Tố Hiền Thê


Tiền Thi Thi sau tiệc rượu rất ít ra cửa, ngược lại nguyên bản hướng nội như Lý Hân Nhạc thường đi ra ngoài.

Bởi vì quen biết với tam tẩu, Lý Hân Nhạc cùng một ít khuê tú Dương Thành có giao tình và tiến tới hiểu biết, trước kia khi ở bảy phiên trấn mẫu thân nàng không đồng ý cho nàng ra cửa, bởi vì không có bạn khuê phòng phù hợp, hiện giờ lại khác Ngô thị cũng hạ thấp giới hạn hạn chế nàng, xe ngựa nhỏ trong nhà cơ hồ đều một mình nàng dùng.

Cửa ải gần cuối năm chị dâu em chồng ba người đến cửa hàng đại thông lụa trong trấn mua vật liệu may mặc —— đây là lần đầu tiên Mạc Ngữ gả đi mà đặt mua y trang sang quý, quả nhiên lưng dựa đại thụ hảo thừa lương, có Lý Chính Nhiên phía sau nàng ở Lý gia địa vị cũng tăng lên không ít.

Từ khi cùng khuê tú Dương thành có giao tình, Lý Hân Nhạc vô luận ánh mắt hay khí độ đều có thay đổi —— theo hướng tốt, ánh mắt chọn vật liệu độc đáo hẳn lên.

Nàng tuy hướng nội nhát gan, nhưng lại thông minh ở chỗ —— đứng sau lưng mẫu thân, cũng không xung đột với nhóm tẩu tử, bởi chỉ như vậy nàng mới có thể dựa vào nhà mẹ đẻ bảo hộ cả hiện tại lẫn tương lai cho nên cho dù mẫu thân và nhóm tẩu tẩu không vui nàng ấy vẫn đối đãi các nàng như cũ.

Tựa như lần trước cùng đại tẩu Mạc Ngữ bất đồng việc nhỏ, sau khi bực mình, nàng vẫn chủ động hướng phòng đại tẩu tặng hai kiện áo sơ sinh làm quà xin lỗi hoặc thành ý bắt tay giảng hòa.

Mạc Ngữ tự nhiên cũng sẽ không không phóng khoáng đến mức không tha thứ cho nàng ấy, huống chi nàng vẫn là tiểu nữ nhi bà bà thương yêu nhất, sinh sự với nàng không khỏi đẩy mình vào thế dầu sôi lửa bỏng, trải qua ngày tháng không dễ dàng.

Nên sẽ không cùng cô em chồng này trở mặt, tiền đề chỉ cần nàng ta đừng làm đến quá phận.

“Đại tẩu, ta sớm để ý kiện vải tím sa tanh này rất hợp với tẩu.” Lý Hân nhạc giơ lên thước gấm màu tím nhạt, khó có được lần xử sự với Mạc Ngữ thân thiện như vậy —— phụ thân qua đời, đại ca trở về, trong lòng nàng hiểu không thể quá thờ ơ đại phòng.

Mạc Ngữ rất kinh ngạc gật đầu cười cười, cũng ướm thử lên tay thước vải đó, xác thật rất đẹp, vừa lúc có thể dùng để làm một kiện áo trong, còn lại còn có thể làm chăn mỏng cho bé con, “ Rất đẹp.”
Sau khi ướm thử, Mạc Ngữ quyết định nghe theo tiểu cô kiến nghị, mua thướt sa tanh này, giơ tay ra hiệu cho tiểu nhị, để hắn ghi sổ trước.

“Đại tẩu, ta đã chọn xong.” Triệu Nhứ Yên tiến đến bên cạnh Mạc Ngữ, “Ngày hôm trước ở phường may ta đã để ý một kiện xiêm y, ta đi trước ——” Tết nhất, đương nhiên muốn mua sắm cho mình cao hứng mới thôi, ngày thường cho dù nữ quyến trong nhà huyện thừa cũng không thể tự ý mua sắm, chớ nói gia đình trung đẳng như bọn họ, ăn tết thời điểm duy nhất có thể tùy ý cho nên phải nắm chặt thời cơ đi mua, bị người đoạt trước hối hận không kịp.

Hôm nay chỉ có hai chị em dâu các nàng cùng Lý Hân Nhạc đi dạo, thân mình Tiền Thi Thi không thoải mái, bên ngoài gió lớn sợ nhiễm phong hàn không dám ra ngoài.

