằm vật xuống, lạnh lùng khạc ra ba chữ: “Cút ra ngoài.”

Coi như ý thức được thiếu sót của mình, Thái tử bốc đồng rất bất mãn đối với Quan Chính Nghiêm, kết quả hắn bất mãn, chính là đem người đá ra Đông cung.

“Thất lang, mặc dù Quan Chính Nghiêm có chút vẫn đề nhỏ khi làm người, nhưng học vấn cũng không tệ lắm.” Hoàng đế ôn hòa nhìn ái tử, theo ông, vô cùng sủng ái Tiểu lão bà hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi lối về nên thích hài tử nàng sinh, thật không coi vào đâu. Về phần vợ cả Quan Chính Nghiêm, đích nữ sao, ông cũng có nghe thấy, nuông chiều ghen tị chút, cũng không tính là vấn đề lớn lao gì, sánh đôi với cháu trai không phải là vừa đúng, dù sao đối với việc hôn sự này, ông tự nhận mình dắt tơ hồng rất tốt.


Thái tử nhíu chặt hai lông mày, “Nhân phẩm có vấn đề, A Cha còn để hắn sông ở bên người nhi tử?”

Hoàng đế:... Ông bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu Thất lang không thích, thì đổi chỗ khác cho hắn đi.”

Khi Quan Chính Nghiêm nhận được điều lệnh, cả người đều mộng, hoàn toàn không biết nên vui hay buồn. Ông ta để cho người hầu hạ thư phong ra ngoài, mình chắp tay từ từ dạo bước trong phòng. Trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy dạy học ở Tập Hiền điện so với Tẩy mã của Thái tử vẫn tốt. Thái tử tuy là Thái tử, nhưng hắn vẫn không phải là quân, dạy học ở Tập Hiền điện mặc dù vẫn là Từ Ngũ phẩm, có thể thường xuyên tiếp xúc với Thánh nhân, coi như là chi thần gần người Thiên tử, hơn nữa coi như quan thanh quý, đối với sĩ đồ tương lai của ông ta phát triển có lợi hơn.

Sau khi suy nghĩ, Quan Chính Nghiêm vô cùng vui sướng, cố ý đi viện của tiểu thiếp yêu Từ thị, tính toàn cùng nàng ta và hai đứa bé ăn mừng. Không nghĩ tới, hắn mới vào viện Từ thị, liền phát hiện mấy ma ma mặt mũi nghiêm túc mang theo một đám vú già trắng kiện, đem người làm bên trong viện Từ thị áp phạt quỳ ở trong viện.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Quan Chính Nghiêm nghiêm mặt hỏi.

Nha hoàn thiếp thân của Từ thị vừa thấy Quan Chính Nghiêm tới, lập tức khóc lên, còn chưa kịp tới tố cáo, liền bị một vị phụ nhân canh giữ ở bên cạnh giơ tay tát hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn liền sưng đỏ lên.

Quan Chính Nghiêm giận đến cả người phát run, chỉ vào một vị lão phụ nói: “Tiện phụ, người nào cho các ngươi đến đây giương oai?”

Phụ nhân kia không chút hoang mang phúc thân, giọng nói không thấy phập phồng chút nào: “Lang quân, nương tử phân phó, nếu nhìn thấy ngài, xin ngươi đi chính viện, có chuyện thương lượng.”

Quan Chính Nghiêm có lòng đi lên đạp phụ nhân kia mấy đá, nhưng dựa theo ngày thường ông ta và lão bà giao chiến, nếu ông ta đi trễ, tiểu thiếp yêu mếm sợ là muốn nguy hiểm. Ông ta hận hận giậm chân, ném xuống một câu: “Các ngươi chờ đó cho ta.” Liền phất tay áo đi.

Phụ nhân kia khinh thường bĩu môi, nhìn những nha hoàn như hoa như ngọc quỳ gối trong viện, cười đắc ý nói: “Đừng hy vọng chủ tử các ngươi có thể cứu các ngươi, đoàng hoàng nhận phạt, có lẽ chủ tử còn có thể khai ân, lưu trong phủ.” Bà ta đã sớm nhìn không vừa mắt những tiểu yêu tinh trong viện Từ thị, ỷ vào từ thị được lòng nam nhân, từng cái một ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, ngay cả nương tử cũng không để vào mắt. Hôm nay nên cho các nàng một dậy dỗ thật sâu, làm cho các nàng biết, cái nhà này vẫn có nương tử ở. Muốn bà ta nói, nương tử của mình vẫn quá tốt tính, lại có thể dung túng các nàng lâu như vậy, muốn theo như bà ta nói, đã sớm nên thu thập.


Quan Chính Nghiêm chạy tới trong viện chính thê Lý thị, liếc mắt liền thấy tiểu lão bà Từ thị bị người lột quần, lộ ra bắp đùi tuyết trắng, đặt trên ghế dài và hẹp bị đánh bằng roi. Roi trúc rộng một tấc, rơi vào trên thân mềm mại, ẩn ẩn thấy máu. Miệng Từ thị bị chặn, đau đến thân thể run run, nước mắt nước mũi trôi hết phấn son lộ ra bộ mặt thật, tóc đen kết thành một búi đầy đầu, đây là tiểu thiếp yêu kiều của ông ta...

“Độc phụ ngươi...” Quan Chính Nghiêm mấy bước vọt tới trước mặt chính thê Lý thị, tay run run chỉ thẳng trước mặt bà, lại bị Lý thị phì cười đánh rơi xuống.

Lý thị đứng cũng không đứng, rảnh rồi phân phó người làm, “Mời lang quân ngồi xuống.”

Lập tức có hai bà tử tới đây, đẩy Quan Chính Nghiêm lên giường bên cạnh Lý thị, mặc ông ta giãy giụa thế nào, cũng không đứng nổi. Quan Chính Nghiêm không đứng lên được, chỉ có thể mắng to: “Độc phụ, ta muốn bỏ ngươi.”

Lý thị xoay người liền cho ông ta một tát, nhìn dáng vẻ toàn thân xuất lực, Quan Chính Nghiêm chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong, trong lúc mơ hồ nghe được lão bà ông ta nói: “Ta sớm chờ đây.” Không biết tại sao, nhìn cặp mắt lạnh như băng của Lý thị, Quan Chính Nghiêm không tự chủ được ngậm miệng, lại không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Vốn Từ thị còn cố chống một hơi, suy nghĩ Quan Chính nGhiêm có thể tới cứu thị, không nghĩ tới Quan Chính Nghiêm cũng bị Lý thị trị cho, thị trực tiếp liền hôm mêm bất tỉnh.

Đều không cần Lý thị phân phó, tự có người tưới một thùng nước vào trên người Từ thị, đem thị đánh tỉnh, tiếp theo bị đánh.


Ngồi ở ngay giữa, Lý thị nhìn móng tay mình vừa làm tốt, nhẹ giọng nói: “Đem tiểu tiện nhân mang tới.” Rồi bà quay đầu nhìn Quan Chính Nghiêm cười nói: “Không phải lang quân rất yêu thương nàng ta sao, hôm nay ta để cho ngươi lại yêu thương nàng ta một lần nữa.”

Quan Khinh Lăng bị người kéo tới, mắt nàng mở thật to, tràn đầy kinh hoàng, hình như bị dọa cho sợ đến ngay cả nói cũng không dám nói.

“Ngươi, ngươi, ngươi... Tam nương vẫn còn trẻ con...” Quan Chính Nghiêm mới mở miệng, liền bị tiếng cười của Lý thị dọa sợ: “Trẻ con, A Văn của ta cũng là một đứa trẻ, tại sao không thấy yêu thương nàng như vậy đây? Không phải ngươi muốn tìm một nhà tốt cho nàng ta sao, ta hôm nay cho nàng ăn mặc thật tốt.”

Lý thị vừa dứt lời, liền nghe ‘bốp’ một tiếng giòn tan, tiếp theo đó là tiếng thét chói tai.

“Nếu lang quân đau nữ nhi, thay nàng chịu hai mươi bạt tai được không?” Lý thị đặc biệt ôn nhu vỗ vỗ mặt Quan Chính Nghiêm, cười nói.

Hiện tại Quan Chính Nghiêm nửa điểm cũng không dám chọc Lý thị, chỉ sợ Lý thị phát điên giết chết ông ta. Thật ra ông ta thấy được, bên tay Lý thị được đặt một cây gậy. Chẳng qua, viện bọn họ huyên náo như vậy, thế nào không thấy A mẹ, đại ca, đại tẩu tới đây? Ông ta làm sao biết, Lý thị chờ ngày này thật lâu, hôm nay Hoằng Tệ khai đàn nói chuyện ở Hương Chỉ tự. Quan lão thái thái rất thích nghe, sáng sớm đã đi chiếm chỗ. Khánh An bá phu nhân đi cùng hầu hạ bà bà, Khánh Am bá hôm nay có hẹn, cũng không ở nhà. Bà đã sớm đuổi con trai và nữ nhi của mình ra ngoài, lại để người ngăn cản Quan Khinh Lăng và Quan Hoằng Bác cũng muốn ra ngoài lại, chỉ chờ cùng tính sổ một lượt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui