Trong bệnh viện có người chuyên nghiệp chăm sóc Tần Việt nên tổ đặc án trở về cục làm việc.
Đồng nghiệp trong cục phát hiện hôm nay bọn họ phóng thích khí tràng rất đủ, biểu cảm rất nghiêm túc, sắc mặt rất không tốt… Mọi người ăn ý không đi hỏi họ tại sao trong lúc nghỉ phép còn xuất hiện ở khu văn phòng.
Lúc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch về tới cục, thấy mọi người đều đang bận làm việc trên máy vi tính hoặc gọi điện thoại.
Trình Cẩm đến chỗ Du Đạc và Tiểu An.
Du Đạc nói, “Bọn em đã tỉ mỉ kiểm tra video, chiếc xe kia gắn biển số giả, chúng dán một lớp giấy lên biển số mô phỏng thành biển số khác.”
Tiểu An nói, “Nhưng mà đừng tưởng thay biển số xe là lừa được bọn em, trừ khi chúng đưa xe đi chỉnh hình, bằng không bọn em vẫn tìm được!” Cô chỉ màn hình, “Chính là chiếc xe này, nhưng còn đang bám theo, người trên xe không biết có phải phát hiện ra chúng ta không mà lái xe chuyển loạn lung tung, chưa phát hiện đích đến của nó rốt cuộc là chỗ nào.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Cho người chặn chiếc xe này lại.” Anh nghi ngờ kẻ tình nghi đã không còn trên xe.
Du Đạc lập tức truyền lệnh đi, hai chiếc xe chạy tới chặn mục tiêu lại, ép nó tấp vào lề đường, bước xuống xe là một người trung niên bị dọa gần chết, ông ta thấy tình huống này cũng biết chuyện không ổn, la lên, “Không liên quan đến tôi, là một người đàn ông cho tôi tiền, bảo tôi lái xe này chạy trong thành phố một ngày!” Ông ta tưởng là đụng tới người nào trong xã hội đen, thầm mắng mình không nên tham chút tiền đó.
Trình Cẩm bảo người đưa lái xe về, hi vọng có thể dựa vào mô tả của ông ta để phác họa chân dung kẻ tình nghi.
Không lâu sau, Diệp Lai tới nói với Trình Cẩm, “Gần đây có không ít thành viên tổ chức tội phạm hoạt động ở đường số 13 nhưng bọn họ không dám gây chuyện trên địa bàn của Hướng Tường Kính, không nghe thấy xảy ra sự kiện đặc biệt nào.”
Hàn Bân nói, “Nhưng chính đường số 13 lại xảy ra chút chuyện, sau khi Đinh Tây Cừ bị phát hiện đã chết, lão Lâm đi theo hắn bị bắt, Đinh Mạt Nhi bị đưa vào viện tâm thần, rất nhiều người cho rằng Hướng Tường Kính ra tay diệt trừ Đinh Tây Cừ, bọn họ nhận định Hướng Tường Kính qua cầu rút ván, có mới nới cũ, giờ người bên phe Đinh Tây Cừ đã đoạn tuyệt với Hướng Tường Kính, trước mắt Hướng Tường Kính vẫn chưa áp dụng hành động nào với bọn họ.”
Sau khi có chân dung kẻ tình nghi, Trình Cẩm cầm xem, đặc trưng không rõ ràng, anh hơi thất vọng nhưng vẫn cho người cầm tranh chân dung đi hỏi thăm đường số 13 có người như thế này không.
Trình Cẩm gọi điện cho Hướng Tường Kính, bên kia nghe máy rất nhanh, Trình Cẩm cười nói, “Hội trưởng Hướng, chào buổi tối, chúng tôi có chút việc muốn phiền ông giúp một tay.”
Hướng Tường Kính tưởng nguyên nhân Trình Cẩm tìm hắn là gần đây người của Đinh Tây Cừ không an phận, hành vi quá giới hạn, ảnh hưởng tới trị an.
Hắn nói, “Trình Cẩm à, nếu cậu muốn tôi động tay với người của Đinh Tây Cừ thì không được đâu, bọn tôi từng là anh em, cậu ấy đi rồi, tôi không thể vô tình vô nghĩa với người của cậu ấy như vậy.” Không phải hắn không muốn giải quyết những nhân tố không ổn định này, nhưng nếu ra tay lúc này chỉ sợ mọi người ở đường số 13 đều sẽ lạnh tâm với hắn, nên hắn phải đợi những người này khiến nhiều người giận dữ trước, lúc đó mới là thời cơ động tay tốt nhất.
Trình Cẩm nói, “Không, tôi chỉ muốn biết gần đây bọn họ hoạt động ở đâu.”
Trình Cẩm đã có suy đoán sơ lược về chỗ tập trung của bọn họ, nếu bọn họ đang nghi ngờ Hướng Tường Kính thì chắc chắn sẽ xác định cứ điểm ở một nơi bên ngoài đường số 13, nhưng chính vì đang nghi ngờ lẫn phản đối Hướng Tường Kính, sẽ không muốn khiến người khác cảm thấy bọn họ sợ Hướng Tường Kính nên sẽ không rời khỏi đường số 13 quá xa.
Nhưng phạm vi vẫn quá lớn, Trình Cẩm không thể chờ lục soát từ từ.
Hướng Tường Kính trầm mặc không nói, trong lòng hắn đang cân nhắc…
Trình Cẩm cười nói, “Không phải tôi không tìm thấy bọn họ, chỉ muốn tiết kiệm thời gian một chút.
Hội trưởng Hướng không tiện thì thôi vậy.”
Chuyện này thì Hướng Tường Kính tin, hắn biết năng lực hành động của tổ đặc án mạnh bao nhiêu, có thể bán một ân tình cho Trình Cẩm cũng tốt liền nói, “Nhà kho cuối đường chúng tôi gần đây hình như khá náo nhiệt.”
Trình Cẩm trịnh trọng nói, “Cảm ơn.”
Hướng Tường Kính than nhẹ rồi cúp điện thoại.
Trình Cẩm để điện thoại xuống, gọi mọi người, “Chúng ta đi thôi, đi tìm người.”
Việc tổ đặc án bị tập kích không thoát khỏi liên quan tới người của đường số 13, nhưng Bộ Hoan và Đới Duy mất tích có liên quan hay không thì Trình Cẩm không biết.
Có điều Đới Duy về nước là vì có người thuê sát thủ đi đối phó họ (Dương Tư Mịch), cố chủ rất có thể là người của đường số 13, như vậy Đới Duy có lẽ cũng biết tới đường số 13, cô ta và đường số 13 có lẽ có mối liên hệ nào đó, muốn tìm được cô ta, có thể thử tìm chỗ đột phá từ đường số 13.
Thời điểm như thế này Tạ Minh sẽ không cho tổ đặc án hành động một mình, bà phái tổ hành động đi cùng họ.
Mấy chiếc xe nhanh chóng chạy về hướng đường số 13.
Trên xe, Tiểu An ngồi cạnh Diệp Lai nói, “Lão đại, là người của Đinh Tây Cừ cho rằng chúng ta hại chết ông chủ Lâm, còn hại Đinh Mạt Nhi vào viện tâm thần nên muốn trả thù chúng ta?” Cô cảm thấy hơi khó mà tin nổi, những người này ngu à, rõ ràng chết nhiều người vô tội như vậy, bọn họ còn cố chấp nghĩ ông chủ Lâm và Đinh Mạt Nhi không có tội sao?
Du Đạc nói, “Bình thường mà, bọn họ còn cho là Hướng Tường Kính hại chết Đinh Tây Cừ, đại khái cho là chúng ta giúp Hướng Tường Kính.”
Trình Cẩm nói, “Bọn họ nghi ngờ Hướng Tường Kính là hung thủ, cũng giận lây sang chúng ta.
Chỉ sợ là Hướng Tường Kính cho người dẫn những lời đồn hiềm nghi này lên người chúng ta, đây là lợi dụng mâu thuẫn ngoại bộ di dời mâu thuẫn nội bộ.
Từ đầu những người này đã không thích người của chính phủ, nên rất sẵn lòng tin chúng ta xem mạng người như cỏ rác, cũng rất muốn cho chúng ta chết.”
Đám Diệp Lai yên lặng nghe “thuyết âm mưu” của Trình Cẩm, rất uể oải.
Trình Cẩm nói, “Cho nên cô cậu phải trở nên mạnh hơn mới được, mạnh đến mức không ai có thể tổn thương cô cậu.” Đây là nguyện vọng của anh, nguyện vọng không có khả năng thực hiện vì không ai có thể vĩnh viễn không bị thương tổn.
Nhưng lúc này ánh mắt mọi người đều đặc biệt kiên định, đúng, chúng ta phải trở nên mạnh hơn, phải mạnh lên để những người đó không có can đảm ra tay với chúng ta.
Cuối cùng đã tới nhà kho cuối đường số 13, mọi người xuống xe, trước khi xuống xe cũng mặc vào áo chống đạn.
Trình Cẩm hỏi người của tổ hành động, “Thế nào?”
“Bên trong quả thật có người, chúng ta đi vào thăm dò?” Bây giờ là ban đêm, hành động không thuận tiện bằng ban ngày nhưng thời gian không cho phép kéo dài.
Trình Cẩm gật đầu, đã đến chỗ cần đến, cũng nên vào xem rõ ngọn ngành.
Đây là lần đầu tổ đặc án võ trang đầy đủ lên tuyến đầu, sau khi tiến vào cửa nhà kho, bọn họ phát hiện trên tường có camera, Dương Tư Mịch đập vỡ nó.
Tiếp tục đi tới, nhà kho quá lớn, tổ hành động và tổ đặc án tách ra đi, bọn họ cũng thỉnh thoảng nhìn thấy camera, đều đập vỡ hết.
Mặc dù luôn không thấy người nhưng không lâu sau họ đã nghe được tiếng nói chuyện ở xa vọng lại, Dương Tư Mịch lại do dự dừng bước, Trình Cẩm cũng cảm giác được không bình thường, anh nhìn Dương Tư Mịch rồi dừng lại, nói vào bộ đàm, “Mọi người lui ra ngoài, bây giờ, ngay lập tức.”
Tổ hành động nhận được mệnh lệnh từ bộ đàm, lập tức rút lui.
Đám Diệp Lai đều bất động, Trình Cẩm khẽ quát, “Các em ra ngoài trước, nơi này có khả năng có bom.”
Thân hình đám Diệp Lai cứng đờ thấy rõ, “Không, anh không đi bọn em cũng không đi, với lại có thể Bộ Hoan đang ở đây!”
Trình Cẩm nói, “Đây là mệnh lệnh!” Vẫn không có ai động đậy, Trình Cẩm nổi cáu tới cực điểm, thế mà lúc khẩn cấp quan trọng lại không tuân mệnh lệnh, là vì biết bây giờ anh không thể làm gì họ? Trình Cẩm thở sâu, tiếp tục đi về phía trước, Dương Tư Mịch nghiêng người đi lên trước dò đường.
Người của tổ hành động sau khi ra ngoài liền khó hiểu vì sao không thấy người tổ đặc án, còn chưa đi ra sao? Bọn họ kiên nhẫn đợi bên ngoài nhà kho.
Đột nhiên một tiếng “ầm” vang thật lớn, trung tâm nhà kho nổ tung bùng lên một đám lửa lớn màu máu, mặt đất bị chấn động hơi rung lắc, tổ hành động ở ngoài nhà kho bị choáng váng, tổ đặc án còn ở trong, bộ đàm không ai đáp lại…
Đêm khuya đen kịt, vụ nổ lớn bắt mắt như thế lập tức thu hút vô số người đến xem.
Người của tổ hành động lau mặt, bắt đầu báo cáo tình huống lên cấp trên…
“Nổ tung?! Tổ đặc án ở trong?!…” Tin này lập tức truyền về bộ An ninh, tuy tạm thời không có nhiều người biết nhưng hai tiếng sau chắc chắn mọi người đều sẽ biết.
Tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cấp cứu cùng tiếng người ồn ào ở khu vực này tạo thành một bản giao hưởng.
Bộ Hoan nghe thấy tiếng nổ lệ rơi đầy mặt, “Không!… Không! Không…” Hắn gào thét bổ nhào vào cánh cửa sắt biến dạng còn nóng đỏ sau vụ nổ, da thịt trên tay hắn bị bỏng đến mức kêu xèo xèo nhưng hắn như không cảm thấy đau đớn, liều mạng đi kéo đi đập cánh cửa sắt…
Ban ngày Bộ Hoan và Đới Duy đi mấy nơi, bọn họ đi chung hết sức vui vẻ, mãi đến cuối cùng Đới Duy dẫn hắn tới nhà kho này ở đường số 13, Bộ Hoan đã từng đến đây, hắn cảm thấy không ổn, muốn báo tin cho đám Trình Cẩm lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu, mấy tiếng trước hắn cũng chú ý tới điện thoại không có tín hiệu nhưng lúc đó không nghĩ nhiều, nhìn thoáng qua rồi tiện tay cất điện thoại vào túi, bây giờ mới ý thức được không bình thường.
Hắn tỉnh bơ theo Đới Duy vào nhà kho, muốn xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhà kho rất lớn, trời đã tối hẳn, Bộ Hoan nghĩ nơi quỷ quái này thật là tối, hắn thấy trên tường có camera, kỳ lạ là không có ai ra ngăn cản, hắn hơi nhíu mày cẩn thận đề phòng.
Thấy hắn như vậy, Đới Duy cười nói, “Sợ? Nếu không anh ra ngoài chờ tôi?”
Bộ Hoan cười khan nói, “Sao tôi lại sợ?” Đới Duy nhíu mày nhìn hắn, hắn đành thừa nhận, “Được rồi, tôi có hơi khẩn trương.”
Ánh mắt Đới Duy nhìn hắn có hơi ý tứ sâu xa, “Lát nữa anh sẽ càng khẩn trương.”
“…?” Bộ Hoan muốn giơ tay đặt câu hỏi nhưng lúc này chỗ sâu trong nhà kho truyền tới tiếng cãi vã dữ dội, Đới Duy chạy về phía đó, Bộ Hoan cũng đuổi theo.
Bọn họ đi tới trước một cánh cửa sắt, không đợi Bộ Hoan chuẩn bị sẵn sàng, Đới Duy đã kéo cửa sắt ra, mấy người đàn ông bên trong dừng cãi nhau nhìn về phía họ, Bộ Hoan nghĩ lần này sợ là phải đánh nhau lại nghe thấy một người đàn ông khỏe mạnh mặc áo ngắn tay màu đen nói, “Sao giờ cô mới đến?”
Đới Duy tỉnh táo nói, “Vì bỏ chút thời gian mang quà tặng đến cho các anh.” Cô ta nghiêng đầu ra hiệu bọn họ nhìn Bộ Hoan.
Cả đám người đều nhìn Bộ Hoan, “Người của tổ đặc án?! Tốt! Cô quả nhiên rất lợi hại!”
Bộ Hoan mắt lạnh nhìn bọn họ, đồng thời dùng khóe mắt để ý Đới Duy, hi vọng cô ta có thể cho hắn một ám chỉ gì đó nhưng thật đáng tiếc, hắn thất vọng rồi, Đới Duy căn bản không nhìn hắn, đầu óc hắn chuyển động cực nhanh, hắn muốn làm rõ tình cảnh của mình nhưng rất nhanh đã cảm giác được có vật cứng chĩa vào đầu mình, loại xúc cảm này hắn rất quen thuộc, là súng.
Có người sau lưng hắn nói, “Đi vào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...