A Trì tiễn Trình Hi đến trước cửa thùy hoa. Lúc sắp chia tay, Trình Hi cười tự giễu:
- Chuyến đi này công đức viên mãn. Tỷ về Hồ gia, cha mẹ chồng chắc chắn sẽ vui mừng.
A Trì biết tình hình Hồ gia, bèn kéo tay nàng ấy an ủi mấy câu, Trình Hi nhoẻn miệng cười:
- A Trì, tỷ hiểu rồi.
Nàng vỗ vỗ tay A Trì, rồi xoay người lên nhuyễn kiệu, kiều diễm rời đi.
Trong tháng chạp, các gia đình bạn bè thân thích rối rít đưa quà Tết tới, có qua có lại, Bình Bắc hầu phủ hiển nhiên đều đáp lễ cho từng nhà. Du Nhiên bình tĩnh, ổn định xử lí danh mục quà tặng của các phủ, Phó Vanh theo bên cạnh lắng nghe, học hỏi, quan sát kiêm làm trợ thủ. Trương Đồng cùng A Trì là người rảnh rỗi, chuyện gì cũng không cần quản, ung dung tự tại.
Trương Đồng tò mò hỏi:
- Nhị tẩu, tẩu làm Ngụy quốc công phu nhân mà không cần xử lý việc nhà sao?
Tẩu là người đã thành thân sao lại nhàn hạ giống muội vậy, thực không hợp với lẽ thường.
A Trì cười nói:
- Có thông lệ mà. Tẩu mới qua cửa, rất nhiều nội tình đều không biết, cũng không dám thêm bớt lung tung, cứ dựa theo thông lệ làm là được.
Trương Đồng ngờ vực nhìn nàng, nhỏ giọng lầu bầu:
- Không phải chứ? Muội thấy tỷ hình như không xem Ngụy quốc công phủ là nhà mình thì có.
A Trì mang vẻ mặt “rốt cục cũng bị muội phát hiện chân tướng”, bí mật dựa sát vào Trương Đồng:
- Đồng Đồng, chuyện này trời biết, đất biết, muội biết, tẩu biết, ra miệng muội vào tai tẩu, không được nói cho người thứ ba biết!
Trương Đồng vui vẻ:
- Được thôi.
Nàng xòe tay ra, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn A Trì, rõ ràng là muốn đòi hối lộ. A Trì cười khúc khích:
- Bây giờ cho muội thì phí của vô ích, để tích góp lại đi. Đợi khi thêm đồ cưới cho muội thì cộng cả vốn lẫn lời vào, nhé?
Đồng Đồng, lãi tức rất cao đó.
Trương Đồng vồn vã căn dặn:
- Chỉ để dành cho muội thôi, không được lấy ra dùng lung tung. Nhất định phải tính lãi vào nha, đừng quên đó!
A Trì mỉm cười đáp ứng:
- Được.
Hai người lại tán gẫu cười đùa rất vui vẻ.
Sau núi, hai anh em Trương Kình, Trương Mại phụng bồi sư công chơi cũng rất vui vẻ. Sư công tuổi tuy lớn nhưng hùng phong hãy còn, một đánh hai mà vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong. Trương Mại thấy thời gian không xê xích lắm thì dẫn đầu thua trận:
- Sư công, con chịu thua!
Trương Kình cũng nhảy ra ngoài theo, ra vẻ oán trách:
- Sư công thật là, một chút mặt mũi cũng không chừa cho tụi con!
Sư công cực kỳ đắc ý, mặt mày hớn hở nói:
- Lần sau, lần sau nhất định nhường.
Ba ông cháu nghỉ ngơi một lát rồi đi bộ về nội trạch. Sư công đối với Du Nhiên và Phó Vanh bận rộn việc nhà không có hứng thú nhưng lại thích trêu đùa cháu dâu mới qua cửa do đích thân ông chọn trúng là A Trì. Lão gia tử tóc bạc cười hề hề:
- Tiểu cô nương, sư công lâu rồi không nghe con chơi đàn. Tiếng đàn tuyệt vời kia, sao sư công nhớ quá.
Nhị ca và nhị tẩu ban đầu nhờ tiếng đàn mới quen biết nhau? Đàn hẳn là người làm mai của họ rồi, Trương Đồng hai mắt vụt sáng, tinh nghịch nói:
- Muội tuy chưa được nghe nhưng nghe lão nhân gia nói vậy thì cực kỳ mong đợi! Mời nhị tẩu, chúng ta xin rửa tai lắng nghe.
Trương Mại mỉm cười:
- Tiếng đàn của phu nhân réo rắt du dương, sau khi nghe ba tháng không biết đến mùi thịt. Sư công, Đồng Đồng, mọi người xác định muốn nghe chứ?
Ăn thịt không có mùi vị, mọi người chắc chắn không hối hận?
Lời nịnh nọt này quá lộ liễu, quá buồn nôn. Trương Kình thực nghe không nổi, tai không chịu được, đứng dậy rời đi. Thà đi xem mẫu thân và Vanh Vanh thu xếp quà Tết, cũng coi như giúp đỡ họ. Không còn cách nào khác, lão đại chính là lão đại, phải gánh vác trách nhiệm. Còn tiểu nhi tử có thể đùa giỡn vô lại, lén lút lười biếng cũng không sao.
Sư công và Trương Đồng đều hiên ngang lẫm liệt:
- Trước việc tao nhã, không được nói đến thịt heo, tục không chịu được!
A Trì không thoái thác được đành rửa tay đốt hương, gảy một khúc “Dương xuân bạch tuyết”, âm thanh trong trẻo, sinh động, lọt vào tai như tuyết trúc, như ngọc quý, đặc sắc phi phàm.
Trương Mại tán thưởng:
- Trước mắt ta như xuất hiện cảnh đông qua xuân tới, vạn vật tươi tốt xum xuê, bừng bừng sức sống, trong lòng ấm áp tựa ngày xuân! Giữa trời đông giá rét này mà được nghe giai âm như thế, đúng là chuyện may mắn của đời người.
Trong mắt Trương Đồng có chút thưởng thức, cũng có chút trêu đùa, khó trách một lần gảy đàn có thể khiến hai người tác hợp. Tiếng đàn này của nhị tẩu quả thật có công dụng mê đắm lòng người! Trương Đồng nhẹ thở dài “Giờ thì hay rồi, năm mới ăn cái gì cũng không có mùi vị.”
Sư công vuốt chòm râu bạc đắc ý, nhìn cháu dâu mà ta chọn trúng này, cao nhã biết mấy, tài hoa biết mấy! Khỏi phải nói, ánh mắt lão tử dĩ nhiên là tốt! Đệ tử thiên tài như A Tịnh, cháu dâu xuất sắc như A Trì, ta vừa nhìn liền chọn trúng, không để lỡ mất.
- Nó có tặng Đại thánh di âm cho con không?
Sư công nhẹ nhàng thấp giọng hỏi A Trì. A Trì thấy lão gia tử vẻ mặt nghịch ngợm thì bình tĩnh trả lời:
- Không có.
Bộ dạng kia của sư công rõ ràng là muốn chọc phá.
- Thằng quỷ hẹp hòi này!
Sư công rất tức giận:
- Sớm đã dặn nó, bảo nó nhất định phải tặng Đại thánh di âm cho con, làm con vui vẻ, nó vậy mà bằng mặt không bằng lòng, tới giờ cũng không tặng!
Tiểu cô nương, A Mại to gan như thế, phải trừng trị nó. Tiểu tử thúi A Mại này cười cứ như hoa ấy, rõ ràng là thiếu bị trừng trị.
Thần sắc A Trì như thường:
- Không cần tặng đâu, sư công. Của chàng, tất cả đều là của con. Sư công, chàng sớm đã đem tất cả tài sản nộp cho con rồi, hiển nhiên cũng bao gồm thanh cổ cầm kia.
Sư công xúi bậy không thành thì bớt ra vẻ tức giận, Trương Mại vẫn tươi cười rạng rỡ. Sư công thông cảm nhìn hắn: “Mại Mại à, cái gì cũng là của vợ con, bản thân hai bàn tay trắng, thật đáng thương.”
Trương Mại mỉm cười không nói, trong lòng thầm nghĩ, cả người nàng đều là của con, chút tài vật đó, sống không mang được, chết không theo được, không cho nàng thì cho ai chứ.
Sư công không trêu chọc được ai thì ngửa mặt lên trời thổi râu. A Trì ở nhà đã quen với Từ Thuật, Từ Dật nên dụ dỗ sư công rất thông thạo, thuận buồm xuôi gió:
- Sư công, đây là kim quan buộc tóc con đặc biệt làm riêng cho ngài.
Nàng sai thị nữ đem lại một chiếc kim quan buộc tóc được làm từ nhiều sợi tơ vàng khảm trân châu đưa cho sư công:
- Sư công, ‘thúc phát quan trân châu khảm tựu, đại hồng bào cẩm tú toàn thành’*, chính là dùng để nói ngài đấy. Mẫu thân làm cho ngài áo bào đỏ thẫm, Trọng Khải và con thì hiếu kính ngài kim quan buộc tóc này.
* Nghĩa là: mũ buộc tóc khảm trân châu, áo bào đỏ thẫm bằng gấm vóc, trên baidu chú thích đây là hai câu trong “Thủy hử”@[email protected])
Kim quan buộc tóc là kiểu dáng thịnh hành ở thời này, ngay cả Hoàng đế khi ra ngoài du ngoạn cũng dùng nó.
Kim quan cực kỳ tinh xảo, rực rỡ, sư công nhìn liền đổi giận thành vui:
- Kim quan này hợp với ta nè!
Ông hớn hở sai người nhận lấy:
- Giữ cho kỹ, Tết ta sẽ đeo nó.
Sư công cũng giống phần lớn các lão nhân từ ái trên đời này, rất dễ dụ.
Trương Tịnh là người bận rộn nhất trong nhà, bá quan đều đang trong kỳ nghỉ nhưng ông vẫn phải xử lý quân vụ, chưa thể nghỉ ngơi. Buổi tối ông về nhà, người một nhà hòa thuận đầm ấm ăn cơm tối, sau bữa cơm thì ngồi tán gẫu với nhau, đến giờ Nhân Định Trương Mại cùng A Trì mới bất đắc dĩ đứng dậy cáo từ, trở về Ngụy quốc công phủ.
Trên xe ngựa, A Trì dựa vào vai Trương Mại, nhỏ giọng làu bàu:
- Nơi này mới đúng là nhà. Còn Ngụy quốc công phủ, cảm giác cứ như khách điếm ấy.
Chỉ là khách điếm ở tạm một tháng, đến thời hạn thì giong buồm xuất phát, không có gì lưu luyến, bịn rịn không nỡ cả.
Trương Mại cực kỳ đồng ý cách gọi này:
- Ta chưa tới mười tuổi đã đến ở khách điếm này rồi. Hễ có cơ hội là ta liền chạy về nhà. Bởi vậy thư phòng của ta mới gọi là Bán Nguyệt Trai.
Bán Nguyệt Trai, ở nửa tháng, bỏ không nửa tháng.
Trong đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm của Trương Mại tràn đầy nhu tình:
- Hiện tại thì tốt rồi, có nàng bên cạnh, dù là khách điếm ta cũng vui vẻ ở. A Trì, từ khi có nàng, ta rất hạnh phúc.
A Trì vẻ mặt ngọt ngào nói những lời buồn nôn:
- Ta cũng vậy. Trọng Khải, chỉ cần được ở cùng chàng, khách điếm hay chỗ nào đi nữa cũng tốt. Cho dù đi đến chân trời góc biển, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Vì A Trì sợ lạnh nên hai vách trong xe ngựa đều là vách kép, khi đốt lửa than thì trong xe một chút lạnh cũng không có. Nhờ lửa than mà đôi phu thê đang ôm nhau trong xe cả người từ thể xác đến tinh thần đều ấm áp.
Trở lại Ngụy quốc công phủ, A Trì là đương gia nữ chủ nhân nghe Nhu Hàn bẩm báo việc trong phủ hôm nay. Nàng tuy không phải chuyện gì cũng hỏi tới nhưng tình hình khái quát trong phủ vẫn nắm rõ trong lòng.
Nhu Hàn là đại nha đầu bên cạnh Du Nhiên, từng chứng kiến rất nhiều mặt đời, tính tình quyết đoán, làm việc cực kỳ gọn ghẽ, A Trì lắng nghe từng việc từng việc một, không có dị nghị gì. Nhu Hàn đa phần là dựa theo lệ cũ mà làm, không có sai khác gì lớn.
- Phu nhân, biểu tiểu thư Lý gia sai người sang thư phòng nhị công tử mượn hai quyển sách. Do không phải sách quý hiếm gì nên nô tỳ đã tự làm chủ cho mượn.
Nhu Hàn cố gắng cân nhắc dùng từ bẩm báo A Trì:
- Biểu tiểu thư Lý gia, chính là biểu muội nhỏ tuổi nhất nhà tứ di mẫu của nhị công tử.
Là cô nương tên Lý Nhược kia. A Trì lơ đễnh gật đầu:
- Giữa thân thích với nhau, mượn quyển sách cũng không có gì. Ngươi làm rất đúng, về sau loại chuyện nhỏ này, ngươi cứ thế mà làm.
Nhu Hàn do dự, bổ sung:
- Phu nhân, thiếp thân nha đầu Ngụy Tử hầu hạ biểu tiểu thư tự mình đến. Nghe ý của Ngụy Tử, hai ngày nay sức khỏe biểu tiểu thư không tốt lắm, vì vậy mới tới mượn “Dưỡng sinh phổ” và sách tiêu khiển giết thời gian là “Tiếu lâm”.
Ngụy Tử nhìn như vô ý, kỳ thực chính là cố tình nói ra, không bẩm rõ với phu nhân thì không hay lắm.
- Sức khỏe ai không tốt lắm?
Trương Mại cả người thơm tho tươi mát, tinh thần sảng khoái tiến vào, cười hỏi. Vẻ mặt tươi cười của hắn lúc này cho thấy tâm tình rất tốt.
Nhu Hàn khuỵu gối, không dám lên tiếng. Nàng đã bẩm rõ với phu nhân, phu nhân đang ở trước mặt có muốn nói với nhị công tử hay không, nói như thế nào đều do phu nhân định đoạt.
Khóe môi A Trì mang theo ý cười nhàn nhạt:
- Là biểu muội nhỏ tuổi nhất nhà tứ di mẫu.
Trương Mại sờ sờ cằm:
- A Nhược? Thân thể nha đầu này trước nay đều không tốt, thỉnh thoảng cứ nửa tháng là bệnh một trận, làm người ta lo lắng.
A Trì đề nghị:
- Sắp Tết rồi, chúng ta cũng không tiện sang thăm. Ngày mai cho người tặng ít thuốc bổ qua đó, được không? Tuổi này của A Nhược nên ăn mấy loại đồ bổ có chất nhờn thì hữu ích vô cùng.
Trương Mại gật đầu:
- Phu nhân nghĩ rất chu đáo, chính là làm như vậy. Ta nhớ A Nhược hơi có tính trẻ con, chỉ thích đồ chơi nhỏ nhắn. Mấy thứ như làn nhỏ bằng cành liễu hay rễ cây khắc thành hình người gì gì đó. Những đồ chơi nhỏ này ta còn giữ không ít, bảo người lấy ít món nhã mà không tục tặng A Nhược chơi.
Nhu Hàn nghe căn dặn, khuỵu gối hành lễ, lui ra ngoài. A Trì tựa tiếu phi tiếu nhìn trượng phu:
- Nhị công tử, chàng biết sở thích của tiểu biểu muội rất tường tận đấy.
Biểu ca nào cũng nhớ sở thích của biểu muội ư, còn gì mà “làn nhỏ bằng cành liễu hay rễ cây khắc thành hình người”, nhớ rõ ràng như vậy.
Trương Mại lắc đầu thật mạnh:
- Phu nhân sai rồi! Ta chỉ biết chút ít sở thích của tiểu biểu muội thôi chứ đâu có tường tận? Ta biết tường tận, trước đây là bà ngoại, mẫu thân, Đồng Đồng, và bây giờ là nàng. Phu nhân, không có người thứ năm đâu.
Xem như chàng thức thời! Trong lòng A Trì ngọt ngào vô cùng hưởng thụ, nụ cười tựa tiếu phi tiếu kia biến thành nụ cười hài lòng:
- Chàng biết ta rất tường tận sao, toàn là khoác lác.
Trương nhị công tử, thời gian chúng ta tiếp xúc gần gũi rất ngắn ngủi mà chàng cho là rất hiểu ta rồi. Ta là người nông cạn, dễ bị chàng nhìn thấu như vậy sao?
Ánh sáng trong mắt Trương Mại lưu chuyển, giọng nói trầm thấp mà mị hoặc:
- Phu nhân, chúng ta sau khi chân thành gặp nhau*, tự nhiên sẽ hiểu nhau sâu sắc, rất tường tận.
* Nguyên văn là ‘xích thành tương kiến’, nghĩa là không có gì giấu giếm, lừa gạt đối phương, nhưng ở đây Trương Mại dùng nghĩa bóng là hai người từng ở trước mặt đối phương trong tình trạng không mảnh vải che thân
Lại muốn phu thê nhất thể nữa! A Trì khẽ gắt một tiếng:
- Tự nghĩ đi!
Rồi trốn đến tịnh phòng tắm rửa thay quần áo.
Sau khi nàng tắm rửa xong bước ra thì Trương Mại đang đi loanh quanh bên ngoài tịnh phòng, thấy tiểu thê tử tươi mát liền hóa thân thành sói, hung hăng nhào tới…….
Lần ‘chân thành gặp nhau’ này tốn thời gian hơi lâu, đến khi mây tan mưa tạnh đã là nửa đêm. Trong lúc mơ mơ màng màng, A Trì chợt nhớ đến câu “Tình yêu là ở trên giường lúc mười hai giờ đêm”.
Màn đêm tĩnh lặng, hai người ôm nhau thầm thì.
- Trọng Khải, chàng chỉ được phép có một mình ta.
- Biết rồi, Nhất Nhất.
…………….
- Không phải nói chỉ cho phép mỗi mình nàng sao? Nàng chính là Nhất Nhất của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...