Lên lớp 12, tính cách của nó cũng dần thay đổi, không còn nhút nhát như năm lớp 10 nữa. Giờ đây đi cùng Nhi, nó hoàn toàn có thể chủ động nắm tay Nhi mà không còn rụt rè nữa. Nó thích nắm tay Nhi như vậy, lúc đó trông Nhi cực kì dễ thương và đáng yêu luôn
Mới vào đầu năm học, ngay thứ 7 đó là sinh nhật của thằng Tuấn, nó mời cả lớp đi , lại còn nói :
- Đứa nào có người yêu thì rủ đi cùng nữa nhé, càng đông càng vui.
Nói xong, thằng Tuấn quay ra nháy mắt với nó. Trời ạ, thằng này định ám chỉ mình đưa theo Nhi đây mà.
Tối thứ 7 đó, nó đưa Nhi đến quán Karaoke Blue. Híc, nhìn từ ngoài đã thấy sang trọng rồi, toàn xe hạng sang để ở đó. Lần đầu tiên nó được đến chỗ như vậy . Nếu không có thằng Tuấn chạy ra dẫn vào thì chắc là lạc ở đó luôn rồi, bao nhiêu phòng biết tìm đâu.
- Nào nào, vào đi, chờ bọn mày mãi.
Thằng Tuấn đẩy 2 đứa lên tầng 3, phòng số 9. Nó và Nhi ngại ngùng bước vào phòng, híc, toàn là đèn xanh đỏ nhấp nháy không à, tiếng thì lại to quá, nó không thích cảm giác này tý nào . Dù không thích thì nó cũng cố ở lại, đằng nào cũng là sinh nhật thằng bạn thân của nó mà. Nó và Nhi lẳng lặng chọn một góc ngồi tâm sự , bỗng thằng Tuấn đến , kéo nó ra ngoài và nói :
- Tý nữa bọn nó mời rượu mày thì cẩn thận đấy.
- Sao thế?
- Trong số đó có đứa theo đuổi Nhi nhưng không được ,thành ra nó ghét mày. Không khéo tí bị chuốc say thì khổ.
Trời ạ, nó từ bé đến giờ có biết uống rượu đâu.
- Mày uống hộ tao nhé.
- Làm sao được.
Nó về chỗ, ngồi thừ ra :
- Cậu sao thế? ( Nhi hỏi )
- À, hơi mệt tý ấy mà, tại tớ không quen cái không khí này.
- Tớ cũng thế, hay mình về đi.
- Nán thêm một chút nữa đi, mình vừa đến mà bỏ về thì hơi quá đáng.
- Ừ. Thế cũng được.
Đúng như thằng Tuấn nói, được một lúc thì thằng Hòa lớp D kéo sang mời rượu nó :
- A. T , lâu lắm không gặp nhỉ? Làm chén nào.
Nhìn cái chén rượu đầy mà nó thấy sợ quá, tuy nhiên nó cũng cố nhắm mắt uống cho qua. Cái vị rượu này ghê quá, khé hết cả cổ, nó vội cầm chai nước lọc tu một mạch cho đỡ cái vị rượu...
- Nhi cũng uống nhé. ( Thằng Hòa tiếp tục quay sang mời Nhi )
- Ơ. Tớ không biết uống rượu.
- Thôi mà, tớ mời thật lòng đấy.
- Nhưng tớ không biết thật mà.
- Thôi, để tao uống cho ( Nó nói )
- À, được, thế thì uống đi.
Thà để nó uống hết chứ nó không muốn Nhi phải uống một ly nào của thằng đó.
Hết ly này đến ly khác, thằng Hòa sao uống giỏi thế, mời mãi mà không thấy say, còn nó thì bắt đầu cảm thấy lâng lâng rồi
Nó cảm thấy mệt và đau đầu quá, lần đầu tiên nó uống nhiều rượu như vậy. Nó chạy xuống phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo ở đó, tiện thể giải quyết " nỗi buồn " luôn
Quay trở về phòng, thằng Hòa lại tiếp tục mời nó. " Rõ ràng là nó muốn chơi mình rồi đây mà ", nó nghĩ thầm trong đầu. Tự nhiên nó nổi máu lên, cầm ly rượu làm một hớp hết luôn. Giờ đây nó cảm thấy người nóng nóng , nó quyết ăn thua đủ với thằng Hòa tới cùng.
2 thằng mời nhau liên tục, xong 2 chai rượu vodka. Thằng Tuấn thấy nó uống nhiều thế cũng phát hoảng, vội vào can :
- Thôi, 2 đứa mày uống thế đủ rồi, về đi.
- Đừng uống nữa, tớ thấy cậu say lắm rồi ( Nhi nói )
- Không, tao vẫn uống được mà. ( Nó cố nói )
- Nhìn mày thế mà còn nói được nữa hả? Để tao đưa mày về. À, Nhi ơi, Nhi cầm xe thằng T rồi về cùng tớ luôn đi.
- Ừ. Tớ lấy xe ngay đây.
Lúc đó nó say lắm rồi, chả còn biết trời đất là gì. Lần đầu tiên nó say như này, từ bé nó không hề đụng đến một giọt rượu, nó là thằng con trai ngoan của bố mẹ nó mà. Tai nó ù ù, nó nhắm mắt lại, chỉ còn nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Tuấn và Nhi :
- Để Tuấn đưa nó về nhà Tuấn, sợ đưa về nhà nó lúc này thì có biến mất
- Đừng, đưa T về nhà Nhi đi. Nhà Nhi gần nhà T nên tiện hơn.
- Liệu có được không? Nhi là con gái mà.
- Được, cứ đưa về đi. Tớ khác biết lo .
Thằng Tuấn đỡ nó ngồi lên xe rồi phóng xe cùng Nhi về, nó thì nằm dựa vào lưng thằng Tuấn mà ngủ, nó đã quá mệt rồi.
Nhi và Tuấn phải khó khăn lắm mới đưa được nó vào nhà. Nó nằm dài trên ghế phòng khách nhà Nhi.
- Bố mẹ Nhi đâu rồi?
- À. Xuống Hải Phòng hết rồi à. Chiều mai mới quay lại.
- Thế thì tốt, thôi tớ về đây, cậu chăm sóc thằng T hộ tớ nhé. Rõ khổ, không biết uống còn đua đòi Mà suy cho cùng thì cũng vì cậu đấy.
- Sao thế? Sao lại vì tớ?
- Cái đó thì cậu hỏi T ấy. Tớ về đây.
Nó nằm mê man trên ghế, người nó giờ đây nồng nặc mùi rượu. Nó cảm nhận được sự ân cần chăm sóc của Nhi , Nhi lấy khăn ướt khẽ lau mặt cho nó, đi pha cho nó cốc trà để nó giải rượu.
- Nào, ngồi dậy tớ lau mặt cho nào. Tớ đã bảo đừng uống nữa mà cậu cứ cố chấp thế nhỉ?
Nó mệt mỏi ngồi dậy, đầu nó vẫn còn đau, giờ có lẽ nó chả nhận thức được gì nữa cả. Tự nhiên nó lại lảm nhảm :
- Nhi ơi. Anh yêu em.
Nó cầm lấy tay Nhi, trời ạ, lúc đó đúng là nó không kiểm soát nổi hành động của mình nữa >"<
~- Bỏ tay tớ ra đi. Đừng làm thế, xấu lắm.
- Anh yêu em, đúng là như vậy mà.
- Tớ biết cậu yêu tớ, tớ biết mà.
Nói xong câu đó thì nó cũng nằm ra ghế mà ngủ luôn, không biết trời đất là gì hết. Trong cơn mê, hình ảnh của Nhi hiện lên đâu đó trong tâm trí nó...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn còn mệt mỏi, nó tự dưng thấy nằm trên giường Nhi từ lúc nào không hay?
Nó vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt lại cho tỉnh táo người cái rồi xuống nhà.
- Hì. Đã dậy rồi hả ông tướng?
- Hà. Ngủ một giấc sảng khoái quá. Hehe.
- Cậu ý, toàn làm khổ tớ thôi. Nếu tối qua không có Tuấn sang phụ tớ đưa cậu lên tầng ngủ thì chắc là cậu cứ nằm chỏng gọng ở ghế mà ngủ mất.
- Lần đầu tiên tớ say như thế đấy.
- Cậu say là lại nói năng lung tung à.
- Thế hả? Tớ không nhớ gì cả?
- Không nhớ cũng tốt. Mà cậu đói chưa, để tớ đi mua đồ ăn sáng cho.
- Ok ok, thế thì còn gì bằng
Nhìn Nhi trong trang phục thường ngày thật hấp dẫn, trời mùa thu mà , mặc mát mẻ tý cũng không sao
Tự nhiên đầu nó lại nảy sinh ý đồ đồi bại . Nó vòng tay qua ôm lấy eo của Nhi ( ôm từ phía sau ấy )
- Thơm quá. ( Nó hít hà )
- Nào, bỏ tớ ra đi.
- Không bỏ.
Nó đẩy Nhi dựa vào tường, vâng, cái tình cảnh này chắc mọi người cũng tưởng tượng được rồi nhỉ . Nó nhìn chăm chăm vào mắt Nhi và nói độc một từ :
- Nhé.
- Không.
Nhi lắc đầu quầy quậy, trông đáng yêu vãi ra ý . Không để ý đến lời nói của Nhi, nó áp môi nó vào môi Nhi luôn, mặc kệ có ăn tát hay không.
5s 10s trôi qua. Ớ, không bị ăn tát hả , được, cứ thế tiến tới thôi
Hôn chừng 5' thì nó buông ra , Nhi ngượng ngùng nói :
- Tớ đã bảo không rồi mà.
- Thế mà vẫn để tớ hôn là sao?
- Tại...
- Haha. Không cãi được rồi kìa
- Ứ nói với cậu nữa, tớ đi mua đồ ăn sáng đây.
- Nhớ mua cho anh với nhé, Nhi ơiiiiiiiiiiiiii.
- Đồ đáng ghét. Lêu lêu.
Hờ hờ, cũng nhờ vụ tối qua mà giờ nó có thể thoải mái hôn Nhi , tình cảm càng ngày càng sâu đậm. Mà nó chợt nhớ đến nhà nó, híc, cả tối qua không về nhà chắc bố mẹ lo lắm , kệ, chờ ăn sáng đã rồi mọi thứ tính sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...