Du Đạc liệt kê tất cả manh mối lên bảng, cuối cùng vẽ mấy vòng tròn khoanh chữ “Ma túy” lại, “Mấu chốt nhất chính là ma túy đi đâu rồi?”
Hàn Bân đứng sau lưng cậu, “Người vô danh trong phòng pháp y có lẽ biết, bất luận hắn bị giết như thế nào, tóm lại hắn biết một vài chuyện chúng ta không biết.”
Diệp Lai nói, “Còn cái vị Trần Tinh đã bốc hơi nữa, hắn cũng biết chuyện nhỉ?”
Tiểu An vẫn đang gõ bàn phím, “Còn có ông chủ Lại của Thiên Lại Ngu Nhạc thành, không phải nói mọi chuyện trong giới xã hội đen Mộc Luân đều liên quan tới hắn à? Hắn cũng xem như là nhân vật công chúng, kỳ lạ là tại sao em không tìm được bất kỳ tài liệu hình ảnh nào của hắn? Người đã gặp hắn chắc là rất nhiều, không có ai chụp ảnh chung với hắn làm kỷ niệm? Dù sao mọi người chỉ biết hắn khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, gần mười lăm năm trước làm chủ Thiên Lại Ngu Nhạc thành, không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà khiến toàn bộ giới xã hội đen thuần phục mình.”
Bộ Hoan cười nói, “Có lẽ hắn chỉ không thích chụp ảnh thôi.
Chúng ta thế mà lại đặc biệt đến giải quyết vụ án ma túy, đây rõ ràng là việc của phòng chống ma túy.”
Trình Cẩm nói, “Mười lăm năm à, khoảng thời gian này thành phố Mộc Luân có biến hóa gì?”
Da Đạc nhanh chóng nói, “Thành phố Mộc Luân trở thành thành phố phồn hoa nhất vùng Tây Nam, thực lực kinh tế hùng hậu, sản phẩm mới xuất hiện cũng rất đa dạng, nghề sòng bạc phát triển – đây cũng là thu nhập chủ yếu của Thiên Lại Ngu Nhạc thành, tỉ lệ tội phạm tăng cao không giảm nhưng dường như khéo léo duy trì một sự cân bằng, giống như trộm vặt sẽ không cố ý hại người, tội phạm cướp của sẽ không cố ý giết người, tội phạm giết người sẽ không hành hạ người bị hại, những tội phạm cấp độ nguy hiểm khác nhau này đều tuân thủ một luật lệ nào đó.
Ngành du lịch nơi này thịnh vượng, rất ít du khách bị làm hại, có lẽ do du khách chỉ đến những nơi tương đối sầm uất, những chỗ đó đủ lực lượng cảnh sát.”
Diệp Lai khoanh tay nói, “Hình như rất khó tưởng tượng nổi, những thứ bất kể tốt xấu này đều phải quy công cho ông chủ Lại thần bí?”
Giọng nói nhạt nhẽo của Hàn Bân vang lên, “Đầu tiên phải cảm ơn Tổ quốc của chúng ta, cảm ơn Nhà nước, cảm ơn Đảng, cảm ơn nhân dân.”
“…”
Trình Cẩm nói, “Không sai, đúng là thế.” Mọi người nhìn Trình Cẩm, lần đầu tiên bọn họ phát hiện Trình Cẩm giác ngộ cao bất ngờ, Trình Cẩm nói tiếp, “Không có Nhà nước hết sức phối hợp, thành phố Mộc Luân sẽ không có dáng vẻ bây giờ.”
Mọi người bật cười.
Du Đạc tiếp tục nói, “Đúng vậy, chính quyền thành phố Mộc Luân cấp cho tất cả công ty xí nghiệp chính sách ưu đãi nhất, nơi này chính là một đặc khu nên nó mới có thể trở thành trung tâm kinh tế của địa khu Tây Nam.”
Dương Tư Mịch mở mắt nói, “Không phải chính quyền đang phối hợp với thành phố Mộc Luân, là thành phố Mộc Luân chọn chính quyền có thể phối hợp với nó.” Hắn làm động tác ngắm bắn nổ súng, “Không hợp ý nó sẽ giải quyết hết, đổi cái mới.”
Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch cười nói, “Đúng, em còn tham gia vào hành động tiễn một thị trưởng về vườn.
Lúc đó tài liệu chủ yếu do Kính Tử, cũng chính là Trần Tinh cung cấp cho nhóm em đúng không, vậy hắn đại diện cho ai? Hoặc nói hắn là người của ai?”
Dương Tư Mịch nói, “Không biết.
Nhưng mà…” Hắn nhíu mày suy tư gì đó.
Trình Cẩm cười nói, “Nếu bây giờ hắn còn chưa bị cảnh sát và xã hội đen tìm được, nghĩa là có người bảo vệ hắn, ông chủ Lại? Có lẽ cảnh sát vốn không đi tìm hắn.”
Hàn Bân nói, “Quan phỉ một nhà là chuyện thường.”
Du Đạc tổng kết, “Nếu Kính Tử là người của ông chủ Lại, vậy ma túy biến mất liên quan tới ông chủ Lại, hắn dường như cũng có năng lực đó…”
Tiểu An đột nhiên nói, “Em biết ma túy biến mất như thế nào.” Cô quay màn hình laptop về phía mọi người, trên đó có một loạt ảnh chụp hiện trường, “Đây là nơi xảy ra hỗn loạn sớm nhất, ngày người vô danh nằm trong phòng pháp y chết, có người báo án nói phát hiện thi thể, chỗ nào cũng lộn xộn, cảnh sát tới, những người kia chắc chắn phải di chuyển ma túy, nhưng sau khi lô ma túy này biến mất thì chưa từng xuất hiện lại, có một khả năng là ma túy thật ra bị chuyển lên xe cảnh sát.”
Bộ Hoan cười nói, “Chà chà! Cô bé, không tồi!”
Tiểu An hưng phấn đến đỏ mặt, mắt to chớp chớp, phóng điện xoèn xoẹt.
Trình Cẩm cười nói, “Làm rất tốt.
Mọi người nói tiếp đi.”
Diệp Lai vuốt tóc Tiểu An cười nói, “Nói vậy bên xã hội đen có người hợp tác với cảnh sát, nuốt lô ma túy trị giá hơn trăm triệu này.
Sau đó lại làm những bang phái khác nghi ngờ lẫn nhau, tự giết hại nhau, tiêu trừ thực lực của bọn họ.”
Hàn Bân nói tiếp, “Xét thấy ông chủ Lại không hành động gì trong lần xung đột này, nên hợp tác với cảnh sát có lẽ chính là vị lão đại xã hội đen này.”
Du Đạc nói, “Nhưng nguyên nhân là gì? Tiền, Lại Vũ không thiếu tiền; thanh lý môn hộ, cũng không cần, đám người này cực kỳ ngưỡng mộ hắn.”
Trình Cẩm nói, “Tiểu An, điều tra thị trường ma túy ở thành phố Mộc Luân.”
Tiểu An tra cứu các kho dữ liệu, “Lão đại, rất kỳ lạ, tội phạm ma túy ở thành phố Mộc Luân không tràn lan, có thể nói không gian lợi ích còn rất lớn.”
Bộ Hoan nói, “Cho nên lần này bọn họ quyết định làm một chuyến lớn, phát triển thị trường ma túy?”
Trình Cẩm đứng dậy đi ra ban công, phòng họ ở tầng không cao nhưng kiến trúc xung quanh cũng không cao nên có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát cách đó không xa, anh chống hai tay lên lan can, hít sâu một hơi không khí thành phố Mộc Luân, cũng không tệ lắm, thành phố này phủ xanh rất tốt.
Diệp Lai nói, “Lão đại, vậy em đi điều tra kho vật chứng cục Công an vào ngày hôm đó, xem có nhập kho cái gì không?”
Trình Cẩm quay đầu nói, “Đi đi.”
Du Đạc nói, “Tại sao phải đi, căn cứ tình huống trước mắt, xác suất là chín mươi chín phần trăm ma túy không ở cục Công an.”
Trình Cẩm nói, “Dùng để đánh cỏ động rắn.
Tiểu An, giám sát tất cả điện thoại và hệ thống mạng của cục Công an, sàng lọc ra tất cả cuộc gọi, bưu kiện hoặc thứ khác có nhắc tới chúng ta.”
Tiểu An nói, “Việc này rất khó.”
“Nhưng không phải không làm được đúng không? Du Đạc giúp Tiểu An.” Trình Cẩm chuyển sang Bộ Hoan, “Anh và Diệp Tử đến cục Công an, sau đó kiểm tra xem cùng ngày ma túy biến mất có những ai bị cục Công an bắt, quan hệ của Trần Tinh và cục Công an rốt cuộc là thế nào, danh sách người thường xuyên ra vào cục Công an tôi cũng muốn một bản.
Hàn Bân, kiểm tra vụ án ma túy cũ ở Mộc Luân, đặc biệt là những nhóm người buôn lậu ma túy.”
Đến buổi chiều, Diệp Lai thật sự gọi điện thoại về nói ngày ma túy biến mất, kho vật chứng không có bất kỳ vật chứng nào nhập kho, mặt khác Ngũ Nghiêu Thiên chuẩn bị bố trí một lần hành động nhắm vào những phần tử bang phái còn chưa ngưng chiến, có lẽ là trong hai ngày này.
Ngũ Nghiêu Thiên đã có hành động, chính là nói hắn biết Trình Cẩm đang nghi ngờ mình, nếu hắn có đồng mưu thì chắc chắn đã liên lạc với đối phương.
Trình Cẩm nói, “Tiểu An, đã điều tra được gì rồi?”
Tiểu An đáp, “Lão đại, đến bây giờ điện thoại của Ngũ Nghiêu Thiên vẫn bình thường, chỉ gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Internet cũng bình thường, không có người truyền đi tin tức về chúng ta hay ma túy.
Không đúng, tường lửa cục Công an cũng không chặt chẽ đến thế, ít nhất em có thể vào, bọn họ không truyền dữ liệu đi nhưng có lẽ có người cũng có thể vào xem giống em.”
Điện thoại di động của Trình Cẩm reo, anh không nghe máy ngay, Tiểu An nói, “Điện thoại của Ngũ Nghiêu Thiên đang được sử dụng.”
Trình Cẩm nói, “Đúng, gọi tới đây.” Anh đưa tay nhấn phím nhận, “Cục trưởng Ngũ.”
Ngũ Nghiêu Thiên nói, “Trình Cẩm, tôi đã nghĩ lại, xã hội đen nội đấu không thể buông xuôi bỏ mặc, tiếp tục thế này tình thế có lẽ sẽ ngày càng ác liệt, vì vậy tôi đã liên hệ với bộ đội vũ trang, quyết định tối nay sẽ tổ chức vây bắt, một lưới bắt hết.”
Tối nay? Sau mấy ngày trì hoãn hiệu suất đột nhiên tăng cao đến thế, Trình Cẩm kinh ngạc nói, “Nhanh vậy sao? Các anh kịp bố trí lực lượng?”
Ngũ Nghiêu Thiên nói, “Bố trí lực lượng không thành vấn đề, nửa tiếng là được, vấn đề là làm thế nào để giảm thương vong hết mức có thể.”
Trình Cẩm nói, “Vậy tôi không trì hoãn thời gian của các anh nữa, cục trưởng Ngũ, anh cứ bận đi.”
Ngũ Nghiêu Thiên nói, “Được.
Tối nay tôi cho người qua đón mấy người.
Như vậy đi.”
Cúp máy, đám Tiểu An đeo tai nghe nghe cuộc trò chuyện của Ngũ Nghiêu Thiên và Trình Cẩm từ máy tính, Du Đạc nói, “Tại sao hắn muốn chúng ta cùng tham gia hành động, hay chỉ để chúng ta ngồi trên xe xem trực tiếp ở hiện trường?”
Tiểu An nói, “Hay muốn cho chúng ta có đi không có về?”
Trình Cẩm nói, “Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì.”
“À.”
Dương Tư Mịch đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, “Trình Cẩm, chúng ta đến Thiên Lại Ngu Nhạc thành một chuyến đi?”
“… Hay tối nay hành động xong hẵng đi? Thiên Lại Ngu Nhạc thành không phải mở cửa nguyên ngày sao?”
“Được rồi.” Dương Tư Mịch ngồi xuống ghế lại.
Buổi tối, tới đón đám Trình Cẩm vẫn là người tài xế đã đón họ ở sân bay thành phố Mộc Luân ngày đầu tiên, Diệp Lai, Bộ Hoan và Hàn Bân đã ngồi trên xe, lúc xe dừng trước cửa khách sạn, Bộ Hoan lôi lái xe đi sang một bên hút thuốc.
Diệp Lai và Hàn Bân nhanh chóng kiểm tra trong xe ngoài xe một lượt, Diệp Lai nói, “Bộ Hoan biết hút thuốc à, hình như chưa thấy bao giờ, thỉnh thoảng trên người anh ấy có mùi khói nhưng em tưởng bạn gái mới của ảnh hút.”
Hàn Bân mở cả nắp capo lên xem, “Biết, vì có cô thích đàn ông hút thuốc, nên lúc gặp phải kiểu người này…” Hàn Bân làm vẻ mặt em hiểu ý tôi mà.
Diệp Lai lắc đầu “chậc” một tiếng.
Hàn Bân nói, “Tốt, không có vấn đề.”
Diệp Lai nói, “Em đi gọi Bộ Hoan về.”
Đám Trình Cẩm xuống lầu, Tiểu An túm tay Diệp Lai, “Chờ chút!” Cô lấy từ trong túi ra hai cái camera cỡ nhỏ, giẫm lên ghế nhanh chóng gắn camera vào chỗ kín đáo, sau đó nhảy xuống, phủi bụi trên tay, “Được rồi!”
Trên xe, Diệp Lai giao danh sách người thường xuyên ra vào cục Công an cho Trình Cẩm, trong đó không có tên Trần Tinh, Trình Cẩm mở ra rồi đưa cho Tiểu An để Tiểu An tra tìm lần nữa trong kho dữ liệu.
Hàn Bân đưa cho Trình Cẩm một bản tài liệu về ma túy trong mấy năm qua ở thành phố Mộc Luân, “Nghề này cạnh tranh rất dữ, kết quả đều không tốt lành gì.”
Trình Cẩm lật xem, người buôn bán ma túy hầu hết đều là việc làm ăn vừa khởi sắc, tai họa liền buông xuống, đủ loại thiên tai nhân họa, uống nước bị sặc chết cũng có, xem ra thành phố Mộc Luân thật sự không hợp buôn bán ma túy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...