Hành trình tìm kiếm vợ mình của Tô Sóc liền kéo dài tận là hai tháng.
Mỗi ngày Tô Sóc đều đặn như cũ dành hơn phân nửa ngày để theo dõi hành động của Dư Sênh, nhưng mà kết quả lại không tìm được chút manh mối nào.
Tô Sóc đem xe dừng ở cổng sau trường học, đem cửa sổ xe hạ xuống một nửa, chán nản đốt một điếu thuốc kẹp để đó nhìn theo làn khói uốn lượn.
Bây giờ trời đang tiến vào tháng sáu nên thời tiết chuyển sang nóng bức thật khí chịu.
Bên đường có mấy bạn sinh viên đứng mua trà sữa, lớn giọng hô vào tiệm thật to: “Ông chủ nhớ cho thêm nhiều đá viên nha!”
Câu nói này khiến Tô Sóc nhớ tới một sự kiện lúc trước.
Trong ấn tượng của hắn thì Dư Đường bởi vì thể hàn nên gần như không ăn món lạnh, nước lạnh cũng rất ít uống.
Còn nhớ Trung thu năm ngoái bằng hữu tặng hắn một túi cua biển tươi sống cùng hai bình rượu trái cây.
Tô Sóc vui vẻ xách đi về nhà, tại vì ở trước mặt phụ mẫu giả nên hắn phải vờ giả vịt, không nghĩ quá nhiều đến chuyện nọ, thức ăn vừa lên bàn liền lột vỏ tách thịt hai con cua lớn cho Dư Đường dùng, còn chu đáo rót đầy một chén rượu trái cây cho thêm ít đá viên để uống cho ngon miệng.
Tô Sóc tách thịt cua đưa cho Dư Đường bao nhiêu thì cậu cũng ăn hết, rượu trái cây cũng uống đến cạn đáy.
Kết quả nửa đêm liền cảm thấy không thoải mái cũng không biết gọi người hỗ trợ, nhẫn nhịn chịu đựng đến buổi sáng thì âm thầm tự mình đi bệnh viện, khiến Tô Sóc bị mẫu thân mắng gần chết.
Thời điểm đó Tô Sóc coi như Dư Đường đang cố ý chỉnh hắn.
Thẳng đến khi cùng mẹ ngồi xuống vui vẻ nói chuyện phiếm mới biết được Dư Đường gả đến Tô gia hơn nửa năm rồi chưa từng có đến chỗ nàng nói về tật xấu của hắn một lần nào.
Tự nhiên hỏi hai đứa ở chung nhue thế nào rồi còn có hòa hợp nhau không? Còn khen Dư Đường nói chuyện lễ phép, dịu dàng nữa.
Nghe mẹ nói như thế khiến trong lòng Tô Sóc nảy sinh mâu thuẫn, cảm thấy bạn nhỏ Omega này đúng thật là có năng lực đem mẹ ruột của mình biến thành người mẹ thứ hai của cậu.
Mẹ hắn đưa bàn tay nõn nà của mình đập lên đầu hắn, quắc mắt nhìn con mình trừng trừng nói: ” Con xem mẹ bị hả? Dư Đường là tốt hay xấu thì mẹ có thể không phân biệt ra à? Toàn thế giới cũng nhìn ra được Đường Đường thích con, thích đến nỗi không nói nên lời.
Chỉ có con!!! Đúng rồi là con đó.
Chỉ có kẻ ngu như con mới không nhìn thấy!”
Tô Sóc cũng có nỗi khổ khó nói.
Người nói thích hắn nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều treo ở ngoài miệng nói không ngừng, hắn cũng lười đi phân biệt thật giả.
Dư Đường lại là người giấu sâu tâm tư kín đáo đến như vậy, ngay cả một chút quan tâm của cậu dành cho hắn cũng không quá rõ.
Vậy hắn phải đoán làm sao đây?
Nghĩ tới đây làm cho ký ức lâu ngày của Tô Sóc được phủi bụi trong đầu khiến hắn nhanh chóng bắt lấy vài dấu vết để lại.
Tùy tiện chắp vá manh mối lại thành một chuyện hoàn chỉnh đã chứng minh được một chuyện.
Hắn cho bất kỳ vật gì thì Dư Đường đều không cự tuyệt, mặt ngoài không thèm để ý nhưng trên thực tế đem hắn tặng đều cất giấu cẩn thận như bảo bối.
Còn thừa dịp hắn ngủ để vụng trộm tới gần, có hài tử không nói cho hắn biết mà là tự mình trốn đến trên núi.
Ngoài miệng nói để hắn đi, vậy mà lại yên lặng chuẩn bị những món ăn mà hắn thích để chờ mình về ăn…
Những điều này có lẽ chính là Dư Đường đang “Nhắc nhở” bên trong là lòng kiêu ngạo không cho phép cậu cúi đầu yếu thế càng không cho bản thân mình xin chút quan tâm từ hắn.
Tô Sóc thậm chí có thể đoán trước nếu mình mở miệng nói “Yêu” trước đó thì Dư Đường tuyệt đối sẽ không vì hắn mà ở trước mặt lộ ra một chữ đáp lại.
Dù là hắn truy đuổi ánh mắt cùng thì những cử động vô ý đã sớm bán đứng Dư Đường.
Tô Sóc cười khổ, không biết từ lúc nào bắt đầu lại đối hành động của Omega nhà mình lại hiểu rõ như vậy, chính hắn cũng không biết từ khi nào nữa.
Bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe.
“Một mình tự ngồi cười ngây ngô vậy hả?” Hà Linh ở ngoài xe dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, nói: “Tìm không thấy vợ của mình nên phát điên mất rồi?”
Tô Sóc giúp Hà Linh đến phòng vẽ tranh khuân đồ.
Hà Linh năm nay đang là sinh viên năm 4, hiện tại đang thực tập ở công ty nhà mình, vẽ tranh là sở thích mà nàng duy trì hơn mười năm làm họa sĩ nghiệp dư nên nàng rất yêu thích.
Đại học A phòng vẽ tranh hiẹn tại có lớp đang học, thỉnh thoảng nàng sẽ trở về ngồi tham gia một chút.
“Nè!! Đụng nhẹ thôi chứ.
Những thứ này đều là bảo bối đấy.”
Hà Linh hướng dẫn Tô Sóc cầm mẫu vẽ đặt bên trên tủ bát, sau đó vén tay áo lên tự thân chỉnh sửa.
Tô Sóc học ở trường hơn ba năm nhưng chưa bao giờ đến phòng vẽ tranh.
Nơi này trong tưởng tượng của hắn cũng giống như nơi đây cách biệt với thế giới bên ngoài, tràn ngập yên tĩnh an tường.
Tô Sóc đi dạo một vòng xung quanh phòng vẽ, trời đã ngã sang chiều và những tia nắng mềm mại xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh rọi vào bên trong phòng.
Tô Sóc đảo mắt đến bên cửa sổ có một bảng vẽ đã hoàn thành.
Bên trên giấy trắng phủ lên một mảng màu nhàn nhạt thật ấm áp khiến Tô Sóc nhìn một chút liền xuất thần.
Hà Linh chỉnh sửa xong đồ vật đi tới bên cạnh hắn, nói:
“Làm sao vậy chứ? Nhìn vật nhớ người à?”
Tô Sóc sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Hà Linh chỉ chỉ nơi hẻo lánh đặt cái bảng vẽ, thong thả nói: “Núi băng nhỏ có đôi khi sẽ đến vẽ tranh.
Cậu ta thường xuyên ngồi vị trí kia.
Chị từng gặp cậu ấy qua mấy lần, vẽ không tệ chút nào.
Ngay từ đầu chị còn tưởng rằng cậu ta là dân chuyên ở trường mỹ thuật.”
Lúc trước không biết, hiện tại Tô Sóc thì hắn hiểu rõ Dư Đường so với mọi người ở đây vẽ tranh đẹp biết bao nhiêu, phảng phất mỗi khi đặt bút đều vẽ bằng cả tấm lòng của cậu, nghĩ đến đây khiến miệng Tô Sóc vừa chua lại đau.
Hà Linh tiếp tục nói: “Có lần phòng vẽ tranh bắt cậu ta đi dự thi, còn được một tạp chí bên mảng mỹ thuật đăng bài.
Về sau bên bộ phận tạp chí đó có cử người đến trường học ý muốn hẹn cậu cho xem thêm các bản thảo khác, cong muốn cùng cậu ta hợp tác lâu dài…”
Sau khi nghe được nửa câu, Tô Sóc sững sờ không đến nửa giây, liền vội vàng hỏi: “Là tạp chí nào vậy?”
