Vườn hoa và tiểu đình cách nhau qua ao, Trường Ninh quận quân chính là ở chỗ này chiêu đãi các tiểu nương tử. Trên đất trống vườn hoa, bố trí mấy bàn lớn, trên bàn bày giấy và bút mực, nhiều thuốc màu khác nhau. Trong vườn hoa, có bố trí bán để đàn, vừa có đàn tỳ bà, đàn tranh, đàn không, hiển nhiêu đều bố trí vì quý nữa hiểu hiện tài năng.
Tô Nhan mới trở về Thượng đô không lâu, cũng không có hòa vào trong vòng quý nữ, vẫn chưa có bạn thân. Hôm nay nhiều người, công chúa, quận chúa đều có mấy vị, tiểu nương tử hoặc là vậy quanh công chúa, quận chúa, hoặc là tụ tập năm ba người tại chỗ cười cười nói nói. Cũng có người muốn làm quen với Tô Nhan, chẳng qua hôm nay nàng một thân trang sức đỏ chói mắt, diễm áp quần phương, cho dù đến bên người nàng, cũng không khỏi phải làm nền.
Nữ lang xuất thân thế gia, phần lớn kiêu ngạo, tự nhiên không muốn đi làm nền cho người bên cạnh, cho nên trước mắt bên Tô Nhan cũng coi như yên tĩnh, nàng đi đến bên nhà thủy tạ ngồi xuống, tựa vào lan can, xuất thân nhìn chằm chằm vào một khóm cây xanh bên cạnh.
Một nữ lang ngồi cách nàng không xa, tư thế ngồi đoan trang ưu nhã, thần thái dễ chịu hào phóng, mang trên mặt nụ cười vừa đúng, chẳng qua là nhìn Tô Nhan ngồi có chút tùy ý, trong mắt toát ra mấy phần không ủng hộ.
“Thất nương, nghe nói Lâm nương tử đến phủ các ngươi dạy đàn, nói vậy tài nghệ đàn lại lên, diễn cho chúng ta một khúc được không?” Bình Dương công chúa chơi trong tay một đóa Triệu phấn, cười như không cười nhìn Tô Dung.
Bình Dương công chúa vừa mở miệng, trong vườn hoa yên tĩnh xuống, ánh mắt chúng nữ cũng rơi vào trên người Tô Dung, có giao hảo tốt với Bình Dương công chúa, cũng đi theo cười nói: “Đúng a, mẹ ta mời Lâm nương tử nhiều lần cũng không mời được. Muốn A Tô thiên phú xuất chúng, mới làm Lâm nương tử vui vẻ vào phủ truyền tay nghề. Hôm nay tất cả mọi người ở, A Tô liền diễn một khúc, cũng để cho chúng ta khai mắt, được thêm kiến thức.”
Nói chuyện này là cô em chồng của Hồ Dương công chúa, Võ Uy công, tiểu nữ nhi của Tả vệ đại tướng quân Đoạn Thường Khanh, cũng là tiểu nương tử có tiếng điêu ngoa bốc đồng, nàng từ trước đến nay nhìn Tô Dung không vừa mắt, lại cùng chơi với Bình Dương công chúa, tự nhiên giúp nói chuyện. Từ lần trước Lưu Văn Huyên thấy Bình Dương công chúa có chút địch ý đối với Tô Dung, thấy thế có chút nóng nảy. Nàng biết, tài đánh đàn của Tô Dung có chút tầm thường, cũng sẽ không mất thời gian ở phương diện này. Nàng có lòng giảng hòa, nhìn Tô Dung một cái, cười nói: “Cầm của Tô Dung thì không tốt bằng A Đoạn, lần trước ngươi đàn cái đoạn Hoa mai dẫn, ta nghe cũng chưa đủ.”
Đoạn Yên nhìn Lưu Văn Huyên một cái, đường tỷ nàng ta gả cho Tề Văn Huyên ca ca, hai nhà cũng coi là thân thích, liền không có làm mất mặt mũi của nàng, chỉ chê cười một tiếng: “Ngay trước mặt A Nguyễn mà, cũng không dám xưng tài đánh đàn tốt.”
Bình Dương công chúa không thuận theo không buông tha: “Thất nương, thế nào còn đợi Bổn cung đi mời ngươi sao?”
Tô Dung cười nhạt: “Không dám lừa gạt công chúa, tài đánh đàn của ta rất tầm thường. Lâm nương tử thường nói ta chậm chạp, tài đánh đàn không có triển vọng, nàng đã sớm buông tha ta.”
“Nhưng, Ngũ tỷ nhà ta đánh đàn cũng không tệ lắm, không bằng để cho nàng đàn một khúc, làm công chúa vui vẻ như thế nào?”
Tô Vân Cúc nghe vậy thân thể khẽ run, không biết nên cảm tạ Tô Dung hay hận nàng ta. Nàng tự phụ tài đánh đàn xuất chúng, ngay cả Lâm nương tử cũng liên tiếp khen ngợi. Giờ không xa nơi này, Thái tử, hoàng tử và công tử các nhà đang ở, nếu đàn của nàng vào tai mấy vị quý nhân kia, tiền đồ ngày sau của nàng nhất định không tệ. Nhưng Tô Dung lại nói “làm công chúa vui vẻ”, nói nàng giống như tiện nhân mua vui, đặc biệt đánh đàn làm vui lòng người.
Tân An công chúa cười ha ha một tiếng, ngữ điệu trào phúng: “Ngũ tỷ ngươi? Nàng cũng xứng.”
Mặt Tô Vân Cúc liền trắng bạch, vành mắt đỏ lên, giọt lệ như muốn rơi xuống. Nhưng nàng không dám, Tân An công chúa là nữ nhi của Đức phi, e gái cùng mẹ với Tam hoàng tử Chu vương. Mặc dù không được Thánh Nhân thích, nhưng cũng không phải nàng có thể đắc tội được.
Tô Vân Cúc chỉ hận Tô Dung, nàng ta trêu chọc công chúa, lại đem nàng nói ra, làm cho người ta bắt nạt.
Tô Nhan nhướng mày cười khẽ, hỏi ngược một câu: “Làm sao không xứng?” Một nét không viết ra được hai chữ Tô, ở trước mặt nàng nói người Tĩnh Quốc công phủ, thật coi các nàng dễ bắt nạt.
Tân An công chúa vừa thấy Tô Nhan ra mặt, lập tức rời đi mục tiêu, nàng ta cười lạnh nói: “Ngươi đây là nói chuyện với bản cung?”
Tô Nhan nhíu mày, không có việc gì nói: “Không tệ.”
“Làm càn.” Tân An công chúa vỗ bàn, mấy bước vọt tới trước mặt Tô Nhan, giơ tay đánh một cái tát. Nàng ta đã sớm khó chịu vì nhìn gương mặt đó, hôm nay coi như không phá hủy gương mặt của nàng, cũng muốn đánh lên đó mấy bàn tay.
Tô Dung biến sắc, đứng dậy nhào tới, miệng nói: “Công chúa điện hạ bớt giận.”
Ngay từ lúc Tân An công chúa đứng dậy thì Tô Nhan đã nhẹ đổi một vị trí, không có việc gì nhìn thế tới quá mạnh của Tân An công chúa, thu lại không được, chân trực tiếp nhào đến trong ao nước, nàng mới mím môi mà cười, môi đỏ mọng khẽ mở nhả ra ba chữ: “Thật khó nhìn.” Dáng vẻ kia, rất phách lối.
Tân An công chúa rơi xuống ao nước, làm vườn hoa bên này đại loạn, đám đông hoàng tử ngồi ở tiểu đình đối diện ao nước, nghe tiếng động lớn như vậy liền đứng dậy đi tới. Biết được là Tân An công chúa rơi xuống nước, Tam hoàng tử nhíu chặt lông mày, gương mặt lạnh lùng xuống nước, mấy cái liền đem Tân An công chúa vớt ra ngoài.
Tân An công chúa ướt sũng, quần áo tùy tiện dán chặt ở trên người, trang điểm trên mặt cũng trôi hết, búi tóc tỉ mỉ cũng tản ra, đứng nhắc tới nhiều chật vật. Thần trí nàng ta chậm chạp đi qua, chuyện thứ nhất chính là níu lấy ý phục của Chu vương, lớn tiếng kêu lên: “Đều là lỗi của tiện nhân Tô Nhan này, người đâu, đánh chết nàng cho ta.”
Tam hoàng tử Chu vương tất nhiên biết Tô Nhan là ai, hắn khẽ quát một tiếng: “Tân An, đừng làm rộn.” Thửa nhỏ Tân An công chúa đối với người ca ca này có mấy phần sợ hãi, thấy cảnh cáo trong mắt hắn, không cam lòng thấp đầu.
Ngẩng đầu chính xác tìm được vị trí của Tô Nhan, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên mặt Tô Nhan, không tự chủ được nhu hòa mấy phần, trầm giọng hỏi: “Tô thập nương, ngươi muốn nói gì?”
Tô Dung đứng ra ngăn ở trước mặt Tô Nhan, mặt đẹp lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, nói từng chữ: “Tân An công chúa là trượt chân rơi xuống nước, không có quan hệ gì với muội muội của ta, mọi người tại đây có thể làm chứng.”
Chu vương chống lại mắt lạnh như băng của Tô Dung, không hiểu sao trong lòng lại buồn phiền: “Bổn vương đang hỏi Tô thập nương.”
Tô Nhan từ sau Tô Dung chuyển ra, hời hợt nói: “Công chúa điện hạ đánh ta không có đánh tới, mình rơi xuống nước, cho nên là lỗi của ta sao?”
Thái tử nhìn chòng chọc vào ánh mắt tàn nhẫn của tân An công chúa một cái, lại nhìn về phía mấy vị công chúa khác: “Các ngươi nói.”
Dương An công chúa cười nói: “Tứ tỷ tự mình té xuống, không quan hệ tới Thập nương.”
Tân An công chúa mãnh liệt ngẩng đầu trừng Dương An công chúa: “Dương An, ta mới là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại đứng về tiện nhân kia.”
Dương An công chúa và Tân An công chúa là tỷ muội cùng mẹ, quan hệ lại không thể nào hòa thuận, hai người tuy cùng mẹ sinh ra, hoàng đế lại thích muội muội hơn, chán ghét tỷ tỷ. Làm tỷ tỷ ghen tỵ muội muội, thường xuyên nói lời cay nghiệt, quan hệ tỷ muội tự nhiên không tốt.
Thái tử không nhịn được phân phó: “Tân An thất nghi, đưa nàng hồi cung, báo chi tiết cho phụ hoàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...