Lâu Huyên để túi lại trên tay ta, sau đó mang viên Vãn Hương Đan cuối cùng nghênh ngang đi mất. Mức độ chán ghét hắn của ta lại thăng lên một bậc. Vì nói không thể nói lại không động đậy, ta chỉ có thể dùng mắt kháng nghị. Lâu Huyên vừa bước nửa chân ra cửa, có lẽ cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của ta có thể bắn thủng vài lỗ trên mình hắn nên xoay người lại nhìn ta.
"Chờ một lát, huyệt đạo của ngươi tự khắc được giải, cáo từ."
Ta nghĩ hắn đột phát thiện tâm thả ta, ta thật đánh giá hắn cao quá rồi. Sự thật chứng minh, ác nhân vĩnh viễn không thiện lương, tên trước mắt này chính là ví dụ đẫm máu. Chuyện đến đây, Lâu Huyên đã soán ngôi Tần Lãng trở thành kẻ ta chán ghét nhất, muốn giết nhất.
Trong tiệm, tiểu nhị khóc cũng không được, cười cũng không xong, nhìn ta nhỏ giọng, nói đó không phải lỗi của hắn. Ta đương nhiên biết không phải do hắn, hắn không có năng lực chọc giận ta vậy đâu. Lâu Huyên đi rồi, ta ngập tràn tức giận không chỗ phát tiết, đành phải đem hắn làm người chịu tội thay, hung hăng trừng hắn.
Tiểu nhị bị ta trừng đến sợ, tiếng nói sau đó cũng run run. Hắn không có cách gì đành mời chưởng quầy lại đây. Chưởng quầy tuôn một đống lời lẽ hay ho, ta không cảm kích. Hắn còn nói không tính tiền quần áo của ta, ta vẫn thờ ơ. Cuối cùng, hắn thật sự chịu không nổi ánh mắt ăn thịt người của ta, đưa ta mười lượng bạc, xem như phí bồi thường kinh hãi. Trong lòng ta lúc này mới dễ chịu một chút, nói sao người ta cũng biết điều, ta thực rộng rãi không thèm so đo với hắn.
Chờ lâu như vậy, đến khi huyệt đạo giải khai, đầu ta phát sốt. Chưởng quầy cùng tiểu nhị cung kính đưa ta xuất môn, khẩn cầu ta đừng tiết lộ chuyện hôm nay. Ta nhìn tên cửa hàng, là Phương Vũ Các, có vẻ cũng là một cửa hàng quần áo thượng lưu ở kinh thành. Thương gia để ý mặt mũi, coi trọng thanh danh, nếu bọn họ đã đưa ta một bộ quần áo cộng thêm mười lượng bạc, ta cũng không keo kiệt, tự nhiên đáp ứng. Nói ra đều là lỗi của một mình tên hỗn đản Lâu Huyên.
Dọc đường, ta đần độn, cả người choáng váng mơ hồ. Đường không xa, ta may mắn không đi lạc nhưng mất một lúc lâu ta mới đi lại bình thường.
Bộ dáng ta thực chật vật, gã trông cửa nhìn thấy không dám nói gì, sợ lỡ lời. Đi đến nội viện, ta gặp Tô Nam và Tô Duyên, bọn họ hình như đang định xuất môn.
Tô Duyên bị ta làm sợ, hắn nói: "Tiểu muội, ngươi sao vậy, không thoải mái sao? Sao sắc mặt khó coi vậy?"
"Tứ ca ngươi đừng bị nàng gạt, ngươi cũng không phải không biết nàng, phỏng chừng lần này lại giả bệnh kéo dài thời gian thành thân, đúng không Nhiễm Nhiễm?" Tô Nam một bộ tự cho mình thực khôn khéo, "Bất quá hôm nay mặt ngươi trông rất thật, nếu không từng bị ngươi lừa, ta còn tin ngươi bệnh thật."
Ta rất khó bỏ qua sự châm chọc khiêu khích của Tô Nam nhưng căn bản ta không còn tinh lực để ý tới hắn. Hiện tại, người ta lâng lâng, mệt chết đi được, rất khó chịu, ta muốn nhanh về phòng ngủ một giấc.
Tô Nam thấy ta không nói, thực ngoài ý muốn, hắn lại nói gì đó ta nghe không rõ. Ta lười nhìn hắn, lê chân về phòng. Lúc ngang qua người Tô Nam bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Loáng thoáng nghe tiếng Tô Nam bên tai: "A, thân mình nóng vậy, thì ra bệnh thật."
Ta mơ một giấc thật dài. Trong mơ, ta bị nhốt trong một phòng hừng hực lửa, lửa táp lên mình ta, thiêu rụi quần áo, nóng bức khó chịu. Ta định kêu cứu lại phát hiện yết hầu mất tăm, căn bản kêu không được. Cứ như vậy vẫn bị thiêu, ta liền tỉnh lại. Thì ra không thể tùy tiện nằm mơ, giờ phút này ta nằm trên giường, không biết nha hoàn không biết điều nào dám đắp cho ta tới ba lớp chăn, ta nói sao không nóng đâu, hại ta nằm mơ bị lửa thiêu.
"Tỉnh rồi?" Thanh âm từ cửa truyền tới.
Ta nghiêng đầu qua. Là ca ca ít nói nhất của ta - Tô Dật, hắn tựa vào cửa, biểu tình thực bình thản, trong mắt lộ ý thân thiết. Trong các ca ca, trừ Tô Hành ra, Tô Dật là người không thích nói nhất, bình thường luôn lạnh mặt, điểm ấy giống hệt Tần Lãng. Bất quá nội tâm Tô Dật nóng hơn lửa, có thể sánh bằng Tần Lãng, thân là muội muội của hắn, ta rất tin tưởng điểm này của hắn.
"Cửu ca, sao ngươi lại tới đây?" Ta thực buồn bực.
Tô Dật từ nhỏ là hài tử chăm chỉ hiếu học, ham mê lớn nhất là đọc sách, không có việc gì liền giam mình tại trong thư phòng vũ văn lộng mặc, so với thục nữ khuê các còn "khuê các" hơn. Ta thực hoài nghi, ta với hắn đầu thai lầm, hắn mới thích hợp làm nữ.
Trong khoảng thời gian này, Tô phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là Lương Gia bị từ hôn, sau khi bị từ hôn Lương đại tiểu thư khốc liệt bỏ nhà ra đi. Đương nhiên, nếu phụ thân tin ta thì nàng không phải trốn mà bị bắt cóc. Chuyện kế tiếp là ta sắp phải thành thân. Mặc kệ tốt xấu đều phải gả, Tô phủ vô cùng náo nhiệt, không yên tĩnh được. Tô Dật lại giống như người ngoài cuộc, không quan tâm này nọ. Về nhà đã nhiều ngày, ta chỉ gặp hắn một lần, là thoáng thấy từ xa.
Lúc ấy, ta với Tô Nam đang đi dạo bên hồ ở hoa viên, Tô Nam chỉ về Tô Dật đang đi ở hành lang đối diện hồ nói với ta: "Đó là lão cửu, thế nào, một năm không gặp, hắn anh tuấn hơn chứ? Không phải chỉ có nữ nhân mười tám mới biến đổi, nam nhân cũng có thể."
Người khó gặp nhất tướng phủ hôm nay phá lệ chủ động chạy đến phòng ta, bỗng nhiên ta có cảm giác trên trời rơi xuống miếng bánh.
Tô Dật đã tới cạnh ta, không nói lời nào bỏ bớt hai tầng chăn trên người giùm ta. Ta sửng sốt, hắn nói: "Ngươi sợ nóng?"
"Vốn đã nóng. Chăn này cũng không phải cái ta cần." Cổ họng khó chịu, tiếng ta khàn khàn.
Bỗng nhiên nhớ lại sau khi hôn mê là Tô Nam ôm ta về, chăn này tám phần là hắn đắp. Tô Nam, càng giúp càng hỏng, chắc chắn hắn muốn mưu sát ta!
Tô Dật đỡ ta ngồi dậy, tay rờ trán: "Vẫn thực nóng, nằm nghỉ trước, Tuyết Liễu đã đi lấy thuốc cho ngươi."
"Còn nằm, xương cốt sắp gãy rồi." Ta nhỏ giọng oán giận, nghe qua giống tiểu cô nương thích làm nũng với cha mẹ, khiến ta tự chấn động.
Tô Dật không thấy gì không ổn, tuy hắn hơn ta một tuổi nhưng nói sao cũng là ca ca, ta làm nũng với hắn cũng không phải phạm pháp. Chẳng qua đây không giống tính ta trước giờ. Người bệnh quả nhiên tâm hồn yếu ớt, giống như lập tức thành trẻ nhỏ ba bốn tuổi.
Ngồi trong chốc lát, ngoài cửa có tiếng bước chân. Ta đoán chắc là Tuyết Liễu đưa thuốc đến. Tô Dật đứng dậy, nói với ta: "Ta về đây, dưỡng bệnh cho tốt."
Lúc này người bên ngoài bước vào, vừa vặn đụng trúng vai Tô Dật, Tô Dật cung kính kêu một tiếng "nhị tẩu". Đúng vậy, người vào không phải Tuyết Liễu mà là nhị tẩu Nhạc Tâm Nhiên của ta, cũng chính là tỷ tỷ Nhạc Phong. Trong tay nàng bưng một cái bát, khí nóng nghi ngút, chắc là tiên dược cho ta.
"Nhiễm Nhiễm tỉnh rồi?" Nhị tẩu thật cẩn thận rảo bước đến, cầm chén thuốc đặt trên bàn tròn nhỏ.
Ta gật đầu: "Đúng, vừa tỉnh ngủ. Sao nhị tẩu lại đưa thuốc cho ta, Tuyết Liễu đâu?"
"A, là như vầy. Ta nghe muội bị bệnh, định đến thăm. Vừa mới thấy Tuyết Liễu bưng chén thuốc, liền thuận tiện cầm đến đây luôn. Thuốc này thực đắng, ta nói Tuyết Liễu mua chút kẹo mạch nha cho muội."
"Vẫn là nhị tẩu tốt với ta, không giống cửu sư huynh khi dễ ta. Cùng một cha một mẹ sinh ra, sao không giống nhau chút nào." Thấy nhị tẩu, ta thực tự nhiên liên tưởng đến kẻ hại ta sinh bệnh Nhạc Phong, nhịn không được oán giận vài câu.
Nhị tẩu nở nụ cười: "Sao, lão tam nhà ta lại khi dễ muội? Có thể khiến muội giận như vầy, lỗi hắn rất lớn, sáng mai ta giúp ngươi mắng hắn."
"Không cần, ta không quan tâm hắn."
"Rốt cuộc hắn chọc giận muội ra sao, nói ta nghe một chút."
"Không nói, không nói, nói ra sẽ tức giận."
"Ha ha, vậy nhân lúc thuốc còn nóng, mau uống đi." Nhị tẩu đưa chén thuốc cho ta, "Cẩn thận, nóng."
Ta uống một hơi cạn sạch, miệng thực đắng thực đắng. Vị thuốc cũng rất khó ngửi.
Tuyết Liễu vội vàng chạy vào, trong tay còn mang theo một hộp nhỏ. Mắt ta sáng rực lên: "Mau đưa đường cho ta, đắng muốn chết."
Nhị tẩu giúp ta mở hộp, đưa một khối đường nhỏ vào miệng ta. Vừa vào miệng, cay đắng nhất thời tan thành mây khói. Tuyết Liễu tới thực đúng lúc, giải cứu nước lửa bên trong. Ta sợ đắng nhất, lúc ấy mỗi khi uống thuốc ở Y Tiên Cốc, so với hoàng liên còn đắng hơn, không thể không nói thuốc đắng dã tật. Với y thuật của Tố Nữ, thuốc nàng nếu không đắng thì thật có lỗi với danh hiệu "Lãnh Diện Y Tiên". Cho tới bây giờ, ta ngửi thấy vị thuốc liền khó chịu.
Tuyết Liễu nói: "Tiểu thư, Nhạc công tử đã đến."
"Nhạc công tử nào, ta không biết. Ta đang bệnh, nói hắn đi đi."
"A?" Tuyết Liễu mắt trợn trừng.
Hay cho Nhạc Phong, làm sai còn dám tự đưa lên cửa. Muốn diễn trò chịu đòn nhận tội cho đủ sao.
Nhị tẩu vội vàng hòa giải: "Được rồi Nhiễm Nhiễm, muội đừng bực bội vì hắn, để hắn vào, ta giúp muội mắng hắn."
"Nhị tẩu, ngươi muốn mắng hắn thì ra ngoài mắng đi, ta không muốn gặp hắn. Tính ta không tốt, sợ nhịn không được sẽ đánh hắn..." Tiếng của ta càng ngày càng thấp.
Nhị tẩu cố nín cười: "Được rồi ta đã biết, muội nghỉ ngơi trước —— Tuyết Liễu, đừng để nàng thấy Nhạc công tử."
Các nàng vừa đi trong phòng lạnh hơn nhiều. Ta lại mơ màng ngủ một lát, khi tỉnh lại đã thấy nhị tẩu ngồi bên giường.
"Đã gặp lão tam, ta cũng biết chuyện gì xảy ra. Việc này là hắn không đúng, không phải ta nói muội Nhiễm Nhiễm, tức giận thế nào cũng không thể làm chuyện điên rồ, trời còn chưa ấm, muội nhảy xuống nước có thể không cảm lạnh sao. Cũng may cha mẹ vào cung, Tô Nam đã phân phó hạ nhân không được nói chuyện muội sinh bệnh, ngay cả bác và di nương đều không biết. Ta cũng nói dối giúp muội, nếu cha mẹ trở về có hỏi, muội nói là trúng gió, chuyện nhảy hồ một chữ cũng không thể tiết lộ, biết không?"
"Ai nha, nhị tẩu ngươi sao còn dong dài hơn mẫu thân," Ta nói, "Đương nhiên ta không nói, nếu để cha biết, ta còn không bị người mắng chết. Ta tự biết chừng mực."
Nhị tẩu thở dài một hơi: "Nhiễm Nhiễm, ta rất rõ tâm sự của muội, không phải là không muốn thành thân thôi sao. Chúng ta là nữ nhân, nào có đạo lý không lấy chồng, dù hiện tại không muốn, tương lai cũng phải gả. Tần nhị công tử luận nhân phẩm, luận gia thế, luận tướng mạo đều xứng với muội, muội cũng đừng cố chấp."
"Nhưng ta..."
"Ta biết muội không thích người ta," Nhị tẩu như con giun trong bụng ta, ta nghĩ gì nàng đều rõ, nàng nói tiếp, "Hôn nhân đại sự từ xưa đều do cha mẹ ước định, rất nhiều nữ nhân trước khi xuất giá thậm chí chưa từng thấy mặt phu quân. Cha sẽ không hại muội, người chắc chắn không chọn sai người. Trước kia, phụ thân ta định hôn cho ta với nhị ca của muội, ta cũng ngàn vạn lần không vui như vậy, cũng định đào hôn. Nhưng bây giờ thì sao, ta và nhị ca không phải rất êm đẹp sao?"
Nữ nhân đã gả đi quả nhiên suy nghĩ khác, nghe ngữ khí nói chuyện của nhị tẩu, tám phần là làm thuyết khách. Ta giả bộ thụ giáo, gật gật đầu: "Đã biết, đã biết, đạo lý tẩu nói ta biết." Sau đó ta còn bỏ nhỏ thêm một câu "Nhưng ta không thích nghe". Ta không dám nói lớn, nếu bị nhị tẩu nghe được, phỏng chừng kế tiếp lại là một phen thuyết giáo.
"Muội nghỉ ngơi đi, ta ra xem cha mẹ về hay chưa."
Đi thôi, đi thôi. Ta thở dài nhẹ nhõm, bên tai cuối cùng đã thanh tĩnh. Nhị tẩu đã học cách giảng đạo lý to lớn của cha ta đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, xem ra về sau ta phải trốn nàng. Ta chỉ cần hiểu nàng tốt với ta là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...