A Trì chậm rãi hỏi Chu thất tiểu thư:
- Thời Thái tổ Hoàng đế, triều đình mỗi ngày đều cử hành lâm triều; nay đương kim hoàng thượng lên ngôi, đổi thành mỗi mười ngày mới cử hành lâm triều. Cho dù là mỗi ngày hay mỗi mười ngày lâm triều thì Thái tổ Hoàng đế và đương kim hoàng thượng đều là minh quân thánh chủ, có đúng không?
Chu thất tiểu thư có chút mờ mịt nhìn Từ Tố Mẫn, biểu tỷ, vị Tố Hoa cô nương này của nhà tỷ làm sao vậy, đang nói chuyện nhà, thế nào lại kéo sang chuyện triều chính? Nàng ta nói là minh quân thánh chủ, cái này ta cũng không dám phản bác, chỉ có thể nói “Đúng”. Chu thất tiểu thư tính tình xem như cơ trí, vội cười nói:
- Xem tỷ tỷ nói kìa, điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là minh quân thánh chủ.
A Trì thần sắc tự nhiên, giọng nói trong trẻo:
- Chuyện quân thần, cũng giống như chuyện phụ tử. Thân làm thần tử, quân thượng nếu lệnh mỗi ngày lâm triều, dĩ nhiên là phải theo lệnh; quân thượng nếu lệnh mười ngày lâm triều, cũng phải theo lệnh. Thân làm con cháu, trưởng bối nếu căn dặn sớm tối thăm hầu thì không dám nề hà cực khổ; trưởng bối nếu căn dặn thỉnh an mỗi tuần (thời xưa, mỗi tuần là mười ngày) thì chẳng lẽ lại ngỗ nghịch lão nhân gia sao?
Ngươi…….Ta chẳng qua chỉ nói một câu, ngươi kéo ra một đống chuyện như vậy làm gì? Ngươi khoe khoang bộ dạng đại tiểu thư thúi tha gì chứ, đồ lớn lối. Chu thất tiểu thư cảm thấy rất uất ức, hờn dỗi nhìn về phía Từ Tố Mẫn, biểu tỷ ở Từ gia không phải luôn rất oai phong sao, mau giáo huấn vị đường muội sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với tỷ đi.
Từ Tố Mẫn sắc mặt trầm xuống, ngắm nghía chung rượu lục ngọc nhỏ trong tay, không nói tiếng nào. Chuyện lên tiếng áp bức Từ Tố Hoa này, ta không thể tự mình làm được, có hiểu không? Ở trước mặt người ngoài mà cùng tỷ muội trong nhà cãi nhau, ta còn cần danh tiếng nữa hay không.
Cuộc sống từng ngày trôi qua, sự đố kị của Từ Tố Mẫn với A Trì không chỉ không giảm mà ngược lại càng ngày càng tăng. Nha đầu nhà quê kia sắp nở mày nở mặt gả đi làm Ngụy quốc công phu nhân, còn chuyện chung thân của mình thì vẫn không biết tin tức ở nơi nào! Từ Tố Mẫn tâm cao khí ngạo làm sao chịu được.
Chu thất tiểu thư tâm kế cũng không sâu sắc, không tự ý nói bậy nữa, thấy Từ Tố Mẫn trầm mặc không nói gì thì trong lòng thất vọng nên ngừng công kích mà chú tâm đối phó món ăn trên bàn. Biểu tỷ, ta đã mở đường tiên phong cho tỷ, vậy là đủ rồi.
Một tiểu cô nương dáng vẻ non nớt ngồi chung bàn, là ấu nữ của Công bộ Hồ chủ sự Hồ Kim Lan ngây thơ mở miệng:
- Mẫn tỷ tỷ là Từ đại tiểu thư, tỷ cũng là Từ đại tiểu thư, đây là chuyện gì, muội muội thực không hiểu.
Trên yến tiệc hôm nay phần lớn là bà con họ hàng và những người cực kỳ thân thiết, phụ thân của Hồ Kim Lan là Hồ chủ sự mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Hồ Kim Lan lại luôn hợp ý với Từ Tố Mẫn cho nên Từ Tố Mẫn mới đích thân gửi thiệp mời cho nàng.
Tiệc mừng thọ Ân phu nhân, A Trì xem như là chủ nhà nên đối với khách nhân dĩ nhiên phải lễ phép lịch sự, A Trì kiên nhẫn giải thích:
- Ta là trưởng nữ của chi trưởng, Tố Mẫn là trưởng nữ chi thứ hai, ta là đại tiểu thư chi trưởng, còn Tố Mẫn là đại tiểu thư chi thứ hai.
Hồ Kim Lan chớp chớp đôi mắt to:
- Thế chẳng phải là có ý phân gia sao. Phân gia tách hộ là chuyện đại kiêng kị, bất hiếu với lão nhân, bất kính với tổ tiên, không tôn trọng dòng họ.
A Trì cười nhạt, bạn khuê phòng của Từ Tố Mẫn đều có chung phong cách thích chụp mũ “bất hiếu” cho người ta nhỉ. Các tiểu cô nương à, không quyền không thế mà muốn chụp mũ người ta cũng không dễ, có hiểu không?
A Trì dẫn dắt từng bước, kiên nhẫn tỉ mỉ nói với Hồ Kim Lan, dường như thật sự xem nàng ta là thiếu nữ ngây thơ:
- Người quản lý gia đình rất cực khổ. Phải nuôi người của một đại gia đình, cực kì phí tinh thần và tiền của. Cái khác không nói, một nhà chúng ta nếu quy vào của công, chỉ riêng một ngày ba bữa, xiêm y giày vớ bốn mùa cũng phí tốn thêm rất nhiều. Gia phụ đau lòng tổ phụ nuôi gia đình vất vả nên tình nguyện tự lập môn hộ, tay làm hàm nhai. Gia phụ, là thật sự hiếu thuận.
Theo dư luận, triều đình đề xướng không phân gia, mấy đời kế tiếp nhau mà ở, thuận tiện cho việc giải quyết vấn đề dưỡng lão của người dân, quán triệt phương châm lấy hiếu trị thiên hạ; nhưng trên thực tế, đại gia đình không có lợi cho việc thu thuế, bất lợi trong việc quản lý, triều đình cũng rất đau đầu.
Người trong đại gia đình không phân gia mà ở chung thì người quản lý gia đình oai phong thì oai phong nhưng trọng trách trên vai có nặng không? Phải quản lý việc ăn, mặc, ở, đi lại, cưới gả của nhiều người như vậy rất là vất vả.
Hồ Kim Lan len lén nhìn Từ Tố Mẫn, khôn khéo gật đầu với A Trì, cười ngọt ngào:
- Hóa ra là vậy, ban đầu muội không nghĩ tới. Nghe tỷ tỷ nói, muội cũng cảm thấy người quản lý gia đình quả thực không dễ dàng, nếu con cháu đã trưởng thành thì phân gia không hẳn không phải là chuyện tốt.
Ngay cả hai người cũng không chiếm được lợi thế, những người còn lại cũng không dám mở miệng gây hấn nữa. Quên đi, Từ Tố Hoa lần đầu về kinh chưa lâu, năng lực của nàng ta chúng ta cũng chưa hiểu rõ lắm, đợi khi hiểu rõ rồi hãy bàn.
Thực ra thì chiếu theo tình huống bình thường, A Trì và Từ Tố Mẫn đều là đích tôn nữ ruột thịt của Từ thứ phụ, hơn nữa A Trì còn là Ngụy quốc công phu nhân tương lai, đám thiếu nữ này cho dù không kết giao với nàng cũng không nên làm khó nàng. Nhưng trước giờ họ luôn giao hảo với Từ Tố Mẫn nên chẳng qua là nể mặt Từ Tố Mẫn, thêm vào đó, họ cũng nhìn nha đầu từ nông thôn tới này không vừa mắt nên muốn áp chế nhuệ khí của nàng.
Lúc nghỉ ngơi đi vệ sinh, Hồ Kim Lan thấy Từ Tố Mẫn không có bên cạnh liền nói nhỏ với A Trì:
- Tỷ tỷ, người của Bình Bắc Hầu phủ sao không tới?
Nhà thông gia mới không phải là nên nhiệt tình sao. A Trì tự nhiên thoải mái:
- Trùng hợp, hôm nay Mạnh gia lão phu nhân cũng mừng thọ.
Mạnh gia lão phu nhân là nhạc mẫu của Bình Bắc Hầu, dĩ nhiên là phải đi đến Mạnh gia rồi.
Hồ Kim Lan rất hâm mộ:
- Tỷ tỷ đã định hôn sự mà vẫn tự do tự tại như vậy, thật tốt. Gia tỷ cũng đã định hôn nhưng nay bị bắt ở nhà thêu đồ cưới, không được ra ngoài, tỷ ấy ở trong viện rất vất vả.
A Trì khẽ mỉm cười, không nói lời nào. Người nhà của Trọng Khải rất tốt, mẫu thân chàng lại càng quan tâm, đặc biệt mời tú nương giỏi nhất của Thiên Cẩm thành đến thêu đồ cưới cho mình. Muội muội Trọng Khải cũng thú vị, thường đến tìm mình chơi, kề tai nói nhỏ với mình:
- Muội nói cho tẩu biết làm sao để thu phục nhị ca, tẩu nhớ nha.
Rồi hăng hái bừng bừng đem chuyện nhị ca nàng thích gì, không thích gì, lúc nhỏ đã làm chuyện xấu hổ gì, nói rõ một năm một mười.
A Trì trong lòng mềm mại, chàng, cực kỳ cực kỳ tốt; mà người nhà chàng, cũng cực kỳ cực kỳ tốt.
Thọ yến nhỏ của Ân phu nhân kết thúc mỹ mãn, Từ nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm: Âu Dương thị nhìn bộ dạng của tiện nha đầu rất vừa mắt, xem ra Nghiêm gia cũng bằng lòng. Như vậy, Mẫn nhi sẽ không gặp nguy hiểm.
Từ nhị phu nhân lại càng rộng rãi hào phóng, nào vàng nào ngọc, tròn dẹp đủ kiểu, chuyển đến phòng Từ Tố Tâm như nước chảy. Dù sao những thứ này chẳng qua là làm cho nàng mở mang tầm mắt, bồi dưỡng nên chút khí chất, đừng quá nhút nhát rụt rè hay nhỏ nhen hẹp hòi, đợi sau này xuất giá, chiếu theo thân phận của nàng làm sao xứng với mấy thứ này.
Kỳ thực trong lòng Từ nhị phu nhân rất oán trách cha chồng Từ thứ phụ, ngài muốn nịnh nọt Nghiêm thủ phụ, dùng cách gì không dùng, lại đi dùng cách gả tôn nữ! Từ gia có tiểu thư làm thiếp, nói ra rất dễ nghe sao? Liên lụy các tiểu thư khác cũng khó tìm nhà chồng.
Nhắc tới việc tìm nhà chồng, Từ nhị phu nhân liền tức giận. Chi lớn đạp phải vận cứt chó, tìm được con rể cưng phú quý bức người như vậy, Mẫn nhi dù tìm thế nào cũng không thể vượt qua! Muốn hơn được quốc công phu nhân, trừ phi là gả cho đại quan nhất phẩm hoặc Hoàng đế. Nhưng đại quan nhất phẩm làm gì có ai trẻ tuổi mà chưa vợ? Sớm đã tóc bạc trắng, con cháu chật cả sảnh đường rồi. Còn Hoàng đế trước nay đều không cưới nữ nhi của quan viên, hậu phi triều đình đa phần đều đến từ dân gian, là nữ nhi bình dân, hoặc là nữ nhi của tiểu quan viên không có phẩm cấp.
Cả hai nha đầu chi thứ ba kia nữa, cũng đáng hận cực kỳ. Từ nhị phu nhân hận nghiến răng, hai vợ chồng lão tam làm ra loại chuyện đó, phạt quỳ từ đường thì thế nào, không nên sao? Bọn họ làm ầm ĩ là để hãm hại chi thứ hai, để cho nữ nhi của chi thứ hai đích xuất phải đi làm thiếp! Hai nha đầu Tố Lan, Tố Phương kia, đầu tiên là khăng khăng cùng chịu phạt quỳ, sau đó thì lớn tiếng kêu khóc:
- Phụ thân ngài sao vậy, đệ đệ, đệ đừng hôn mê mà.
Ầm ĩ đến vang trời, ầm ĩ làm cho lão gia biết liền không nhẫn tâm, nhẹ nhàng buông tha chi thứ ba không nói, còn khen ngợi hai nha đầu kia một phen, đem vốn riêng cho thêm không ít đồ cưới.
Một đứa hai đứa ba đứa đều có bến đỗ rồi, chỉ còn Mẫn nhi của ta là treo ở không trung! Từ nhị phu nhân trong lòng đau khổ, khó có thể tiêu tan. Bà là con dâu ruột thịt của Ân phu nhân, nhiều năm qua ở Từ phủ luôn được coi trọng, chưa từng có ai dám xem thường. Nhưng từ khi cả nhà chi lớn về kinh, mọi chuyện của bà đều bắt đầu không thuận lợi, càng ngày càng tệ hại, bà không kiềm được oán giận.
Vậy mà lưu lạc tới mức phải giả lả với tiện nha đầu do tiện nhân kia để lại! Từ nhị phu nhân tức mặt mũi trắng bệch, nếu không phải vì Mẫn nhi thì Từ Tố Tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Từ nhị phu nhân vì nữ nhi ruột thịt không rơi vào hố lửa mà cố nén giận, vẻ mặt ôn hòa vô cùng yêu thương ngũ tiểu thư Từ Tố Tâm, chi tiêu ăn mặc của nàng đều là loại tốt. Từ Tố Tâm được nuôi tốt, chưa đến thời gian mấy tháng đã trở nên xinh đẹp đáng yêu, cả người so với trước kia tự nhiên hơn không ít, khi nàng đứng cũng có dáng dấp của đại gia khuê tú.
Cuối tháng tám, Từ Tố Tâm được chính thức dẫn đến trước mặt Từ thứ phụ, Từ thứ phụ nhìn kỹ nàng hồi lâu thì gật đầu. Không phải nói hài tử này bẩm sinh nhút nhát, dạy thế nào cũng dạy không được sao? Sao chỉ qua có mấy tháng mà đã thay đổi to lớn đến thế? Từ thứ phụ chẳng qua không quá lưu tâm việc nhà chứ không ngu ngốc, vừa nghĩ sơ qua liền hiểu, đối với đứa con dâu Từ nhị phu nhân này sinh lòng chán ghét.
Từ Tố Tâm biết chuyện đã thành công thì cao hứng, một mình ở trong phòng sung sướng quay mấy vòng. Nàng hôm nay cũng có xiêm y xinh đẹp rồi, khi nàng xoay người, chiếc váy quả lựu xinh đẹp lộng lẫy bay lên, nỗi lòng của Từ Tố Tâm cũng theo đó mà bay lên.
Cuối cùng có thể rời khỏi Từ gia rồi! Từ Tố Tâm không khỏi hưng phấn, Nghiêm gia có tệ đi nữa cũng sẽ không cắt xén phần ăn của mình, không hở tí là bỏ đói mình, không thường xuyên phạt quỳ mình, không đánh mình đúng không? Âu Dương lão phu nhân trông rất tử tế, mẫu thân của Nghiêm Phiên mặt mũi cũng hiền lành, về phần thê tử của Nghiêm Phiên, nghe nói là nữ nhi của bạn cũ, khuê huấn rất nghiêm, có lẽ tốt hơn Từ nhị phu nhân đâu chỉ một chút? Nàng ấy nếu hung dữ thì mình trốn trong viện không ra ngoài là được. Mình dù sao cũng là nữ nhi Từ gia, nàng ấy cũng không thể quá đáng quá.
Nghiêm Phiên, nghe nói rất tuấn tú, rất nho nhã. Từ Tố Tâm xoay mười mấy vòng, chóng mặt ngã xuống giường, cười ra tiếng. Không có lão đầu tử, không có nam nhân bạo lực thô lỗ, còn có thể rời khỏi Từ gia, thật tốt, thật tốt.
Ân phu nhân cũng giống như con dâu ruột thịt Từ nhị phu nhân, tức đau gan. Chi lớn, chi thứ ba tất cả đều là lũ bất hiếu, tất cả đều tự chủ trương gả nữ nhi, hãm hại chi thứ hai tuân theo khuôn phép. Chi thứ hai là đích chi, tôn quý cỡ nào mà phải có nữ tử làm thiếp! Ân phu nhân vốn không thích Từ Tố Tâm, sau khi sự tình kết thúc lại càng chán ghét Từ Tố Tâm, nha đầu này thật làm mất mặt chi thứ hai, làm mất mặt cha nó.
Trước đây, Ân phu nhân nếu ra vẻ chán ghét, Từ Tố Tâm sẽ bị dọa nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy. Nhưng hôm nay, sắc mặt Ân phu nhân dù có kém thế nào, Từ Tố Tâm cũng chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, ngoan ngoãn cúi đầu, xem như không thấy.
Từ Tố Tâm là cô nương nhỏ tuổi nhất Từ gia nhưng lại là cô nương xuất giá sớm nhất. Ngày mười sáu tháng chín, Nghiêm Phiên long trọng cưới vợ là nữ nhi Hứa gia, khách khứa đến cổng Nghiêm phủ, xe ngựa đứng suốt hai dặm đường, trước cổng nước chảy không lọt. Xế chiều ngày mười sáu tháng mười một, một cỗ kiệu đỏ thẫm tám người khiêng vào cửa hông Nghiêm gia, mang Từ Tố Tâm vào phủ. Cỗ kiệu thoạt nhìn là màu đỏ thẫm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở giữa là màu hồng.
Sau khi Từ Tố Tâm xuất giá, Nghiêm thủ phụ đối với Từ thứ phụ vô cùng hòa nhã, thản nhiên không nghi ngờ gì. Tôn nữ ruột thịt của Từ gia cũng có thể đến nhà mình làm thiếp, xem ra lão Từ thật bị dọa bể mật, sẽ không dám nổi lên dị tâm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...