“Con người nham hiểm giả dối, nhát gan lại nhu nhược, chỉ dám dùng thủ đoạn hèn hạ mánh khóe lừa lọc, xé nát bụng, hủy thân thể bọn chúng, xem chúng còn nói được những lời dối trá như vậy không, ngươi không thấy nó rất thú vị ư?”
“Tiểu tử, chết thay kẻ khác có đáng không?”
“Trong lòng ngươi còn có góc tối đầy âm u và lửa giận, bản tọa có thể nhìn thấy rõ ràng!”
“Lòng của ngươi luôn luôn có hắc hỏa thiêu đốt, nói giống người thì thà nói giống yêu nhiều hơn. Chúng ta có mấy phần tương tự, ngươi lại muốn giết bản tọa?”
“Bị con người xem là ngoại tộc, việc không làm lại bị đổ oan, bị lừa dối, mất đi tất cả thuộc về mình, cũng chỉ vì một câu phận trời định đoạt mà cả người thương tích!”
“Haha! Trước kia tên đạo sĩ thối đó đã nói những gì?”
“Nói muốn làm bằng hữu với bản tọa, nghìn năm qua hắn là người đầu tiên… Vậy mà rốt cục hắn nhốt bản tọa ở đây, không thấy mặt trời, sống một ngày dài bằng một năm, lẽ nào lại không hận!”
…
Có thể nào… không hận…
“Chẳng bằng ngươi cùng bản tọa ra ngoài, giết hết đám người xấu xí đó! Không phải thoải mái ngươi hơn?!”
Bách Lý Đồ Tô giật mình tại chỗ.
Giết… giết bọn họ…
“…Tô Tô… Huynh nhất định phải bình an trở về.”
“Hôm nay đánh một trận, sinh tử không rõ, nếu cả ta và đệ cùng đổi mạng, vậy sư tôn làm sao chịu được!”
“Đồ Tô ca ca cẩn thận! Nhất định không được để thua nó!”
…
—— Lang yêu! Chớ nói điều mê hoặc! Tới đây chiến một trận sinh tử!
—— Mê hoặc? Ha ha ha ha, tiểu tử ngươi mới sống bao lâu? Cứ tự cho mình là đang tỉnh táo, kì thực suốt quãng thời gian qua chỉ là ngươi hồ đồ!
—— Không được nói bậy!
—— Tiểu tử mạnh miệng, ngươi còn không thể tự khống chế hung lực trong cơ thể mình? Không sợ tao kỳ phản phệ, vỡ kinh mạch mà chết?
…
Bị con người xem như ngoại tộc, không làm gì cũng bị vu oan, bị lừa dối, mất đi tất cả thuộc về mình, chỉ vì một câu phận do trời định mà thương tích đầy mình!
…
“…Tô Tô… Huynh nhất định phải bình an trở về.”
“Hôm nay đánh một trận, sinh tử không rõ, nếu cả ta và đệ cùng đổi mạng, vậy sư tôn làm sao chịu được!”
“Đồ Tô ca ca cân thận! Nhất định không được để thua nó!”
…
Phệ Nguyệt huyền đế hứng chí bừng bừng nhìn thanh niên cúi đầu trước mặt, nhìn từng nét giãy dụa của hắn như nhìn chính mình năm xưa.
Mau đi cùng ta, thanh niên con người, mau đi cùng ta.
…
“Tô Tô…”
“Đồ Tô ca ca!”
“Bách Lý công tử…”
…
Sâu trong đầu có vô số giọng nói quen thuộc vang lên, nỗ lực kéo gọi lý trí còn sót lại của Bách Lý Đồ Tô trở về.
…
Có giọng nói yếu ớt cực nhỏ xa xa vọng về.
“Gỗ…”
“Đầu gỗ…?”
…
Phần hồn bị mê hoặc đột ngột biến mất.
Như bị linh hồn to lớn nơi đâu xuất hiện choán lấy.
Sát khí càng bạo phát thiêu đốt càng mạnh, tựa như trường đao cắt bỏ hết gông cùm xiềng xích quanh thân, rốt cuộc phá lao mạnh mẽ nhào ra ngoài.
Bách Lý Đồ Tô nắm kiếm chậm rãi mở mắt. Hắn đảo mắt nhìn địa phương xa lạ, đây là lần đầu tiên hắn thấy nơi này.
“Tiểu tử,” Phệ Nguyệt huyền đế nhìn hắn chằm chằm, “Còn muốn đánh ta?”
Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
“Hừ, ngươi bị câm?”
Rút thân kiếm khỏi vỏ phát sinh tiếng kim loại va chạm chói tai. Bách Lý Đồ Tô không để ý tới lang yêu mà cảnh giác lui về sau một bước, chỉ quay quắt nhìn chung quanh bốn phía như con dã thú lạc đường, chỉ vì không nhìn thấy mùi vị quen thuộc mà cảm thấy hoảng sợ khẩn trương. /Vâng, công việc duy nhất của th Tô đỏ là tìm e Lan và rape = v =/
“Đầu gỗ…”
“Đầu gỗ…”
“Đầu gỗ!!”
Bách Lý Đồ Tô đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hắn mở to mắt, dường như do tiếng hô trong giấc mộng chèn ép không thở nổi.
“Tô Tô!”
“Bách Lý công tử!”
Bách Lý Đồ Tô chớp mắt mấy cái, ổn định nhịp tim đang đập loạn của mình rồi nhìn bốn phía —— gian phòng thông thường, có bàn và trà cụ, dưới thân có giường, trước mắt là Tình Tuyết và Hồng Ngọc…
“Tô Tô tỉnh rồi?” Phong Tình Tuyết nắm tay hắn vui mừng nói.
Phương Lan Sinh đứng ở sau lưng Hồng Ngọc, tay bưng chén cháo nóng cũng ngây người.
“Cứ đến mồng một là phát tác… Không có cách nào chữa trị ư?” Tương Linh cúi đầu nhỏ giọng hỏi, dường như cảm thấy rất sợ.
Bách Lý Đồ Tô im lặng một lát, “Thứ này chẳng biết xuất hiện từ đâu, cũng không có cách trị, chỉ có thanh khí ở Côn Lôn và tâm pháp của Tình Tuyết có thể ức chế, ngoài ra Phần Tịch cũng có thể hấp thụ sát khí.
Chỉ có… thanh khí núi Côn Lôn… và tâm pháp của Tình Tuyết…
Phương Lan Sinh nghe Bách Lý Đồ Tô chậm rãi giải thích, cả người chết lặng dường như mất hoàn toàn cảm giác.
… Thiếu Cung tên lăng băm ngu ngốc này, bệnh gì chứ, là sát khí…
Nhưng cũng không thể trách Thiếu Cung, loại sát khí kì lạ này người thường có ai thấy qua chứ…
Kết quả là… người có bệnh lại chính là Phương Lan Sinh… cứ nghĩ mình rất giỏi… tự cho là rất quan trọng với hắn…
Còn cố tình giấu hắn… giấu gì chứ… chính hắn còn biết trước…
Về phần tại sao hắn không nhớ gì, vì sao từ mồng một mỗi tháng thành mỗi đêm, vì sao chuyện kia có thể ức chế được sát khí của hắn… Chờ một chút, việc này…
Việc này, Phương Lan Sinh không muốn biết.
Tình Tuyết vẫn nắm tay đầu gỗ… Thì ra chỉ cần nắm tay là được rồi… Sau này cứ để Tình Tuyết nắm tay đầu gỗ, vậy là không phiền phức nữa rồi.
Sau này… không bao giờ bị làm phiền nữa ——
Phương Lan Sinh phát hiện, ước mơ tha thiết được giải thoát của mình, không ngờ tới rồi.
Đầu gỗ nhất định sẽ rất vui, hắn lúc nào cùng thế, khinh thường y…
Bản thiếu gia… bản thiếu gia cũng cực kì vui mừng…
“Bách Lý công tử phát tác hung khí đúng là dọa người, hôn mê tròn ba ngày, chắc cũng đói bụng rồi.” Hồng Ngọc nói, quay đầu nhìn Phương Lan Sinh vẫn đang đờ ra, “Hầu tử, còn không ——”
Phương Lan Sinh ngẩn người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy đầu gỗ cũng đang nhìn mình.
Bách Lý Đồ Tô vẫn nhớ tiếng gọi trong mộng kia, cả người mệt mỏi uể oải, nhìn thấy Phương Lan Sinh hắn càng không giải thích rõ được tâm trạng mình bèn đáp, “Ta không đói.”
Phương Lan Sinh run tay, nửa ngày mới “À” một tiếng rồi bưng cháo xoay người đi ra. Hồng Ngọc nhìn thấy Phương Lan Sinh định ra ngoài, vội quay lại nói với Bách Lý Đồ Tô, “Công tử, đây là một phần tâm ý của hầu tử, ta bảo y đi mua cháo nhưng y lại tự mình vào bếp nấu cho công tử, công tử lại không uống…”
Bách Lý Đồ Tô nhìn bóng lưng Phương Lan Sinh dần mất sau cánh cửa, ngoài mặt không nói ra nhưng trong lòng cũng có chút ân hận vì thái độ lạnh nhạt của mình, lời Hồng Ngọc còn chưa dứt hắn đã ngồi dậy xuống giường chạy ra ngoài đuổi theo.
Phương Lan Sinh bước đi như người mất hồn, đường không thèm nhìn, tới khúc cua Bách Lý Đồ Tô từ sau đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy Phương Lan Sinh sắp đâm vào cây cột nhà đến nơi.
Hắn vội kéo y trở lại, chén cháo trong tay Phương Lan Sinh giữ không vững, theo đó rơi xuống đất.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu, giờ mới tỉnh hồn lại.
“Đầu gỗ…?”
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn cháo rơi đầy trên đất ——mùi thơm tỏa ra dù hắn đứng vẫn có thể ngửi thấy được.
“Ngươi…” Bách Lý Đồ Tô há miệng, nhưng lại nói không ra lời.
Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn cháo đã đổ trên đất, gãi đầu nói, “Ngươi không muốn uống, ta đổ đi cũng được…”
“Ta không…” Bách Lý Đồ Tô lập tức nói, nhưng chỉ có thế lại tiếp tục nói không ra lời.
“…Ngươi cũng không cần đập nó.” Phương Lan Sinh cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu.
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu, không hiểu sao cả người khẩn trương.
“Là ngươi… tự tay nấu?”
Phương Lan Sinh lắc đầu, “Ta mua.”
Phương Lan Sinh cảm thấy cực kì xui xẻo, vừa mới trốn ra khỏi phòng đầu gỗ xong lại bị chủ nhà bếp xách tai mắng cho một trận.
Vừa nãy lo chuẩn bị nấu cháo cho hắn, đồ đạc bừa bãi hết cả…Phương Lan Sinh nhìn hạt gạo rơi đầy đất, có điểm đau lòng nhặt lên rửa lại.
Tuy là con nhà gia thế nhưng lương thực trăm triệu lần cũng không được lãng phí. Phương Lan Sinh gom đống gạo vụn đi nấu thành một chén cháo, dự định cho mình ăn. Cuối cùng đợi nấu xong lại không buồn ăn, chỉ để trên bàn rồi chụp đồ lên giữ hơi.
Y ngồi xổm trong nhà bếp, đây là nhà bếp trong một khách điếm, bình thường không đông khách thì nơi này rất yên tĩnh. Đầu gỗ vừa tỉnh lại, thân thể Tình Tuyết cũng mới hồi phục, tất cả mọi người chẳng ai để ý đến y, coi như cho y không gian ngồi nghĩ này nghĩ nọ.
Nghĩ này nghĩ nọ… quả nhiên là nghĩ này nghĩ nọ… Dọc đường từ Cầm Xuyên tới tận đây, chẳng có ngày nào là y không ngồi nghĩ này nghĩ nọ cả…
Phương Lan Sinh, ngươi quả nhiên là ngốc không chịu được.
Chẳng mấy chốc đêm đã khuya, Phương Lan Sinh gần như ngủ gật ở góc nhà bếp, cửa nhà bếp đột ngột bị mở có tiếng bước chân truyền đến.
“Tô Tô, ở đây có cháo này, huynh uống đi!”
Là giọng của Tình Tuyết.
Phương Lan Sinh mở mắt, ngẩng đầu nhìn hai người kia, một người cầm chén cháo trong tay tựa như cầm báu vật dâng cho người còn lại nhìn.
“Không… cái đó không phải cho hắn.” Phương Lan Sinh vội lên tiếng.
Thanh âm rất nhỏ, nhưng trong phòng ai cũng có thể nghe rõ.
Bách Lý Đồ Tô lẫn Phong Tình Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh đứng trong góc, không nhĩn rõ gương mặt y thế nào, chỉ nghe y nói chén cháo trong tay Phong Tình Tuyết đã nguội rồi.
Bách Lý Đồ Tô dựa ở khuông cửa, ánh trăng bên ngoài chiếu lên đường viền tinh tế khuôn mặt hắn lẫn đôi mắt đen kịt không thấy đáy.
Hắn hình như có chút tức giận, không nói lời nào trả lại bát cháo xoay người rời đi.
Để lại Phương Lan Sinh một mình đứng tại chỗ. Y sửng sốt một lát rồi thôi, mang chén cháo từ nhà bếp về phòng mình.
Phương Lan Sinh không biết vì sao mình lại thấy không vui.
Dù là đứng, ngồi, nằm hay ở tư thế nào, đều như có thứ gì chèn ép tim y, làm không thở nổi.
Y hết lượn ra hành lang rồi lại vào trong phòng, đem đặt chén cháo nguội ở đầu giường, cởi giầy chui vào trong chăn.
Chôn cả đầu vào trong chăn, Phương Lan Sinh nghĩ rốt cuộc cũng có thể bình yên ngủ một giấc.
Bách Lý Đồ Tô đứng ở đầu giường, sững sờ nhìn chén cháo kia.
Hắn quay đầu nhìn người nằm trên giường —— mắt nhằm nghiền thở phì phò. Buổi sáng làm bộ dạng như người mất hồn để người khác lo lắng, kết quả đến đêm thì vào phòng leo lên giường người ta.
Còn có thể ngủ ngon như vậy.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, hắn vẫn đói nhìn thấy chén cháo đầu giường, lại nhớ bộ dạng tức giận của Phương Lan Sinh, hắn nghĩ mình không nên uống thì tốt hơn —— tuy nhìn có vẻ ngon hơn trái cây nướng của Tình Tuyết vạn lần.
Không sai, Bách Lý Đồ Tô vừa bị ép ăn một đống trái cây ở Đào Hoa cốc. Phong Tình Tuyết đã giúp hắn áp chế sát khí, dù nàng có yêu cầu gì hắn cũng không từ chối.
Sát khí dường như còn chưa mất hoàn toàn, Bách Lý Đồ Tô xoa xoa giữa hai chân mày, hắn có thể cảm nhận được nội đan lang yêu đang chậm rãi hòa tan cùng khí tức kì lạ trong người, cả người hắn rất mệt mỏi, quay đầu thì thấy Phương Lan Sinh ngủ rất ngon, hắn cũng không đành gọi y dậy —— dù sao Phương Lan Sinh cũng tương trợ hắn nhiều, chẳng qua là chia đôi giường, ra ngoài có hai nam nhân cũng phải đắn đó đúng là phiền phức.
Đặt kiếm đầu giường ngay cạnh chén cháo, Bách Lý Đồ Tô cùng leo lên giường ngủ.
Phương Lan Sinh tâm tình không vui, đêm còn mơ thấy ác mộng, nửa đêm y há miệng thở phì phò, chẳng hề báo trước miệng bị ai chặn lại. Chăn bông bị kéo lên, đôi tay lạnh băng dò vào trong lý y làm hô hấp Phương Lan Sinh đông cứng, vẫn còn mơ màng mông lung trong mộng, hai chân đột ngột bị người nhấc cao lên, Phương Lan Sinh mở bừng mắt nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Bách Lý Đồ Tô nhìn chính mình.
Vật nóng hổi mạnh xen vào trong, Phương Lan Sinh còn định giơ tay đánh người kết quả hành động đột ngột như xé rách người này làm y hét một tiếng đau đớn, miệng huyệt chật hẹp còn chưa kịp thích ứng mà người ở trên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, đã bắt đầu chuyển động. Khí lực hắn cực lớn, thậm chí có ảo giác so với lần đầu tiên còn lớn hơn rất nhiều. Phương Lan Sinh không hiểu sao thấy tức giận, giơ tay đấm không ngừng vào lồng ngực nam nhân trước mặt, vừa đánh vừa mắng lầu bầu, môi bị nam nhân ra sức cắn —— có vết máu từ khóe môi chảy ra, hai tay y cũng bị hắn chế trụ đặt trên đỉnh đầu. Y mở to đôi mắt đầy xấu hổ và tức giận, nhưng càng ngày càng chịu không nổi khí lực cực đại của đầu gỗ — từng đợt từng đợt như muốn xuyên thủng y.
Làm cái gì vậy… Không phải chỉ cần tâm pháp của Tình Tuyết hay thanh khí gì gì sao!! Cùng bản thiếu gia liên quan gì!! Tới tìm ta làm gì!
Phương Lan Sinh bực mình há miệng cắn trở lại, Bách Lý Đồ Tô như dã thú bị y cắn thì nhíu mày, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt như muốn trừng phạt y động chân động tay.
Bộ phận giao hợp có vệt máu chảy ra, theo động tác của đầu gỗ chảy xuôi ra ngoài, lẫn bên trong màu máu là hỗn tạp dịch thể màu trắng — Phương Lan Sinh mệt mỏi thở dốc, đau đến muốn ngất đi. Đầu gỗ vừa bắn vào một lần nhưng không hề ngừng nghỉ mà tiếp tục chuyển động, thân thể bị hắn bắn vào mà càng run rẩy, miệng huyệt cũng co rúm lại cắn nuốt lấy bộ vị hắn không tha.
Vật cứng rắn càng cố sức ra vào bên trong thông đạo mềm mại, Phương Lan Sinh bị Bách Lý Đồ Tô mắt đỏ ôm trong ngực, vì đau mà thở cũng thấy khó khăn, trong lồng ngực lại càng cảm thấy khó chịu —— Hai tay bị tóm, thân thể thì không thể cử động, hốc mắt nháy mắt ẩm ướt, y cắn môi tựa như muốn trả thù, há miệng cố sức cắn xuống bả vai đầu gỗ.
Y cắn nhất định là rất đau rất cố sức, Bách Lý Đồ Tô bị sát khí quậy làm cả người nóng ran như bốc cháy, mất hết lý trí chỉ đem người dưới thân làm công cụ không ngừng phát tiết. Thời khắc bị cắn, hắn mở choàng mắt, động tác dừng lại trong nháy mắt. Phương Lan Sinh cả người như lá rụng cuối mùa mưa, co quắp ngã cả người xuống giường.
“…Hồn đản…” Phương Lan Sinh cắn răng, đau đớn nhăn chặt hàng mi, tâm trạng khó chịu làm y co quắp cả người cuộn lại thành đoàn. Bách Lý Đồ Tô im lặng nhìn y, hắn thực sự không hiểu, nhưng vẫn cảm giác được người này đang rất đau đớn.
Lâu lắm không gặp, y làm sao vậy… Ta… ta cũng làm sao vậy?
Y phục trên người Phương Lan Sinh vẫn chưa cởi hết, giữa hai chân vẫn có chất lỏng chảy xuôi như chờ người chăm sóc. Đáng tiếc Phương Lan Sinh cũng không có thời gian để ý đến tiểu huynh đệ của mình, y đau đến chết cả người phát run, đầu gỗ từ phía sau ôm lấy hắn, vật thể bên trong người cùng khẽ động nhưng nhẹ nhàng hơn nhiều, Phương Lan Sinh vẫn thấy đau hừ thấp một tiếng, miệng lầm bầm chưa ra câu đã bị người hôn chặn lại.
Phương Lan Sinh không hiểu… không phải sát khí hôm nay của Bách Lý Đồ Tô đã bị Tình Tuyết tiêu trừ hết rồi sao, sao lại tái phát, đã thế còn kinh khủng hơn trước đây…
Tốt xấu gì trước đây cũng chẳng đau thế này, tên hỗn đản…
Nghĩ mình ủy khuất bản thân lại càng khó chịu, đầu gỗ hình như cũng nố lực giảm nhẹ động tác, có điều mới chuyển động vài cái đã không chịu được rục rịch đứng lên.
Mặt mày Phương Lan Sinh tái nhợt, thân thể bị động tác bên dưới ma sát lay động theo, nhìn một đường lên trên đầu gỗ đang tóm hai tay mình, tay còn lại chế trụ hông y cố định cho thân thể thuận lợi chuyển động. Cả người Phương Lan Sinh mệt mỏi cứng như khúc gỗ, lúc này lại có một dòng dịch thể nóng hổi bắn sâu vào trong người, y run rẩy duỗi người, nghĩ có khi sẽ bị đầu gỗ lăn qua lăn lại đến chết ——
“Đầu… đầu gỗ… dừng lại”
Nhân lúc Bách Lý Đồ Tô còn chưa bắt đầu tiếp, Phương Lan Sinh run rẩy cầu xin, hai tay run rẩy luốn xuống dưới lần tìm bàn tay hắn. Trán Bách Lý Đồ Tô đầy mồ hôi, chảy từng giọt xuống như lệ, hắn nhìn người dưới thân nắm tay hắn, dùng đôi mắt lấp lánh lệ quang nhìn mình.
“Chúng ta… chúng ta nắm tay… nắm chặt…” Thanh âm Phương Lan Sinh còn có tiếng nức nở, dường như đã bị đầu gỗ hành hạ phát sợ, đến nói to cũng không dám, chỉ lo nắm chặt tay hắn, “Nắm tay… không giằng co nữa… chúng ta nắm chặt tay…”
Tâm tình của hắn mặc dù có chút vấn đề, tuy nhiên là cũng có phần nào nhận được tâm ý từ Phương Lan Sinh. Bách Lý Đồ Tô cúi người, bàn tay nắm ngược lại bàn tay đối phương, tay còn lại rảnh rỗi vuốt lên gò má đầy lệ của y, rồi cúi đầu hôn xuống.
Phương Lan Sinh không biết vì sao bỗng dưng mình lại khóc to hơn —— thật sự là rất đau, đến nỗi trong lòng đều khó chịu không gạt bỏ đi được. Cánh môi run run mím chặt, không được bao lâu cũng bị đầu gỗ hôn mở ra.
Hai chân chết lặng mở rộng, có dịch thể chảy xuôi giữa hai chân, Phương Lan Sinh như người chết nằm lặng trên giường.
Đầu gỗ ra ngoài lấy nước nóng trở về, ôm lấy y xuống giường tẩy trừ. Phương Lan Sinh ngồi vào nước nóng, địa phương mẫn cảm càng cảm thụ sâu sắc vết thương.
Vừa khóc… đúng là mất mặt… Không những không báo thù được…còn bị đầu gỗ bắt nạt tiếp…
Y cúi đầu chẳng nói gì để đầu gỗ ôm về, y chẳng còn khí lực, để mặc đầu gỗ ôm gọn mình trong ngực —— hai người nằm như vậy lâu tới nỗi Phương Lan Sinh muốn ngủ, đầu gỗ bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn xuống bụng mình đang rục rịch kêu. Hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn chén cháo đặt ở đầu giường, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Khi sát khí phát tác, năng lực suy nghĩ của đầu gỗ gần như bằng không. Phương Lan Sinh lẳng lặng nằm, thấy hắn vẫn chẳng có động tĩnh gì thì mủi lòng, từ trong chăn vươn tay ra. Bàn tay chẳng còn mấy sức lực, cầm mãi không vững, khó khắn lắm mới đẩy được chén cháo tới trước mặt đầu gỗ.
“Nếu không uống bây giờ sẽ hỏng mất… Như vậy rất lãng phí, ngươi uống đi…” Phương Lan Sinh buồn bực nói.
Đầu gồ quay đầu nhìn hắn, sau đó vươn tay bưng cháo lên, thô lỗ tu ừng ực —— nếu là Bách Lý Đồ Tô ban ngày đảm bảo sẽ không có cách ăn uống khó coi thế này. Phương Lan Sinh nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn uống có một nửa đã buông xuống.
“Ngươi sao chỉ uống có một nửa… A ——”
Chăn trên người bị vén bên, Bách Lý thiếu hiệp sau khi bổ sung thể lực, tiếp tục muốn ăn thực phẩm thơm ngon hơn.
Gian phòng khách điếm bình thường tràn đầy tiếng thở dốc dồn dập, qua hơn nửa đêm mới yên tĩnh trở lại. Phương tiểu thiếu gia quấn chăn thành một đoàn, nhắm mắt đã ngủ, Bách Lý công tử tiếp tục ngồi dậy, đưa lưng về phía Phương Lan Sinh, lẳng lặng uống nốt nửa bát cháo đã lạnh còn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...