Hà Linh suy tư một lát, trả lời: “Chị không nhớ rõ, Dư Đường lúc ấy hình như không có nhận.
Cậu ta lại không thiếu tiền với lại vẽ tranh cũng là yêu thích, không có nhận lời mời kia.”
Lời tuy nói như vậy nhưng Tô Sóc nghĩ là vẫn còn chút manh mối tìm người, còn xin Hà Linh suy nghĩ thật kỹ.
Hà Linh không lay chuyển được hắn, lấy điện thoại ra, nói:
“Được rồi.
Chị sẽ giúp mày hỏi một chút.
Hình như lúc ấy cũng có vài bạn học ở đây biết chuyện này.”
Mặt trời lên rồi mặt trời lặn, lại một ngày một đêm trôi qua.
Ngày hôm nay Dư Đường dậy hơi muộn chút, hôm qua vì phải hoàn thành gấp bản thảo nên ngồi vào bàn vẽ liên tục suốt mấy giờ nên lúc xong việc liền cảm thấy bụng ẩn ẩn đau nhức.
Ngủ một giấc tỉnh dậy liền thấy xương sống ở thắt lưng so hôm qua hình như nghiêm trọng hơn mấy phần.
Dư Đường ngồi ở đầu giường cầm lấy ly nước uống thuốc, cảm thấy dễ chịu hơn một chút mới chậm rãi đứng lên đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cậu hiện tại ở đang sống ở ngoại ô còn căn phòng nhỏ này là được chủ nhà cho thuê mà đổi lại điều kiện không hề tốt.
Ưu điểm duy nhất chính là không cần thẻ căn cước và tên thật để đăng ký, mọi người chung quanh không ai biết cậu là ai, cũng không ai quan tâm mình vì sao lại đến chỗ này.
Hôm nay phải đi ra ngoài để vào thành phố, lại hải trải một tuyến đường xá xa xôi mới đến nơi.
Dư Đường không dám uống quá nhiều nước, chỉ mang theo bản phê duyệt hôm qua đã hoàn thành mà đi ra ngoài.
Kể từ khi biết bản thân mang thai thì cậu đều ở bên ngoài tự mình phiêu bạt, chỉ là sinh hoạt chi tiêu rất khó khăn chứ nói chi là thời gian mang thai cần phải chi tiền mua thuốc đắt đỏ để bảo vệ sức khoẻ thai nhi.
Đã hơn bốn tháng rồi kể từ ngày trốn tránh Tô Sóc cơ hồ khiến cho sức khỏe của cậu hao tổn không ít.
Đây chính là nguyên nhân mà cậu không thể không kiếm một công việc mới để tăng thêm thu nhập.
May mắn là cậu nhớ kỹ phương thức liên lạc với bên tòa tạp chia kia.
Bình thường Dư Đường đã quen thuộc với việc vẽ tay, đa số cùng biên tập trao đổi qua điện thoại công cộng để liên lạc.
Ngẫu nhiên đi một chuyến đến để phê duyệt bản thảo cũng là không phải rất khó khăn.
Thời gian mang thai đã tiến vào tháng sáu nên thân thể Dư Đường càng phát ra cồng kềnh.
Bên nhà xuất bản cũng biết cậu hành động bất tiện nên lúc đầu có nói hôm nay biên tập viên sẽ tới lấy bản thảo.
Vậy mà chiều hôm qua lúc liên lạc qua điện thoại, biên tập bảo ngày mai tạm thời được bận chuyện khác nên xin nhờ một vị biên tập khác tới lấy đồ.
Dư Đường không hi vọng quá nhiều người biết hành tung của cậu, lúc này liền nói để tự mình đưa đi.
Thật ra là cậu còn có nguyên nhân khác, Dư Đường có kế hoạch đi ra ngoài nên việc đưa bản phê duyệt chỉ là tiện đường mà thôi.
Hắn ở nửa đường xuống xe, dọc theo lối đi bộ rẽ trái lại rẽ phải.
Đi vào một bệnh viên không quy lớn liền biến mất không thấy bóng dáng.
Sau một tiếng rưỡi thì thấy Dư Đường một mình lẻ loi từ bệnh viện đi ra, trên tay còn cầm một túi hồ sơ.
