Tô Thiên Hạ

Đối với An Bình trưởng công chúa, Tô Dung quen thuộc nhất không ai ngoài trưởng nử của bà là Trường Ninh quận quân rồi. Muội tử này chính thê không thích làm, lại làm tiểu thiếp của Hoàng thái tử. Vì làm trắc phi Hoàng thái tử, giống như một bông hoa giả vậy. Lúc trước khi Tô Dung chưa gả, vẫn cầm nàng làm quân xanh. Không chỉ nàng, tiểu nương tử các nhà, đều là quân xanh của nàng ta.

Nhưng, nàng ta mặc dù như bông hoa giả, lúc ban đầu mới đến thì cũng được sủng ái hơn Thái tử phi một chút, ngay cả trưởng tử, trưởng nữ của Thái tử đều là nàng ta sinh. Đáng tiếc hoa tương bên cạnh Thái tử quá nhiều, không có ba năm, đã thành hoàng hoa hôm qua, bị ném qua một bên rồi.

Phải nói Tô Dung vốn có chút đồng tình với nàng ta, nhưng đời này bị chĩa múi nhọn vào nhiều, nửa điểm đồng tình cũng không lên nổi.

“Thập muội, Trường Ninh quận quân có chút yếu ớt, ngươi nhường nàng một chút.” Tô Dung có ý tốt chỉ điểm Tô Nhan một câu, đời trước Tô Nhan bị chĩa mũi nhọn vào nhiều hơn. Đáng tiếc, Tô Nhan có một cha tốt, còn có mẹ tốt, Trường Ninh quận quân không có nửa điểm biện pháp gây khó dễ cho nàng, bị đánh vào mặt bành bạch. Nói thật, nàng rất vui lòng lấy Tô Nhan chống lại Trường Ninh quận quân.

“Là nữ nhi Trưởng công chúa, yếu ớt cũng bình thường.” Tô Nhan gật đầu một cái, bày tỏ mình đã biết. Về phần có nhường hay không, phải xem tâm tình của nàng.

Tô Dung thấy Tô Nhan có vẻ không thèm để ý, có chút cảm khái, trong lòng nàng vừa động, nhắc tới một người khác: “Còn có Xương Bình trưởng công chúa, tính tình của nàng có chút nhanh nhảu, lại bởi vì chút chuyện cũ, có thể đối với Thập muội... Tóm lại, nếu là công chúa làm khó dễ ngươi, vẫn phải nhịn xuống, dù sao cũng là quân.”


Tô Nhan nhìn Tô Dung một cái, thầm nghĩ: Thất tỷ này phải nói bát quái rất trọn vẹn, ngay cả chuyện nhiều năm trước Xương Bình trưởng công chúa coi trọng cha nàng cũng biết.

“Đa tạ Thất tỷ, ta biết.” Tô Nhan hướng khuôn mặt cười về phía Tô Dung, biểu đạt đầy đủ lòng biết ơn.

Thời gian trôi qua rất nhạn, trong chớp mắt đã qua năm ngày. Sáng sớm, Vương thị phu nhân Quốc công đã dậy, gọi vào mấy tiểu nương tử, sớm một chút bắt đầu trang điểm.

Tô Nhan mieemxn cưỡng ngồi dựa bình phong, nhìn nhũ mẫu Uyển tẩu mang theo bốn thiếp thân nha hoàn, di chuyển khắp phòng. Uyển tẩu đặc biệt khẩn trương, đây chính là tiểu nương tử nhà mình ở trên chính thức thể hiện, nhất định phải hoàn mỹ không khuyết điểm. Nàng đem y phục mới may năm nay của Tô Nhan, chỉ cần là chưa mặc trên người, cũng lật ra ngoài. Cho bọn nha hoàn cầm, lựa nhặt từng món một, chọn chọn lựa lựa... áo khoác của tiểu nương tử nhà mình phải nổi bật.

Tô Nhan có chút không nhịn được, “Tùy tiện chọn một bộ là được, hưng sư động chúng như vậy làm cái gì.” Bất quá là đi tham gia bữa tiệc của công chúa, có phải tham dự cung yến đâu, sợ thành như vậy.

Uyển tẩu không đồng ý nói: “Bữa tiệc của Trưởng công chúa, không đề cập tới công chúa, nhóm quận chúa, phu nhân các nhà trong đế đô, nhóm các tiểu nưt đều ở đó, thế nào mặc tùy tiện đây.”


“Tùy ngươi.” Tô Nhan tiện tay cầm lên sách ngày hôm qua đặt ở trên bàn lật xem.

Uyển tẩu thấy tiểu nương tử nhà mình không nói, mới lần nữa chuyển ssang y phục. Mặc đồ đỏ đi, cảm thấy hôm nay tất cả mọi người sẽ mặc đồ đỏ, dễ dàng đụng đồ. Mặc đồ xanh biếc a, lại cảm thấy người khác đều mặc hồng, tiểu nương tử nhà mình mặc xanh biếc, giống lá xanh trên cành hoa sao. Lại nói vàng, lam nhạt linh tinh, lại sợ đỏ thẫm sẽ bị đè lại màu sắc. Thật là trái cũng khó mà phải cũng làm khó.

Lục Vân mang theo mấy nhất đẳng nha hoàn đi theo Uyển tẩu bận việc trong Ngọc Đường viện, Bạch Tô thận trọng, thấy trà xanh bên tay Tô Nhan có chút lạnh, vội vàng đi tới phòng ngoài, nhẹ nhấc nắp chén sứ trắng nhỏ để trên bàn, bên trong phòng lập tức tràn đầy mùi hoa Nhài. Bạch Tô đem chén nhỏ lau thật dày một tầng mật đặt trên bàn, nhắc tới ấm nước đã sôi rót vào trong chén, sau khi đợi mật tan ra, mới để xuống trong khay nhỏ, bưng đến trước mặt Tô Nhan, “Thập nương, uống ly nước mật đi, đặc biệt dậy sớm hái hoa Nhài xông qua.”

Tô Nhan đã sớm ngửi thấy được mùi hoa Nhài, để sách xuống nói: “Làm khó ngươi còn muốn lấy nước cho ta.”

Mai Anh liếc Bạc Tô một cái, vội vàng tới đây nói: “Đều là lỗi của nô.” Hôm nay bên trong phòng của Tô Nhan, nàng ta cùng Thanh Vân đang làm nhiệm vụ, bưng trà đưa nước là chức trách của nàng ta.


“Được rồi, các ngươi đi theo Uyển tẩu nhanh lên, đứng động tới ta, có Bạch Tô ở đây.” Sau khi Tô Nhan uống qua nước mật, phất phất tay, cầm sách lên xem tiếp. Theo ý tứ Uyển tẩu, nàng còn phải đợi.

Uyển tẩu vừa lấy được bốn bộ quần áo, lại lấy đồ trang sức tương ứng, nhìn trái nhìn phải nhìn không nắm được chủ ý, liền gọi người: “Bán Hạ, đi mời Phó nữ sư lại đây.” Lục gia tặng bốn vị nữ sư cho Tô Nhan, nói là nữ sư nhưng chính là phục vụ nàng. Bốn người đều có chuyên môn, Phó nữ sư chuyên về tư trang.

Uyển tẩu vẫn sợ mấy vị nữ sư, địa vị của nàng ở bên cạnh Tô Nhan sẽ giảm xuống, vì vậy trong ngày thường đối với mấy vị nữ sư rất khách khí, nhưng không thân thiết, có một số việc thà mình quyết định, cũng rất ít khi đi mời họ. Nhưng hôm nay không giống, nàng cũng vừa mới tới Thượng đô, đối với cách ăn mặc thịnh hành của các phu nhân và tiểu nương tử các nhà, cũng không rõ ràng như Phó nữ sư. Vì tiểu nương tử nhà mình, đầu này nhất định phải thấp.

Phó nữ sư là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài thanh tú, da dẻ cũng rất tốt. Mặc dù đã là người đẹp hết thời, nhưng da thịt trắng sáng, tinh khiết như ngọc, cũng với mấy cô nương mười mấy tuổi Thanh Vân, Mai Anh, so sánh cũng không phân cao thấp.

“Thập nương.” Phó nữ sư mỉm cười vào bên trong, làm lễ ra mắt với Tô Nhan.

Tô Nhan để sách xuống, ngồi thẳng người, người hơi khom, “Phó nữ sư, hôm nay làm phiền ngươi.”

Phó nữ sư cũng đâu ra đó, trực tiếp chỉ một bộ áo màu đỏ quả hạnh, váy thạch lựu nói: “Hôm nay là bữa tiệc của Trưởng công chúa, các tiểu nương tử ít mặc đồ đỏ.”


Uyển tẩu vội vàng gọi Thanh Vân đem bộ áo đỏ giữ lại, lại nghe Phó nữ sư cười nói: “Đúng vậy, hôm nay Thập nương không ngại trang điểm long trọng đi.”

Uyển tẩu vội hỏi: “Vì sao?” Tất cả mọi người không mặc đỏ, tiểu nương tử theo đại chúng là tốt rồi, chắc chắn sẽ không sai được.

Phó nữ sư cười giải thích: “Trưởng nữ của Trường Bình công chúa là Trường Ninh quận quân, không thích nhất trang sức màu đỏ. Tướng mạo của nàng giống Trường Bình công chúa, phần nhiều yếu đuối, mặc xanh nhạt, vẻ đơn giản, rất là hơn người. Bên trong vườn Kim Ý của Trường Bình công chúa, rất nhiều Mẫu đơn nổi danh. Hoa Mẫu đơn tươi đẹp mà thơm, Trường Ninh quận quân mặc màu sáng với khóm hoa, người hoa giao nhau, các tiểu nương tử mặc đồ đỏ đến đó có vẻ hơi tục. Cho nên, yến tiệc hằng năm ở vườn Kim Ý, các tiểu nương tử Đế đô, cũng lấy đơn giản làm chủ.”

Nàng nhớ chính xác, năm đó Trường Ninh quận quân chính là hóa trang thanh lệ mảnh mai, đem Hoàng tử phi đã định tốt cho Nhị hoàng tử so ra thấp kém. Quân thần dân chúng Đại hạ đều thích đẹp, hơn nữa tôn trọng mỹ nhân. Vậy là, cô nương kia vị Hoàng tử phi đã tới tay lại không có, người cũng bị người nhà cho lấy chồng xa. Dĩ nhiên trong này còn có nguyên nhân, nhưng người đời nhớ vĩnh viễn là Trường Ninh quận quân xinh đẹp so sánh ép nàng ta xuống dưới. Vì vậy, từ đó về sau, ở bữa tiệc có mặt Trường Ninh quận quân, tiểu nhóm nương tử rất ít mặc quần áo màu đỏ.

Uyển tẩu nghe càng thêm mất hứng: “Nếu như thế, vì sao còn để Thập nương mặc đồ đỏ?”

Phó nữ sư nhìn Tô Nhan đang cúi đầu đọc sách một cái, cười nói: “Dung nhan Thập nương xinh đẹp, không đỏ làm sao ngăn chặn cả vườn hương thơm.” Trong vòng quý nữ ở Đế đô cũng không dễ vào, thay vì đến lúc đó bị người bình phẩm, không bằng lớn tiếng dọa người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui