So với Tô Dung cảm thấy gần đây mọi chuyện không thuận lợi, Tô Nhan bên ngoại tổ lại rất tự tại. Ăn sáng xong, lại sớm canh giữ ở trong vườn Mẫu đơn, chỉ để ý nhìn chằm chằm khóm hoa màu mực Thanh long này.
Sáng sớm, Lục Tễ đi đến vườn Mẫu đơn, nhìn thấy chính là một bức tranh đẹp như vậy.Cả vườn Quốc Sắc Thiên Hương, không bằng thiếu nữ giữa hoa nhướng mày cười yếu ớt.
Canh ở một bên vườn, Thanh Vân và Lục Tuyết nhìn thấy Lục Tễ, vội vàng nhắc nhở Tô Nhan: “Thập nương, Thập nhất lang quân tới.”
Tô Nhan ngẩng đầu liền thấy thiếu niên mặc áo xanh đứng dưới ánh mặt trời, hướng về phía nàng mà cười, ngay cả màu sắc tươi đẹp nhất ở đây cũng mất đi trong nụ cười đó.
“Biểu ca.”
“Đây là bài tập Ngũ thúc giao?” Lục Tễ cười hỏi. Hắn cũng bị Ngũ thúc mình dạy qua, đối với phương pháp dạy của ông, hiểu rất sâu.
“Ừ.”
“Thập nương thấy như thế nào?”
“Hoàn thành.”
“Cần phải vẽ một bức tranh?”
“Tốt.”
Án thư bày ra, giấy và bút mực, thuốc màu các loại, mỗi người một phần. Tô Nhan chọn bên trái, Lục tễ chọn bên phải. Ánh mắt hai người vừa gặp, trong lòng đều có cân nhắc.
Tô Nhan thích lỗi vẽ tỉ mỉ, nàng tính toán vẽ một bức tranh Mẫu đơn đơn giản. Lục tễ thích thoải mái, lại vẽ một bức Sơn thủy rộng lớn, cũng bởi vì điều kiện thời gian, chỉ tính toán vẽ một bức nhỏ.
Hai người biểu huynh muội ở bên trong vườn Mẫu đơn bày giá vẽ, bên kia sớm có người báo cho Lục thái phó và Tần thị.
Lục thái phó nhiều hứng thú ném bút trong tay, để cho người múc nước rửa tay, tính toán đi xem náo nhiệt. Bên Tần thị, Ngô thị, mẫu thân Lục tễ đang phụng bồi bà bà nói chuyện, nghe vậy khẽ cau mày. Bà đã lặng lẽ nói rõ với tiểu cô, mình nhìn trúng nữ nhi Thế tử Tĩnh Quốc công, Tô gia Thất nương. Hơn nữa trong lòng cũng đã tính toán tốt lắm, nói với trượng phu như thế nào, không muốn nhi tử gặp được Thập nương.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Tô Nhan, Ngô thị có chút không yên lòng. Mặc dù bà biết nhi tử và Tô thất nương tình cảm tốt hơn chút, nhưng Tô Nhan thật đẹp, nam nhân luôn thích những cô gái nhỏ có nhan sắc đẹp, đứa con trai kia của bà vạn nhất thật sự coi trọng Tô Nhan, thì hỏng rồi.
Lại nói, bà đối với Tô Nhan thật không có gì không hài lòng, nếu không phải có Thất nương để so sánh, tiểu cô nương thật là một sự lựa chọn tốt. Đặc biệt là khi nàng cùng nhi tử đứng chung một chỗ thì rất là xứng đôi.
Nhưng lấy vợ lấy đức, đứa bé Thất nương kia bà nhìn lớn lên, đoan trang hào phóng, dịu dàng săn sóc, người cũng xinh đẹp. Nhìn trong tất cả các tiểu nương tử, cũng chỉ có Nhị nương nhà Hàn Lâm viện chưởng Chu gia mới có thể so sánh một phần. Về phần song châu ở đế đô, theo bà, còn kém xa.
“A gia, khó được Thập nương và Thật nhất lang có hăng hái, chúng ta cũng đi xem một chút.” Ngô thị cười tủm tỉm nói.
Tần thị đối với ý định của con dâu, cũng đoán được mấy phần, có lòng nhắc đôi câu, nhớ đến ánh mắt tự tiếu phi tiểu của nữa nhi, lại đem lời nuốt xuống. Được, nữ nhi nhất định không muốn, bà cần gì phải làm người ác.
“Đi thôi.” Tần thị đứng lên.
Ngô thị vội vàng tới đỡ bà bà, “Trong các tiểu nương tử các nhà, bàn về tài vẽ, còn phải nói đến tam nương tử nhà Triệu ngự sử và Tam nương tử nhà Nghĩa Quốc công là tốt hơn chút, ngay cả phu quân cũng khen qua.”
“Nhưng A Tễ sống rất hồ đồ, rất cuồng vọng, nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Lần đó bàn về vẽ, nói cho Nhị nương tử nhà Nghĩa Quốc công thiếu chút nữa khóc. Không biết tài vẽ của Thập nương như thế nào, có thể áp tiểu tử kia một lần, tránh cho hắn mắt cao hơn đầu, ai cũng không nhìn trúng.” Tuy Ngô thị trách mắng nhi tử, nhưng trong lời nói đầy đắc ý, ai cũng nghe được.
Tần thị cười nhạt: “Lão gia nói A Thù và tranh đều có linh tính, nói vậy sẽ không kém A Tễ.”
Ngô thị cười khan hai tiếng: “Ánh mắt A cha luôn luôn chuẩn.” Không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc tới cái này, bà lại lo âu hơn, dưới chân không khỏi tăng nhanh chút. Lúc trước ở nhà tiểu cô tử được cưng chiều, sinh hạ nữ nhi, cha mẹ chồng, trượng phu càng thêm nâng ở trong lòng bàn tay, nếu quyết tâm lấy về làm vợ, nói không chừng mắng không được, không phải cuối cùng cưới về cái tổ tông sao.
Lúc thái phó có ánh mắt rất chuẩn đang vểnh chân ngồi ở trong đình, trong tay nắm ấm trà nhỏ, mộp hớp một hớp nhỏ uống.
Trước khóm hoa, thiếu nam thiếu nữ đang vùi đầu vẽ tranh, rõ ràng Mẫu đơn đang ở trước mắt, hai người không có nhìn trúng một cái.
“A cha.” Ngô thị tiến lên làm lễ ra mắt.
Tần thị ngồi xuống bên người trượng phu, Lục thái phó cười hỏi: “Ngươi không ngồi thiền nữa.” Phu nhân của ông gần đây tràn đầy hứng thú đối với Phật giáo, cố ý thỉnh tượng Bồ tát, mỗi ngày đều phải đọc một quyển kinh. Mà Lục thái phó chú trọng Nho giáo, đối với hai loại Phật và Đạo giáo, ông còn tin Đạo giáo hơn chút. Hai người tín ngưỡng bất đồng, khó tránh khỏi cãi vã. Hôm nay lại thấy lão thê tử, liền cười cợt một câu.
Tần thị trừng mắt liếc ông một cái: “Ít nói bậy.”
Lục thái phó ở đây, Ngô thị có chút không được tự nhiên, Tần thị nói: “Ngươi có chuyện bận rộn thì đi đi, không cần ở nơi này hầu hạ.”
“Dạ.” Ngô thị nhẹ nhàng phúc thân, trước khi đi, lại phân phó nha hoàn phục vụ tốt, mới dẫn người rời đi.
Lục thái phó ngắm cả vườn Mẫu đơn, ngoài miệng lại nói: “Nhìn một chút Thập nhất lang và tiểu A Thù của chúng ta rất xứng đôi, đáng tiếc không có duyên phận a.”
Tần thị nói: “Trong lòng con dâu không muốn, chúng ta còn có thể đè nén nàng. Đến lúc đó, cũng là hại A Thù.”
“Thôi, không điếc không câm không cùng nhà.” Lục thái phó khoát tay áo một cái, không nói nữa.
Tần thị lại không cam tâm: “Cũng không biết ánh mắt con dâu cả nhìn thế nào, Thất nương làm việc không cam lòng đứng sau người khác, hết lần này tới lần khác A Tễ lại không có bao nhiêu ý định với con đường làm quan, thật muốn miễn cưỡng tụ lại, cũng không có chuyện gì tốt.”
Lục thái phó đối với cháu mình vô cùng có lòng tự tin, cười a a nói: “Ngươi phải tin tưởng A Tễ của chúng ta.”
“Hừ.”
Ba mươi phút sau, Lục Tễ và Tô Nhan trước sau dừng tay. Hai người nâng bức tranh, cùng đi đến trước mặt Lục thái phó, Lục Tễ cười nói: “Tổ phụ xem của muội muội trước a.”
Tô Nhan cũng không khách khí, đem tranh vẽ bỏ vào tay Lục thái phó. Lục thái phó lại không nhìn, ngược lại hỏi Tô Nhan: “A Thù cảm thấy ngươi vẽ như thế nào?”
Tô Nhan nói: “Không tốt, cảm giác thiếu một cái gì đó?” Thời gian nàng ngắm hoa còn ngắn, lại nhìn thêm hai ngày, sẽ tốt hơn chút.
“Thiếu cái gì?”
“Hình như là, không có thần.”
“Kiến thức bình thường.” Lục thái phó hài lòng vuốt vuốt râu, đem tranh của Tô Nhan để ở một bên.
Tần thị liếc mắt nhìn, ngạc nhiên nói: “Đây là mực Thanh long?”
Tô Nhan gật đầu một cái: “Dạ.”
Tần thị liếc trượng phu một cái, kéo tay Tô Nhan qua nói: “A Thù của chúng ta vẽ rất tốt, ta vừa nhìn cũng biết vẽ cái gì, tựa như Mẫu đơn đang nở ra trước mắt vậy.”
Tô Nhan cười nói: “Bà ngoại nhìn ra được cháu vẽ mẫu đơn lúc nào sao?”
“Lúc nào?” Tần thị không hiểu ra sao.
“Cháu vẽ chính là Mẫu đơn sáng sớm.” Tô Nhan không tự chủ cong lên cái miệng nhỏ nhắn, bà ngoại cũng không nhìn ra. A, vẫn là kỹ thuật không hoàn thiện.
Tần thị: “Còn phân biệt cái này sao?”
Lục thái phó nói: “Đương nhiên là có.” Một mặt nói một mặt nhận lấy tranh của cháu trai, cũng giống trước không có nhìn, “A Tễ, còn ngươi?”
Lục Tễ có chút xấu hổ, “Tôn nhi gần đây vô cùng buông thả rồi.” Tài nghệ tinh thông chuyên cần mà sơ sài với xao lãng, gần đây hắn rất ít luyện tập. Vốn không cảm thấy gì, nhìn biểu muội vẽ, mới chợt ngộ ra.
Lục thái phó nói: “Trong vòng ba tháng, không cho ngươi ra cửa nữa.”
“Dạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...