Tớ Không Nói ... Cậu Tự Hiểu Đi !

- Ngân về thôi mày , đau chết đi được .
Giọng nói này sao nghe quen quá vậy , giọng nói hằng ngày vẫn văng vẳng bên tai làm phiền hắn mọi nơi mọi lúc , hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên , đúng rồi nó đây cơ mà vậy lúc nãy là ai cơ chứ , nó cũng giương mắt ngạc nhiên nhìn hắn thì :
- Hahahahahahhahaha!!! _ Nhỏ Ngân cười đến nổi chảy cả nước mắt .
Bây giờ thì hắn mới nhận ra là mình đã bị lừa một cú thật đau , hên sao nước mắt khô rồi, nếu không bị chọc chết mất nhưng dù sao cũng thật may mắn vì không có chuyện gì xảy ra với nó , hắn đứng dậy lườm nhỏ Ngân một cái làm Ngân đứng tim hết dám cười :
- Nè cậu sao nữa vậy ??? Đi đứng sao mà để như thế này! _ Hắn tiến lại chỗ nó lên giọng trách móc .
- Tớ đi qua đường , làm rớt cái này nè , cúi xuống lấy , hên mà chiếc xe đó dừng lại đúng lúc không thì tớ ........._ Nó vừa nói vừa giơ cái điện thoại lên .
- Cậu ngốc vừa thôi chứ !!! Thật là làm gì cũng không được mà .
- Chu chậc chậc , hai người dùng điện thoại đôi cơ à!!! _ Nhỏ Ngân nhìn hai tụi nó cười nham hiểm .
- Cậu vừa thôi , tôi chưa xử cậu là may đó! _ Hắn nhìn Ngân đe dọa .
- Xử gì cơ ???_ Nó thắc mắc hỏi .
- Không có gì về thôi. _ Hắn kéo tay nó đi .
- Đau ........... _ Nó giật lại , nhăn mặt nhìn xuống cái chân .

- Bị sao vậy??_Hắn nhìn cái chân rồi ngước lên hỏi nó . Hắn nãy giờ lo nó không sao đâu để ý gì bên dưới .
- Tuy không bị đụng nhưng tớ sợ quá ngã ra sau , thế là bị bông gân luôn! _ Nó giải thích tường tận cho hắn .
- Cậu thật là ............... _ Hắn nhìn nó thở dài , rồi ngồi xuống quay cái lưng về phía nó .
- Hả ??? _ Nó ngây ngô hỏi .
- Trời cậu không leo lên đi hay định chờ tớ mời nữa hả ??_ Hắn quay lại mắng nó .
- À ừk!! _ Nó mỉm cười hạnh phúc ngồi lên lưng hắn .
Hắn cõng nó đi , Ngân đứng nhìn theo "Trời bọn họ tình tứ , hạnh phúc quá quên mình đứng đây luôn sao ??? Con nhỏ kia mai biết tay bà . Nhìn nó như vậy mình cũng thấy vui cho nó , vì có lẽ tên đó thích nó rồi . Nhưng còn Nhu thì sao , Nhu sẽ tổn thương mất" Ngân đượm buồn khi nghĩ đến Nhu .
Trên đường về :
- Trời cậu nặng quá đi mất. _ Hắn than vãn .
- Cái gì . Tớ vậy là ốm rồi đó! _ Nó đớp lại phản đối .
- Ốm cái đầu cậu đó ??? Lo mà giảm cân đi không thì ế chồng đó! _Hắn trêu nó .

- Hic tớ biết là tớ ngốc không ai thích , nhưng cậu có cần nói quá đáng thế không? _ Nó bắt đầu mè nheo .
- Nè nói vậy thôi . Mà khóc thật à , tớ nói đùa thôi! _Hắn hoảng hốt .
-Hì hì tớ chọc cậu thôi! _ Nó cười thật to .
- Cái gì !!! Dám chọc tớ có tin tớ thả cậu xuống đi bộ về không? _Hắn đe dọa nó.
- Ấy ấy đừng thả tớ xuống tội nghiệp tớ lắm cơ ,cậu tốt bụng mà đừng bỏ tớ nha! _ Nó năn nỉ thảm thiết.
- Bó tay với cậu .
- Hì . Mà nè ngày mai cậu có rãnh không ?
- Chi vậy . Ngày mai à chắc không bận gì lắm .
- Vậy ........... tớ chờ cậu ở dưới cây thông khổng lồ , lúc nhỏ tụi mình đi chung đấy nhớ không ?
- Sao lại chờ tớ ?_ Hắn giả vờ hỏi .
- Tớ sẽ chờ cậu ngày hôm đó nữa thôi, nếu như cậu đến thì đồng nghĩa với việc cậu thích tớ ,còn nếu không thì tớ nghĩ tớ nên từ bỏ. _ Mặt nó trông có vẻ sắp khóc .
- Tớ biết rồi! _ Hắn khẽ đáp mà trong đầu thầm nghĩ "Đồ ngốc ạ !! Câu trả lời tớ đã có".
- Hì ,tớ sẽ đợi cậu. _ Nó ôm lấy cổ hắn .
Một không gian ấm áp và hạnh phúc lan tỏa xung quanh hai người . Chẳng hiểu sao mà nó tự tin rằng ngày mai hắn sẽ đến , cả hai cùng mỉm cười , nụ cười của hạnh phúc . Mồ hôi thấm ướt cả áo hắn , nhưng một chút mệt mỏi cũng không xuất hiện , có lẽ vì hắn đã nhận ra được tình cảm của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui