Tớ Phải Rời Xa Cậu Rồi!
Chiều nay dự định của Mặc Lan là tới bang xem tình hình một lát. Cứ nói là đại tỷ một bang nhưng thật sự cô chưa giúp gì nhiều.
Trụ sở chính của bang Hoàng Gia là một căn biệt thự nho nhỏ, tất nhiên một bang đứng nhất nhì trong thế giới ngầm không thẻ hoạt động ở nơi cỏn con như vậy. Phía đối diện với cánh cửa chính là một bức tường trống và đó cũng là chính cánh cửa ra vào bang.
"*Cạch*" Tiếng khởi dộng của mật thất vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cánh cửa.
Thứ mọi người nhìn thấy đầu tiên là thân hình một người con gái với áo sơ mi trắng và chân váy đen cho đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra một khuôn mặt trái xoan cùng bới kiểu tóc búi củ tỏi tiếp đó là là nụ cười rạng rỡ từ cô làm cho tất cả trở nên hoàn hảo.
Trước đây Mặc Lan chỉ xuất hiện trong hai trận đấu bây giờ tiện đến bang ra mắt mọi người
Những tỷ muội đã từng gặp Mặc Lan thì vui vẻ phấn kích, những người chưa biết thì thầm dò hỏi, tới khi biết rồi lại ồ lên.
Phương chạy đến chỗ Mặc Lan, tôn quý nói
"Đại tỷ, mau vào."
Mặc Lan cũng theo Phương vào bang, đứng ở vị trí trung tâm nói:"Chào mọi người từ giờ tôi sẽ đảm nhận chức vụ người dẫn dắt bang Hoàng Gian, mọi người cứ gọi tôi là Alen"
"Vâng, đại tỷ."
...
Theo lời căn dặn của Mặc Lan, Nhan Kỳ cầm theo tín vật đi xung quanh mấy công ty lớn nhỏ, bởi vì tránh mấy camera nên cũng phải giả dạng thành không ít nhân vật. Lao công có, shiper, nhân viên... Tóm lại trong một buổi chiều anh đã biến thành người đa năng
Nói vậy thật ra tiến độ của Nhan Kỳ không thể bằng được Mặc Lan vì vậy một buổi chiều chắc chắn không đủ thời gian tất nhiên điều này cũng nằm trong dự liệu của ai đó.
Tối đến, vốn dĩ Mặc Lan muốn trực tại bang luôn nhưng mà lại nhận được một tin nhắn với nội dung Mặc Trí hôm nay có về nhà. Thế nên đã hết cách rồi, để duy trì hình tượng con gái ngoan như cũ cô đành cụp đuôi về nhà inh hoạt như thường.
Bữa cơm gia đình tưởng như đầm ấm thực chất cũng không phải như vậy. Bàn cơm được sắp xép như bàn tiệc, ba người ngồi ăn người đầu bàn, người giữa bàn, người cuối bàn cách nhau rất xa xôi tâm trạng mỗi người ra sao cũng không khó đoán.
Mặc Lan nhai nốt miếng ăn đang định đặt đũa xuống lúc này Mặc Trí vừa đúng lúc lên tiếng:"Sáng mai ba đi công tác nước ngoài, nhanh cũng một tháng hai đứa ở nhà nhớ đùng gây chuyện gì đấy."
Mặc Hải thì cười khẩy:"Cứ đi đi cần gì thông báo, một năm ba không về nhà một lần con cũng không thấy lạ nói chi môt tháng cỏn con."
Bắt đầu rồi đấy! Mặc Lan ném ánh mắt đe dọa sang cho Mặc Hải.
"Cái thằng này ăn nói kiểu gì đấy?"
Mặc Hải như vậy đã quen rồi cũng chẳng thấy mình sai ở điểm nào chẳng qua chị của hắn đã nói như vậy nên đành im lặng.
Sáng hôm sau, Mặc Lan cũng không có ý định đi tiễn cha mà căn dặn Mặc Hải ở nhà tự lo cho bản thân rồi ôm Bạch Tam đến tổ chức.
Mọi chuyện cứ vậy diễn ra, trong thời gian chừ đợi Mặc Kỳ, Mặc Lan chẳng hề tới lớp mà chỉ ở tổ chức hàng ngày vuốt lông Bạch Tam, phê duyệt sổ sách, thỉnh thoảng chỉ dạy cho moi người trong bang một vài chiêu thức thoáng chốc một tuần trôi qua.
Tối hôm nay Phương cần bàn bạc một vài vấn đề nên vô phòng của Mặc Lan, đang rất hăng say thì bị đứt đoạn bởi một câu truyện.
Nhìn con cún đại tỷ ôm trong lòng Phương cảm thấy rất quen mắt đành lên tiếng:"Bạch Tam này..."
Mặc Lan cúi xuống nhìn:"Sao vậy? Có phải nó rất ngoan, rất đáng yêu không?"
Phương:"Đúng vậy! Nhưng mà sao em nhìn thấy quen mắt như vậy."
Mặc Lan:"Hả A Bạch là chị nhặt được không nhẽ em là chủ cũ của nó."
A Bạch nghe xong cặp mắt to tròn lóe lên trừng về phía nhị tỷ.
Phương ngay tức khắc nhận ra ngay" Con cún này, chính là trước đây đã từng thấy Kevin mang theo nó."
Mặc Lan thoáng cười "Ra là vậy thật trùng hợp."
Phương rạng rỡ nhìn Bạch Tam "Nếu đã về đây thì là người một nhà rồi hoan nghênh gia nhập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...