Sáng sớm, chợt có mưa to, giọt mưa hoặc nhanh hoặc chậm rơi vào trên lá cây, gõ lên một khúc ca khác biệt. Tô Nhan lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, hầu như mê muội nghe âm thanh của tiếng mưa rơi, trong lúc có những hạt như tơ mỏng bay vào trong kẽ hở, rơi vào trên má, làm da thịt trắng như tuyết như ngọc của nàng trơn bóng.
Nghe được si mê, Tô Nhan nhẹ giọng gọi người: “Thanh Vân bày cầm.”
Nha hoàn bên người Tô Nhan đều đi theo nàng bảy tám năm, đối với yêu thích, thói quen của tiểu nương tử nhà mình đều rõ như lòng bàn tay, nghe nàng phân phó, lập tức hành động.
Hai người Thanh Vân, Mai Anh dẫn người mang cầm, mang ngọc cầm, Lục Tuyết đi lấy hương cần dùng, Hàm Phương ra khỏi chính phòng, để cho người đi múc nước.
Uyển tẩu từ thanh viên trở lại, mép váy ướt, bà không vội thay quần áo, vội vàng vào phòng Tô Nhan. Vừa thấy Tô Nhan ngồi bên cửa sổ mở rộng, lời muốn trong bụng muốn nói cũng ném qua một bên, vội la lên: “Thập nương, mau tránh khỏi cửa sổ, sẽ lạnh.”
Nói xong, người đã đưa tay đóng cửa sổ lại, vỗ vỗ tay Tô Nhan, chỉ cảm thấy làn da hơi lạnh, nhất thời trầm mặt, mắng mấy người Thanh Vân: “Chăm sóc Thập nương như thế nào vậy, bên ngoài mưa rơi, còn dám để cho Thập nương ngồi gần cửa sổ.”
Tô Nhan bất đắc dĩ cười khẽ: “A Ảo, ta tuyệt không lạnh, mới vừa nãy ta gọi Thanh Vân các nàng bày cầm.”
Uyển tẩu nghiêm mặt nói: “Thập nương, nô có lời muốn nói.”
Tô Nhan giật mình, đã lâu nàng chưa thấy Uyển tẩu nghiêm túc như thế nói chuyện với mình. Mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng Uyển tẩu là nhũ mẫu của nàng, rốt cuộc vẫn cho chút ít mặt mũi: “A Ảo ngươi nói, ta nghe đây.”
Uyển tẩu ở ngày hôm qua sau khi Tô Nhan ngủ mới biết nàng ở bữa tiệc Mẫu đơn có mẫu thuẫn với Tân An công chúa, ngày hôm qua lo lắng một đêm chưa từng ngủ ngon. Hôm nay dậy thật sớm, đem nha hoàn đi theo Tô Nhan hỏi qua một lần, lại đi Thanh viên hỏi hẩu gái đi theo Lục thị. Sau khi xác nhận quá trình, mới vội vã trở lại, tính toán khuyên nhủ tiểu nương tử nhà mình.
“Thập nương, dù sao công chúa cũng là con ruột của Thánh nhân, chính là có chút ủy khuất, cũng chớ cãi cọ với công chúa.” Ở Uyển tẩu nhìn, công chúa cũng là quân, lá gan tiểu nương tử nhà mình cũng quá lớn, một khi không tốt, sẽ phạm tội bất kính. Xem ra lần này, bà nên ước thúc tiểu nương tử nhà mình một chút, chớ có lỗ mãng như thế nữa mới phải.
Tô Nhan cũng không thích Uyển tẩu nói như thế lắm, thần sắc nàng thản nhiên nói: “A Ảo, ngươi muối nói với ta là chuyện này sao?”
Rốt cuộc Uyển tẩu cũng đi theo Tô Nhan lâu nhất, thấy nàng như thế, liền biết nàng không quá cao hứng, có lòng muốn khuyên nữa, nhưng tính khí tiểu nương tử nhà mình, bà rõ ràng nhất. Thôi, sau này từ từ nói đi. Nghĩ như vậy, xuôi tay nói: “Dạ.”
“Ta biết, nếu ngươi không có việc gì, ta muốn luyện đàn.” Tô Nhan nói xong câu này, Hàm Phương đã sớm dẫn người đem tất cả những đồ tẩy rửa tới đây, phục vụ nàng rửa tay. Tô Nhan tự mình tìm hương đặt vào trong lò, đợi lò cháy lớn, mùi hương lượn lờ, mới quỳ xuống trước bàn cầm, chớp mắt tĩnh tâm chốc lát, ngón tay nhỏ nhắn phủ lên đàn, tiếng đàn như nước chảy mây trôi vang lên.
Nàng mới gần cửa sổ nghe mưa, ngẫu nhiên mà được, lúc đầu tiếng đàn thỉnh thoảng còn có, càng về sau càng réo rắt lưu loát.
Mấy người Tô Dung, Tô Vân Lan vốn tới tìm Tô Nhan chơi, không ngờ ở ngoài phòng nghe được tiếng đàn. Tô Dung tự giác thiên phú âm nhạc thường thường, với cổ cầm là gỗ mục khó khắc, nhưng gỗ mục như nàng, cũng có thể nghe ra tình ý trong khúc của Tô Nhan. Khép hờ mắt lại, mưa ngày xuân phảng phất như đang ở trước mặt, giọt mưa nhẹ nhàng đánh trên lá cây, không ngờ có tiếng gió như thế, chính là một khúc ca tự nhiên.
Lúc mấy người đang nghe, không muốn tiếng đàn chợt đi xa, thay vào đó là giọng nói trong vắt của thiếu nữ trong phòng tuôn ra: “Mấy vị tỷ tỷ, sao không vào phòng?”
Nghe được Tô Nhan nói chuyện, mấy người Tô Dung chợt hổi thần, tỷ muội mặc dù có tâm tư, lại thống nhất mà cười yếu ớt, nối đuôi nhau mà vào.
Tô Dung thấy Tô Nhan liền nói: “Sớm biết tài đánh đàn của Thập muội tuyệt diệu như vậy, ở bữa tiệc hôm qua ta nên tiến cử ngươi mới phải.” Nàng giống như lơ đãng, ánh mắt lướt qua Tô Vân Cúc, rơi xuống trên mặt Tô Nhan, mỉm cười nói: “Cần gì phải liên lụy Ngũ tỷ.”
Từ trước đến nay Tô Vân Cúc rất tự phụ về tài đánh đàn, không ngờ hôm nay nghe một khúc của Tô Nhan, trong lòng như đưa đám. Nàng vừa nghe Tô Dung nói như thế, trên mặt có chút không nhịn được, chẳng qua từ trước đến nay quen ẩn nhẫn, liền làm ra vẻ tò mò Tô Nhan sử dụng cầm gì, như đã từng thân thiết.
Tô Nhan cong cong khóe môi, trong lời nói mang theo mấy phần thanh cao: “Ta gảy hồ cầm chỉ vì tự tiêu khiển, không vì người ngu ngốc.” Đẳng cấp gảy hồ cầm, vốn là đùa giỡn trong khuê phòng, chính là cùng người cùng nhau thưởng thức, cũng nên là bạn thân, tri âm mới phải, người nào bình tĩnh tấu trước mặt mọi người cho ng không biết nghe.
Tô Dung:.... Làm sao nàng lại không nhớ đâu.
Tô Vân Cúc xoay người lại cười duyên: “Lời của Thập muội vẫn được lòng ta.”
Tô Dung tùy ý liếc nàng ta một cái, thấy thế nụ cười trên mặt Tô Vân Cúc giảm vài phần, mởi rũ mắt xuống, không tiếng động hỏi: “Thập muội, ngươi thật tính toán ngày mai cùng An Hòa quận quân đi xem đấu vật?”
Tô Nhan gật đầu một cái: “Nếu nàng mới ta, tất nhiên sẽ đi.”
Tô Dung nghiêm mặt nói: “Thập muội, đấu vật trên phố nhiều chướng tai gai mắt, vẫn không đi là tốt.”
Tô Nhan không cho là đúng nói: “Nơi An Hòa quận quân đi, nói vậy cùng đấu vật tầm thường trên phố là không phải như nhau.” Các nàng những tiểu nương tử chưa lập gia đình xem gì dó, có thể không có nhiều trang nhã. Thật làm cho An Hòa quận quân thấy cái gì lộn xộn, Xương Bình trưởng công chúa có thể đập nha môn Kim Ngô vệ.
“Chẳng qua là nam tử làm trò đánh nhau, có gì đẹp mắt?” Tô Dung cho là tận tình khuyên bảo, Tô Nhan cũng nên biết nữ hài tử thế nào là tiết hạnh nhã nhặn lịch sự mới đúng. Muốn nói toạc những việc nàng làm ở đời trước, không có đem những thứ thục nữ kia để ở trong lòng, kết quả trượng phu không thích, ngay cả bà bà cũng coi đây là cái cớ để gõ nàng.
Đời trước ngưỡng mộ nàng bởi vì, nàng nguyên không phải là người cõi đời này, đến từ một nơi mà nữ tử có thể đi học, làm việc, giữ nam nữ được ngang hàng trong xã hội. Nhưng Tô Nhan nàng là con gái điển hình của xã hội này, tại sao cũng không an phận như vậy.
Tô Dung không hiểu Tô Nhan, Tô Nhan còn không có hiểu nàng đâu. Lẽ ra Thượng đô cũng có tập tục như Ngô quận, nàng ở Ngô quận cũng có thể cùng bạn tốt hạn nhau đi dạo trên phố, uống rượu, tạp kỹ, đánh cầu cũng xem không ít, cũng không thấy trưởng bối nhà nào không cho, thế nào đến Thượng đô, đều bị tỷ tỷ trong nhà ngăn cản đây? Trước kia Tô Dung không phải cùng công chúa, hoàng tử đi cưỡi ngựa săn bắn, trong nhà ai không cho phép?
Tô Dung thấy Tô Nhan thật sự không nghe khuyên bảo, cũng không nói thêm, nàng lập tức đi nói với tổ mẫu và Tứ thẩm, cũng không tin, không ai có thể quản nàng rồi.
Không khí trong phòng đang cương, Hàm phương đi vào đáp lời, nói Ngọc Oanh ở Thọ An đường tới
Tô Nhan nói: “Để cho nàng đi vào.”
Ngọc Oanh cười tủm tỉm vén rèm vào bên trong, sau khi cho mấy vị tiểu nương tử làm lễ ra mắt, tiếng nói giòn tan: “Thập nương, phủ Xương Bình trưởng công chúa phái người tống thiệp.”
Trong tay nàng băng khay gỗ nhỏ, cung kính dâng cho Tô Nhan.
Thanh Vân nhận hộp gỗ, vạch ra để ở trên bàn, lấy giấy viết thư màu hồng tản ra một mùi thơm ngát dâng cho Tô Nhan. Tô Nhan nhận lấy mở nhìn, đúng như dự đoán, là thiệp Tống Uyển cho nàng, hẹn nàng ngày mai ra ngoài chơi.
Chuyện này, ngày hôm qua nàng đã báo cho Lục thị và Tô Chu Thành biết, lập tức đứng dậy đi tới bên bàn sách, lấy ra giấy viết thư màu đỏ quả hạnh tùy ý viết vài nét bút, cũng bỏ vào trong một cái hộp gỗ nhỏ, để cho người ta đưa đến Tống Uyển.
Tô Dung đứng lên nói: “Thập nương, hay là hỏi qua tổ mẫu và Tứ thẩm rồi hãy quyết định.”
Cho tới bây gipf Tô Nhan chưa từng nghĩ tới chẳng qua nàng muốn ra ngoài chơi một chút, lại kinh động nhiều người như vậy. Nhìn Thọ An đường, tổ mẫu, tổ phụ ngồi ngay ngắn ở ghế trên. Đại bá phụ, đại bá mẫu cùng cha mẹ nàng ngồi hai bên, hơn nữa mấy huynh trưởng, còn có tỷ muội các nàng, giống như muốn ăn bữa cơm đoàn viên.
Cháu gái nhỏ muốn cùng bạn tốt mới kết giao ra ngoài chơi, Vương thị đã biết, bà cũng không cảm thấy có gì không ổn, chẳng qua cháu gái nhỏ không có ở Thượng đô bao giờ, lần đầu tiên ra ngoài vẫn là không yên lòng, bà suy nghĩ một chút mới nói: “Ngày mai Nhị lang và Ngũ lang bồi A Thù ra ngoài đi dạo một chút.” Có hai huynh trưởng ở, các nga muốn chơi cái gì cũng được.
Tô Dung nhắn trán, nàng biết tổ mẫu cưng chiều Tô Nhan nhất, nàng muốn cái gì đều được. Chẳng qua tổ phụ... Ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt Tĩnh Quốc công, thấy sắc mặt ông như thường, liền biết ông cũng không phản đối.
Thôi được, theo nàng muốn làm gì thì làm, nên nói đều đã nói, nên cản cũng đã cản, tỷ tỷ là nàng cần làm cũng đã làm, cũng coi như tình cảm nàng giúp đỡ ở kiếp trước, chuyện sau này của Tô Nhan, nàng không quản nữa.
Vương thị nhìn về phía Tô Dung: “A Duyệt có muốn đi không?” Vừa rồi lão đầu đã nói với bà, Thái tử phi sẽ chọn trong hai năm này, Tô Dung nhà bọn họ trên các phương diện cũng rất thích hợp, tự nhiên cũng muốn đánh một trận. Chẳng qua làm được Thái tử phi cũng không dễ dàng như vậy, sau này Tô Dung nhất định sẽ không tự do giống như những nữ hài tử nhà khác, Vương thị có chút đau lòng, muốn đển cho nàng thoải mái hai ngày.
Tô Dung cười lắc đầu: “Không được, ta hẹn Chu gia Nhị nương tử ngày mai đi hiệu sách.”
“A.” vương thị đối với Chu gia Nhị nương tử không thấy có hứng thú, cảm thấy cô nương kia nói chuyện làm việc quá cứng nhắc, không có tinh thân tươi sáng của tiểu nưt.
Lúc này Tĩnh Quốc công nói chuyện: “Ngày mai Đại lang bồi muội muội ngươi đi ra ngoài đi.”
Tô Chính Uyên vội vàng xuôi tay đứng nghiêm nói: “Dạ.”
Tô Dung có chút kì quái, bình thường nàng cũng thường ra cửa, tại sao không thấy tổ phụ gọi huynh trưởng đi theo? Nàng chợt nhớ tới một chuyện, kiếp trước cũng không sai biệt lắm là lúc này, ông bà và cha mẹ đột nhiên rất nghiêm khắc với nàng, ra cửa nhất định phải có huynh trưởng trong nhà đi cùng, còn cố ý mời hai vị nữ sư nổi danh qua phủ dạy nàng. Đây hết thảy, đều là vì Thái tử chọn phi.
Kiếp trước nàng yêu Chu vương, tự nhiên không muốn làm Thái tử phi. Đời này sao, càng không muốn. Thái tử có kết quả gì, không ai rõ ràng hơn nàng. Đi tránh cái Thái tử phi, đây không phải là mình muốn chết sao. Nàng phải nghĩ cách, để cho tổ phụ và A cha bỏ cái chủ ý này đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...