Mấy ngày nay, trên dưới tướng phủ tất cả đều biết trong nhà có đại sự, mà chuyện này có thể nói là mất hết mặt mũi của tướng phủ.
Trong hoa viên sau lương đình, huynh đệ Tô gia đang nghiêm túc bát quái.
Tô Nam: "Lâu Huyên này cũng quá to gan, không xem người hắn đắc tội là ai. Đó là Gia Gia, người không thể đắc tội nhất trong tướng phủ! Ta nghĩ Nhiễm Nhiễm là ác ma trong nhà nhưng so với Gia Gia, Nhiễm Nhiễm quả thực chính là thục nữ."
"Suỵt, nhỏ giọng chút." Lão tứ Tô Duyên ra hiệu không nên lên tiếng, "Tô Nam ngươi không muốn sống chăng, nếu để Gia Gia nghe thấy, về sau làm sao chúng ta sống được trong tướng phủ nữa. Ngươi bị nàng đánh chết không sao nhưng đừng liên lụy chúng ta, ta vừa mới thành thân, không muốn tuẫn táng theo ngươi sớm vậy."
Tô Nam liếc mắt xem thường, khinh bỉ tứ ca sợ chết.
Lão lục Tô Chinh đề nghị: "Các ngươi đừng nói sau lưng người ta, Gia Gia vừa bị Lâu Gia Bảo từ hôn, trong lòng chắc đang khổ sở. Chi bằng chúng ta tới thăm nàng, an ủi một chút."
Mọi người gật đầu. Vì thế một đám chậm rãi đi về phòng Lương Gia. Dọc đường, Tô Chinh còn không quên nhắc nhở các huynh đệ, gặp Lương Gia đừng nói năng lung tung, hành sự tùy thời, tóm lại không thể chọc giận vị đại tiểu thư này.
Đến cửa Phất Liễu Cư, chỉ thấy phòng mở toang, hệt như đang diễn kế không thành. Ai cũng biết tính tình Lương Gia, lúc này đến quấy rầy nàng thực không sáng suốt. Nói bọn họ tới an ủi Lương Gia, còn không bằng nói là đến xem náo nhiệt.
Đám huynh đệ Tô gia ngoại trừ lão ngũ Tô Hành cùng lão cửu Tô Dật, tất cả đều hiếu kỳ chết người. Ai cũng muốn thấy phản ứng xấu hổ của Lương Gia đại tiểu thư ngày thường vô cùng bá đạo. May mà Phất Liễu Cư vẫn nguyên vẹn, bọn họ thực lo Lương Gia cả đời ôm hận, nổi lửa thiêu rụi nơi này.
"Gia Gia, Gia Gia ngươi ở đâu?" Tô Nam hỏi thử một câu.
Không ai trả lời. Vừa đúng lúc này, một trận gió thổi qua, mọi người nhất thời thấy lạnh cả người, gan vừa nổi lên đã rũ xuống.
Tô Quýnh bé gan thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi, lỡ may Gia Gia cả đời ôm hận, cầm búa chém chúng ta lung tung, chúng ta nhất định phải chết."
Mọi người im lặng vứt cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Tô Quýnh ngoan ngoãn câm miệng.
Đợi trong phòng hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì. Mọi người đoán Lương Gia nuốt giận không trôi, chạy đến Lâu Gia Bảo đơn đả độc đấu với Lâu Huyên.
Đúng lúc này, giọng nói ôn nhu của Lương Gia từ trong truyền ra: "Ở đây, các ngươi vào đi."
Giọng nói thực bình thường nhưng chỉ vì rất bình thường nên ngược lại mọi người nhũn chân. Tô Nam đi đầu, những người khác bạo gan theo sau. Đến ngoài khuê phòng của Lương Gia, cửa cũng rộng mở, không thấy bóng dáng nàng đâu. Bên trong rối tinh rối mù, một chiếc giầy ở cửa, một chiếc khác chỏng chơ trên bàn. Ngoài ra, trên bàn còn có một quyển sách đang mở, một bộ quần áo không biết đã giặt hay chưa với một cái ly còn dư nước. Đối với gian phòng "rối loạn" này, huynh đệ Tô gia cũng không hề giật mình, có lẽ bọn họ đã sớm quen.
Xuyên qua bức rèm, chỉ thấy trên bình phong vắt ba bốn bộ quần áo, trong đó một quần lụa màu xanh thêu hoa khẳng định là bẩn vì hôm qua Lương Gia đã mặc. Bức tranh hoa mai trên bình phong là quà sinh nhật một năm trước Tô Kiên tặng nàng, cũng do chính tay Tô Kiên vẽ.
Tô nhị thiếu gia tài danh lan xa, ở kinh thành, tranh hắn tùy tay vẽ vời cũng có thể bán được hơn trăm lượng bạc. Xem mức độ tinh xảo của bức tranh hoa mai này, ít nhất cũng hơn một ngàn lượng. Nhưng điều khiến Tô Kiên tức giận là trên bức tranh mai hoa ngạo tuyết vốn rất hài hòa lại xuất hiện một con không biết là chó hay mèo. Hiển nhiên đây là bút tích của Lương Gia đại tiểu thư. Tô Kiên giận không nhẹ, mặt hết xanh rồi trắng. Những người khác cố nín cười, Tô Nam nhất thời không nhịn được, xì ra tiếng. Kết quả bị Tô Kiên hung hăng trừng mắt.
Khả năng hội họa của Lương Gia với tiểu muội Tô Nhiễm đang liều mạng học nghệ ở Thục Sơn có thể nói là ngang tài ngang sức. Về phần hình dung tài nghệ các nàng "cao siêu" thế nào, mọi người chỉ có thể ta thán. Đáng tiếc cho bức tranh mai hoa ngạo tuyết bị Lương Gia làm hỏng. Vốn dĩ có thể bán hơn một ngàn lượng, vì một con vật không đâu vào đâu, nay không đáng một đồng.
"Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Lương Gia từ sau bình phong đi ra, hơi hơi oán giận, "Mới sáng tinh mơ, ta còn tưởng mình nghe lầm."
Mới sáng tinh mơ? Huynh đệ Tô gia nghẹn họng nhìn trân trối, bên ngoài mặt trời đã lên cao nhưng trong mắt Lương Gia hiện tại cũng là "Mới sáng tinh mơ?"
Tô Nam kinh ngạc: "Ta nói, Gia Gia ngươi đừng nói, trước khi chúng ta đến ngươi đang ngủ?"
"Đúng, chính là đang ngủ." Lương Gia gật đầu, "Như thế nào, không thể sao?"
"Có thể, có thể, đương nhiên có thể!" Những người khác vội vàng gật đầu.
Lương Gia lười biếng ngáp một cái: "Nếu đã đến đây, các ngươi ngồi xuống đi, phòng ta hơi loạn."
Mọi người trong lòng cùng kêu gào "hơi loạn?" nhưng không ai dám nói ra.
Lương Gia luống cuống tay chân dọn dẹp, nàng tùy tay đẩy quần áo và sách trên bàn xuống, đến góc phòng lôi ra vài cái ghế, trong đó một cái kéo từ dưới giường ra. Mọi người lạnh lẽo.
"Các ngươi ngồi đi, ta vào pha trà."
"Không cần, không cần, chúng ta tiện đường đến thăm ngươi." Tô Chinh nói dối không chớp mắt.
Tô Nam phụ họa: "Đúng vậy, tâm tình Gia Gia không tốt, cứ nghỉ ngơi đi, không cần tiếp đãi chúng ta."
"Ai nói ta không tốt? Ta đây không phải đang tốt sao?" Lương Gia không rõ nên ngẫm nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, "A, ta đã biết, các ngươi vì chuyện Lâu Huyên từ hôn. Nhiều chuyện, việc của các ngươi sao! Tối hôm qua, mẫu thân và cậu cũng an ủi, ta thật sự không sao, thật sự!"
Mặc cho Lương Gia tỏ vẻ thật sự không sao lần nữa nhưng huynh đệ Tô gia vẫn một mực "tin ngươi ta chính là heo". Ai biết đều nói Lương Gia giống Tô Nhiễm, là kẻ sĩ diện chết người. Chuyện đả kích lớn vậy muốn tin nàng thật sự không sao, nàng sẽ không phải là Lương Gia. Hôm nay, nàng xác thực quá mức bình tĩnh, bình tĩnh quỷ dị.
Không ai dám cự tuyệt Lương Gia nhiệt tình "khoản đãi", ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn đại tiểu thư dâng trà cho bọn hắn. Cái khiến mọi người nghẹn ngào trân trối là Lương Gia tìm khắp nơi đều không thấy trà, nàng lục ngăn tủ, ngăn kéo nhiều lần, cuối cùng lại tìm thấy ở trên giường. Tròng mắt Tô Nam thiếu chút nữa lồi hẳn ra, hắn nghĩ chẳng lẽ trà của Lương Gia còn quý hơn vàng, đại tiểu thư nàng sợ bị đánh cắp nên buổi tối ôm trà đi ngủ?
Nhìn lại những người khác, cơ hồ đều đang đổ mồ hôi lạnh. Tô Quýnh thực không nhịn được xoa xoa trán, trong lòng kêu gào: Ông trời, cứu mạng!
"Tìm được rồi, tìm được rồi!" Lương Gia cao hứng kêu lên, "Đây chính là Phổ Nhị thượng đẳng mợ mang từ trong cung tặng ta, ngày thường ta đều luyến tiếc không dám uống."
Cái gọi là Phổ Nhị thượng đẳng nhảy ra từ trong mớ quần áo không biết có "thượng đẳng" như hình dung của nàng hay không nhưng có thể khẳng định ngày thường nàng tuyệt đối không uống Phổ Nhị thượng đẳng này.
Ghế còn chưa nóng, Tô Quýnh đứng lên nói: "Gia Gia, trà này trân quý như vậy, ngươi giữ cho mình đi. Ha ha, ngươi đã không sao, chúng ta cũng không quấy rầy."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đi trước." Tô Chinh cũng đứng lên.Không đợi Lương Gia giữ lại, người sau nối tiếp người trước một đoàn hùng dũng ra cửa. Bọn họ không cần uống "Phổ Nhị thượng đẳng" của Lương Gia, chết cũng không cần.
Lương Gia đứng tại chỗ, ngây người. Nàng nghĩ hôm nay các biểu ca rốt cuộc không ổn chỗ nào, sao không một ai bình thường. Đúng là nàng bị từ hôn, đúng là nàng đã mất mặt nhưng nàng không để ý. Ý trung nhân của nàng là ngũ biểu ca Tô Hành, không phải Du Long Công Tử hà bá gì đó. Trước kia, nàng luôn ồn ào trước mặt Tô Nhiễm nào là vị hôn phu của mình anh tuấn bao nhiêu thuần túy chỉ để chọc giận Tô Nhiễm, không có ý khác. Dù Lâu Huyên không từ hôn, nàng cũng sẽ nghĩ cách đào hôn. Thành thật vâng lời người lớn thành thân, căn bản không phải là tính Lương Gia.
Lương Gia nghĩ đám biểu ca này chắc tới chê cười, bằng không sao bọn họ chưa uống trà đã đi, hơn nữa đi thật nhanh. Nàng càng nghĩ càng phẫn hận, đúng vậy, bọn họ chắc chắn tới chê cười nàng.
"Hay lắm, ta bị vũ nhục nhiều như vậy, các ngươi không đồng tình thì thôi, còn chê cười ta, tức chết ta !" Lương Gia nổi trận lôi đình.
Nàng cầm roi để đầu giường, thi triển khinh công đuổi theo.
"Các ngươi đứng lại cho ta!"
Mới vừa đi đến hậu viên, huynh đệ Tô gia kinh ngạc nghe tiếng Lương Gia truyền tới. Ngẩng đầu liền thấy Lương Gia giơ roi đứng cách đó không xa, mắt trợn tròn.
"Nói, các ngươi cố ý đến chê cười ta phải không!" Lương Gia nổi giận đùng đùng hỏi.
Tô Nam nói xạo: "Nào có, chúng ta thật quan tâm ngươi, ngươi..."
"Gạt người!" Lương Gia dậm chân, bay "vèo" đến trước mặt bọn họ, "Các ngươi cố ý, ta biết! Ta dễ khinh lắm sao, đã bị người ta từ hôn, các ngươi không giúp ta rửa hận còn chê cười ta. Giờ ta giả ngốc không nổi nữa... Các ngươi khinh người..."
Lương Gia vừa nói vừa thật sự khóc, càng khóc càng lớn tiếng, càng khóc càng thương tâm. Mọi người đã quen với bộ dáng ngang ngược của nàng nhưng khóc công khai thế này vẫn là lần đầu.
"Gia Gia, ngươi đừng khóc, là chúng ta không tốt, chúng ta xin lỗi ngươi, được không." Tô Chinh là người đầu tiên thỏa hiệp, thứ hắn chịu không nổi nhất là nước mắt nữ nhi.
Những người khác cũng vội vàng nói thêm vào nhưng vô dụng, Lương Gia ném roi, ngồi xổm trên đất vùi đầu nức nở, thân mình run lên từng đợt. Như thế rất tốt, cho mọi người sợ hãi. Sớm biết như vậy còn không bằng để nàng đánh một chút xả giận, lão thái thái rất thương Lương Gia, nếu nàng biết bọn họ chọc Lương Gia khóc, bọn họ sẽ không được yên thân.
Trong mắt huynh đệ Tô gia, Lương Gia là thiên kim tiểu thư không cần để ý tới ai, bá đạo mãnh liệt, yếu ớt, nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ. Nhưng Lương Gia thực kiên cường, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nàng rơi nước mắt. Nếu nói việc Lâu Huyên từ hôn là một vết thương trong lòng Lương Gia, vậy hành vi chế giễu hôm nay của bọn họ chắc chắn là xát muối vào vết thương. Trước đó Lương Gia còn ra vẻ kiên cường, giờ phút này đã rớt mặt nạ, tiểu nha đầu thực bị tổn thương.
Tô Nam bạo gan đi qua, vỗ vai Lương Gia: "Gia Gia, ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan. Nếu không ta để ngươi đánh một chút cho hết giận?"
"Ha ha, lừa các ngươi !" Lương Gia đột nhiên nhảy lên, dọa Tô Nam nhảy dựng.
"Ngươi không khóc?" Tô Chinh trừng mắt.
Lương Gia hướng hắn làm mặt quỷ: "Ngươi mới khóc, lừa các ngươi! Xem các ngươi còn dám khi dễ hay không, hừ!"
Khuôn mặt đầy nước mắt của nàng thật nghịch ngợm. Mọi người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không đoán ra nổi. Chuyện nàng vừa giận đến phát khóc, bất quá cũng trong nháy mắt.
Tô Hành ngang qua hoa viên, đúng lúc chứng kiến một màn này. Hắn nghi hoặc hỏi: "Các ngươi ở đây làm gì?"
Lương Gia nhất thời cứng đờ, nàng xoay người liếc nhìn Tô Hành, bù lu bù loa: "Ngũ biểu ca... Ta ta ta... Không có gì, chúng ta giỡn thôi."
"Đúng vậy ngũ ca, chúng ta giỡn thôi." Tô Nam vội vàng phụ họa.
Tô Hành nhìn Lương Gia chằm chằm, biểu tình thản nhiên, tựa hồ không tin nàng thật đang giỡn với bọn họ. Lương Gia bị hắn nhìn có chút chột dạ, không tự giác lui về sau mấy bước.
"Ngũ ca, các ngươi cứ trò chuyện, ta đi trước." Tô Nam nhanh bỏ chạy.
Tô Chinh đi theo: "Đợi ta với, đợi ta với..."
Những người khác cũng chạy mất. May mắn Tô Hành xuất hiện đúng lúc giải vây cho bọn hắn, đương nhiên bọn hắn phải tìm cơ hội thoát thân.
Chỉ còn lại Tô Hành cùng Lương Gia hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tô Hành mở miệng: "Gia Gia ngươi..."
"Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, gặp biểu ca sau." Lương Gia ném một câu rồi chạy mất.
Ta chết mất, ta chết mất! Lương Gia vừa chạy vừa bụm mặt, cư nhiên để Tô Hành bắt gặp bộ dạng chật vật này, nàng đây là bị chọc tức nha. Bị từ hôn không tính, bị chê cười không tính, hiện tại lại bị người mình thích thấy nàng ngu ngốc vừa khóc vừa cười... Quên đi, nàng nên ra ngoài tị nạn tránh nơi đầu sóng ngọn gió này, nàng giả ngốc không nổi nữa.
Trở lại phòng, Lương Gia lục tung một trận, thu thập hai bộ quần áo cùng mấy tấm ngân phiếu. Căn phòng vốn dĩ đã hỗn độn, qua hai lần "tàn phá" (lần đầu tiên là lúc kiếm trà), như vừa có trộm, thực không làm thất vọng danh hiệu "Loạn Thất Giai Nhân" của nàng.
Nha hoàn thân cận của nàng là Băng Dương vừa vào đến cửa thấy thế, vội hỏi: "Tiểu thư, ngươi đã rời giường, đang muốn làm gì đi đâu?" (Có thể thấy Lương Gia bình thường ngủ nướng bao nhiêu, chậc chậc).
"Không có gì, ta ra ngoài vài ngày, coi như ta cho ngươi nghỉ." Lương Gia nói xong liền xuất môn.
Nàng vội vàng chạy ra cổng chính Tô phủ, vừa lúc thấy mẫu thân và mợ từ trên xe ngựa bước xuống, hẳn mới đi đâu về.
Mẫu thân thấy nàng xách hành lý, khó hiểu nói: "Gia nhi, ngươi muốn làm gì?"
"A, ta đi thăm người thân." Lương Gia thuận miệng bịa chuyện.
"Thăm người thân? Nhà ta trừ Tô gia, còn có thân thích sao? Ngươi đi thăm ai?"
Lương Gia mất kiên nhẫn: "Ai nha, nói người cũng không hiểu, ta đi đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...