Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Vào một ngày tuyết lớn rơi trắng xóa, ta trông thấy A Cửu đang xem một tờ giấy, hắn bóp chặt tờ giấy trong tay, khi buông ra lần nữa thì bụi phấn tiêu tán trong tuyết.

Buổi tối ta không ngủ, nhìn chằm chằm vào góc giường tối đen, bên ngoài là tiếng tuyết rơi ào ào.

"Có thể không đi không?"

Bước chân bên ngoài cửa sổ của A Cửu dừng lại, "Không thể."

"Vậy ngươi sẽ còn quay về bên cạnh ta không?"

"Sẽ."

"Ngươi hứa nhé."

"Ta hứa."

A Cửu nắm chặt kiếm, hắc y trên nền tuyết trắng, biến mất trong gió tuyết mịt mù.

Ngày hôm ấy A Cửu không quay về, hành cung trống trải đáng sợ, chỗ ta ở rất hẻo lánh, cách đế hậu rất xa, chỉ có mấy cung nhân của hành cung ở chỗ ta thôi.

Dường như đây là lần đầu tiên A Cửu rời xa ta.

Ngày thứ 2, A Cửu chưa về.

Ngày thứ 3, A Cửu chưa về.

Ngày thứ 4, A Cửu chưa về, cung nhân không thể ra khỏi biệt uyển ta ở, nói bên ngoài bị phong tỏa, rất bất thường, mọi người đều sợ hãi trong lòng.

Ngày thứ 5, A Cửu chưa về, cung nữ trong số cung nhân sợ đến bật khóc.

Ngày thứ 6, A Cửu chưa về, trong gió tuyết có tiếng la hét đầy sợ hãi.

Ngày thứ 7, tuyết ngừng rơi, rõ ràng trông thấy nơi đế hậu ở bùng lên ánh sáng đỏ.

Ta bình tĩnh ngồi trong cung thêu một chiếc khăn tay, hồng mai từng đóa nở rộ như máu.


Quân đội túc sát chỉnh tề đạp lên tuyết trắng, cửa hành cung bị phá ra, các cung nhân còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị chém chết dưới đao kiếm.

Đầu của cung nữ mấy hôm trước còn nằm rạp bên chân ta nói nàng sợ giờ lăn đến bên chân ta, nét mặt của nàng dừng lại ở khoảnh khắc khi nàng thét lên chói tai, bây giờ nàng sẽ không sợ hãi nữa rồi.

Hóa ra mùi máu khó ngửi đến vậy.

Trường đao lần lượt ra khỏi vỏ, vững vàng chỉ vào ta, quân nhân từng được rèn luyện trên chiến trường, làm người ta sợ sệt theo bản năng.

Ta hạ xuống một kim cuối cùng, cắt đứt sợi chỉ, khăn tay hồng mai ngạo tuyết bình thản đặt trên đầu gối.

Trận đao tách ra một lối, một nam nhân trung niên đi tới, ông ta gỡ mũ giáp xuống, lộ ra gương mặt dày dặn phong sương nơi Tây Bắc, trên má trái có một vết sẹo cắt ngang nửa gương mặt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người ta.

"Khí độ rất tốt, bây giờ mà vẫn còn thản nhiên thêu hoa."

Ta không sợ không giận, bình tĩnh nhìn nam nhân ấy, dung mạo của ông ta cứ luôn làm ta cảm thấy rất quen thuộc.

"Chuẩn bị trước hậu sự cho bản thân mà thôi, tướng quân giết ta, có thể dùng chiếc khăn này đắp lên mặt ta."

Trên chiếc khăn trắng thuần thêu từng đóa hồng mai, như máu nhỏ giọt xuống.

Nam nhân trung niên nhìn một cái, cười nhạo, "Đáng tiếc cho tài nghệ của công chúa, nhưng mà không được, con gái của yêu phi, phải chém đầu treo trên cổng thành, cổ vũ lòng tam quân."

Ông ta cố ý nhấn mạnh từ chém, muốn phá vỡ lớp ngụy trang bình tĩnh của ta, đợi ta khóc lóc rơi lệ.

Đáng tiếc ta không có, thật lòng thật dạ thở dài một hơi, "Vậy thì thật đáng tiếc cho chiếc khăn tay ta dậy từ sớm cất công thêu này."

Ta đứng dậy gạt rơi chiếc khăn tay, "Tướng quân, mời, muốn giết ở đâu."

Tướng quân trung niên nhướn mày, nghiêm túc nhìn ta, lại nói thêm một lần, "Công chúa khí độ rất tốt."

Ra khỏi cửa cung ta mới nhìn thấy trên đường đi máu văng khắp nền tuyết trắng, máu ấm áp tan vào băng tuyết, băng tuyết lại cấp tốc đóng băng lại, lối đi vốn rất xinh đẹp giờ là một mảnh hỗn độn.

Nam nhân trung niên đi bên cạnh ta dẫn đường, tay ông ta vẫn luôn đặt trên chuôi đao, "Chúng ta là người từ chiến trường xuống, không có loại quan điểm chó má không giết già trẻ và nữ nhân, trên chiến trường, ai cũng là kẻ địch cả, không giết bọn họ thì người chết sẽ là mình hoặc là huynh đệ của mình. Xem như ngươi xui xẻo, nếu như là người khác nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng, gặp phải ta, ta tuyệt đối không nương tay."

Nền tuyết dưới chân vừa trơn vừa khó đi, mới đi được một lúc trên vạt váy đã dính đầy vết máu.


"Lẽ nào tướng quân vẫn cho rằng đã đến nước này, hoàng hậu và quý phi còn có thể lui một bước chung sống hòa bình sao?"

Nam nhân trung niên trầm mặc.

Đã sớm không chết không thôi rồi, người đứng trong vòng xoáy này không ai dừng lại được hết.

Ông ta đại biểu cho hoàng hậu, ta đại biểu cho quý phi.

Ta bị ông ta đưa đến cửa chính hành cung, các cung nhân đều ăn ý lui lại, ông ta rút đao ra, dùng tay áo lau lưỡi đao.

"Ngươi không làm ta ghét, ta nói thêm cho ngươi biết một chuyện, lúc chúng ta xông vào hoàng đế và yêu phi đã không còn ở đó nữa, bao gồm cả ca ca ruột thịt của ngươi, Tam hoàng tử, bọn họ bỏ ngươi lại hành cung làm mồi nhử, làm chúng ta lầm tưởng rằng bọn họ vẫn ở hành cung như cũ, cho nên chúng ta bắt buộc phải giết ngươi để ổn định lòng quân."

Ta đang quan sát cửa cung, nghĩ xem đầu của ta sẽ bị treo ở chỗ nào, "Ừ, ta biết."

Một người là nhi tử được thiên tử sủng ái, một người là nữ nhi không có tác dụng gì, bất kể là về tình hay về lý, ai trọng ai khinh đều rất rõ ràng rồi.

Nam nhân trung niên dùng dư quang liếc nhìn ta, thấy ta không hề có phản ứng, nhận thua thở dài, rất là căm phẫn, "Đám người trong cung các ngươi, bao gồm cả cẩu hoàng đế kia đều làm ta buồn nôn, ta có thể vì muội muội ta mà giết vào hành cung, còn ca ca ngươi lại đẩy ngươi vào đường chết."

Ta nhớ ra ông ta giống ai rồi, cặp mắt ấy rất giống hoàng hậu, ta đột nhiên hỏi ông ta, "Đại ca đang ở đâu?"

Lý trí rất nhanh thu lại, trước khi nam nhân trung niên kịp phản ứng ta lập tức nói, "Xem như ta chưa nói gì."

Nam nhân trung niên xem như ta hồ ngôn loạn ngữ, ông ta giơ cao đao lên, "Công chúa, lên đường đi!"

Ta cảm nhận được gió lạnh sau cổ, nhận mệnh nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi đối với tử vong làm ta nghe thấy rõ ràng tiếng binh khí va chạm.

Nam nhân trung niên tức giận hét lớn một tiếng, binh sĩ xung quanh rút kiếm cấp tốc bày trận.

Trong sát khí làm người ta kinh hãi, ta nhìn thấy A Cửu một thân hắc y từng bước tiến tới.

Lúc nãy hắn ném binh khí của binh sĩ tử trận về phía nam nhân trung niên, mà bây giờ hắn chậm rãi rút trường kiếm của mình ra, mũi kiếm như hồng, kiếm ảnh chớp động như quỷ mị, trên cổ của hai người chặn trước người hắn đã xuất hiện một đường máu, ôm cổ ngã xuống đất.


A Cửu bước qua hai thi thể đó, kéo mũ trùm màu đen xuống lau sạch máu trên trường kiếm, lúc buông tay ra làm mũ bị cuồng phong cuốn bay.

Để lộ ra sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không có chút tình cảm nào. Thân là ám vệ, lộ ra gương mặt thật trước mọi người là đã chuẩn bị xong cho cái chết rồi.

"Rời đi."

Ta không muốn để A Cửu làm chuyện vô nghĩa này.

"Đi."

A Cửu từ trước đến nay luôn nghe lời ta giờ không thèm để ý đến ta, hắn như sát thần, không hề dao động giết hết những người chắn trước mặt hắn, chỉ muốn đi tới bên cạnh ta.

Ta bảo A Cửu trở thành đệ nhất thiên hạ, hắn làm được rồi, đối mặt với quân lính Tây Bắc đông đảo này hắn cũng không hề rơi vào thế hạ phong.

Tiếng kêu giết liên tục vang lên, A Cửu bị vây ở chính giữa trầm mặc xuất kiếm, trầm mặc giết người, mỗi một lần hắn vung kiếm đều vì muốn tiến đến gần chỗ ta hơn một bước, thậm chí không màng đến phòng thủ, để đao kiếm chém trên người mình.

Cặp mắt u thẳm không chút gợn sóng kia xuyên qua đám người nhìn về phía ta.

"A Cửu, rời đi! Một mình ngươi đi nhanh đi!"

Ta hét lên với hắn, nam nhân trung niên sắc mặt nặng nề nhìn binh lính của mình ngã xuống, giơ tay túm ta tới.

"Ngươi không cứu nổi nàng."

Đao của nam nhân trung niên lướt qua cổ ta, A Cửu hơi biến sắc mặt, lách người tránh né công kích trí mạng, một thanh trường đao đâm xuyên qua bụng trái của hắn, trường kiếm trong tay hắn rạch vỡ không khí, bén nhọn đâm rách cổ tay cầm đao của nam nhân trung niên, nam nhân trung niên bị kiếm đâm cho lảo đảo ngã vào trong tuyết, mũi kiếm gần như xuyên qua cổ tay ông ta.

Ngay trong khe hở chớp nhoáng này, A Cửu đã vụt ra khỏi đám người, chớp mắt đã đến trước mặt ta, mang theo ta nhảy lên mấy cái thoát khỏi hành cung.

5.

Dương gia quân tinh nhuệ chấn nhiếp Tây Bắc mấy chục năm, lịch luyện trong biển máu địa ngục mà ra, chỉ đối mặt với một người mà lại tử thương mấy chục người, còn bị người ta cướp mất một nữ tử tay trói gà không chặt từ trong tay đi.

Đây là một sự sỉ nhục không cách nào tưởng tượng được.

Trong rừng tuyết, hô hấp hỗn loạn phun ra một luồng sương trắng, trên nền tuyết đọng sạch sẽ bị kéo ra một dấu vết, nền tuyết gồ ghề bị kéo ra một vết máu.

"Chính ngươi đi đi!"

Một người không bị thương như ta lại bị A Cửu nửa túm nửa kéo đi trong rừng tuyết.

Trên người hắn lớn lớn nhỏ nhỏ đều là vết thương, nghiêm trọng nhất là vết thương trên bụng, mỗi bước đi máu đều tuôn ra, hắc y cũng đã bị thấm ướt.


Vết thương nhường ấy nhưng hắn không hề kêu lấy một tiếng, cả một đường đều yên lặng, bây giờ kiệt sức không cách nào dùng khinh công nữa, chỉ có thể đi bộ cùng ta trong tuyết.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy tuyết đằng sau lưng, phát cáu kéo tay mình về, "Chính ngươi đi đi."

Một chút sức lực của ta mà cũng kéo được hắn dừng lại một chút, hắn mím môi tiếp tục kéo lấy ta.

Bên ngoài hành cung là một mảnh núi rừng, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đi nhiều như vậy, mà còn đi trong nền tuyết cao gần tới đầu gối nữa.

Đi đến sau cùng ta đã không còn cảm giác gì nữa, gần như là bị A Cửu kéo đi, hai chân tê dại, ta nghĩ còn không bằng chết đi, đầu treo trên tường thành cho rồi.

Còn tốt hơn giờ đây lúc ta được người ta tìm thấy đã là thi thể đông cứng nhếch nhác thảm hại.

"Ta không muốn... sống nữa."

Dù sao thì từ trước đến nay chưa từng có ai để ý đến sự sống chết của ta.

Tầm mắt mơ hồ không rõ chỉ nhìn thấy A Cửu một thân hắc y đi phía trước ta, một câu nói ta phải ngắt thành hai nửa mới nói ra nổi.

"Không được."

Ta buông lỏng tất cả sức lực ngã xuống nền tuyết, A Cửu chật vật ôm ta lên, tiếp tục đi về phía trước.

Ta không hiểu một người tại sao có thể có loại chấp niệm này, đáng sợ đến không giống người, không ai có thể ngăn cản được hắn băng qua cánh đồng tuyết này.

"Ai phái ngươi đến."

Ai có thể làm hắn trung thành đến vậy, phụ hoàng, mẫu phi, hay là Tam hoàng huynh?

"Tự ta muốn tới."

Một ám vệ từ lúc nào có thể có suy nghĩ của mình rồi, ta muốn nói chuyện, nhưng ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Thanh âm trầm thấp bị chôn trong rừng tuyết dày đặc.

"Người không thể chết."

"Bảo vệ người là chức trách của ta."

"... Ta không muốn người chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận