Bị Lâu Huyên quấy rối như vậy, ta làm sao còn tâm tình mà ngủ, nhắm mắt lại trong đầu toàn là gương mặt hắn lúc trêu đùa ta, hận không thể đấm một cú vào mặt, nhưng xua thế nào cũng không đi. Đấu tranh trong chốc lát, rốt cục ta đầu hàng, đứng lên mặc quần áo ra ngoài hít thở.
Nhiều ngày buồn chán nằm trong phòng, khắp người ta đã mọc rêu.
Đến hậu viên, chỉ thấy mọi người hoang mang rối loạn, hình như đã xảy ra chuyện động trời gì đó. Một nha hoàn bưng hoa quả ngã về trước, không ngờ đụng phải ta, một đống hoa quả lăn lông lốc.
"Thập thập thập... Thập..."
Ta thấy nàng nửa ngày "Thập" mãi không nói được, nàng không phiền nhưng ta thấy mệt mỏi.
"Có chuyện gì?"
Nàng lấy hơi, hé miệng lắp bắp: "Không không không... Không thể..."
"Thật?"
Nàng gật đầu.
"Chuyện có thật? Thổ phỉ tới cửa đánh cướp?"
Nàng lắc đầu.
"Tướng phủ cháy?"
Nàng lắc đầu.
"Thần tiên hạ phàm?"
Nàng vẫn lắc đầu.
Ta hỏi hết những chuyện có khả năng xảy ra "Thật", thậm chí ngay cả chuyện "Lâu Huyên và Tần Lãng dắt tay nhau bỏ trốn" kinh thiên động địa cũng nói ra mà tiểu nha hoàn vẫn một mực lắc đầu.
"Ai nha, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nếu không nói ta đánh ngươi!"
Sự thật chứng minh, vũ lực là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Tiểu nha hoàn bị ta đe dọa, lập tức không lắp bắp, nói đầu đuôi thứ tự.
Nàng lớn tiếng: "Là Tần nhị công tử đào hôn —— "
Nha đầu kia quả nhiên làm ta sợ hãi, xem giọng to thế này, phỏng chừng cả kẻ điếc cũng có thể nghe thấy. Nhưng đây không phải lúc so đo giọng nàng lớn bao nhiêu, ta đang bị chấn động vì nội dung câu chuyện nàng vừa nói.
Nàng vừa nói gì, Tần Lãng... Tần Lãng đào hôn?
"Ta thèm vào! Tần Lãng ngươi được lắm —— muốn chết sao —— "
Ta dám cam đoan, giọng của ta tuyệt đối giận át núi sông, tuyệt đối rung động lòng người, tuyệt đối làm người ta vừa nghe đã sợ mất mật.
Lúc cả đám người chậm rãi tới hiện trường, ta đã lâm vào trạng thái điên cuồng. Hai đấm nắm chặt, tóc dựng thẳng lên, trong mắt lửa cháy hừng hực, thậm chí còn thấy mấy đốm lửa bùm bùm bắn tung tóe...
"Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm..." Tô Nam miệng méo xệch, "Ngươi đừng kích động, đừng kích động, có chuyện từ từ nói..."
Cha mẹ gấp đến độ nói không nên lời, chỉ có thể lo lắng suông.
Lương Gia lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Tô Hành nhưng ta có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.
"Huynh nói Nhiễm Nhiễm có phải điên rồi không?"
"Có lẽ."
"Huynh xem mắt nàng đỏ ngầu, thật đáng sợ."
"Đừng sợ, đừng sợ, có ta đây."
"..."
Ta thầm hung hăng khinh bỉ bọn họ. Bọn họ quả nhiên vẫn ghép thành một đôi, gian phu dâm phụ a gian phu dâm phụ...
Không phải ta thừa nhận tính mình không tốt, đổi lại là một nữ nhân khác, trong vòng một năm bị cùng một nam nhân đào hôn hai lần, có thể chịu được sao? Nếu ngay cả chuyện vô cùng nhục nhã như vậy đều có thể thừa nhận, không cần tu luyện nữa, trực tiếp phi lên trời làm thần tiên đi. Không nói đến chuyện ta có nguyện ý thành thân với Tần Lãng hay không, hắn dám nhiều lần đào hôn, hiển nhiên không xem ta ra gì, bảo ta về sau còn tung hoành ở kinh thành thế nào nữa!
Người sống cần mặt mũi, cây sống cần vỏ. Thằng nhãi Tần Lãng này liên tiếp vạch hai nhát dao lên mặt ta, nhục này không thể bỏ qua.
Ta bừng bừng nổi giận, trong đầu “bùm” lên một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái chạy vọt về phía cửa chính.
Khi vừa tới nơi, Tô Nam đuổi theo, ta không cho hắn cơ hội nói gì, rống lớn: "Ai dám ngăn cản, ta giết hắn! Tần Lãng chết tiệt, không bắt hắn về dập đầu nhận sai với ta, ta sẽ không là Tô Nhiễm, ta con mẹ nó chính là Tần tô thị!"
"Nhiễm Nhiễm, ngươi bình tĩnh một chút, chẳng lẽ ngươi không nhận ra, tiểu tử Tần Lãng kỳ thật thích ngươi."
"Hắn thích ta? Ngươi không bệnh đi!"
"Tối hôm đó, hắn vì cứu ngươi không tiếc tự phế võ công, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Hắn không muốn ngươi khó xử mới đào hôn, sao ngươi ngu ngốc không hiểu chuyện!"
Ta bình tĩnh rất nhiều, hít sâu một hơi, "... Ngươi nói, đều là thật?"
"Thập nha đầu ngươi trời sinh thiếu não, Tô Nam ta thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể có một muội muội ngu ngốc như vậy chứ!"
"Bớt sàm ngôn, nói trọng điểm!"
Tô Nam thở dài một hơi, nhẹ nhàng kể lại.
***
Ba tháng sau, tại một tửu lâu nổi tiếng nhất Lạc Dương.
Ta một thân nam trang ngồi dựa bên cửa sổ, rất hưng trí nhấm nháp sơn trân hải vị trước mắt. Có tiền thật tốt, đi đến đâu cũng là đại gia. Bất cứ lúc nào ta cũng mang theo ngân phiếu mười vạn lượng Nhạc Phong cho ta, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý sẽ dùng đến. Lần này thật đúng là cần dùng tới, xuất môn ra ngoài, sao có thể không mang theo tiền.
Một vài thương nhân ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, trong đó một nam nhân để râu là lớn tiếng nhất, sợ là ngoài ngàn dặm đều có thể nghe thấy giọng hắn.
"Nghe gì chưa, biên cương thắng trận, các tiểu quốc cầu hòa, còn cống nạp không ít."
"Việc này sao có thể không biết. Nhớ vấn đề biên cương ngày đó cũng như chiến sự, khiến triều đình chia làm hai phái. Nhưng sau khi Tĩnh vương phủ và tướng quân phủ kết thân, song phương mới nhất trí, Tần đại tướng quân phái thứ tử Tần Lãng lãnh binh chinh tây. Tần Lãng biết không, chính là người đào hôn gây chuyện ồn ào, huyên náo lúc trước."
"Đúng vậy, chính là Tần nhị công tử. Liên tiếp hai lần đào hôn tiểu thư tướng phủ. May mắn đương kim hoàng thượng là minh quân, không thẳng tay chém hắn. Lần này thắng trận xem như lấy công chuộc tội. Nói không chừng còn có thể được phong thưởng."
"Ta nói Tần nhị công tử cũng quá lớn gan, hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, hắn dám kháng chỉ, đây không phải chán sống rồi sao! Ta còn nghe nói, tiểu thư tướng phủ là đại mỹ nhân, ai, nếu ta có thể cưới tiểu thư, ta chết sớm mười năm cũng vui vẻ."
"Ngươi cũng đừng mơ mộng hão huyền, đừng nói tiểu thư tướng phủ, đến nha hoàn tướng phủ cũng không tới lượt ngươi!"
"..."
Nghe nhiều như vậy, ta đại khái hiểu được mọi chuyện. Tần Lãng không hổ là hậu duệ của tướng môn, không bôi nhọ mặt mũi Tần đại tướng quân cha hắn. Đại ca Tần Đào ở biên cương ngây người nhiều năm cũng chưa thắng trận, hắn vừa xuất mã đã thu phục hết thảy, hắn chắc sẽ không còn sống dưới cái bóng của Tần Đào. Với hắn mà nói, năng lực đã được khẳng định còn đáng cao hứng hơn thắng trận. Bỗng dưng ta cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi đó Tô Nam đã nói với ta, trước ngày Tần Lãng để thư lại bỏ trốn, buổi tối đã từng đến tìm hắn, nói hết mọi chuyện.
"Nhiễm Nhiễm, Tần Lãng nói cho ta biết, buổi tối hôm nọ ở Lâu Gia Bảo, thấy ngươi liều lĩnh vì Lâu Huyên đỡ một chưởng của Diệp Khuynh Thiên, hắn đã biết người trong lòng ngươi kỳ thật là Lâu Huyên. Nếu ngươi thật sự mất mạng, hắn sẽ cưới ngươi. Nhưng ngươi không chết, cho nên, hắn không thể khiến ngươi khó xử."
Khi Tô Nam nói những lời này với ta, ta cũng thật kinh hãi lắp bắp, không thể ngờ Tần Lãng lại vĩ đại như vậy. Ta chỉ nghĩ đến việc hắn đào hôn, hại ta mất mặt, hại ta bị chê cười... Ta chỉ nghĩ mình mất mặt bao nhiêu nhưng chưa từng nghĩ tới vì sao hắn phải làm vậy.
Tô Nam nói: "Hắn biết, với tính tình của ngươi, cho dù chỉ còn một đêm nữa sẽ thành thân, cũng sẽ bỏ trốn. Ngẫm lại mấy lần kia của ngươi, chỉ sợ còn chưa ra khỏi cổng thành đã bị bắt về bái đường. Hắn tự mình ra tay có vẻ còn chắc chắc hơn, ngươi nói đúng không?"
Lời này cũng đúng. Ta không thể cam đoan mình có thể nhất thời hồ đồ nghe Lâu Huyên giựt dây, thu thập của nả, bỏ trốn cùng hắn hay không. Nếu là thật, ta trốn không khỏi tội danh hồng hạnh vượt tường, không tuân thủ nữ tắc. Chậc chậc, may mắn a may mắn, may mắn Tần Lãng thay ta chạy trước.
Nay ngồi nhớ lại, ta thật nên cảm tạ hắn.
Trước kia khi ta và Dao Băng sư tỷ đùa giỡn, đã nói mình da mặt mỏng như cánh ve, lời này không sai chút nào. Cho dù Tần Lãng đào hôn có mục đích, ta cũng không muốn thừa nhận Tô Nhiễm ta là người "bị chồng ruồng bỏ" không ai muốn cưới. Nghĩ tới nghĩ lui, trời vừa sụp tối, ta đã thu thập hành lý trốn đi, nhân tiện thả bồ câu đưa tin cho Lâu Huyên.
"Chó nóng nảy sẽ nhảy tường" quả thật là một chân lý còn thật hơn trân châu. Ta bị ép buộc sao còn có tâm tư suy nghĩ đến hậu quả, ta chỉ biết ta phải trốn trước vài ngày, ít nhất phải đợi sóng gió đào hôn qua đi. Đợi cho gió êm sóng lặng, ta lại lặng lẽ trở về.
Lần trốn này đã qua ba tháng. Nay ta đã quen thuộc với Lạc Dương, tửu lâu nào có đồ ăn ngon nhất, phố chợ nào náo nhiệt nhất, ta đều rõ như lòng bàn tay, tuyệt không thua kém người Lạc Dương. Thậm chí ngay cả cô nương thanh lâu nào xinh đẹp nhất ta cũng biết, bất quá đều là tin vỉa hè nghe được ở tửu lâu, ta là nữ, nói sao cũng ngượng ngùng đâu thể tự mình nghiệm chứng. Chuyện ở Vạn Hương Lâu trước đó với Lâu Ý Ý còn rõ ràng trước mắt, ta không có gan ôn lại lần nữa.
Chung quanh nhao nhao ồn ào, mau chóng náo nhiệt. Ta vừa ăn vừa uống mấy chén rượu rất ra vẻ, rất thích ý.
Lúc này, một nữ tử hát rong khoảng mười lăm, mười sáu từ ngoài bước vào, bộ dạng môi hồng răng trắng, một thân đồ tím, rất động lòng người. Mấy nam nhân cạnh bên vừa thấy có mỹ nữ, lập tức không kiềm chế được, mượn rượu đùa giỡn.
"A, đây quả là tiểu mỹ nhân, đến đây, uống với đại gia một chén."
"Đến đến đến, theo bổn đại gia, cam đoan ngươi về sau sung sướng."
"..."
Tiểu cô nương sợ hãi, chạy ra ngoài. Nam nhân râu dài lập tức chạy lên ngăn cản, vẻ mặt đáng khinh. Những người khác trong tửu lâu không muốn bị vạ lây, vội vàng đứng dậy bỏ của chạy lấy người.
Tiểu nhị kêu cha gọi mẹ: "Các ngươi còn chưa trả tiền, mau đưa tiền, tiền của ta..."
Nữ tử hát rong lớn tiếng cầu cứu, mấy nam nhân kia mượn rượu giả điên, đùa giỡn không kiêng nể gì. Tửu lâu nhất thời nháo loạn.
"Cứu mạng —— "
"Kêu đi, kêu to một chút, ta nghe rất cao hứng, ha ha..."
Ta cũng nhịn không được nữa, tung người nhảy lên, một cước đá bay nam nhân có râu.
"Ôi ——"Nam nhân râu dài ngã sóng xoài, còn làm hư một cái bàn.
Chưởng quầy đau lòng kêu to: "A ——bàn gỗ hoa lê thượng đẳng của ta —— "
Nam nhân có râu giãy dụa đứng lên, lớn tiếng kêu gào: "Xú tiểu tử, dám xen vào chuyện của bổn đại gia, cũng không hỏi bổn đại gia đây là ai!"
"Ngươi cũng không hỏi bản công tử đây là ai, nói ra hù chết ngươi!" Ta không chút yếu thế.
Một nam nhân áo đen khác buột miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Bản công tử đi không thay tên ngồi không đổi họ, được giang hồ xưng tụng là 'Thục Sơn nữ sát thủ' phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, mê chết người không đền mạng, chính là bản công tử ta, thế nào, sợ rồi sao?"
"Sát thủ chó má gì chứ, không nghe nói qua."
"Đó là ngươi dốt nát, dám không biết đại danh của ta, đáng đánh!" Ta lại đá một cước, nam nhân áo đen kia cũng bay ra thật xa.
"Đừng nghe tiểu tử này bậy bạ, mọi người cùng tiến lên!"
Bốn nam nhân hùa nhau đánh ta. Tô Nhiễm ta võ công không tốt nhưng tốt xấu gì cũng từng lăn lộn ở Thục Sơn, đối với mấy đám ô hợp hoàn toàn thừa sức đánh gục cả bọn trong vòng vài chiêu.
"Cái bàn thượng đẳng của ta ——" Chưởng quầy khóc thét đến rụng rời tay chân.
Mấy nam nhân đã bị ta đánh cho mặt mũi bầm dập quỳ xuống cầu xin: "Hảo hán tha mạng, tha mạng a —— "
"Gọi ta là 'Thục Sơn nữ sát thủ'!" Ta cực kỳ hài lòng. Trong sách luôn nói về chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, ta nghe xong rất mong đợi lúc còn sống có thể chứng kiến một lần. Lần này thật để ta chứng kiến nhưng nhân vật hoàn toàn bị đảo lộn.
"Thục Sơn nữ sát thủ tha mạng..."
Ta rất vừa lòng, vung tay lên: "Cút đi!"
Mấy nam nhân kia quả thật nằm trên đất lăn ra ngoài. Ta giật giật khóe mắt, ảm đạm mất hồn.
"Hay cho một Thục Sơn nữ sát thủ, ha ha ha..." Có người cười lớn.
"Là ai, chán sống sao ——" Ta không thể nén giận, vừa quay đầu lại, sợ ngây người, "... Ngươi ngươi ngươi... Sao có thể là ngươi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...