Ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể cử động một chút cũng đau nhức, quay đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô còn nằm bên cạnh, Phương Lan Sinh dụi mắt cắn răng chống giường ngồi dậy.
Mặc quần, vội thắt lại vạt áo, đeo thanh ngọc tư nam bội —— Phương Lan Sinh thuần thục như một thói quen, mà đầu gỗ hình như không thích ngọc bội này, lần nào đến cũng tìm cách gạt nó ra.
Đầu gỗ hai chân dài thẳng tắp còn vắt ngang giường, Phương Lan Sinh cẩn thận không đụng chạm đến hắn, chống tay xuống dưới đất, định dọn dẹp phòng một chút thì nhìn ngay thấy bình thuốc cao dược bị vỡ dưới đất.
Y ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh vụn lên nhìn.
Nên nói với đầu gỗ thế nào đây… Khó khăn lắm mới đưa thuốc cho y, kết quả bị ném vỡ.
…Dù chính hắn là người làm, nhưng cũng không thể nói rõ.
Phương Lan Sinh đau đầu, nghĩ thầm nhân lúc Bách Lý Đồ Tô chưa tỉnh, nhanh chóng thu dọn để hắn không phát hiện là được.
Y nghĩ rồi nhanh tay nhặt nhạnh mảnh vỡ trên đất. Cho dù đã qua một đêm đám cao chảy trên mặt đất vẫn toát ra mùi thơm dìu dịu.
Đúng là phí quá… Phương Lan Sinh tức giận đứng dậy, định ra ngoài ném mảnh vụn, mới bước một bước cả người liền cứng lại.
Kinh ngạc quay đầu, ánh mắt đảo quanh cuối cùng nhìn tới Bách Lý Đồ Tô trên giường khoanh tay trước ngực đang nhìn mình.
“Đầu.. đầu gỗ…” Phương Lan Sinh lúng túng kéo ngoác miệng ra cười, tay nắm mảnh vỡ run lên, thiếu chút nữa làm rơi chúng nó xuống.
Y còn chưa chú ý tới bộ dạng mình lúc này, mặc lý y màu trắng, cổ áo buộc lỏng hở rộng, lộ cái cổ loang lổ vết hồng ngân, cực kì chói mắt trên làn da trắng nõn, hình dáng nhỏ con, tóc tai chưa chải kĩ rũ xuống bên tai, đôi mắt sáng to. Nếu đây là lần đầu nhìn thấy, Bách Lý Đồ Tô nhất định nghĩ y là một cô nương.
Kiến thức về nữ giới của Bách Lý Đồ Tô vốn hạn hẹp, hắn nghĩ ai lớn lên mà đẹp mắt đều là con gái, như tiểu Thiền, như sư muội, nên khi còn bé hắn vẫn nghĩ đại sư huynh cũng là con gái. Tiếc là sau này đại sư huynh càng lớn càng cao, Bách Lý Đồ Tô mới biết mình nhầm. Sau này rời khỏi Thiên Dung thành, bắt gặp đủ các loại cô nương, Bách Lý Đồ Tô hắn mới biết mình thật thiển cận.
Phương gia thiếu gia này ngày thường da mềm thịt mỏng, vóc dáng thấp bé, bề ngoài lại ưa nhìn, chỉ tiếc hiện tại gương mặt… Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn bàn tay Phương Lan Sinh nắm gì đó, hắn ngẩn người lúc này mới nhớ tới cao dược mình đưa cho y.
Tại sao… lại vỡ?
Phương Lan Sinh dường như nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô nhìn gì, vội giấu mảnh vụn trong tay, vội vàng nói, “Cái này!! Không phải ta… Là, là do không cẩn thận đánh rơi…”
Bách Lý Đồ Tô như cũ trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhìn Phương Lan Sinh sốt ruột khoa chân múa tay, “Không đúng, không phải ta làm vỡ…”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu dường như không để ý vấn đề này lắm, hắn nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh hơi vươn tay, “Ta… lại ngất xỉu à?”
Nên mới lại tỉnh dậy ở phòng ngươi.
So với lần trước giận dữ hoang mang thì hôm nay cực kì khác biệt, Bách Lý Đồ Tô rất điềm tĩnh.
Phương Lan Sinh há hốc miệng, sửng sốt mất hai giây, “À phải!”
Y cúi đầu nhìn mảnh vỡ trong tay, “Cái này là do ngươi ngã vào làm vỡ, ta cản không kịp! Không phải ta đánh vỡ!”
Bộ dạng y cực kì khẩn trương, cả gương mặt tái nhợt, bàn tay nắm mảnh vỡ cũng run. Bách Lý Đồ Tô nhìn một lúc rồi cúi đầu, “Ta biết rồi, ta… lát đưa thêm cho ngươi.”
Phương Lan Sinh tưởng mình nghe lầm, đứng tại chỗ chớp mắt, “Đầu… đầu gỗ ngươi…”
“Ừ?” Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu.
“Ngươi… vừa mới cười?”
Biểu cảm Phương Lan Sinh không khác gì vừa nhìn thấy quỷ.
Bách Lý Đồ Tô cả mặt cứng đờ “…” Hắn chăm chú nhìn Phương Lan Sinh, dường như có điểm tức giận.
Phương Lan Sinh rót một chén trà đặt trên bàn trước mặt đầu gỗ. Bản thân lại có vẻ mất tự nhiên, tay chân luống cuống ngồi ở phía đối diện.
“Đầu gỗ… ngươi tìm ta có việc?” Phương Lan Sinh mặc quần áo chỉnh tề nghiêm túc hỏi.
Bách Lý Đồ Tô cụp mi như suy nghĩ một lát rồi ngẩng mắt nhìn thẳng, bàn tay dưới bàn lại căng thẳng nắm thành quyền.
“Ta… muốn nói một lời cảm tạ với ngươi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Phương Lan Sinh chớp mắt, “Nói… cảm tạ?”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “Ngươi luôn giúp ta khi ta bị ngất xỉu…”
Phương Lan Sinh giật mình nói lắp, “Cái này… không có gì…”
“Giúp ta vá y phục…”
Phương Lan Sinh đỏ mặt, “Là… ta giúp Tình Tuyết!”
“Nấu cháo cho ta…”
“Là nữ yêu quái bảo ta làm!”
“Giúp ta băng vết thương…”
“Không phải là ta làm ngươi bị thương à!”
“…”
Bách Lý Đồ Tô rơi vào trầm mặc, nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng khẩn trương muốn thanh minh, được một lát nói, “…Thì ra là thế!”
Phương Lan Sinh khẩn trương chối bay mọi chuyện, lúc này nhìn gương mặt lạnh đi mấy phần của đầu gỗ thì tim như rụng rời.
“Ngươi… ngươi cũng phải nhớ, ngươi cũng giúp ta rất nhiều, khi ta lạc trong Tần lăng, ngươi còn…” Y sốt ruột nói, đột nhiên phát hiện mình lấy một ví dụ không hay lắm, “Nói, nói chung là không cần cảm tạ!”
“Chúng ta đi chung một đường đều là bạn hữu, cảm tạ gì chứ!”
Y hào sảng nói như một đại hiệp khách, đáy lòng lại không đè nén được khẩn trương sốt ruột.
“Bạn hữu?” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng lẩm bẩm.
Phương Lan Sinh gật đầu như gà mổ thóc, “Phải phải!”
Bách Lý Đồ Tô nghe những lời này, bên ngoài dù mặt vẫn thế nhưng dường như phấn khởi vui vẻ hơn nhiều. Phương Lan Sinh chưa bao giờ nói những lời này với hắn, hơn nữa trên đường phát sinh nhiều chuyện, y vẫn luôn tìm cách tránh hắn như tránh tà, hẵn cũng chẳng biết làm sao với người này.
“Thân thể, đỡ hơn chưa?” Bách Lý Đồ Tô hôm nay phá lệ gợi chuyện, còn nói đến chuyện Phương Lan Sinh hoàn toàn không ngờ đến.
“Cái…” Phương Lan Sinh cả người đều phát ngốc, “Cái gì… thân thể…”
Bách Lý Đồ Tô cụp mi, hắn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy nhìn thấy Phương Lan Sinh… chưa mặc quần áo chỉnh tề, trên người vết thương vệt xanh vệt tím, nhìn qua rất kì cục, “Sao ngươi lại bị thương, còn không nói với mọi người.”
Hắn lời ít nhưng ý tứ rõ ràng, vào trong tai Phương Lan Sinh lại mang theo hàm ý khác.
Trong đầu hoảng loạn như có trống đánh, y vội phủ nhận, “Không có, không bị thương chỗ nào hết!!”
Bách Lý Đồ Tô nhíu mày, hắn nghĩ có lẽ đây là bí mật của người ta không muốn nói.
Đã như vậy, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, bèn đứng lên nhìn Phương Lan Sinh nói, “Vậy ngươi tự bảo trọng.”
Phương Lan Sinh lại gật như gà mổ thóc.
Bách Lý Đồ Tô nghĩ, nếu Âu Dương Thiếu Cung đã tìm xong ngọc hoành, vậy đám người cũng sẽ đường ai nấy đi. Trong lòng luôn muốn cùng Phương Lan Sinh thẳng thắn một lần, còn sau này chỉ đành có duyên thì gặp lại.
Hắn ra khỏi khách điếm, một mạch tới đình nghỉ chân phía tây bắc An Lục, Âu Dương Thiếu Cung đang chờ hắn ở đó để bàn chuyện “thuốc cải tử hoàn sinh.”
Phương Lan Sinh ngồi một mình trong phòng qua bao lâu tim vẫn đập như sấm, đầu gỗ từ trước tới nay chưa bao giờ nói nhiều với y như vậy, đột nhiên lại vậy làm Phương Lan Sinh không kịp tiếp nhận.
Suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ đầu càng mơ hồ, Phương Lan Sinh lắc đầu nhớ tới Bách Lý Đồ Tô lại không khỏi nhớ tới đêm qua…
Đêm qua, mọi chuyện đều xảy ra kì quái, y không đau, mà cảm thấy kì lạ, dù tới cuối cùng mất sức như thể mất nửa cái mạng… Phương Lan Sinh mặt mày đỏ bừng, không dám nghĩ sâu hơn nữa, vội nắm túi thư đeo trên vai chạy vội ra ngoài kiếm chuyện khác để nghĩ.
An Lục là một huyện nhỏ, đi dạo một vòng nhanh chóng hết, Phương Lan Sinh ngồi trong một quán trà nghe lão bản cửa hàng trò chuyện với mấy người. Đám người mặc trang phục võ lâm, Phương Lan Sinh không muốn nghĩ nhiều đến chuyện trời ơi đất hỡi cùng đầu gỗ nữa nên gắng sức vểnh tai nghe lén.
Y nghe được nửa ngày cũng chẳng hiểu lắm, lão bản cửa hàng hình như đang khoe mình hồi trẻ có biết vị minh chủ võ lâm gì đó, nói vài chuyện thần thần bí bí, cuối cùng có một chuyện là vị minh chủ kia tìm lão bản cửa hàng và mấy vị huynh đệ của hắn ở thành đông xây dựng một lò luyện thuốc.
“Một người nửa đời sát nhân, cuối cùng chẳng biết gặp phải chuyện gì lại bắt đầu cầu tiên hỏi phật!” Lão bản cửa hàng tiếp tục nói, “Nói là muốn nghiên cứu thiên hồn thuật gì đó…”
Một người ngồi ở bàn trà vốn không hứng thú lắm với câu chuyện này, nghe thế thì phấn chấn hẳn, “Thiên hồn?”
Lão bản gật đầu, “Tuổi tác đã lớn, ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Lão bản cửa hàng lại kể, vị được xưng là minh chủ võ lâm kia trước khi chết đã gần như người điên, mà một người điên muốn tìm cách tìm tiên hỏi phật, chuyện khó lại càng thêm khó. Phương Lan Sinh còn đang suy nghĩ “Thiên hồn” là thuật pháp gì thì từ đại lộ phía bắc có người đi tới, Phương Lan Sinh liếc mắt nhìn thấy thì vội đứng lên.
“Thiếu Cung!” Y giơ tay gọi.
Âu Dương Thiếu Cung vừa bàn chuyện cùng Bách Lý Đồ Tô xong thì bắt gặp Phương Lan Sinh. Hắn đi tới, ngồi xuống trước mặt Phương Lan Sinh, khẽ nhếch môi cười, “Tiểu Lan hôm nay sao lại vui vẻ vậy.”
Phương Lan Sinh gãi đầu, “Thiếu Cung lại trêu chọc ta.” Nói rồi tiếp tục quay đầu như muốn nghe tiếp câu chuyện của đám người kia, Thiếu Cung nhìn thấy thì hỏi, “Đệ đang nghe gì?”
“Lão bản kia đang nói về ‘thiên hồn’ gì đó.” Phương Lan Sinh nói, dường như cũng tự biết mình đang lảm nhảm chuyện không có thật, “Hoang đường, minh chủ võ lâm gì chứ, nhất định là chuyện bịa.”
Âu Dương Thiếu Cung hơi nhướn mày, “Ồ?”
Hắn cười cười, nhưng không nói gì.
Phương Lan Sinh lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, đặc biệt nghiêm túc nhìn thẳng Thiếu Cung nói, “Thiếu Cung, ta kể huynh nghe một chuyện… là chuyện…”
“Chuyện gì?” Thiếu Cung kiên nhẫn cười.
“Chuyện đầu gỗ… hắn, hình như không phải bị bệnh…” Phương Lan Sinh gãi đầu, “Tình Tuyết nói, là do sát khí.”
Âu Dương Thiếu Cung cúi đầu như suy nghĩ, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc, “Sát khí?”
Phương Lan Sinh gật đầu, “Hơn nữa… Tình Tuyết nắm tay hắn là có thể loại trừ sát khí, nhưng ta không biết vì sao lại có sát khí…”
Âu Dương Thiếu Cung nhướn mày, “Tiểu Lan đệ…” Hắn ngừng lại, tựa như đang tìm cách nói thuận tai, “Đệ vẫn còn cùng Bách Lý thiếu hiệp…”
Phương Lan Sinh thoáng cái rét lạnh, quả nhiên là Thiếu Cung biết.
Y chậm rãi gật đầu, vốn không có ý định giấu gì Thiếu Cung. Ngược lại Âu Dương Thiếu Cung cúi đầu nhìn y, thần tình như tự cảm khái thở dài, trong mắt xẹt qua tia chán ghét nhưng rất nhanh bị giấu đi.
“Không ngờ…” Hắn nói nửa câu, nuốt trở lại nửa câu sau, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười.
“Tiểu Lan đệ tính sau này làm gì?” Âu Dương Thiếu Cung hỏi.
Phương Lan Sinh sửng sốt, “Tính gì?”
Thiếu Cung gật đầu, “Hôm nay mọi người giúp ta tìm được ngọc hoành, ta rất cảm kích. Bách Lý thiếp hiệp có việc đi Thanh Long trấn một chuyến, mấy người kia ta không biết vậy tiểu Lan đệ định làm gì?”
Phương Lan Sinh căn bản không nghĩ đến sau khi tìm được ngọc hoành rồi thì đoàn người sẽ đường ai nấy đi, “Thanh Long trấn? Là nơi nào?”
Thiếu Cung lơ đãng trả lời, “Là một trấn nhỏ cận biển.”
“Đầu gỗ tới đó làm gì?”
“Bách Lý thiếu hiệp có việc, muốn tìm thuyền ra khơi.”
Hắn không muốn cùng Phương Lan Sinh tiếp tục đề tài này, vì vậy nhanh chuyển chủ đề, “Đệ rời Cầm Xuyên lâu rồi, mau trở về đi.”
Phương Lan Sinh cúi đầu suy nghĩ một lát mới ngẩng đầu, “Ta chưa từng ra khơi bao giờ, ta muốn cùng đi với đầu gỗ.”
Phương Lan Sinh trong ấn tượng của Âu Dương Thiếu Cung, là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, tính tình không phải quá tốt bụng nhưng nhìn chung vẫn là một đứa nhỏ ôn hòa lương thiện. Bách Lý Đồ Tô ở Cầm Xuyên bị Âu Dương Thiếu Cung cho ăn thuốc kích thích nội tức, khí tức nghịch lưu, sát khí mới phát tác mỗi ngày, vốn là chuyện đại họa. Ai ngờ đã mấy thàng trôi qua, hắn không chỉ bình thường ổn thỏa, mà thậm chí chuyện hắn phát tác sát khí mỗi ngày cũng chỉ có mình Phương Lan Sinh biết.
Âu Dương Thiếu Cung thừa nhận, mình đánh giá quá thấp tính nhẫn nại của Tiểu Lan nhà mình.
Còn bây giờ, ngọc hoành đã thấy, Bách Lý Đồ Tô muốn một mình ra khơi, Âu Dương Thiếu Cung tin là không bao lâu có thể xem một màn kịch vui từ phương xa.
Phương Lan Sinh lại bỗng nhiên đập bàn chen vào, “Ra khơi! Ta cũng muốn đi!”
Âu Dương Thiếu Cung cố gắng kiềm nén, “Tiểu Lan đừng hồ đồ.”
Phương Lan Sinh lắc đầu, “Ta không hồ đồ, ta muốn đi xem một chút, xem ngoài khơi có gì!”
“Đệ không sợ Bách Lý thiếu hiệp lại…” Âu Dương Thiếu Cung không nói tiếp, bởi hắn tin Phương Lan Sinh có thể hiểu ý mình.
Quả nhiên y nghe xong gương mặt đỏ bừng, ngồi gãi đầu.
“Bản thiếu gia… còn lâu mới sợ hắn.” Y gân lên nói.
Âu Dương Thiếu Cung sống qua mấy kiếp, sao không nhìn rõ tâm tư của Phương Lan Sinh. Lúc này nghe rõ ý tứ trong lời y, cũng không cảm thấy quá mức cáu kỉnh, chỉ ôm trán không nói lời nào. Phương Lan Sinh hỏi hắn, Thiếu Cung không đi với chúng ta sao.
Âu Dương Thiếu Cung lắc đầu, cười nói, “Còn chuyện trong môn phái, ta tốt nhất là không đi.”
Phương Lan Sinh biết Bách Lý Đồ Tô muốn đi, y lẩm bẩm đồ đầu gỗ thật không có nghĩa khí, nói lời từ biệt với Thiếu Cung xong y vội chạy về khách điếm.
Âu Dương Thiếu Cung nhìn theo bóng lưng y, nhàn nhạt cười.
Sai một bước còn có bước tiếp theo, để ý quá mức không phải tác phong của Âu Dương Thiếu Cung hắn. Hắn lắc đầu, xoay người định đi thì lại nghe thấy giọng kể của lão bản cửa hàng.
“Hắn trước đó cả ngày vác đao đi dọa người, sau bỗng dưng vì “Thiên hồn” mà mất ăn mất ngủ”
“Ông không phải nói hắn điên à, điên còn cần ngủ.”
“Gì, ngươi nói gì vậy, người điên thì không ngủ chắc?”
“Cạnh nhà ta có một ông lão bị điên! Chưa thấy lão ngủ bao giờ! Không ngủ cũng chẳng để người khác được ngủ yên!”
…
Đám người nói cười rộ lên, Âu Dương Thiếu Cung chỉ liếc nhìn một cái, là ba hán tử vóc người thô lỗ, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút rồi khoát áo rời đi.
Phương Lan Sinh chạy về tới cửa khách điếm, bắt gặp Phong Tình Tuyết các nàng đang nói gì đó với Bách Lý Đồ Tô.
“Bí đao về rồi!” Tương Linh chỉ vào cái bóng Phương Lan Sinh đang chạy tới nói.
Bách Lý Đồ Tô quay đầu, nhìn thấy Phương Lan Sinh đang thở hồng hộc chạy tới.
“Lan Sinh, Tô Tô muốn đi Thanh Long trấn, cậu đi không?” Tình Tuyết một bên hỏi.
Phương Lan Sinh thở hồng hộc gật đầu, “Ta có nghe Thiếu Cung nói.. ta… còn mọi người thì sao?”
Tình Tuyết cười nói, “Tô Tô đi đâu ta theo đó.”
“Tương Linh cũng muốn đi theo Đồ Tô ca ca…”
Hồng Ngọc cũng gật đầu, “Càng nhiều người đi, càng thêm thận trọng.”
“Vậy còn cậu, Lan Sinh?”
Phương Lan Sinh gãi đầu, liếc Bách Lý Đồ Tô thấy đối phương cũng đang nhìn mình.
“Đi… đi thì đi.. bản thiếu gia muốn xem biển…”
Đám người đều cười chưa nói gì, phía sau bỗng có tiếng nói.
“Ta cũng đi~ tính ta một mạng.”
Phương Lan Sinh quay đầu nhìn liền cau mày, “Sâu rượu thối? Ngươi đi làm gì?”
Duẫn Thiên Thương nghe thế không khỏi cười rộ lên, “Ta đương nhiên muốn đi, ta nghe nói ở đó có thảo dược có thể dùng để chưng cất rượu, có thể chưng ra rượu a~ cơ hội tốt như thế, ta đương nhiên phải đi!”
Phương Lan Sinh quay đầu phàn nàn, “Suốt ngày rượu rượu! Ngươi sao không say chết đi…”
“Thảo dược để chưng cất rượu, quả thật có từng nghe.”
Là giọng của Thiếu Cung, Phương Lan Sinh vội quay đầu về nhìn.
Quỷ say rượu cười ha ha, “Đúng vậy, vẫn là Thiếu Cung thông hiểu!”
Phương Lan Sinh nghe thế nhướng mày nhảy dựng lên, “Cái, cái gì Thiếu Cung! Thiếu Cung là để ngươi gọi à?”
Duẫn Thiên Thương nhìn y một bộ dạng hùng hổ, không khỏi càng trêu chọc, “Sao không được? Ngươi không phải cũng gọi thế sao?”
Phương Lan Sinh khẩn trương bắt đầu nói lắp, sao trên đời lại có người da mặt dày thế này!
“Ta, quan hệ của ta với Thiếu Cung, ngươi dám đem ra so đo với ngươi!”
Duẫn Thiên Thương không khỏi tiếp tục ha ha cười, nhẹ nhàng đáp lại mấy lời càng làm Phương Lan Sinh giận, hai bên đấu vỗ mồm không ngừng. Bên này Âu Dương Thiếu Cung nói với Bách Lý Đồ Tô về chuyện tiên thảo ở Tổ Châu.
“Tổ Châu vốn là tiên sơn, cũng giống như Thanh Ngọc đàn, vốn là chốn bồng lai ngoài thế sự. Người thường nếu không biết mở cửa đúng cách, không chỉ là không vào được mà đến cửa vào cũng không được thấy.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, “…Đã biết trước lần này đi sẽ không trôi chảy thuận lợi, cũng chỉ đành cẩn thận hành sự tùy cơ ứng biến. Việc này… đa tạ tiên sinh chỉ điểm.”
Âu Dương Thiếu Cung nán lại An Lục chờ tin lành từ bọn họ, đoàn người Bách Lý Đồ Tô khởi hành lên đường. Mọi người thu thập hành lý, còn Phương Lan Sinh rảnh rỗi ngồi uống trà dưới đại sảnh khách điếm.
Y uống một ngụm, hai ngụm, dư quang liếc về phía người đứng ngoài cửa đang nhìn về phía mình, tiếp tục uống trà không ngẩng đầu nhìn.
Kỳ thực trong lòng Phương Lan Sinh đang mâu thuẫn, y đồng ý cùng khởi hành với mọi người đi Thanh Long trấn, nhưng còn đầu gỗ… Phương Lan Sinh biết Thiếu Cung vì muốn tốt cho mình mới lên tiếng khuyên, ban đầu Phương Lan Sinh cũng dự định sau khi tìm được ngọc hoành sẽ tránh xa đầu gỗ hắn. Nhưng bây giờ…
Thật sự là vô liêm sỉ, Phương Lan Sinh a Phương Lan Sinh, đầu óc ngươi đang suy nghĩ cái gì a… Phương Lan Sinh hai tay chống trên bàn gỗ, vùi mặt vào giữa ủ rũ, Bách Lý Đồ Tô đứng ở ngoài cửa nhìn thấy, vẻ mặt cứng ngắc.
Hắn do dự không biết có nên đi vào hay không, nói với Phương Lan Sinh một câu thân thể y vốn không khỏe, cả người vệt xanh vệt tím như vậy, không đi Thanh Long trấn thì hơn.
Nếu ở lại cạnh Âu Dương tiên sinh, có thể chăm sóc bản thân tốt hơn.
Bách Lý Đồ Tô cuối cùng cũng không nói, thứ nhất vì hắn chẳng biết mở lời thế nào, thứ hai…
Để y ở cạnh mình, trong lòng hắn tự thấy an tâm hơn nhiều…
Suy nghĩ này chỉ tức thì lóe lên trong đầu, đến chính hắn cũng không ngờ mình sẽ nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh còn chán chường gục mặt trên bàn. Bách Lý Đồ Tô nghĩ, hắn cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, vì vậy bỏ qua gương mặt căng thẳng mà đi ra ngoài.
Chờ mọi người thu xếp xong hành lý để lên đường thì chẳng ai thấy bóng dáng Bách Lý Đồ Tô đâu. Hồng Ngọc nói công tử tạm thời có chuyện, mọi người cứ dùng đằng tường chi thuật đến Thanh Long trấn chờ trước.
Thanh Long trấn ở phía đông An Lục.
Là một hải trấn nhỏ yên tĩnh, khắp trấn hầu như đều là người chế tạo thuyền. Phương Lan Sinh đứng ở bờ biển mở trừng mắt nhìn mặt biển ngút ngàn không thấy bờ bên kia, kinh ngạc lẫn vui vẻ hiện hết lên mặt.
“Thật là hùng vĩ! Đây là biển thật ư?”
Tương Linh cũng kích động hai mắt lấp lánh, “Tương Linh chưa bao giờ thấy nơi nào nhiều nước như vậy!”
Hồng Ngọc cười nói, “Hai người coi như hôm nay được xem đã mắt, nhưng mà chúng ta còn đi trên biển, lúc đó còn sợ không xem được chắc? Chỉ sợ tới lúc đó, hai người nhìn biển đến phát ngán.”
Phương Lan Sinh vui vẻ nửa ngày, quay đầu nhìn lại thấy mọi người biểu cảm kiểu “Không phải chỉ là biển thôi sao” thì cảm giác mình rất mất mặt, vội thu lại biểu cảm trên mặt nhưng không giấu nổi.
Việc đầu tiên cần làm là tìm xưởng đóng tàu, khi Bách Lý Đồ Tô đến nơi Tình Tuyết có hỏi Tô Tô đi đâu, Phương Lan Sinh đứng cạnh dỏng lỗ tai lên nghe lén, chỉ thấy Bách Lý Đồ Tô lắc đầu nói không có gì. Mọi người tới khách điếm, được lão bản ở đó chỉ điểm tới bờ bên kia tìm xưởng đóng tàu của đôi Hướng huynh đệ, “Tài nghệ chế tạo thuyền của huynh đệ họ Hướng vô cùng tốt, nhưng tính tình cổ quái, khó chiều.”
Hướng lão bản là người khỏe mạnh cường tráng, tính tình đúng là cổ quái, đột nhiên lớn tiếng quát mắng, sau đó lại ấp úng, nói đệ đệ mình bị yêu quái bắt đi, hắn không có tâm trạng để ý tới chuyện khác. Nếu muốn mượn thuyền thì phải cứu đệ đệ hắn ra trước. Bách Lý Đồ Tô gật đầu đồng ý, đoàn người nhảy xuống nước, bơi một đường nhìn thấy vô số thi thể Quỳ Ngưu.
Cho đến đáy biển, Phương Lan Sinh nhìn quanh còn đang buồn bực chẳng thấy bóng một ai chợt nghe Hướng lão bản nhìn một con Quỳ Ngưu mập mạp hô một tiếng, “Diên Mai!”
Quỳ Ngưu mập mạp trong nước quẫy đuôi, “Đại ca?”
Hướng lão bản lại quát to, “Làm lão tử lo muốn chết! Tiểu tử ngươi không bị thương chứ? Quỳ Ngưu gặp phải chuyện gì?”
Mọi người ai cũng giật mình choáng váng. Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn con Quỳ Ngưu béo, trong chớp mắt thấy nó biến thành một niên thiếu da dẻ trắng trẻo.
Y giờ mới hiểu, thì ra mọi người đều bị Hướng lão bản lừa.
Nhưng y chưa kịp nổi giận thì người được gọi là Diên Mai kia đã la mắng trước.
“Đại ca, huynh nói ta bị yêu quái bắt đi?”
Hướng Thiên Tiếu bị hắn quát, nhất thời chỉ dám nhỏ giọng nói lại, “Lão tử, lão tử cũng không còn cách nào khác.”
“Thằng nhãi ranh ngươi hôm đó phát hỏa rồi bỏ đi mất! Qua ba năm ngày không thấy trở về, lão tử cũng nghĩ thông suốt rồi, không để ý mặt mũi định tìm khuyên ngươi trở về, tới vịnh Cô Lỗ mới nhớ ra… ngoài tộc Quỳ Ngưu ngươi còn ở chỗ yêu quái khác! Trước đây ta mới đến nơi này có một lần, không nhớ rõ đường, đám yêu quái ngu ngốc kia thì động tý thấy người là đánh! Ta cũng xui xẻo, xuống dưới không thấy bóng dáng con Quỳ Ngưu nào hết, còn không phải ôm bụng buồn bực trở về!”
Diên Mai cau mày, “Đi tìm thì đi tìm, sao còn gạt người là ta bị yêu quái bắt đi?!”
Hướng Thiên Tiếu sờ đầu cười xòa, “Tại… tại không muốn nói chuyện huynh đệ to tiếng cãi nhau… rất mất mặt!”
Diên Mai nhìn hắn chằm chằm phản lại, “Vậy tìm thấy ta rồi, cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa mọi chuyện vẫn bại lộ, đại ca ngươi không nghĩ tới lúc đó sẽ mất mặt?”
Phương Lan Sinh đứng một bên càng nghe càng rối, nhìn Hướng lão bản tính cách cổ quái bị đệ đệ mình mắng cho mặt đỏ tía tai.
“Khi đó, không nghĩ nhiều như vậy! Thằng nhãi ngươi, vẫn cái thói bắt chẹt người ta!”
Diên Mai giậm chân, “Đại ca ngốc!”
“Ta ngốc chỗ nào!”
“Đại ca ngốc!”
“Gì đây!” Phương Lan Sinh vươn tay cào cào đám tóc trong vô vọng, cố lớn tiếng át đi tiếng hai con người đang nói bên kia, “Các người đừng chỉ lo cãi nhau chứ! Mau giải thích rõ ràng mọi chuyện cho chúng ta!”
Hướng Thiên Tiếu yên lặng, rút ra cái tẩu rít một hơi, “…Đệ đệ ngươi nói đi!”
Diên Mai trừng mắt lườm hắn, quay đầu áy náy nhìn Phương Lan Sinh.
Hắn nói hắn là yêu quái, cùng Hưỡng lão bản kết nghĩa huynh đệ, hai người sau khi ầm ĩ cãi nhau hắn về vịnh Cô Lỗ, không ngờ đúng lúc tộc Quỳ Ngưu đang gặp đại họa, vì đại yêu quái tên Kim Giao Tiễn âm mưu đánh tộc Quỳ Ngưu chiếm dụng bảo vật, rất nhiều người trong tộc đã bị sát hại, chỉ có hắn cùng hai người bạn nữa may mắn trốn được mới giữ được một mạng.
Hắn nói, vẻ mặt phân vân, “Mọi… mọi người chắc đều là cao nhân, có thể hay không… giúp Quỳ Ngưu tộc bọn ta một chút?”
Hồng Ngọc giơ tay, “Vị tiểu công tử này mong chúng ta có thể tương trợ giải cứu tộc Quỳ Ngưu, đánh bại Kim Giao Tiễn?”
Diên Mai gật đầu, nghiêm túc ôm quyền, “Khẩn cầu các vị tương trợ!”
Hướng Thiên Tiếu cũng to tiếng góp lời, “Các người nhìn qua thân thủ rất tốt, hãy ra tay giúp đệ đệ ta lần này đi! Huynh đệ lão tự xin ghi nhớ đại ân này suốt đời!”
Phương Lan Sinh trong lòng ngẫm nghĩ, tuy Hướng lão bản lừa bọn họ nhưng đệ đệ hắn nhìn rất đĩnh đạc đàng hoàng, cái gì Kim Giao Tiễn nghe cũng không lợi hại lắm, giúp hai người họ chút cũng không thành vấn đề.
Bách Lý Đồ Tô hỏi, “Trước tiên đi cứu tộc Quỳ Ngưu, rồi chúng ta liên thủ đánh Kim Giao Tiễn?”
Diên Mãi lúc này mở to hai mắt, cảm động cười hỏi, “Vậy là mọi người đồng ý rồi?!”
Trước tiên đi cứu tộc Quỳ Ngưu rồi quay lại đối phó với Kim Giao Tiễn. Phương Lan Sinh cứ tưởng nó là con đại yêu quái thế nào, hóa ra là một con giao long hai đầu, mà hai đầu của nó cực ngốc trong lúc giao chiến còn đánh nhau, ngu đến nỗi Phương Lan Sinh cũng không dám nhìn.
Sau khi nó bị đánh bại, nó co lại thành một đoàn chẳng mấy chốc biến thành một con rắn nhỏ xíu chạy trốn mất.
Tộc Quỳ Ngưu lập tức coi mọi người trở thành ân nhân cứu mạng, Phương Lan Sinh lần đầu được người ta tôn kình thì thấy thụ sủng nhược kinh, nghe thấy bọn họ nói muốn mở cửa kho tàng cất bảo vật cho bọn họ tùy ý chọn coi như trả ơn thì hoa mắt choáng váng.
Bách Lý Đồ Tô một bên lắc đầu, “Ra tay tương trợ cũng không phải vì muốn báo đáp, mọi người không cần đa lễ.”
Diên Mai khoát khoát tay, “Không được không được! Tộc Quỳ Ngưu có ân tất báo, đây là việc nên làm!”
Nghi thức mở cửa tốn rất nhiều thời gian, Phương Lan Sinh vốn từ đầu hăng hái phải chờ lâu tới nỗi buồn ngủ, mặt mày phờ phạc. Khi cửa lớn mở ra, Duẫn Thiên Thương ha ha cười bước vào, “Thực sự muốn lấy gì cũng được? Các người không đổi ý chứ?”
Một con Quỳ Ngưu sau hắn liền đáp, “Một lời đã định, đương nhiên không đổi ý!”
Duẫn Thiên Thương cười nói, “Được! Vậy ta đây không khách khí~”
Phương Lan Sinh nghiêng đầu lầm bầm, “Da mặt đúng là siêu dày…”
Diên Mai để mọi người tùy ý lựa chọn, Phương Lan Sinh đi dạo giữa một đống bảo vật, cuối cùng chọn một khối gỗ —— dù gì bản thân cũng chẳng cần thứ gì cả, lấy về tặng cho Thiếu Cung chế tạo cầm cũng được.
Tình Tuyết chọn một pho tượng, Tương Linh lấy một hạt châu nhỏ nói muốn làm hoa tai. Tình Tuyết hỏi Hồng Ngọc và Bách Lý Đồ Tô ấy cái gì, Hồng Ngọc chỉ cười nói thiên cơ bất khả lộ. Duẫn Thiên Thương thì lấy không ít bảo bối để làm vật đổi rượu, bị Phương Lan Sinh chỉ trích suốt một đường.
Nhưng hắn bỏ ngoài tai, cứ thản nhiên cầm hết đống bảo bối. Mọi người lên mặt nước thì đã là hoàng hôn, Hướng Thiên Tiếu cùng Diên Mai giao hẹn cùng bọn họ cho năm ngày. Năm ngày sau sẽ chế thành thuyền Luân Ba ra khơi tới tiên sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...