Tớ Sẽ Lấy Cậu, Thật Đấy


Suốt đêm qua Anh Thư ko ngủ được. Nó chỉ nằm im trên giường và suy nghĩ…về tất cả mọi chuyện…liên quan đến Quang.
Những lời mà Kent đã nói với nó, phải chăng…
Nó lưu luyến gì ở chốn đầy rẫy những đau thương mất mát này sao ? Nó muốn đi thật xa, thật xa cơ mà. Đâu còn gì để nó còn luyến tiếc.
Nhưng quả thật là nó thấy mình khang khác, trái tim cứ đập dồn dập ko thôi khi nó nghĩ đến Quang, đến những lời quan tâm. những cử chỉ dịu dàng mà Quang giành cho nó.
Ko phải, ko thể, ko thể được !
Nó tự cốc vào đầu mình một cái thật đau để thôi ko nghĩ đến những điều vớ vẩn ấy nữa. Nó và Quang là bạn mà, hơn nữa lại là bạn thân, quan tâm giúp đỡ nhau trên mức bình thường cũng là điều dễ hiểu thôi.
Giờ đây, nó chỉ mong sao thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để nó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vươn tới cái ước mơ của chính nó, để mẹ trên thiên đường có thể mỉm cười mãn nguyện và tự hào về nó. Còn những chuyện khác, nó ko muốn nghĩ tới.
– Này ! – Kent hé cửa ló đầu vào phòng nó.
– Gì ?

– Sáng nay chị có bận gì ko ?
– Ừm…hình như ko. – Nó lơ đãng đáp lại.
– Đi với em một lúc nhé chị. – Kent đứng ôm cửa, giọng thằng nhỏ vờ như nài nỉ làm nó bỗng nhiên thấy buồn cười.
– Đi đâu ?
– Mua quà sinh nhật cho Uyên nà.hỳ hỳ...
- Ôi thằng em. Nó biết suy nghĩ chu đáo từ bao giờ thế nhỉ? Đáp lại Kent , Thư chỉ tủm tỉm cười rồi gật đầu.
** **
Khu mua sắm hôm nay đông khủng khiếp, nhìn đâu đâu cũng toàn người với người. Kent muốn mua cho Uyên cái gì đó vừa đẹp, vừa độc để Uyên lúc nào cũng phải nhớ tới thằng nhỏ khi nhìn thấy.
Mệt thật, có bao giờ nó phải lao tâm khổ tứ thế này khi đi chọn quà sinh nhật đâu. Nhưng khi nhìn thấy cái vẻ mặt háo hức của Kent nó lại chợt vui trong lòng mà quên hết những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Mệt nhưng vui.
Nó và Kent lượn tất thảy các dãy hàng bán đồ lưu niệm trên phố, ấy vậy mà thằng nhóc ko hề ưng cái nào mới sợ chứ. Con trai cũng có cần phải kỹ tính như thế ko ?
– Rốt cuộc là cậu muốn mua gì cho Uyên? _Thư cằn nhằn
– Cũng chả biết._kent nói.
– Trời ạ, vòng vèo hết nửa ngày trời mà chưa quyết định nên mua gì sao ? Chị thấy bao nhiêu cái đẹp mà.
– Mấy cái tầm thường đó thì chị nghĩ Uyên sẽ thích à?
- Cái thằng. Chị nó thích cái gì thì nó bảo là tầm thường, thử mà đổi lại là cái Uyên xem, có mà mua hết mấy cửa hàng rồi ấy chứ.
– Hay là mua gấu bông đi. – Thư tiếp tục “dụ”.
– Uyên nó là trẻ con à mà gấu, Uyên muốn “ôm” thì chỉ mình em là đủ rồi. hé hé..

- Aiz! Chị Nó bực mình lắm rồi đấy, có kẻ nào lại tự tin đến thế chưa nhỉ?
– Trang sức thì sao?
– Nhỡ đeo đẹp quá mấy thằng khác “nhòm” thì sao?
– Quần áo?
– Nhưng sợ Uyên ko ưng.
– Vật lưu niệm?
– Uyên ko thích đâu.
– VẬY LÀ CÁI GÌ? – chị nó bực tức hét lên, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi nhé.
– Ấy, đừng nóng, thực ra thì em đã nghĩ ra từ hôm qua rồi, mua gối ôm đi, để Uyên lúc nào cũng mơ về thằng nhóc đẹp trai sáng láng này. – Kent giả vờ vuốt mấy lọn tóc trên đỉnh đầu, mặt chếch 180 độ, ra vẻ như đang tự hào lắm.
– Cậu định trêu ngươi chị đấy à? Sao giờ mới nói.
– Hì hì, só ry nhá, há há…
- Grừ! Thằng chết tiệt!

** **
Nó lại tiếp tục cuốc bộ cùng thằng Kent xuống cuối phố. Lý do của Kent là ở đó mới "đẹp và độc". Dù cho hai chân có mỏi nhừ rã rời thì nó vẫn phải tiếp tục lết đi. Nó thấp hơn Kent hẳn một cái đầu, chân thằng nhỏ lại dài như vậy, nó phải gắng sức lắm mới ko để bị lạc thằng nhóc.
– Đây rồi! – Kent hí hửng chỉ vào shop Exo – cửa hàng lưu niệm được coi là lớn nhất ở phố Quỳnh Lưu này.
– Vào trong đi còn đứng đó làm gì ? – chị nó bực tức quát lên trong khi Kent vẫn cứ nhe răng cười hì hì.
Vào bên trong cửa hàng nó mới thực sự “choáng”. Đúng như Kent quảng cáo, đồ ở đây đúng là vừa đẹp vừa độc.
Chị bán hàng thấy Kent liền xồ ngay ra đon đả chào mời. Chậc! Giai đẹp mà.
Mặc kệ, nó vẫn cứ thoả sức lượn khắp, thích thú ngắm nhìn những đồ vật đẹp và lạ đó. Mắt nó bỗng khựng lại tại tủ bán vòng cổ. Bình thường, nó ko phải là đứa thích đeo vòng vèo gì, nhưng thực sự thì cái vòng này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của nó.
Chiếc vòng thoạt nhìn rất giản dị. Nhưng khi nhìn kỹ, nó có một sự khác biệt rất lớn. So với các loại còn lại, nó ko lấp lánh, cũng ko gây chú ý, nó chỉ đơn giản và ánh lên sắc “tinh khiết”.
Mặt của chiếc vòng nhìn như một đoá hoa lan nhỏ, mỗi cánh hoa đều có gắn một viên sapphire màu xanh dương nhạt, nhìn rất mềm mại và trong sáng nhưng cũng ko kém phần mãnh liệt. Ánh sáng từ chiếc vòng toát ra dù là nhỏ nhưng nó thật sự nổi bật....
(hết 5k ký tự rồi,các bợn đợj chap sau hé.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui