Editor: Tây An
Như kế hoạch của Đôn Di, Quảng Lăng quận vương mỗi đêm đều ôm A Thiền chìm vào giấc ngủ, thế là A Thiền đêm đêm đều có thể nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi ở dưới cây đào.
Bọn họ mỗi lần gặp mặt đều rất vui.
Lăng Tiêu thổi sáo ngọc cho A Thiền nghe, A Thiền trồng củ cải cho Lăng Tiêu ăn.
Bọn họ nói chuyện phiếm, nói chuyện thiên đình, cũng nói chuyện nhân gian.
Lăng Tiêu kể cho A Thiền nghe chuyện hóng hớt trên Thiên Đình, A Thiền kể cho Lăng Tiêu nghe chuyện lý thú ở tộc thỏ, hai người thường chọc nhau cười ha ha.
“Em thật thú vị.” Lăng Tiêu vui vẻ nói với A Thiền: “Lúc trước ta ở Huyền Phố, thường chỉ có ta một thân một mình, tới bây giờ không ai nói cùng ta như vậy.”
“Nhưng mà ngài có thần thú mà, Đôn Di cũng không tệ.” A Thiền nói.
Lăng Tiêu lắc đầu: “Đôn Di là cái tay gắt gỏng thích ngủ, ta muốn dắt chó cậu ta cũng không chịu.”
A Thiền không khỏi đồng tình, Lăng Tiêu thật sự là một vị thần cô độc.
“Ngài rời nơi này được chứ?” Nàng nói, “Nơi này quá tịch mịch, Đôn Di Vương Mẫu họ đều ngóng trông ngài trở về.”
Lăng Tiêu nghe vậy, hai mắt xinh đẹp nhuộm lên ảm đạm.
“Ta không ra được.” y nói khẽ, “Ta muốn gọi mùa xuân đến.” Dứt lời, y cúi đầu tiếp tục thổi sáo ngọc, bên trong làn điệu tràn đầy ưu thương nhàn nhạt.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt đã là tháng ba.
Nhưng mặt đất vẫn bị tuyết trắng bao trùm, hoàn toàn là thời tiết ngày đông giá rét.
Trên mặt đất dù mọi người chim bay cá nhảy vẫn một mảnh khủng hoảng, nghe nói Hoàng đế đã nhiều lần tự mình tế điện thiên địa, khẩn cầu xuân ấm băng tan.
Trong sơn trang cũng lo sợ bất an.
Từ ngày ấy nói chuyện xong, A Thiền rốt cuộc không thể độn mộng gặp Lăng Tiêu nữa.
Mà đến tháng hai, Quảng Lăng quận vương đột nhiên sinh ra bệnh, cả ngày sốt nhẹ, nằm trên giường không dậy nổi.
Mẹ của y Hoài Dương Vương phi nghe vậy kinh hãi, cho rằng đây là do nuôi thú vật trong tiểu lâu gây tai hoạ, lập tức sai người đánh chết con chó con và thỏ trắng của Quảng Lăng quận vương.
Nhưng kỳ quái là, nội thị mang côn trượng đi tới, hai con thú nhỏ này cũng đã mất tung ảnh.
Vương phi càng thêm chắc chắn là yêu tà nhập con, mời đạo sĩ đuổi quỷ.
Trong đêm, lầu nhỏ đèn đuốc tịch liêu.
Nội thị gác đêm ngồi bên giường ngáp một cái, đột nhiên, sau đầu nặng một cái, gã ngã xuống.
“Đánh nhẹ thôi!” A Thiền trừng mắt về phía Đôn Di cắn gậy gỗ.
“Biết rồi!” Đôn Di cắn cổ áo nội thị kéo gã tới một bên, nói, “Cô mau mau lên, mấy nội thị này một canh giờ đổi ca một lần! Ông nội ơi, không có pháp lực thật uất ức quá, gâu!”
A Thiền không đợi hắn sai, đã tiến vào trong chăn.
Quảng Lăng quận vương sắc mặt tái nhợt, bờ môi hơi mấp máy, dường rất khó chịu.
A Thiền duỗi móng vuốt ra, an ủi sờ sờ mặt của y, sau đó tập trung tinh thần, úp sấp trên lồng ngực y.
Mây khói trước mắt biến ảo, tuyết trên đất càng dày hơn trước kia, gió cũng cào lợi hại hơn.
Hoa trên cây mai và cây đào đều đã không thấy, thân cành lởm chởm giống gầy còm như bệnh nhân, uể oải suy sụp.
Dòng nước suối kia cũng đã đông kết thành băng, nom ánh sáng trắng bệch.
Thế nhưng một tràng tiếng địch vẫn truyền đến, lác đác, lại kéo dài không dứt.
A Thiền lần theo tiếng địch chạy đi, đoạn, bỗng nhiên nhìn thấy dưới một gốc cây đào, Lăng Tiêu đang dựa vào thân cây thổi sáo.
“Lăng Tiêu!” A Thiền chạy tới.
Lăng Tiêu nghe thấy tiếng, ngẩng đầu.
A Thiền lấy làm kinh hãi.
Đó là một gương mặt ốm yếu, tái nhợt như tuyết.
Đầu Lăng Tiêu vô lực dựa về sau, lại vẫn kiên trì thổi sáo, tiếng địch yếu ớt mà kiên cường đối kháng tiếng gió gào thét.
“Lăng Tiêu! Ngài…” A Thiền nắm chặt tay y, bỗng nhiên cảm thấy sự lạnh lẽo thấu xương.
“A Thiền.” Lăng Tiêu cười mỉm, cay đắng mà suy yếu, “Em không nên đến nơi này.”
A Thiền lau nước mắt trên mặt một cái: “Tôi không đến thì còn ai đến, Lăng Tiêu, tiếp tục như vậy ngài sẽ chết.”
Lăng Tiêu nhìn sáo ngọc trên tay, lắc đầu: “A Thiền, ta không đi được, em cũng biết vì sao mà?” đoạn, xốc vạt áo lên.
A Thiền cúi đầu xem xét, lập tức trợn tròn hai mắt.
Hai chân y đã đông lạnh thành khối băng, cứng rắn như nham thạch.
Lăng Tiêu cười khổ: “Từ khi ta tới đây, chân của ta liền đông cứng, giờ hàn khí lên tới ngực, không bao lâu sẽ đông cứng toàn thân.”
“Là Huyền Minh hàn độc?” A Thiền run giọng hỏi.
Lăng Tiêu không đáp lời, ý cười tái nhợt đến trong suốt, “A Thiền, em đi mau, đợi khi ta thổi sáo ngọc không nổi, thì ngay cả em cũng không ra được.”
A Thiền trầm tư, một hồi lâu, nói khẽ: “Để tôi khiến nó tan ra.”
“Không!” thần sắc Lăng Tiêu đột biến, đương muốn đẩy nàng ra, A Thiền cũng đã giữ hai tay trên đùi y.
Hàn khí của Huyền Minh như lưỡi đao cùn đâm vào, A Thiền đau đến cơ hồ run rẩy.
“A Thiền!” Lăng Tiêu hét to, dùng sức tách tay của nàng ra, A Thiền lại không nhúc nhích.
“Không! Tôi muốn dẫn ngài đi!” A Thiền cũng la lớn với y, quanh thân nổi lên ánh sáng, bốc lên, như hỏa diễm.
Nháy mắt, nhiệt lực đánh tới từng hồi, hai chân Lăng Tiêu bắt đầu có tri giác tê tê, trên cây đào phía sau y, băng tuyết bắt đầu hòa tan, một mầm lá non nhú ra từ cành, run rẩy rơi phía trên băng tinh.
Tay Lăng Tiêu run nhè nhẹ, rốt cuộc không đẩy được A Thiền.
A Thiền đương tỏa ra pháp lực ngàn năm, giúp y kháng Huyền Minh hàn độc.
Nước mắt tuôn ra từ trong mắt Lăng Tiêu, rơi vào tuyết, tan ra thành từng vết tích.
“Lăng Tiêu… Thổi sáo… Thổi sáo đi!” A Thiền thở gấp, sắc mặt đã trắng bệch.
Lăng Tiêu nén bi thương, đặt sáo ngọc ở phần môi.
Gào thét trong gió lạnh, tiếng địch như lưỡi dao, đục xuyên lớp băng.
Tiếng địch cuối cùng, tiếng A Thiền như suối xuân róc rách: “Lăng Tiêu… Em vẫn chưa có nếm củ cải trên Huyền Phố, tương lai em muốn ăn củ cải trồng ngay ở Huyền Phố, được không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...