Editor: Tây An
Tựa như ngày đông giá rét đột nhiên biến mất, trong vòng một đêm, gió xuân từ phương nam thổi đến, trên mặt đất khắp nơi là tiếng băng tiêu tuyết tạnh.
Mọi người rốt cục thoát khỏi lạnh giá, nháo nhào đi ra từ ốc xá ở ẩn đã lâu, chúc mừng mùa xuân đến chậm này.
Vạn vật khôi phục, cỏ dài oanh bay.
Hoa xuân tranh nhau lại nở, nhất là hoa đào, trắng hồng đỏ bừng, nở như là biển.
Quảng Lăng quận vương khỏi bệnh, lại không chịu ở lại trong phủ.
Y từ biệt phụ mẫu, một mình đeo ngược túi lên, leo lên thuyền lớn xuôi nam.
Đi theo y, chỉ có một con chó con lông vàng.
“Quận vương định đi nơi nào?” đám nội thị nghị luận ầm ĩ, “Sao lại muốn đi phương nam?”
“Không biết đâu, nghe nói ngài ấy một mực lẩm bẩm thỏ thỏ, chẳng lẽ muốn đến phương nam tìm thỏ?”
…
Trên núi Tử Vụ phương Nam, cổ thụ che trời, khe xanh suối chảy.
Quang mang chiều tà xuyên qua ngọn cây, rơi vào rừng sương mù, nhuộm ra màu tím hồng nhàn nhạt.
Song, nơi đây cũng chẳng yên tĩnh.
Trong sơn cốc có tụ tập hàng ngàn con thỏ, có thể biến thành hình người cầm cây gỗ, hình thú nhe răng, tất cả đều trừng mắt đỏ nhìn khách không mời mà đến.
“A Thiền không ở đây đâu!” trưởng lão tộc thỏ mặt mũi đầy nếp nhăn đứng trên một tảng đá, ồm ồm hô với thiếu niên và con chó cách mấy trượng có hơn.
“Sao mà không ở đây được?” Đôn Di vội la lên, “Lúc ấy tôi mang A Thiền đến nơi đây, chính là giao cho trưởng lão mà!”
“Không có không có đâu!” đám thỏ nhao nhao ồn ào, “Về đê về đê!”
“Con thỏ giỏi như A Thiền, vất lắm mới thành tiên, đạo hạnh ngàn năm cứ thế mà hủy!”
“Đúng đấy! Thiên Đình toàn là thần tiên xấu xa…”
Đôn Di rốt cục nổi giận, “Gào” một tiếng hóa thành cự thú lông vàng, nhe răng trừng mắt chúng thỏ, uy phong lẫm liệt.
Đám thỏ bị dọa đến lui lại mấy bước, lại không trốn đi.
“Đôn Di!” Một giọng nói thanh tịnh quát, Lăng Tiêu trách cứ nhìn Đôn Di một cái, bảo hắn lui ra.
“Gia thần nóng vội, xin trưởng lão thứ lỗi.” y tiến lên, đoan chính làm lễ, nói, “A Thiền quả thật không ở chỗ đây chăng?”
“Ôi chao, đại lễ của tôn thần, tiểu yêu cũng không dám nhận!” Trưởng lão lo lắng nói, lại chém đinh chặt sắt, “Không có đâu ạ!”
Lăng Tiêu trầm ngâm, một lát sau, gật gật đầu: “Thế à.” Dứt lời, y lấy ra một vật, hai tay nâng trước, “A Thiền nói muốn ăn củ cải Huyền Phố, gần đây rốt cục ta trồng được.
Nếu trưởng lão gặp A Thiền, phiền chuyển giao vật này.”
Trưởng lão và đám thỏ đều sững sờ.
Chỉ thấy củ cải kia vừa trắng lại béo, vỏ bóng loáng không tì vết, như một khối bạch ngọc thượng hạng.
“À à, cũng được ạ.” Trưởng lão che vẻ trông mà thèm, đương muốn nhận, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cái bóng màu trắng đột nhiên nhảy như bay qua, chiếm củ cải đi.
Chúng thỏ kinh hãi.
Lăng Tiêu nhìn lại, trên mặt nở nụ cười.
Ấy là con thỏ trắng y mong nhớ ngày đêm, giờ đương ôm củ cải nằm trên mặt đất, hài lòng gặm.
Trưởng lão vẻ mặt thất bại.
Lăng Tiêu tiến lên, cùng ôm lấy thỏ trắng và củ cải.
“Ăn ngon không?” y nhẹ giọng hỏi.
Thỏ trắng động động lỗ tai, lại không trả lời.
“Thần Quân, bây giờ nó đã bị đánh về lúc mới sinh, không hiểu gì đâu ạ.” Đôn Di bên cạnh tiếc nuối nói.
Lăng Tiêu không nói, yên lặng sờ sờ đầu thỏ.
“Khoan hẵng!” trưởng lão tộc thỏ tự biết không ngăn được, lại không cam tâm, tức giận nói, “A Thiền đã không phải là thần tiên, đi Thiên Đình làm gì!”
“Bởi vì nàng ấy nói với ta, nàng ấy muốn ăn củ cải Huyền Phố.” Lăng Tiêu mỉm cười, ánh trời chiều đốt lên sắc ôn nhu trong hai con ngươi đen nhánh, “Ta trồng nhiều lắm.” Dứt lời, y quay người rời đi, gió nhẹ phật lấy váy dài, lỗ tai nhọn trong ngực lưu lại trên mặt đất cái bóng thật dài.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngỗng lần đầu viết đoản văn, hoan nghênh tham quan ~
-Xong-Xong òi~, một câu chuyện ngăn ngắn, không có cao trào, thích hợp giải trúy.
Cái hay có khi phải là câu chuyện Lăng Tiêu quân nuôi em thỏ trên Huyền Phố, tiếc là không được đọc.
Chị Ngỗng (chị đã tự nhận thì em xin vâng) có một bộ huyền huyễn đã xong từ đời tổng nào rồi (tớ lập cả thread truyện để vả vào mặt nữa, nhưng ko dám treo trên menu, ai biết có làm được không):v, và đang viết một bộ huyền huyễn, mong chờ mong chờ dù giờ tớ chẳng còn đọc ngôn tình nữa, chỉ làm ngôn tình thôi, nghe trái ngang tàn canh ;__;..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...