Hệ thống nói: "Xong con bê rồi, nhiệm vụ lần này của cô chắc chắn là thất bại rồi."
Ta nói: "Sao lại nói thế?"
Nó nói: "Nữ chính cũng đã đính hôn rồi, cô nói xem?"
Hả?!
"Xin hỏi, đây là chuyện xảy ra lúc nào vậy?"
"Không dám, chuyện xảy ra khi cô và nam chính ôm nhau đấy."
Tối qua?
Ta xin hỏi là có nhà ai lại đi thương lượng chuyện hôn sự vào buổi tối không?
"Thông thường thì không có, nhưng Vũ Văn Việt động tay động chân một chút, cho nên có rồi đó."
Ta: ( : ౦ ‸ ౦ : )
Hệ thống lại hỏi: "Vậy cô có thích hắn không?"
Ta mờ mịt nghĩ một lúc, thành thật trả lời: "Không biết."
Ta là một người rất chậm nhiệt về vấn đề tình cảm, phản ứng cũng rất chậm chạp. Trước kia cũng từng có bạn nam thích ta, nhưng đều là qua một thời gian rồi mới nghe được từ chỗ các bạn học khác, bản thân ta vào ngay lúc ấy căn bản không cảm nhận được, nếu nghĩ kỹ lại, chỉ cảm thấy bạn học này rất nhiệt tình, bạn học kia tốt bụng cẩn thận.
Ngoại trừ chậm chạp, ta còn thiếu tự tin, nếu như có nghĩ đến hướng ấy, thì sẽ rất nhanh tự phủ định, rằng mình nghĩ nhiều quá thôi.
Ta vừa muốn đi khắp non sông tìm kiếm một người yêu ta mãi không thay đổi, lại vừa biết rằng trên đời này sẽ không có một người như vậy.
Vì thế cho nên đã sắp tốt nghiệp đại học rồi vẫn chưa từng thích một ai, càng chưa từng có bạn trai.
"Nhưng nếu như phải chọn một người yêu, thì có lẽ ta sẽ chọn hắn --nếu như có thể ấy." Ta lại bổ sung một câu.
"Vấn đề chính là ở đây, cô không thể thích hắn. Dù cô là Bạch Nguyệt Quang Trường Kha, hay là sinh viên đại học Trường Kha, đều không thể."
Nó nói như vậy làm ta hơi buồn, nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định không nói với nó.
-
"Hay là thế này đi." Hệ thống bắt chéo chân ngồi trong không trung, "Ta thấy ám thị Vũ Văn Việt nghe không hiểu, hay là nói rõ luôn?"
Ta nói: "Ví dụ?"
Hệ thống nói: "Ví dụ như cô trực tiếp đi nói với hắn, nói là tiểu thư Nguyễn gia yêu mến hắn lâu lắm rồi, muốn cùng hắn thâm nhập tìm hiểu về vấn đề sinh sôi phát triển của nhân loại?"
Ta mỉm cười mở cửa ra, làm một dấu tay 'xin mời', "Ta thừa nhận ta tham sống sợ chết, ngươi đi đi."
Hệ thống lập tức bay vào phòng: "Ta ta ta chỉ tùy tiện nói thôi!!!"
Ta và hệ thống nghĩ kế không ra, ngồi song song trên bậc cửa thở dài.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay: "Ngồi ở đây làm gì? Không lạnh sao?"
Giọng nói của Vũ Văn Việt nhàn nhạt vang lên.
Ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn, hắn khẽ dùng lực, kéo ta đứng dậy.
"Người hầu đi đâu hết rồi, sao lại để chủ tử ngồi ngoài cửa hứng gió thế này?"
Ngữ khí của hắn không nặng, nhưng vừa liếc mắt nhìn hai thị vệ ở cửa, thị vệ lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha.
Ta nhíu mày, không nói chuyện, nhưng kéo kéo ống tay áo hắn.
Động tác nhỏ này hình như lấy lòng hắn. Cho nên cuối cùng hắn cũng không làm gì hai thị vệ đó.
Đợi đến khi vào phòng rồi ta mới nói: "Vũ Văn Việt, người đối xử với người khác..."
"Đợi đã." Hắn nhíu mày cắt ngang lời ta, "A Kha sao lại nói năng xa lạ với ta như vậy?"
Ta chớp chớp mắt: "Không có mà, xa lạ chỗ nào?"
Trước kia đều gọi là điện hạ, cũng không thấy ngươi cảm thấy xa lạ mà.
"Ta gọi nàng là A Kha, nàng lại gọi ta là Vũ Văn Việt?"
Tốt lắm, chàng trai, chàng đã khơi dậy được hứng thú của ta, vậy là ta bắt đầu nghiêm chỉnh: "Vậy ta nên gọi là gì? A Văn? A Việt?"
"Đều được."
Ngươi mơ đi.
"Vũ Văn Việt, người đối xử với người ta có thể đừng hung dữ như vậy được không, họ lại không làm sai gì. Làm sai rồi người lại phạt cũng được mà."
"Không hầu hạ tốt cho chủ tử, lẽ nào không phải là tội sao?"
Hắn vô tội nhìn ta, còn rất đúng lý hợp tình.
Ta suýt thì tăng huyết áp ngay tại chỗ.
.... Được thôi, xem như ngươi ác.
Ta nói lại một lần nữa: "A Việt, chàng đối xử với người ta có thể đừng hung dữ như vậy được không, họ lại không làm sai gì. Làm sai rồi chàng lại phạt cũng được mà."
Vũ Văn Việt uống một ngụm trà: "A Kha nói đúng."
...
Ta tức đến mức một tuần không thèm để ý đến hắn.
-
"Hay là thế này đi." Hệ thống bắt chéo chân ngồi trong không trung, "Ta thấy ám thị Vũ Văn Việt nghe không hiểu, hay là nói rõ luôn?"
Ta nói: "Ví dụ?"
Hệ thống nói: "Ví dụ như cô trực tiếp đi nói với hắn, nói là tiểu thư Nguyễn gia yêu mến hắn lâu lắm rồi, muốn cùng hắn thâm nhập tìm hiểu về vấn đề sinh sôi phát triển của nhân loại?"
Ta mỉm cười mở cửa ra, làm một dấu tay 'xin mời', "Ta thừa nhận ta tham sống sợ chết, ngươi đi đi."
Hệ thống lập tức bay vào phòng: "Ta ta ta chỉ tùy tiện nói thôi!!!"
Ta và hệ thống nghĩ kế không ra, ngồi song song trên bậc cửa thở dài.
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay: "Ngồi ở đây làm gì? Không lạnh sao?"
Giọng nói của Vũ Văn Việt nhàn nhạt vang lên.
Ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn, hắn khẽ dùng lực, kéo ta đứng dậy.
"Người hầu đi đâu hết rồi, sao lại để chủ tử ngồi ngoài cửa hứng gió thế này?"
Ngữ khí của hắn không nặng, nhưng vừa liếc mắt nhìn hai thị vệ ở cửa, thị vệ lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha.
Ta nhíu mày, không nói chuyện, nhưng kéo kéo ống tay áo hắn.
Động tác nhỏ này hình như lấy lòng hắn. Cho nên cuối cùng hắn cũng không làm gì hai thị vệ đó.
Đợi đến khi vào phòng rồi ta mới nói: "Vũ Văn Việt, người đối xử với người khác..."
"Đợi đã." Hắn nhíu mày cắt ngang lời ta, "A Kha sao lại nói năng xa lạ với ta như vậy?"
Ta chớp chớp mắt: "Không có mà, xa lạ chỗ nào?"
Trước kia đều gọi là điện hạ, cũng không thấy ngươi cảm thấy xa lạ mà.
"Ta gọi nàng là A Kha, nàng lại gọi ta là Vũ Văn Việt?"
Tốt lắm, chàng trai, chàng đã khơi dậy được hứng thú của ta, vậy là ta bắt đầu nghiêm chỉnh: "Vậy ta nên gọi là gì? A Văn? A Việt?"
"Đều được."
Ngươi mơ đi.
"Vũ Văn Việt, người đối xử với người ta có thể đừng hung dữ như vậy được không, họ lại không làm sai gì. Làm sai rồi người lại phạt cũng được mà."
"Không hầu hạ tốt cho chủ tử, lẽ nào không phải là tội sao?"
Hắn vô tội nhìn ta, còn rất đúng lý hợp tình.
Ta suýt thì tăng huyết áp ngay tại chỗ.
.... Được thôi, xem như ngươi ác.
Ta nói lại một lần nữa: "A Việt, chàng đối xử với người ta có thể đừng hung dữ như vậy được không, họ lại không làm sai gì. Làm sai rồi chàng lại phạt cũng được mà."
Vũ Văn Việt uống một ngụm trà: "A Kha nói đúng."
...
Ta tức đến mức một tuần không thèm để ý đến hắn.
10.
Nói đến đây, ta và hệ thống cũng không buồn phiền quá lâu, bởi vì rất nhanh cơ hội đã không mời mà đến rồi.
Dựa theo cốt truyện, mấy ngày nữa, chỗ của Vũ Văn Việt sẽ thật sự có thích khách đến, đương nhiên cũng chính là sát thủ mà Vũ Văn Độ phái tới.
Hệ thống nhắc nhở ta chú ý đến những tiểu thái giám xuất hiện bên cạnh mình, đừng có xui xẻo đến thế, lĩnh cơm hộp trước dự kiến thì phiền phức đấy.
Đương nhiên điều đáng nói ở đây là, trong phần truyện này, tiểu thái giám sẽ thành công. Nhưng trong quá trình chạy trốn thì bị nữ chính bắt được, vì vậy kết cục cuối cùng rất thảm thiết.
Nếu như vậy, nữ chính và nam chính chắc chắn sẽ lần nữa liên kết với nhau nhỉ.
Hệ thống an ủi ta: "Ayya đừng sợ, dù sao ta cũng sẽ che giấu cảm giác đau cho cô mà!"
Ta cảm thấy ta không sợ đến vậy, nhưng mấy ngày gần đây mất ngủ khiến ta không thể không nhìn thẳng vào tim mình.
Thật ra cũng có chút sợ hãi, dù sao cũng chưa từng trải qua những chuyện như vậy mà, nghĩ thôi là bắt đầu căng thẳng rồi!
Thời điểm tiểu thái giám xuất hiện thật ra không được tốt lắm, điều này làm ta cảm thấy Vũ Văn Độ cũng không dễ dàng gì, thuộc về kiểu Boss xui xẻo cấp N. Tuy rằng bản thân mình rất lợi hại, nhưng không gánh nổi thuộc hạ bên cạnh thiếu đầu óc, cũng không biết trong cuốn sách này có phải phản diện nào cũng có hào quang giảm trí tuệ không.
Buổi chiều hôm ấy ta đang nấu món ăn mới trong căn bếp nhỏ, món cá chua ngọt.
Nhưng cá trong cung đưa đến đều còn sống, ta cũng chưa từng tự mình xử lý cá sống, cho nên dẫn đến kết quả là cả ta và con cá đều không chịu nổi kinh hãi, bên này giãy dụa kinh khủng hơn bên kia.
Tiểu thái giám xuất hiện vào chính lúc ấy.
Hắn khom lưng, thái độ hết sức cung kính: "Để nô tài giúp chủ nhân đi."
Ta nói: "Ngươi biết giết cá?"
"Đúng vậy, nô tài từ nhỏ gia cảnh đã nghèo khó, vì kiếm sống mà làm không ít nghề, giết cá rất thuần thục."
Ta đã mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn.
Nói thật, lời nói của hắn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà ngữ khí âm u như vậy, ma cũng biết là ngươi không có ý tốt mà!!!
Ta giả vờ trấn tĩnh: "Được thôi, vậy ngươi làm đi."
Tiểu thái giám vừa chuyển người, ta lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bếp!
Tiểu thái giám vừa thấy ta chạy, liền lập tức đuổi theo.
Hệ thống như đang xem kịch vui: "Đến rồi đến rồi đến rồi! Thành bại ở ngay đây--"
"Đậu má! Đây là tình tiết gì vậy?!"
Hệ thống bỗng điên cuồng hét lớn: "Vũ Văn Việt ngươi có thể đi theo kịch bản một lần được không hả!! Ở đây căn bản không có chuyện của ngươi mà!! Ngươi chơi hơi quá rồi đó!!"
Đúng vậy, Vũ Văn Việt từ trên trời rơi xuống, lập tức chế phục tiểu thái giám, đồng thời cướp đi dao găm trong tay hắn.
Bởi vì Vũ Văn Việt đến đúng lúc, nên tình huống lúc này có chút kỳ dị.
Ta được Vũ Văn Việt ôm trong lòng, nữ chính cầm một thanh đại đao gác lên cổ tiểu thái giám...?
Tiểu thái giám bị ấn quỳ rạp dưới đất, miệng bị nhét khăn, liều mạng giãy dụa.
Không phải ta đùa đâu nhưng mà giống hệt con cá lúc nãy á.
Ta ho nhẹ một tiếng, lui ra khỏi lòng Vũ Văn Việt.
Vừa lui ra ngoài, liền đối mặt với nữ chính, nữ chính tặng ta một nụ cười đầy thiện ý.
Ta cũng cười lại với nàng một cái.
Ta xoa xoa mặt, hỏi Vũ Văn Việt: "Ngài... Để một cô nương như Nguyễn tiểu thư đối phó với loại thích khách này, không tốt lắm đâu?"
Vũ Văn Việt vẫn chưa nói chuyện, Nguyễn Tuệ đã giành nói trước: "Không sao đâu thái tử phi, cha ta là tướng quân, từ nhỏ ta đã học võ, chế phục một thích khách nho nhỏ này không thành vấn đề."
Ồ.
Xem ra cơ hội tác thành cho hai người họ lại thất bại lần nữa rồi.
Ta không vui lắm, nhếch miệng đứng bên cạnh Vũ Văn Việt không nói lời nào.
Vũ Văn Việt đột nhiên quay đầu nhìn qua: "Nàng đang nghĩ gì thế?"
Lúc này ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Ta trợn tròn mắt chấn động nhìn Nguyễn Tuệ: "Cô đừng có gọi lung tung, ta mới không phải là thái tử phi đâu, ta cũng không muốn làm thái tử phi!"
Giọng nói của Vũ Văn Việt rất nhẹ, hắn mờ mịt nhìn ta, không thể nào hiểu nổi hỏi: "Tại sao?"
"Nàng không làm thái tử phi thì còn ai có thể làm nữa. Nàng muốn ai đến làm?"
Ta, ta nói cũng không tính mà!
Ta không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được bay về phía Nguyễn Tuệ.
Đáng lẽ nên do Nguyễn Tuệ làm mà.
Nhưng Nguyễn Tuệ chỉ rụt rụt cổ, cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu thái giám dưới đất.
Vũ Văn Việt nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu, "Xem ra nàng đã có ứng viên thích hợp, đúng không?"
Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn như đang cố đèn nén cảm xúc điên cuồng,
Làm, làm sao thế, mấy ngày trước vẫn còn rất tốt mà, sao hôm nay tâm trạng lại tệ thế này?
Ta nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Nhưng động tác nhỏ không rõ ràng này lại càng chọc tức hắn hơn.
Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, ngón tay chạm vào môi ta, rồi cúi đầu hôn ta không chút do dự.
... Giọng nói của hắn nhẹ nhàng truyền đến: "Đừng có nói những lời ta không thích nghe, được không?"
Cho đến tận lúc này ta mới ý thức được, cái gọi là con người hắc ám điên cuồng.
Tính cách của hắn luôn là kiểu nắng mưa thất thường này, chỉ là trước đây hắn che giấu nó quá tốt.
Dùng dịu dàng, thân cận, hướng ngoại.
Và tình yêu dành cho ta.
Nhưng ham muốn khống chế của hắn lại làm hắn cởi bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, để lộ ra là một thiếu niên âm u điên cuồng tâm lạnh như nước, bất cận nhân tình như trong cuốn sách thể hiện.
Có lẽ là do hành động của hắn quá ngoài dự liệu, tóm lại tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều ngơ ngẩn.
Bao gồm cả bản thân ta.
Ngoại trừ tiểu thái giám.
Hắn nắm lấy thời cơ này, đột ngột vùng dậy, năm ngón tay hóa thành trảo, lao thẳng tới chỗ ta.
Ta căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp đẩy Vũ Văn Việt ra.
Hắn nhất thời không để ý, lảo đảo lui về phía sau hai bước, trực tiếp lui về bên cạnh nữ chính.
...
Tiểu thái giám lần nữa bị chế phục.
Lần này dường như Vũ Văn Việt đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn không nói lời nào, vung tay chính là một kiếm, trực tiếp chém đứt đầu tiểu thái giám.
Sau đó quay đầu nhìn ta: "Sợ rồi sao?"
Hắn nheo mắt chỉ về hướng cổng: "Nếu sợ rồi thì bây giờ chạy khỏi đây đi."
Thật ra ta có bị dọa thật!!
Lớn đến từng này chưa bao giờ thấy cảnh người ta bị chém ngay tại chỗ như vậy, không tè ra quần đã là dũng cảm lắm rồi đấy, được không? !
Ta đúng là muốn chạy ra ngoài... Nhưng nhìn thần sắc của hắn, cảm thấy hắn không muốn ta đi, chỉ là một chú nai con bướng bỉnh, sợ dọa đến ta, sợ ta đòi rời đi trước, cho nên mới giành trước một bước, giả vờ như không quan tâm muốn ta rời đi.
Đã lộ tẩy rồi, đồ ngốc.
Ta rất khó diễn tả cảm xúc của mình lúc này, tóm lại rõ ràng nhất là ta mềm lòng rồi.
Không thể để lại hắn ở đây một mình.
Cho nên.
Ta đứng tại chỗ nhìn xung quanh một vòng, sau đó cất bước nhào vào lòng hắn.
Hắn cúi đầu, hảo tâm nhắc nhở: "Chạy sai phương hướng rồi."
Ta ôm chặt eo hắn, dụi dụi đầu vào lòng hắn: "Không chạy nhầm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...