Buổi tối, nó đang ngồi học bài thì bất chợt có cơn mưa rào ngang qua.
Những kí ức hồi nhỏ của nó ùa về, tự nhiên lúc đó nó lại chạy xuống sân tắm mưa :
- Thằng này, trời đang mưa mà đi đâu đấy?
- Con ra ngoài tắm mưa.
- Ơ thằng này, vào nhà ngay.
Kệ lời mẹ nói, nó vẫn cứ chạy ra ngoài đón nhận những cơn mưa mát lạnh đó, từng giọt, từng giọt mưa đập vào mặt nó. Nó nhắm mắt và ngửa mặt lên trời, nó cảm thấy như được trở về lúc tuổi thơ, mỗi cơn mưa đều gắn với những kỉ niệm rất riêng của nó.
Được tầm 10' thì mưa tạnh, nó trở vào nhà trong bộ dạng ướt sũng như chuột lột.
- Đã bảo mà không nghe, giờ thì lên tầng thay quần áo rồi đi ngủ đi.
- Lâu lắm con mới tắm mưa mà mẹ, khoái lắm.
- Ngồi đấy mà khoái, mấy hôm nữa ốm rên hừ hừ thì đừng kêu mẹ đấy. Ngày mai mẹ xuống Hải Phòng công tác rồi.
- Thế bao giờ về hả mẹ?
- 1 tuần nữa mới về.
- Lâu thế? Thế thì con biết sống kiểu gì đây.
- Lớn rồi thì phải tự biết lo ình chứ, sống ỷ vào mẹ mãi sao mà được.
- Haizz. Lại mì tôm trường kì rồi.
Nó bò lên phòng, lấy bộ quần áo khô ra mặc rồi lên giường đi ngủ.
*******
Rengggggggggggggg
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên cạnh tai nó.
- Trời ạ.
Nó lười nhác đưa tay tắt chuông rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Ngủ được thêm một lúc nữa thì lại có điện thoại , đang ngủ ngon mà.
- Alo
- Sao còn chưa dậy mà đi học đi. Muộn học giờ.
- Anh thấy mệt quá.
- Làm sao lại mệt. Lại thức đêm hả?
- Không. Chắc tại hôm qua tắm mưa nên bị cảm rồi >"
- Ghét thế. Sức khỏe của mình còn không chịu giữ gìn. Thôi được rồi, mệt thì nghỉ ở nhà đi, tý nữa em đi học về thì em sang nhà anh.
- Moah. Nhanh lên nhé. =.=!
- Hứ. Giờ thì ngủ ngoan đi. Em học đây.
Nó nhắm mắt ngủ một mạch không biết trời đất là gì. Híc, chỉ tại tối qua tắm mưa, mà đang là mùa đông nữa mà tắm mưa thì thôi rồi =)) ( Đúng là không hiểu tại sao lúc đó lại nổi máu tắm mưa nữa)
Đang lê mê ngủ chợt nó thấy có thứ gì đó chạm vào trán mình, mát mát và dễ chịu lắm. Nó mở mắt ra, òa, trước mặt nó là Nhi :
- Nằm yên để em xem tình hình.
Tay Nhi như có phép lạ vậy, cứ sờ đến vùng nào là nó thấy thoải mái đến đấy :
- Dễ chịu quá. Aaaaa
- Lớn rồi còn tắm mưa, hư quá.
- Em thử một lần xem, thích lắm.
- Thôi đi, em mà ốm cùng anh thì ai sẽ chăm sóc anh đây. Nào, giờ thì cặp nhiệt độ xem sốt bao nhiêu nào.
Cái nhiệt kế lạnh ngắt vừa cho vào người nó, 5' sau đem ra thì nóng bừng. Nhi cầm lên nhìn vài giây rồi nói :
- Anh sốt 39 độ. Khiếp quá >"
- 39 độ cơ á. Thôi xong rồi.
- Chịu khó một tý, em đi nấu cháo rồi anh uống thuốc nhé.
- Cháo vợ nấu là ngon nhất. Moahh
- Thôi đi đừng nịnh em >"
Hơ hơ, hóa ra bị ốm cũng có cái hay, tự nhiên được Nhi chăm sóc như vậy thì còn gì bằng :X
Một lúc sau, Nhi đem lên một tô cháo trứng thịt băm bốc khói nghi ngút :
- Đây, cháo đây, ăn nhanh cho nóng nào.
- Anh mệt quá không tự ăn được. Bón anh nhé.
- Lười như hủi vậy >"
- Đi mà. Aaaa
- Đang ốm nên em chấp nhận đấy, lần sau không được làm nũng nữa nghe chưa.
- Rõ rồi ạ.
Từng thìa cháo được Nhi bón cho nó ăn, không phải là nó không tự ăn được mà nó thích làm nũng Nhi như vậy, che chở, bảo vệ Nhi nhiều rồi, bây giờ giả ốm yếu tý cũng không sao đâu nhỉ ^^!
- Ha. No quá. Giờ ăn thêm bát nữa thì tuyệt phải biết.
- Ốm mà ăn thế thì vẫn còn khỏe lắm. Hihi
- Ơ. Tự nhiên sao người anh lại mệt thế nhỉ? Ơ ơ..
Nó giả vờ nằm lăn ra giường.
- Thôi đi ạ. Em biết thừa rồi. Dậy uống thuốc luôn đi.
2 viên hạ sốt, 2 viên chống viêm được uống ngay lúc đó.
- Phù. Xong rồi.
- Bây giờ nằm ngủ đi, có gì thì gọi em ngay nhé. Giờ em phải về nấu cơm đây. Chăm sóc anh làm em muộn giờ nấu cơm mất rồi >"
Nhi xách cặp và quay ra cửa :
- Từ từ.
- Sao thế?
- Cảm ơn em nhé. Không có em thì chắc anh chết đói ở đây luôn @@!
- Ngốc. Em chăm sóc anh là phải mà . Thôi, đừng luyên thuyên nữa, ngủ đi nhé.
Híc, Nhi đi giờ căn nhà lại vắng tanh vắng ngắt. Buồn quá, lại mệt nữa nên nó lại nằm ngủ tiếp, mỗi tội là sáng ngủ nhiều quá nên trưa giờ khó ngủ. Trằn trọc mãi mà không ngủ được tiếp, thôi thì bật máy lên nghe tý nhạc cũng được.
Tối đó, 7h Nhi lại sang nhà nó :
- Thế nào, thấy người đỡ hơn tý nào chưa
- Đỡ hơn nhiều rồi.
- Xuống nhà ngồi đi, để em đi nấu cơm cho.
- Để anh nấu cùng em nhé.
- Thôi, anh đang mệt mà. Cứ ngồi đó chờ em cũng được.
Hơ. Cảm giác lúc này giống một gia đình thật, một cảm giác ấm cúng lạ thường bùng lên trong lòng nó.
Một lát sau, cơm canh đã đầy đủ :
- Nào, ăn cơm thôiiiiiiiiiii. Anh đói lắm rồi.
- Chỉ thế là nhanh thôi .
- A. Có cả khoai tây nữa này, cả cá nữa. Toàn món ngon, mỗi tội anh đang ốm ăn mấy cái này chắc không được =.=!
- Không sao, em có nấu cháo sẵn rồi này, anh ăn cháo cũng được.
- Hí hí. Vợ anh chu đáo nhất.
Nó ngồi vào bàn, múc ra một bát cháo và bắt đầu ăn.
Đang ăn ngon thì chợt phía ngoài cửa vang lên tiếng oang oang của thằng Tuấn :
- T ơi. Mày ở nhà không thế?
Nó chưa kịp trả lời thì thằng Tuấn xộc vào nhà :
- Ơ. 2 vợ chồng đang ăn cơm à.
Mẹ sư nó, trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà @@!
- Chào Nhi nhé. Hì.
Nó gọi thằng Tuấn ra một góc hỏi :
- Đậu má sao giờ này lại sang nhà tao?
- Hờ. Tại tao cãi nhau với obz , tức quá bỏ nhà đi chơi .
- Thế mày không về nhà à?
- Có. Nhưng mà tối nay tao ngủ ở đây nhé.
- Cái gì? Đùa tao chắc. Nhỡ mẹ mày gọi sang nhà tao thì sao?
- Thì mày cứ bảo là tao không ở đây, nhé.
- Tao thấy có lỗi vãi.
- Thôi nào, mày ở nhà tao rồi, giờ giúp tao tý có sao.
- Được rồi. Ngủ đây cũng được nhưng cấm nghịch phòng tao đấy, phòng tao mà làm sao tao đấm chết mày luôn.
- Xời, khỏi phải nói. Thôi 2 vợ chồng ăn ngon miệng nhé, mình lên tầng trước đây.
Thằng Tuấn bò lên tầng, vừa đi vừa huýt sáo.
- Khỉ . Nó cãi nhau với bố mẹ rồi mò sang đây ở nhờ =.=!
- Cũng giống anh lắm. Không phải lúc trước anh cũng sang nhà Tuấn à.
- Ờ thì...
- Thôi đi, con trai các anh gian lắm ý
- Này này, anh là hơi bị ngoan luôn nhé.
- Xí. Ngoan theo kiểu của anh thì có mà phát sợ luôn =.=!
- Vợ yêu lại chê anh à.
- Không. Em góp ý thôi mà.
- Ứ ăn nữa, giận luôn.
- Thôi mà, cố ăn cho hết đi, rồi tý nữa em gọt quả cho ăn.
- Thật nhé.
- Thật. Em hứa.
Nó như một đứa trẻ con vậy, được dụ dỗ cho ăn là nghe theo liền à @@!
- Ngoàm.
Nó đưa một miếng táo lên mồm và cắn một miếng , chưa kịp nhai và nuốt thì thằng Tuấn lại gọi nó :
- T ơi , lên đây tao bảo cái.
Đậu xanh rau má, cái thằng này rách việc thật :
- Làm sao?
- Hề hề.
- Đm nói ra đi chứ cười cười như con khỉ vậy.
- Tao định đi tắm nhưng lại quên không mang quần áo, mặc tạm vài cái của mày nhé.
- Cái gì?
- À. Cả sịp nữa nhé.
Nó thò tay lấy bộ quần áo với cái sịp treo trên móc xuống :
- Sịp mày hôi bỏ mẹ đi, giờ thấy sịp tao sạch lại thích mặc à.
- Bố mày mặc một hôm thôi, gớm.
- Lúc về nhớ tha mấy cái của nợ của mày về đấy, đừng có mà vứt ở nhà tao.
- Rồi rồi, nói nhiều quá. Thôi tao đi tắm đây.
- Tiên sư mày.
Nó mò xuống nhà ăn nốt chỗ quả lúc nãy rồi phụ Nhi dọn dẹp đống bát đĩa :
- Để anh rửa bát cùng cho.
- Em làm cũng được mà.
- Không cãi. Anh đỡ mệt hơn rồi. Mà này, em thấy mình giống một gia đình không?
- Là như nào?
- Nhìn em giống một người vợ đảm đang lắm. Anh lấy được em về thì sướng cả đời ^^!
- Thôi đi, anh sướng còn em thì khổ cả đời ý.
- Moahh. Anh đùa thôi chứ ai lại để vợ mình khổ bao giờ.
- Dẻo mồm ghê. Anh cứ nói thế làm sao mà em bỏ anh đi được chứ.
- Bỏ mà được hả, em mà bỏ anh đi thì anh bắt em lại luôn, theo anh cả đời ý .
- Aaa. Anh T hấp này.
Rửa bát xong thì Nhi phải về nhà vì mẹ gọi.
- Em phải về nhà đây. Nhớ phải uống thuốc đúng giờ nghe chưa.
- Biết rồi =.=! Hay em ngủ lại đây với anh nhé.
- Ơ. Làm sao mà được, kì chết >"
Nhi về rồi, nó khóa cửa nhà rồi mò lên phòng xem thằng Tuấn đang làm gì.
Tiên sư nó, hóa ra nó đang đi du học mọi người ạ:
- Đm, tưởng làm gì hóa ra lại đi du học rồi.
- Ơ. Mày lên lúc nào thế?
- Bố lên được một lúc rồi, đứng ngoài cửa xem mày làm gì thôi.
- Tao vừa kiếm được mấy tài liệu ngon lắm.
- Thôi đi, tao không ham.
- Thằng này lạ nhỉ, hôm nay lại chê tài liệu anh kiếm à.
- Mệt. Chả có hứng nữa.
- Thôi,không tính tiền với mày nữa, mệt thì ngủ đi, tao du học tiếp đây.
Bố khỉ thằng bạn, thôi thì mặc kệ nó. Giờ buồn ngủ quá, chợp mắt cái rồi tính sau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...