Đi một đường đến thẳng địa chỉ nơi tòa soạn, Dư Đường khóe miệng đều ngậm lấy mím môi nở một nụ cười yếu ớt.
Tiếp đón cậu chính là vị chủ biên tập họ Phó đã từng đến trường học tìm cậu hẹn gặp mong muốn hợp tác.
Hôm nay tâm tình không tệ gặp Dư Đường, hỏi xã giao:
” Cậu đang có chuyện gì vui vẻ sao? Có thể nói ra để ta chúc mừng không?”
Dư Đường ngại ngùng lắc đầu, vô ý thức xiết chặt túi hồ sơ trong tay.
Giao xong bản thảo thì Dư Đường muốn đi về, chủ biên Phó liền mở miệng muốn giữ cậu ở lại.
Nói tới nói lui một hồi liền ngỏ ý nói là gần đây có nhà mới mở nhà hàng món ăn truyền thống rất phong phú nên muốn mời Dư Đường đi ăn cơm trưa chung.
Còn kiếm đề tài nói một hồi nói tuần này bên biên tập có nhập về các tập san mới hay và phong phú mong cậu xem hết cho ý kiến thì đi cũng không muộn.
Dư Đường kiên trì muốn rời khỏi, chủ biên Phó không có cách nào giữ người nữa.
Bèn ân cần mà đem cậu đưa đến cổng, trong lúc đó không ngừng nhìn đồng hồ giống đang chờ người nào đó, ngoài miệng còn nói vài câu như: “Trời quá nóng.“, “Thời tiếc dạo này sao ấy, giữa trưa rất gắt.
” Toàn kiếm lý do để kéo dài thời gian ý đồ để Dư Đường lưu lại.
Dư Đường nhạy cảm phát giác được chút kỳ lạ, trông thấy xe tới liền vội vàng cùng chủ biên Phó nói lời tạm biệt cũng không quay đầu lại dứt khoát bước lên xe buýt.
Trở lại chỗ ở Dư Đường nhanh chóng khóa trái cửa, ăn cơm trưa cũng không có xảy ra chuyện gì khiến cậu an tâm hơn chút.
Dư Đường thu thập xong bát đũa, rửa tay sạch sẽ rồi đem túi hồ sơ đc mang về mở ra, từ bên trong rút ra một sấp giấy báo cáo.
Đúng vào lúc này cửa bị gõ vang.
Trái tim của Dư Đường lập tức chạy đến cổ họng, cắn răng không dám lên tiếng.
Bên ngoài lại gõ mấy lần, tiếp lấy truyền tới một giọng nói trung niên của nữ nhân: “Có người ở nhà không? Tôi đến thu tiền điện!”
Dư Đường lại nhẹ nhàng thở ra, giễu cợt ản thân nghĩ quá nhiều, sau đó lên tiếng trả lời:
“Tới liền.”
Cậu đi đến bên giường lật dưới cái gối lấy tiền để trả phí điện sau đó lại đi ra mở cửa.
Bà chủ nhà thích nhất kiểu người như cậu, khách trọ biết đến cuối tháng thì chỉ cần nói liền đưa tiền đóng.
Khiến bà chủ vui vẻ cười toe toét, miệng kéo đến tận tai còn ân cần hỏi hắn buổi sáng đi đâu nữa.
“Cháu đến bệnh viện.” Dư Đường trả lời.
Bà chủ nhà cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Ai~ Ta thế nào cũng cảm giác bụng của cậu không thay đổi gì lớn vậy? So với hai tháng trước không sai biệt lắm, có phải là không chú ý việc ăn cơm à?”
Dư Đường giải thích nói: “Tại vì bụng trễ xuống không căn tròn như mọi người lúc mang thai ạ.
Hôm nay bác sĩ nói Bảo Bảo đã lớn, lớn rất nhiều.”
Dư Đường ít khi cùng người nói chuyện quá lâu, bà chủ nhà cũng đã sinh qua ba đứa con đều là Omega nên nhịn không được cùng Dư Đường nhiều trò chuyện vài câu.
Nhân tiện truyền thụ kinh nghiệm sinh nở, đủ thứ chuyện sau khi sinh xong về nhà.
Cuối cùng nói rằng trong nhà làm canh đậu xanh, đợi nàng ninh thêm một chút thì đưa tới cho cậu.
