Phương Lan Sinh bị hành hạ cả đêm vừa hoảng vừa sở, ngủ cũng không yên ổn. Lúc y tỉnh lại trời đã muộn, ngủ không tốt làm đầu óc nặng trịch, y ngồi dậy cúi đầu nhìn tấm chăn gấm đỏ quấn trên người, đầu càng ong ong đau.
Trong tay còn cầm vật gì, Phương Lan Sinh xòe ra nhìn là viên ngọc trai. Y nhìn hồi lâu, nhớ tới đầu gỗ dùng vật này làm cái gì với mình. Làm Phương Lan Sinh vừa xấu hổ vừa tức giận, mạnh tay ném hạt châu đi. Viên ngọc đập vào ván cửa đối diện giường rồi rơi xuống đất, chả biết lăn đi vào xó xỉnh nào.
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, Phương Lan Sinh ngồi trên giường đần mặt ra nhìn, chờ khi tỉnh hồn lại mới nhớ viên ngọc trai vốn không phải của mình. Y vội bò ra khỏi chăn, tùy tiện mặc quần áo rồi chạy tới trước cửa tìm, đã chẳng thấy viên ngọc trai đâu.
Long nữ đáp ứng nói cho Bách Lý Đồ Tô biết, từ khúc này xuất hiện thời thái cổ, tiên nhân gảy đàn vì bị cách chức tiến nhập luân hồi, nên chẳng ai biết đàn khúc ấy tên là gì.
Bách Lý Đồ Tô cảm tạ nàng, một mình đứng cạnh đàn Không một lúc, sau đó định rời đi thì Long nữ bỗng mở miệng.
“Vị công tử này.”
Bách Lý Đồ Tô quay đầu, không hiểu nhìn nàng.
“Sát khí ngang dọc, hung lệ phi thường.”
Long nữ nhìn hắn nói, “Thứ cho Khởi La nhiều lời, công tử vì cái gì… lại để hung khí triền thân?”
Bách Lý Đồ Tô dường như bị người hỏi đã nghe thành quen, hơn nữa chuyện người khác hỏi cũng đều là “Hung thần” cửa miệng, như thể đang nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn nhớ ngày càng nhiều, Bách Lý Đồ Tô ngược lại càng không quan tâm.
“Khi bé từng gặp biến cố, bị thương nặng tỉnh lại đã vậy. Cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhiều năm rồi cũng chưa tìm được cách giải nó.” Bách Lý Đồ Tô thành thật trả lời.
Long nữ bảo hắn, nếu như bị sát khí ăn mòn, tâm nhất định phải vững như đá, nếu có gì không kiên định sẽ nhanh bị nuốt trọn.
Bách Lý Đồ Tô thì thào nhớ kĩ những lời này, theo bậc thang dài ở Long Tiêu cung trở về, tới cửa khách điếm chợt nhớ hình như mình đã quên chuyện gì.
Đếm lại tiền mang theo trên người, còn chưa được năm mươi lượng, còn có một mảnh vải, mở ra thì thấy là ngân phiếu Giang Đô, hình như hắn lấy được nhờ giải quyết Hiệp Nghĩa bảng, trên giấy đề hai trăm lượng.
Đây là ngân phiếu trên đất liền, sợ rằng không có tác dụng dưới biển. Bách Lý Đồ Tô nhẹ lắc đầu cất lại vào ngực. Xúc động niên thiếu nhất thời cuối cùng bị hắn đè lại. Bách Lý Đồ Tô là một kẻ từ nhỏ nghèo đói, lưu bạt trong giang hồ, tiền tài với hắn có thể không quan trọng, nhưng hắn cũng biết một nghìn lượng là nhiều thế nào.
Vì một viên ngọc trai mà vung tay quá trán, suy nghĩ này đúng là có chút nổi loạn. Bách Lý Đồ Tô nghĩ vậy, đẩy cửa khách điếm đi vào, ngẩng đầu bèn thấy thân ảnh lùn lùn quen mắt sốt sắng nói gì đó với bà chủ.
“Một… một nghìn năm trăm lượng…” Phương Lan Sinh mặt trắng bệch, chột dạ lặp lại. Y liều mạng gãi đầu hấp tấp giải thích, “”Ta… ta giờ không có tiền, nhưng nhà ta có tiền…! Nhưng… nhưng đó cũng không phải tiền của ta… Ta… ta cũng không có biện pháp…”
Bà chủ thoạt nhìn hình như đang rất tức giận, chống nạnh nói, “Khách quan, cậu không cần nhiều lời, đánh mất thì phải bồi thường, cậu nói nữa cũng vô ích, ta hiện tại đang rất đau lòng.”
Nếu là bình thường, Phương Lan Sinh nhất định là đã lớn tiếng mắng đối phương gian thương, một viên ngọc trai mà đòi tận một nghìn năm trăm lượng. Nhưng hiện tại đầu óc y loạn, hai chân mềm nhũn vốn không tỉnh táo lắm, bà chủ bắt đầu quát vài câu “Người trên đất liền không có kiến thức” làm y vốn vẫn đang choáng ngợp vì độ xa hoa của nơi này càng thêm lo lắng.
Bản thân không biết nên nói cái gì, mồ hôi lạnh đổ đây đầu, Phương Lan Sinh một tay đặt trên bàn quầy nặng nề thở hắt ra, sau đó xoay người lảo đảo đỡ cầu thang đi lên, “Ta… sẽ tìm… sẽ tìm ra…!”
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc đứng cạnh cửa, bà chủ liếc mắt nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút lập tức mỉm cười.
“Khách quan, ngọc trai lên giá rồi, một nghìn năm trăm lượng.”
Phong Tình Tuyết đứng ở hành lang, thấy xa xa một thân ảnh màu lam lết từng bước lên lầu, xoay người mở cửa chui vào phòng.
“Lan Sinh?” Nàng nhìn thấy, định chạy vào thì người bên trong đã đóng sầm cửa lại.
Kéo thảm ra, ném ghế sang một bên, màn trúc cũng ném lên giường, Phương Lan Sinh nằm úp sấp trên sàn nhà trừng mắt lục lọi. Được một lúc, xoa xoa hai mắt lại tiếp tục tìm. Bách Lý Đồ Tô đứng ở ngoài, qua khe cửa nhìn vào một hồi, sau xoay người liền đi.
Phương Lan Sinh tìm cả ngày không thấy, trên người vốn không đem theo nhiều bạc lắm, chỉ có một khối ngọc bội, nhưng đây là thứ y đeo từ nhỏ sao có thể động vào.
Cùng lắm thì… đi mượn… đi kiếm… Phương Lan Sinh y không thể chật vật đến nỗi thiếu tiền người ta mà không trả…!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có thể vay mượn ai?
Còn đi kiếm, đi đâu mà kiếm?
Mọi người đều muốn giúp đầu gỗ đi tiên đảo, làm gì có thời gian dừng lại chỗ này lâu, vậy mà Phương Lan Sinh xui xẻo lại vướng vào chuyện này…
Đều tại đầu gỗ hắn, lấy cái gì không lấy, lại dùng thứ đó! Nhất định, nhất định là lây xui xẻo từ hắn!
Phương Lan Sinh tức giận ôm đầu.
Sau đó tự trách mình… Lấy thứ đó ra làm gì chứ… cầm trong tay làm gì chứ…
Mang theo tâm tình nặng nề suốt một ngày một đêm không vui rầu rĩ. Hồng Ngọc các nàng hỏi y, y lại ngại mất mặt nói không có chuyện gì. Mà cả ngày cũng không thấy bóng dáng đầu gỗ đâu, Phương Lan Sinh ăn rồi lại nhốt mình trong phòng tìm kiếm viên ngọc kia, mãi tận khuya vẫn không tìm được.
Nhắm mắt lại nằm trên giường, Phương Lan Sinh mất cả một ngày tìm đông tìm tây, trong lòng nghĩ có khi không thể đi cùng mọi người, bà chủ khách điếm này khẳng định không tha cho y đâu, đúng là phiền.
Cái này phiền, cái kia cũng phiền.
Không phải chỉ có một nghìn lượng sao… Phương gia tiểu thiếu gia từ nhỏ chưa tự lực cánh sinh tự mình kiếm nổi một đồng một cắc bắt đầu nỉ non, bản thiếu gia nhất định sẽ kiếm đủ… Chỉ là… chắc không thể giúp đầu gỗ nữa… đợi y kiếm đủ tiền… chắc bọn họ đã từ tiên đảo trở về rồi…
Nếu Hồng Ngọc các nàng biết chuyện Phương Lan Sinh đang nghĩ trong lòng, không biết có cười chê y ngốc hay không. Rõ ràng vài người cùng nghĩ cách sẽ khả thi hơn, y không nên một mình ôm lấy vu vơ buồn bực.
Nhưng Phương Lan Sinh lại không nghĩ như thế, y thấy mình nam nhi đại trượng phu phải tự mình gánh vác. Đầu gỗ trở về gian phòng Phương Lan Sinh là lúc trời đã khuya, trên người còn một cỗ bụi bặm phong trần, Phương Lan Sinh bị hắn lôi từ trong chăn ra, cả người ngã khỏi giường.
Cái gáy đập mạnh trên nền đất, Phương Lan Sinh đau lầm bầm một tiếng, nhíu mày in rõ trong tròng mắt đỏ lòm của Bách Lý Đồ Tô, nổi bật giữa đêm tối.
Cẩn thận nâng đầu y, cẩn thận luồn tay xả quần áo y. Bách Lý Đồ Tô cúi đầu hôn mãnh liệt tới nỗi Phương Lan Sinh không kịp phòng bị, mắt còn chưa mở ra, thân thể bị người trên thân tiến nhập, sức chuyển động càng lúc càng lớn, Phương Lan Sinh lúc này mới miễn cưỡng mở mắt ra.
Ý thức y còn không thực sự tỉnh táo, có lẽ là do ảnh hưởng quá độ từ ngày hôm qua. Đầu gỗ hắn dường như cũng cảm nhận được y yếu hơn hôm qua nhiều, vì vậy một bên thúc hạ thân chuyển động, một bên dịu dàng hôn trán y. Phương Lan Sinh không tránh, hoặc là chẳng còn sức mà tránh, y nằm dưới thân đầu gỗ để mặc hắn hôn, thân thể thi thoảng đung đưa chuyển động, năm đầu ngón tay bấu víu góc vai áo Bách Lý Đồ Tô, nhìn qua cực kì nhu thuận.
Chẳng biết đã ngủ lại mất từ bao giờ, tới ngày hôm sau tận trưa Phương Lan Sinh mới mở mắt. Chậm chạp mặc lại quần áo, rửa mặt, Phương Lan Sinh uể oải xuống cầu thang như thể đang trên đường tới pháp trường.
Tình Tuyết các nàng đều đã ở dưới lầu.
“Lan Sinh!”
“Bí đao, đi mau, ngủ dậy muộn vậy, còn muộn hơn cả Tương Linh…”
Hai vị cô nương mỗi người một câu, cầm vũ khí trên bàn đứng lên. Phương Lan Sinh cúi đầu, giơ tay định gọi các nàng lại nói mấy câu từ biệt vân vân, không ngờ bà chủ đứng dưới lầu nhìn thấy y thì đon đả ra đón.
“Vị khách quan này, cậu nếu còn thích trân châu nhà chúng ta, nhất định phải quay lại!”
Phương Lan Sinh bị nàng dắt tay lôi từ trên lầu xuống, giật mình giãy, “Làm, làm gì vậy, đừng có kéo ta!”
Duẫn Thiên Thương ban đêm ra ngoài uống rượu tới sáng sớm ngày hôm sau mới quay lại khách điếm, vừa vào cửa bèn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc đứng ở trước quầy hàng khách điểm, trầm mặc nhìn bà chủ bên trong tính toán cái gì đó.
Trên bàn quầy là một túi vải mở ra, mặt trên đựng một đống đồ quý giá kì lạ, Duẫn Thiên Thương xoa mũi tiến tới.
“Khách quan…” Bà chủ khách điếm giả bộ cau mày nói, “Những thứ đồ này, tính thế nào cũng không đủ một nghìn năm trăm lượng.”
Bách Lý Đồ Tô nhíu mày, dường như có điểm tức giận, “Rõ ràng trước đó còn nói là một nghìn lượng…”
Bà chủ khách điếm lắc đầu, định nói tiếp thì thấy một đại hán khiêng đại đao từ sau lưng Bách Lý Đồ Tô tới gần, nhất thời kinh sợ.
Hắn thuận tay cầm một con hổ ngọc trên quầy, chép miệng một cái, “Cho ta xem một chút, khách điếm có thứ gì hay mà đáng giá những một nghìn lượng?”
Bà chủ có chút thẹn thùng, “Vị khách quan kia…”
Duẫn Thiên Thương ha ha cười, “Bằng hữu, mọi người đều là bằng hữu.”
***
“Ngươi… buông ra!” Phương Lan Sinh vốn vẫn còn tức giận thái độ của bà chủ khách điếm, tự dưng được nàng đon đả đón tiếp thì hoảng sợ, “Ta sẽ không nợ tiền ngươi!”
Bà chủ cười tít mắt, “Cậu không nợ tiền ta, không nợ ta.”
Tình Tuyết và Tương Linh đều nghe không hiểu, mờ mịt tròn mắt, “Hai người đó… đang nói gì thế?”
Phương Lan Sinh cũng nghe không hiểu, bất động tại chỗ trợn tròn mắt lên.
Sao lại… không nợ tiền nàng…?
Vậy còn viên trân châu?
“Hầu tử, đi thôi.” Hồng Ngọc kéo tay áo y lôi ra ngoài. Phương Lan Sinh vô thức bị lôi ra ngoài, vẫn còn ngoái đầu lại nói với bà chủ, “Không đúng! Vậy còn tiền viên ngọc!”
“Tiền viên ngọc đã có người trả rồi, khách quan cậu đi thong thả…”
Phương Lan Sinh đi trên con đường dài của Long Tiêu cung, càng nghĩ càng loạn, có người trả tiền rồi? Ai chứ?
Những một nghìn năm trăm lượng, ai có thể trả?
Y nhìn xung quanh một chút, mới ngẩng đầu hỏi Hồng Ngọc, “Đầu, đầu gỗ đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Tình Tuyết ở sau lưng đáp, “Tô Tô cùng Duẫn đại ca đi uống rượu!”
Uống rượu?
Phương Lan Sinh nhăn mi.
Đầu gỗ… hắn lại cũng… uống rượu..?
“Không, không phải còn phải lên đường ư, còn uống rượu cái gì. Hắn uống ở đâu, chúng ta đi tìm hắn!” Phương Lan Sinh vừa nói vừa nhìn bốn phía.
Hồng Ngọc vội níu tay áo hắn, giơ ngón tay chỉ ra xa, “Hầu tử ngươi tìm đi đâu vậy, không phải tửu lâu ngay trước mắt sao.”
Phòng khách tửu lâu,
“Ân công, sao ngươi lại thiếu người ta nhiều tiền như vậy?” Duẫn Thiên Thương cầm bầu rượu của mình tự rót rượu.
“…” Bách Lý Đồ Tô trầm mặc chốc lát, mặt đen lại tựa như không muốn nói.
“Lần này không khéo táng gia bại sản, ta lại không có tiền, không thể giúp.”
“…”
“Ngươi a, tuổi còn trẻ, thiếu chút nữa bị gian thương gài bẫy, cũng không thèm mặc cả ——”
“Đầu gỗ!”
Đang nói, bên ngoài có người la gọi, Duẫn Thiên Thương nhìn lại, không phải Phương tiểu công tử nhiều chuyện lắm lời thì là ai.
Người nọ như con thỏ nhảy vào, dường như rất hấp tấp vội vàng, bình thường vốn uể oải hôm nay lại chạy phi thường nhanh vào đây. Y đeo túi thư đứng cạnh bàn há miệng nhìn biên lai trên bàn bị bầu rượu đè lên, viết mấy kí tự chằng chịt, nghiễm nhiên là một nghìn lượng.
Một nghìn lượng… một nghìn năm trăm lượng… hình như còn kém nhiều… nhưng mà…
Phương Lan Sinh cứng ngắc giơ tay chỉ vào tờ giấy kia, mặt lúc xanh lúc vàng.
“Đây là cái gì, đây…”
Nhìn đầu gỗ, hắn nhanh tay che trán nghiêng đầu không nhìn y, nghiêng đầu nhìn quỷ say rượu, hắn sửng sốt rồi ha ha cười.
“Tiền ân công, không phải của ta.”
Phương Lan Sinh lắp bắp, “Nhiều tiền như vậy làm, làm gì…”
“Ân công thiếu tiền bà chủ khách điếm, dùng để trả lại chứ để làm gì?” Duẫn Thiên Thương hồn nhiên nói, Phương Lan Sinh nghe thế sửng sốt một chút rồi máy móc đi ra ngoài. Duẫn Thiên Thương nhìn thấy không hiểu nổi, lắc đầu uống một ngụm rượu, “Sáng sớm, kích động gì chứ, hao tổn tinh thần sức khỏe.”
Bà chủ khách điếm cười hì hì nhìn Phương Lan Sinh từ đằng xa chạy về.
“Ngươi, ngươi thu hắn một nghìn lượng!” Phương Lan Sinh vỗ bàn quầy trước mặt cái đét, làm bà chủ trợn mắt giật mình.
“Là… là…”
Phương Lan Sinh nghẹn đến đỏ bừng mặt, “Ai bảo ngươi lấy!”
“Mọi người… đều là… bằng hữu…” Bà chủ méo xệch cười.
“Ai, ai làm bạn với hắn!” Phương Lan Sinh tức giận, không thèm nói câu thừa thãi nào với bà chủ nữa, chạy như bay lên thang lầu.
“Khách quan… khác quan?”
Đầu gỗ… sao hắn biết được…!
Cũng không nói gì với y, tự mình làm… Tưởng mình hắn có tiền chắc! Bản thiếu gia cũng có!
Phương Lan Sinh chạy về phòng mình, đẩy cái ghế vừa được người dọn dẹp ra, quỳ xuống mặt đấy nhìn chỗ này chỗ kia, hô hấp ngày càng gấp rút.
Cửa phòng đằng sau bị đẩy ra, Phương Lan Sinh còn đang ngồi xổm nhìn gầm giường, nghiêng mình quay đầu nhìn lại nhất thời sửng sốt.
Bách Lý Đồ Tô đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn mình.
“…Mọi người đều đang đợi, Luân Ba thuyền sắp ra khơi.”
Giọng điệu nghe thế nào cũng như có ý tốt nhắc nhở.
Phương Lan Sinh nhăn mi lại, “Ngươi…”
Bách Lý Đồ Tô thấy y gương mặt đỏ bừng, bộ dạng muốn nói lại thôi thì sắc mặt trầm xuống. Người này chạy thế nào gấp gáp như vậy, đến quần áo cũng không chỉnh tề.
Bách Lý Đồ Tô ôm kiếm vào trong, đặt kiếm dưới đất ngồi xổm nhìn Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, thần tình dao động bất an.
Nhưng Bách Lý Đồ Tô lại lãnh tĩnh như thường, con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn y, như đợi y nói hết.
“Đây… là viên ngọc trị giá một nghìn lượng đó…!”
…Khúc gỗ ngu ngốc này!
Y nghẹn nửa ngày mới nói được một câu như vậy, cũng chẳng biết là đang tiếc tiền hay tiếc viên ngọc bị mất. Bách Lý Đồ Tô trợn mắt, như hiểu ra cái gì, kéo màn trướng trên giường xuống, như muốn giúp y tìm.
Phương Lan Sinh ngồi ở một bên phát ngốc, nhìn đầu gỗ ngồi xổm bận rộn tìm kiếm, chẳng biết vì sao cảm thấy ngực nặng nề như có đá tảng đè lên.
Nặng đến nghẹt thở.
Mà khi Bách Lý Đồ Tô bắt lấy vật gì dưới đất, hắn đứng lên tới trước mặt Phương Lan Sinh còn đang ngồi xổm, hơi khom lưng duỗi lòng bàn tay mình ra trước mặt Phương Lan Sinh.
Viên ngọc trai kia đang nằm trong lòng tay hắn, vẫn còn phát ra ánh sáng bóng nhuận, y hệt lúc đầu mới nhìn thấy.
Phương Lan Sinh kinh ngạc nhìn đến quên cả thở, bản thân tìm không biết bao lâu không thấy, vậy mà đầu gỗ hắn lại tìm thấy. Nhìn thấy y ngây người ra không phản ứng gì, Bách Lý Đồ Tô hơi cau mày một chân quỳ xuống đất trước mặt y.
“Cho ngươi.” Hắn nói.
Phương Lan Sinh mãi sau mới phản ứng lại, ấp úng, “Đây… đây là ngươi dùng tiền mua, cũng không phải của ta…”
Đáy mắt Bách Lý Đồ Tô phảng phất ý cười, hắn nhìn Phương Lan Sinh ngồi bệt hẳn xuống, mặt cúi gằm gần sát tay, dường như xấu hổ vì mình tìm lâu như vậy mà không thấy, cũng có thể, là bởi nguyên nhân khác…
“Cầm lấy.” Bách Lý Đồ Tô nói, hắn đặt hạt châu trên mặt đất cạnh chỗ Phương Lan Sinh, sau đó dứt khoát đứng lên.
Bầu không khí đang dần thay đổi, Bách Lý Đồ Tô mơ hồ cảm thấy được. Trong không gian tĩnh lắng, hắn nghe được tiếng thở dốc hỗn loạn của Phương Lan Sinh, rất thấp rất nhẹ, nhiều hơn là yên ắng.
Phương Lan Sinh khẽ ngẩng đầu, xuyên qua ngón tay nhìn viên ngọc trên đất, rồi quay đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô vội xoay người ra khỏi cửa, nhanh như muốn trốn.
Mỗi lần hai người rơi vào tình cảnh an tĩnh như vậy, trực giác Bách Lý Đồ Tô đều cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi. Hắn cảm thấy không biết làm sao, như thể bản thân rất đỗi khẩn trương, hoặc là thứ gì đó còn hơn cả khẩn trương.
Một mình hắn đứng ở trước cửa khách điếm, hai tay khoanh trước ngực tựa trên cây cột, lẳng lặng nghe Phong Tình Tuyết và Duẫn Thiên Thương nói về chuyện quê hương nàng, nghe Hồng Ngọc dạy Tương Linh cái này cái kia nên đánh thế nào.
Hắn xoay người nhìn về phía bên trong khách điếm, có thân ảnh từ trong chậm rãi ra ngoài.
“Hầu tử tới rồi.”
“A, Lan Sinh!”
“Ài vị tiểu thiếu gia này, bắt chúng ta đợi thật là lâu.”
Phương Lan Sinh tay nắm viên ngọc kia dọc suốt đường đi, sau đó thì ngẩn ngơ ngồi trên boong thuyền, nghĩ đi nghĩ lại mãi không thông chuyện này, một nghìn lượng, một nghìn năm trăm lượng, trân châu, bạc.
Nghĩ mãi không ra, ban đêm ngủ trong phòng tiếp tục ngủ cùng một gian với đầu gỗ. Hai người mỗi người một góc đều không ai nói câu gì, một người lau kiếm một người vùi đầu vào sách, như thể hận không thể cách xa đối phương thêm một chút. Tới ban đêm lại như hai cục nam chân trái dấu quấn lấy nhau.
Phương Lan Sinh muốn hỏi Bách Lý Đồ Tô một chuyện, nhưng y biết có hỏi hắn cũng sẽ không nói.
Nên Phương Lan Sinh không hỏi, nín nghẹn vấn đề này tới tận nửa tháng sau, khi ngồi dưới tàng cây cạnh vách núi ở Ô Mông Linh Cốc, suy đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi.
“Vì sao lúc đó… bà chủ ở Long Tiêu cung lại lấy của ngươi một nghìn lượng?”
Muốn Bách Lý Đồ Tô hắn phải trả lời thế nào đây, chẳng lẽ nói dù gì trước đó hắn cũng từng bốc đồng có ý định vung tiền mua viên trân châu kia đưa cho y ư.
Nếu nói, chắc chắn y sẽ cười hắn. Bách Lý Đồ Tô nghĩ, gương mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là bàn tay khẽ siết chặt bàn tay mình đang nắm lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...