Triệu Nhứ Yên vừa đi, cũng chỉ dư lại Mạc Ngữ hai chị em chồng hai người.

Nữ nhân có trượng phu tự nhiên có thể tùy ý nắm tiền chi tiêu, chưa gả thì vớt một chút từ cha mẹ, tuy rằng Ngô thị đau nữ nhi lén cho nữ nhi nhiều hơn hai lượng, nhưng giá cả huyện thành thật quá cao, hơn nữa thứ tốt cũng nhiều, ra tới ba bốn bận tiền tiêu vặt cơ bản đã tiêu hết, cho nên hôm nay Lý Hân Nhạc thuần túy chỉ tới nhìn cho đã mắt, đại thông tơ lụa, ai mua nổi.


Mạc Ngữ mua cho chính mình cùng trượng phu, sau khi chọn cho bà bà một thướt vải, nàng ngồi ở bàn trà bên tạm nghỉ, bởi vì Lý Hân Nhạc lưu luyến nhìn chúng, nàng cũng không kéo nàng ấy qua, nhìn nàng cầm lấy rồi buông thướt sa tanh thất bạch đế ấn bướm trắng kia ba bốn phiên, liền đứng dậy đi qua.

“Nếu thích liền mua đi.” Mạc Ngữ kiến nghị.

Lý Hân Nhạc nhanh chóng buông xuống, cắn môi nhìn về phía đại tẩu, “ Muội chỉ là nhìn xem mà thôi.”
Mạc Ngữ trong ánh mắt nàng ta thần sắc kỳ dị, có thích thú sa tanh, cũng có điểm bị người bắt được nên thẹn thùng, càng có một loại khát vọng không tên.

“Đại ca muội năm nay không trở về ăn tết, chỉ sợ lại không thể chọn quà cho muội, sa tanh này coi như là quà của Đại ca Đại tẩu nhé.” Để nàng mua xác thật là bởi vì nguyên nhân này, Lý Chính Nhiên nhiều năm không ở nhà, trên tay nàng lại không có tiền, năm rồi đều chỉ đưa một ít đồ vật, năm nay trượng phu đã trở lại, tự nhiên không thể quá khó coi, hơn nữa —— bà bà tự lần trước tiệc rượu xong việc vẫn luôn không thoải mái trong lòng, rồi lại ngặt nổi không có chổ phát, nhân cơ hội để nàng vui vẻ thì vui vẻ, chỉ có hai mẹ con đều cao hứng, trong nhà mới an ổn.

“Không cần đâu, quần áo muội rất nhiều tẩu cùng đại ca sắp có bé con, vẫn nên giữ lại tiền để chi tiêu, thứ này không phải đồ dùng tất yếu, mua hay không không ảnh hưởng gì.”
Mạc Ngữ không nhún nhường qua lại, chỉ bảo tiểu nhị ghi sổ, nếu lời nói đã nói ra liền không thể thu hồi, đặc biệt việc tặng quà thế này.

Từ cửa hiệu đại thông lụa vừa ra, liền thấy người gác cổng tiểu Trịnh nằm cạnh xe ngựa kêu thảm, hốc mắt xanh tím, mà bên cạnh hắn bốn tên đang hầm hè.

“Tẩu tử, muội tử, các người lui ra phía sau một chút, đừng làm cho mấy tên thối thây này bẩn mắt hai người.” Một người trẻ tuổi mặt thanh bào vừa ra quyền vừa thét to với Mạc Ngữ và Lý Hân Nhạc.

Tẩu tử? Muội tử? Người kia là ai? Sao gọi các nàng như thế?
Mạc Ngữ liếc mắt nhìn kỹ người kia, tựa hồ không quen biết, cũng không giống Lý gia tông thân, rồi lại có điểm quen mắt, chính là nhớ không ra từng gặp ở đâu.

Bất quá chị dâu em chồng hai người vẫn còn sáng suốt mà cùng nhau lui vào cửa trong, tiểu Trịnh lồm cồm bò dậy lại đây giải thích —— nguyên lai là ba tên vô lại muốn vòi bạc hắn, nói đây là địa bàn của bọn đấy dừng ngựa xe đế phải biếu tiền, tiểu Trịnh không chịu, liền bị bọn đấy chụp hai quyền, vừa lúc gặp gỡ vị mặc thanh bào này giúp.

Chỉ thấy người trẻ tuổi mặt thanh bào ba bước gộp một, làm đại lễ với Mạc Ngữ và Lý Hân Nhạc “ Chúc mừng năm mới tẩu tử, muội tử.”
Người kia là ai?
Mạc Ngữ tựa hồ nhớ rõ hắn, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Người trẻ tuổi mặc thanh bào thấy biểu tình nghi hoặc của các nàng, đập một cái vào ót, “Nhìn ta này, quên giới thiệu, ta gọi là Vương Hổ, lần trước ở sáu phiên trấn bị Lý lão đại đánh ——” hắn nhớ rõ các nàng, bởi vì các nàng lớn lên đẹp, các nàng hiển nhiên không nhớ rõ hắn, cũng bình thường, tướng mạo của mình cũng không có gì đẹp.

Ách…… Nhớ ra rồi, là hắn!
“Tạ tráng sĩ hỗ trợ ——” Mạc Ngữ lời cảm tạ nói còn chưa nói xong đã bị Vương Hổ đánh gãy.


“Tẩu tử kêu ta ‘ Lão Hổ ’ là được, ta hiện là thuộc hạ ăn quân lương dưới trướng Lý lão đại, đã sớm không làm cái nghề kia nữa.” Vương Hổ cười khà mang theo chút hổ thẹn, hắn nếu sớm biết rằng cùng Lý Chính Nhiên có đầu đuôi thế này, khi đó tám đời cũng sẽ không đụng vào, khi hắn vừa đến trong quân nhìn thấy Lý Chính Nhiên, còn lo lắng Lý lão đại sẽ cố ý khó xử mình, sau lại phát hiện hắn khó xử không chỉ một mình mình, phàm là thủ hạ của hắn đều bị hành, thật sự là huấn luyện quân hung tàn ác sát, thống hận ban đầu qua đi lại chậm rãi bắt đầu tôn kính hắn, người có bản lĩnh, luận võ lực ngươi đánh không lại nhân gia, luận đầu óc ngươi lại chơi dưới cơ người ta, tự nhiên cam tâm bái phục.

Mạc Ngữ không biết nên nói cái gì, thoắt cái du côn thành quan binh thật đúng là làm người ta không biết làm sao.

“Tẩu tử, như vậy đi, ta tới quán cơm phía trước lấp bụng, hai người dạo xong ta đưa hai người hồi phủ.” Liếc mắt một cái về phía ba tên du côn chạy biến “Những tên du thủ du thực này, ăn mệt khẳng định sẽ trở lại cắn ngược vẫn là ta đưa hai người trở về, đỡ phải xảy ra chuyện gì, nếu không cũng có lời với Lý lão đại.” Hắn vừa rồi đi ngang qua lụa quán, thấy các nàng đi vào, bởi vì vội vã đến trạm dịch truyền tin chưa kịp chào hỏi, không thể tưởng được vừa trở về liền thấy mấy tên du côn vây quanh tên trông xe, cho nên hắn hai lời chưa nói liền một cước đá bay —— đối phó “Loại du côn này” hắn tương đương có kinh nghiệm, không cần theo chân bọn đấy giảng đạo lý, có năng lực thì đánh trước, đánh không lại thì chạy, đứng một chỗ tức là đưa đầu cho bọn đấy bụp.

Mạc Ngữ nhìn đánh xe tiểu Trịnh, ngẫm lại vẫn nên nhận ân tình này của hắn đi, vạn nhất có chuyện trở tay không kịp, “Vậy phiền ngươi, chúng ta lại gọi đệ muội nữa rồi về.” Dặn dò tiểu Trịnh vài câu —— ít nhất thay Vương Hổ trả tiền cơm, cũng không để người ta giúp vô ích.

Lý Hân Nhạc từ trước đến nay nhát gan, vừa rồi nhìn đến cảnh đánh nhau đấy mặt mũi trắng bệch, nàng từ nhỏ chịu mẫu thân hun đúc đối phố phường vô lại căm thù đến tận xương tuỷ cho nên tiềm thức liền chán ghét Vương Hổ, khi đi ngang qua hắn theo bản năng dịch chân nửa bước —— cái này làm cho Vương Hổ rất là bực mình.

À há! Tiểu nha đầu, có gì đặc biệt hơn người, còn giận hắn! Nếu không nể mặt mũi Lý lão đại hắn đã sớm kéo nàng mắng ra nhẽ! Tránh tránh cái gì!
***
Sau khi cúng ông táo liền vào tết, Mạc Ngữ cùng bà bà thưa chuyện, nàng theo quân trạm dịch đi tới tiểu Thương Sơn.

Vào đông, tiểu Thương Sơn càng có vẻ vài phần tiêu điều, vốn là núi đá trụi lủi, nay băng tuyết bao trùm xuống càng thêm hiện ra diện mạo của vùng khỉ ho cò gáy.

Khác với lều nỉ ở Đại Doanh xa xa, gia đình quân nhân ở trạm dịch là phòng nhà ngói cao lớn, trong phòng đều đốt bếp lò nóng hầm hập, nhanh chóng sưởi ấm.

Mạc Ngữ vào phòng lớn, kéo xuống mũ áo choàng chưa kịp phủi tuyết, liền thấy nữ nhân đầy nhà, phần nhiều nữ tử ăn mặc mộc mạc quê cha đất tổ có già cũng có trẻ tuổi, nàng đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình không nghe bà bà kiến nghị mặc cẩm y đồ mới, nàng đứng giữa các nàng ta có vẻ quá chói mắt —— có đôi khi bản thân tự phục sức quá mức chói mắt cũng không phải chuyện tốt, dễ bị cô lập.

“ Ngài là Lý giáo úy phu nhân?” Một tiểu binh từ ngoài cửa một đường chạy chậm đến trước mặt Mạc Ngữ.

“Đúng vậy.”
“Vừa rồi người phía dưới dẫn sai phòng, ngài không được ở đây, mời theo ta bên này.” Tên lính đó tiếp nhận tay nải của nàng ý bảo nàng cùng hắn đi.

Mạc Ngữ hướng mọi người chào hỏi mới tùy tiểu binh rời đi —— chúng nữ quyến đều nhìn nàng, cảm giác ngượng ngập coi thường.

Phòng nàng ở mặt đông trạm dịch, là bố cục một gian tứ hợp viện nhỏ, Mạc Ngữ ở một gian trong đó, khi tiểu binh dẫn nàng vào cửa đã có ba nữ nhân ở đại sảnh, trong đó hai nàng cẩm y hoa phục đang cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện, một nàng khác quần áo mộc mạc tắc lược câu nệ châm trà, thấy nàng tiến vào đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.


Mạc Ngữ hướng ba người cười cười gật đầu.

“Lý phu nhân, đây là gian phòng ở của ngài ta đây trước đi ra ngoài.” Tiểu binh đem tay nải đặt ở cửa phòng, phúc thân và lui ra ngoài —— nói giỡn, ở trong phòng này đều là giáo úy phu nhân đương nhiên phải khách khí.

Thấy Mạc Ngữ khom người muốn cầm bao y phục, nữ tử châm trà kìa vội vàng lại đây, “Ta giúp tỷ, tỷ đừng động thủ.” Nử tử này có vẻ ôn nhu chỉ là hơi chút sợ sệt, lớn lên cũng đẹp có điều da hơi ngăm đen.

“Phiền tỷ rồi.” Mạc Ngữ cảm tạ nàng ta, chuyển tầm mắt sang hai nữ tử vận y phục cẩm y kia.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, từ ánh mắt đầu tiên nàng liền biết mình và hai nàng kia không hợp.

Sau khi đi vào phòng mình phu nhân ôn nhu kia hỏi nàng, “ Tỷ ở chỗ nào?” Biết đâu nàng tiếu lệ thai phụ này cũng đến từ nông thôn giống mình.
Nàng nhìn hiểu ánh mắt phụ nhân này, Mạc Ngữ nói: “Ta đến từ Lịch thành, quê quán ở bảy phiên trấn gia phu họ Lý.”
Nàng kia thở phào nhẹ nhõm hướng Mạc Ngữ cười cười, “Ta ở An Lữ thống phương trấn, gia phu họ Chu.” Dứt lời nửa sườn mặt nhìn cửa phòng, “ Tỷ đã đến rồi, ta cũng có người trò chuyện.”
Mạc Ngữ cũng theo tầm mắt nàng ta nhìn ra cửa, hiểu ý nàng ta hai vị quý phụ nhân bên ngoài tuyệt không sẽ coi trọng loại người như các nàng.

“Mấy tháng rồi?” Nhìn bụng nhỏ của Mạc Ngữ phồng lên, phụ nhân cười hỏi.

“Sắp năm tháng.”
“Không quá lộ nhỉ.” Chỉ xem mà không đụng vào —— đây là quy củ đối đãi thai phụ.

Mạc Ngữ sờ sờ quần áo phồng lên, “Đúng vậy.” Kéo nàng ta ngồi ở mép giường, “An Lữ cách nơi này xa không?” An Lữ ở đông nam Lịch thành, nàng ta lại đây hẳn là lộ trình rất dài.

“Ta ước chừng đi bốn ngày đường mới đến nơi này, đúng rồi, ta mang theo chút táo đông tới, đưa cho tỷ nếm thử?” Mạc Ngữ không kịp từ chối nàng ta đã đi tới cửa.

Hàn huyên nửa ngày Mạc Ngữ biết vị nữ tử này họ Viên, lớn hơn nàng nửa tháng tuổi, mới vừa thành thân không đến nửa năm, khuê danh Hỉ Kỷ, nhà mẹ đẻ là nông dân nhà chồng cũng là nông dân, đây là lần đầu nàng ta rời trấn nhỏ nông thôn cho nên khắp nơi đều không được tự nhiên, đặc biệt ở cùng hai phu nhân kia, mới vừa tiến vào khi nàng không hiểu lễ cầm quả táo mời hai người kia, kết quả hai người kia chỉ thoáng nhìn tiện đà nhỏ giọng nói đùa, tuy rằng không biết các nàng nói cái gì, nhưng minh bạch bọn họ ngại nàng ở địa phương nhỏ.

Ngày kế Mạc Ngữ mới phát hiện bố cục nhân tế trong phòng, sáng sớm tinh mơ một nha đầu 15-16 tuổi —— là một nha hoàn mang theo của một vị phu nhân đứng ở cửa phòng Viên Hỉ gọi: “Chu phu nhân, không có nước sôi.”
Mạc Ngữ vừa vặn ra cửa tới tìm nước rửa mặt, thấy Viên Hỉ tiếp nhận ấm đồng trong tay nha hoàn.

“Nhanh lên đi, phu nhân chúng ta một chút sẽ thức dậy.” Tiểu nha hoàn còn dặn dò một câu.

Mạc Ngữ nhịn không được nhíu mày bật cười, hai người này không danh không phận sai bảo người khác không khách khí, lại nói: “Chu phu nhân ta không biết nơi nào có nước ấm rửa mặt, vừa lúc cùng đi đi.” Mạc Ngữ chậm rãi đi qua.


Viên Hỉ thấy Mạc Ngữ lại đây, theo bản năng đỡ cánh tay của nàng —— là thai phụ làm người khác nhịn không được muốn giúp một phen.

Bước ra ngạch cửa sau đại sảnh, Mạc Ngữ nhẹ nhàng cầm ấm đồng trong tay Viên Hỉ, “Cầm quá vướng víu.”
Viên Hỉ nhìn cửa phòng của hai phu nhân kia, nói nhỏ: “ Nhưng các nàng lợi hại.” Nếu không giúp sẽ nói lời rất khó nghe.

“Một không phải cha mẹ, hai không phải cha mẹ chồng, càng không phải tỷ muội của mình, lại nói hỗ trợ là vì có việc gấp mới giúp, các nàng dù sao cũng không vội, chúng ta đi trước tìm nước ấm rửa mặt một chút, ta còn muốn thỉnh tỷ chỉ đường đến nhà ăn.”
Thai phụ không được nhịn đói, Viên Hỉ vừa nghe lời này liền nhanh chân dẫn đường nàng đến phòng rửa mặt.

Rửa mặt xong sau đó đến nhà ăn dùng cơm sáng, người nhà quan quân dùng cơm ở một gian nhà kề dựa ở phía tây, gian rộng hơn kia dành cho người nhà quan quân cao cấp dùng, gian này trông hơi nhỏ một chút.

Cơm sáng được xem là phong phú gồm cháo trắng, bánh bao, màn thầu thêm một đĩa nộm nhỏ.