Dư Đường nói không cần mà bà chủ nhà nhiệt tình như lửa, ném một câu liền vội chạy về nhà nói vọng lại: “Chờ ta một lát.”
Dư Đường không có khác nên giữ cửa mở ra hơi khép hờ rồi trở về trong phòng nhìn trên bàn nhìn kết quả siêu âm.
Cậu xem kết quả quá nhập thần đến mức có người tiến đến đều không phát hiện.
Lúc Tô Sóc đi vào toàn soạn thì nghe chủ biên Phó báo lại sự việc khi nãy, tới nơi thì nghe nói người đó vừa mới ngồi xe buýt đi.
Sân ga có bảng tin tức điện tử liền biết được bảng số xe buýt vừa rời đi, Tô Sóc liền thuận theo lộ tuyến đuổi theo.
Rốt cuộc tại trạm cuối cùng nhìn thấy Dư Đường xuống xe.
Nhịp tim Tô Sóc đập rất nhanh đến nỗi chính mình cũng không biết là đang khẩn trương cái gì, một đường cẩn thận từng li từng tí theo đuôi.
Xa xa nhìn Dư Đường vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng xoa xoa eo, sau đó đưa mắt nhìn cậu vào cửa.
Đứng cạnh góc tường do dự hồi lâu, nghe xong Dư Đường cùng bà chủ nhà đối thoại lấy hết sức bình tĩnh lại hô hấp.
Cuối cùng đi tới đẩy cửa ra, mọi chuyện trước mắt đã không còn quan trọng.
Ngắn phòng cho thuê so với điều kiện trên của nhà núi càng kém hơn.
Giường, tủ quần áo, cái bàn đều nhét chung một chỗ, cái gọi là phòng bếp cách phòng vệ sinh cũng chỉ là đơn giản dùng rèm ngăn cách.
Diện tích tuy nhỏ nhưng được sắp xếp rất gọn gàng đã nói rõ ở tại nơi này có người rất yêu sự sạch sẽ.
Cho dù đã gặp người muốn gặp bấy lâu nay nhưng trong lòng Tô Sóc vẫn là một trận gấp gáp không biết đã loạn đến toan hoang.
Cảm giác khó chịu muốn nói nhưng lời vừa lên tới cổ họng lại nghẹn một cục không nói ra được.
Bởi vì phòng tương đối nhỏ nên vừa bước vào đã nhìn thấy Dư Đường đang đưa lưng về phía cửa.
Từ phía sau lưng nhìn cơ thể của cậu so với hai tháng trước không có thay đổi gì lớn, nhìn kỹ thậm chí càng gầy chút.
Cậu cúi đầu liền thấy cậu gầy đến nỗi trên gáy còn thấy xương.
Tô Sóc không khỏi cắn chặt răng, Omega nhỏ này ại sao lại tự biến bản thân thành bộ dáng này? Tại sao lại trốn đến chỗ này? Rõ ràng những đều này sẽ khiến cậu vất vả còn hắn thì lại đau lòng.
Hắn từng bước tới gần mà Dư Đường không hề hay biết, chuyên chú nhìn xem đồ trên tay.
Tô Sóc cao hơn Dư Đường không ít, cách chỗ cậu ngồi tầm một mét, đã nhìn thấy trên tay cậu lấy một trang giấy khiến hắn tò mò hướng phía trước nhìn Dư Đường sờ vào tờ giấy.
Sau khi nhìn rõ nội dung trong tay cậu khiến mắt Tô Sóc mở thật to sau đí đứng đơ tại chỗ.
Lúc này đi mà quay lại bà chủ nhà đẩy cửa tiến đến nói: “Vừa mới ra nồi, nếu không ngại nóng thì tranh thủ…”
Tiếng nói im bặt dừng lại giữa chừng, Dư Đường quay người đối đầu thấy Tô Sóc cách không xa mình nửa mét.
Hết hông mà lui về phía sau có chút chới với muốn té, Tô Sóc nhanh tay lẹ mắt chạy đến ôm lấy eo, cậu mới đứng vững lại.
Bà chủ nhà rất có mắt nhìn liền buông đồ trong tay xuống trên bán nhanh chóng tạm biệt hai người.
Trong phòng hai người duy trì im lặng, không ai lên tiếng cũng ai không nói chuyện.
Bình thường Tô Sóc thường nói chuyện không đứng đắn chọc ghẹo cậu nhưng hôm nay lại im như thóc.
Dư Đường buông xuống tầm mắt, hai tay chắp sau lưng, nắm lấy kết quả siêu âm chặt đến nỗi lòng bàn tay đều trắng bệch.
Tô Sóc chậm rãi buông tay ra: “Cậu có sao không?”
Dư Đường lui về sau một bước, chậm rãi nói: “Không có chuyện gì.”
Tô Sóc suy nghĩ một vòng, cũng không tìm được chủ đề thích hợp gấp đến độ muốn nắm tóc gãi, nhớ ra gì đó liền chỉ chỉ phía sau Dư Đường: “Đó là cái gì?”
Dư Đường cắn môi trả lời: “Không có gì.”
“Để anh xem một chút.” Tô Sóc đưa tay muốn cầm.
Dư Đường lại sau này lui che dấu nói: “Sẽ không vừa mắt anh.” Dừng một chút nói tiếp: “Anh đi đi.”
Gặp mặt không đến ba phút liền bị đuổi đi, Tô Sóc lại không có chút nào để bụng giận giống mọi ngày.
Trước đó, hơn hai tháng khổ tìm kiếm không có kết quả.
Mỗi lần hắn nghĩ đến chuyện này liền ở trong lòng hung hăng nghĩ, đợi khi tìm được liền muốn tét vào cái cái mông của Omega nhỏ này cho hả giận.
Bây giờ thật tìm được, những chuyện thất vọng cùng gian khổ nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn chỉ có vui mừng mà thậm chí có chút cao hứng, còn muốn chọc cho Omega nhỏ này vui vẻ, để cậu cười một cái cho mình nhìn là được, xem như đền bù.
“Cho anh xem một chút thôi, đừng như vậy như mà.”
Tô Sóc bắt đầu giở trò chơi xấu cùng Dư Đường ở trong phòng nhỏ hẹp chơi trò mèo vờn chuột, mượn cánh tay với đôi chân dài dáng dấp cao hơn cậu.
Thừa dịp Dư Đường trốn đến trong phòng vệ sinh mà rèm còn chưa kịp kéo lên nhanh chóng đoạt lấy đồ trong tay cậu.
Tô Sóc đem kết quả siêu âm giơ lên cao, vừa vặn đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ liền nhìn rõ ben trong bức ảnh là hình ảnh co ro của tiểu gia hỏa đã rõ hình dạng, mỗi một ngón tay đều có thể thấy rõ ràng.
Trong đó một bàn tay nhỏ đang nắm thành quyền dụi mắt, bộ dáng đang ngủ thật đáng yêu.
Dư Đường đứng tại chỗ với lên người Tô Sóc nhảy hai lần đều không có với tới.
Thái độ luôn luôn bình tĩnh của cậu nay có vẻ hơi vội vàng xao động, câu lấy cánh tay đang giơ ra của Tô Sóc, run giọng hô: “Còn không trả cho em.”
Tô Sóc hít sâu một hơi, nói không rõ tâm tình của mình bây giờ.
Lúc trước có biết Dư Đường mang thai đều không có nhìn thấy kết quả siêu âm hình dạng thai nhi, lần này đối với hắn vừa nhìn thấy đã đả kích lớn, chấn động đến đầu hắn từng đợt choáng váng còn vang tiếng ong ong bên tai.
Chờ hắn nhìn đủ rồi mới đưa cho cậu, hốc mắt của Dư Đường kìm nén đến đỏ bừng, dáng vẻ tức giận vô cùng, đem kết quả siêu âm đến phía túi văn kiện nhét bên trong, tay không tự giác run run.
Tô Sóc đổ thừa là Dư Đường không muốn hắn nhìn đi, lại không biết làm như thế nào khiến cậu cao hứng, nhắm mắt nói: “Con của anh mà.
Anh không thể nhìn được sao?”
Dư Đường bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, Tô Sóc bị đôi mắt đen láy của cậu nhìn đến hốt hoảng, lại sợ mình nói sai nên lập tức sửa lời, nói: “Ý anh muốn nói là…”
Lời còn chưa dứt thì trông thấy Dư Đường nhẹ nhàng nháy mắt, hai giọt nước mắt to như hai hạt đậu không hề có điềm báo trước lặng lẽ rớt xuống trên má của Dư Đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...