Mạc Ngữ cùng Viên Hỉ mới vừa ngồi xuống, chưa ăn được mấy miếng chợt nghe tiếng động lách cách phía sau vang lên quay đầu lại xem, là hai vị phu nhân cùng phòng.

Ngày hôm qua không nhìn kỹ, hiện tại nhìn rõ, váy hoa diện mạo thì trừ đi vẻ mặt cao cao tại thượng và thẹn quá hoá giận mà không nói thì không tồi.

Hai vị quý phụ nhân, nghe nói trượng phu họ Hồ nàng họ Lữ, nàng bên cạnh mặc lụa trắng trượng phu họ Mã, bổn họ Vưu.

Lữ thị kia, Vưu thị một mặt buồn bực nhòm Viên Hỉ, đem tầm mắt dịch lên trên mặt Mạc Ngữ —— nha đầu nông thôn họ Viên kia không có can đảm phản kháng, cho nên đầu sỏ gây tội hẳn là người vừa đến.

Mạc Ngữ quay lại đầu tiếp tục ăn cơm, không định ngồi nhìn bộ mặt tức giận của các nàng —— hai người này tiêu chuẩn quá thấp giống bà bà nhà nàng, cho dù thanh cao kiêu ngạo chướng mắt người nhà quê nhưng cũng sẽ không quá lộ liễu, nhiều lắm chỉ không muốn nhiều lời, tuyệt không sẽ không đá thúng đụng nia, hai người kia bất quá mới học qua vài cử chỉ tiểu thư, nhiều lắm chỉ hương thân gia khuê nữ bị chiều hư, vẫn như người không biết chữ —— bởi thật sự quá không lễ phép.

Sau khi phát hiện Mạc Ngữ không cho lời mình nói là đúng, người mặc hoàng sam Hồ Lữ thị kia thật buông mạnh chiếc đũa đi tới.

Thấy nàng lại đây, Viên Hỉ nhịn không được muốn đứng lên, lại bị Mạc Ngữ kéo đến bên cạnh, " Bánh bao này ăn khá ngon.” Mạc Ngữ khi ở nhà có thể nén nhịn, nàng chấp nhận dằn xuống bởi vì những người đó là người nhà của nàng, bên ngoài lại khác, đặc biệt trượng phu cùng nhà chồng người đều không có ở đây, nàng không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, điểm này hai tẩu tẩu nàng có thể làm chứng, đừng quên nàng xuất thân từ đâu —— nữ nhi nhà thợ săn sẽ mặc người khác khi dễ sao?
“Lý phu nhân đúng không? Nhìn không ra cũng ngạo mạn lắm.” Hẳn là nghèo kiết hủ lậu, đừng tưởng rằng trượng phu làm được giáo úy là có thể chui vào hàng ngũ quan phu nhân, quý phụ nhân cũng phải nhìn lại xuất thân, nha đầu nông thôn còn không biết xấu hổ ngang hàng với các nàng!
“Hồ phu nhân cũng không kém.” Mạc Ngữ buông bánh bao trong tay hướng Hồ Lữ thị câu khoé môi một chút.

Mắt thấy tình thế không đúng, tên lính chạy ngoài cửa nhanh chân đi gọi thuộc quan trạm dịch——
“Hai vị phu nhân có phải đối với cơm canh không hài lòng?” Thuộc quan hướng hai vị phu nhân bồi gương mặt tươi cười, bằng không hắn còn có thể nói cái gì?
Hồ Lữ thị kia cuối cùng vẫn còn điểm tự giác của phụ nhân, không muốn bị mất mặt trước mặt tên lính, nàng ta âm thầm đem buồn bực áp xuống, rống với tên thuộc quan, " Đồ ăn này khó ăn muốn chết! Không ăn!” Phất tay áo chạy lấy người ——
Nhìn bóng dáng Hồ Lữ thị căm giận mà đi, Mạc Ngữ thầm than chính mình hôm nay thật sự là làm được quá xuất sắc, không biết hai người họ có nói lại với trượng phu không, nếu để hắn biết không biết hắn có quái nàng không hiểu chuyện không, ai —— sao chút việc thế này mà nàng không nhịn cho yên nhỉ?
Nói trượng phu phiền, kỳ thật chính nàng cũng thực phiền đi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui