Sau khi Trình Cẩm dẫn Dương Tư Mịch về nhà, hai ngày tiếp theo hắn đều ở nhà anh.
Trình Cẩm hỏi hắn, “Cậu không cần đi hỗ trợ bắt Vu Phong à?”
Dương Tư Mịch lắc đầu, hắn rất ít tham gia loại hoạt động tụ họp lớn này.
Trình Cẩm cũng không cần đi giúp bắt người, anh tiếp tục đến cục Công an làm việc.
Mấy ngày nay trong cục không bận lắm, anh có thể tan làm đúng giờ.
Đến giờ tan làm, Dương Tư Mịch sẽ lái xe tới đón anh, một chiếc xe địa hình cực ngầu.
Lúc Trình Cẩm thấy xe đã nghĩ đây đúng là phong cách của Dương Tư Mịch, trên vỏ xe phun hình vẽ cá tính, trông ngầu như cái chuông gió bằng xương kia.
Trình Cẩm thích ứng tỏ ra mình rất yêu thích chiếc xe này, Dương Tư Mịch dĩ nhiên đáp là “Tôi biết cậu cũng thích”.
Tối ngày 24 tháng Mười, Dương Tư Mịch nói cho Trình Cẩm Vu Phong đã bị bắt.
“À.” Trình Cẩm nghe rồi bỏ qua, trong lòng anh có chuyện quan trọng hơn, anh vừa rửa rau vừa hỏi Dương Tư Mịch đang thái rau bên cạnh, “Ngày mai sinh nhật cậu, nghĩ kỹ muốn quà gì chưa?”
Dương Tư Mịch cầm dao phay, đao pháp thành thạo thái măng tây thành từng lát mỏng có độ dày vừa phải, tuyệt không giống lính mới.
Hắn nói, “Nếu bộ An ninh mời cậu gia nhập, tôi hi vọng cậu đừng lập tức từ chối, suy nghĩ cẩn thận.”
Trình Cẩm kinh ngạc, “Bộ An ninh sao lại muốn tôi đến?… Được, tôi có thể bắt đầu cân nhắc từ bây giờ.” Lại hỏi, “Cậu muốn quà sinh nhật gì?”
Vừa rồi không tính? Dương Tư Mịch lại nói ra yêu cầu mới, “Có thể ở nhà cậu luôn không?”
“Có thể.” Trình Cẩm sống một mình, trong nhà thêm một người, đặc biệt là người “ngoan ngoãn” như Dương Tư Mịch, với anh thì chẳng có ảnh hưởng gì.
Anh nghĩ sớm biết thế này lúc trước nên mua căn ba phòng, bây giờ phòng cho khách là phòng sách, phải quy hoạch lại, dọn dẹp đồ đạc trong phòng cho khách, còn phải mua đồ nội thất thích hợp, “Cậu thích đồ nội thất kiểu gì?”
Dương Tư Mịch nghi hoặc nhìn anh.
Trình Cẩm tưởng hắn không biết, “Không sao, tôi có thể giúp cậu tham khảo.” Anh nghĩ đến sở thích của Dương Tư Mịch – chuông gió bằng xương còn đang treo ở ban công và chiếc xe địa hình rất ngầu, đổi chủ ý, “Phòng của cậu vẫn để tôi trang trí đi…”
Ngày 25 tháng Mười, sinh nhật Dương Tư Mịch, trước một ngày Trình Cẩm đã hỏi hắn ngày này có việc gì không, biết là không thì dặn hắn để trống buổi tối.
Sau này Trình Cẩm mới biết sinh nhật những năm trước Dương Tư Mịch đều ăn tối cùng Tạ Minh.
Giữa trưa ngày 25, lúc Trình Cẩm đi từ phòng tài liệu về văn phòng thì đụng phải Cát Duyệt, lúc gặp thoáng qua Cát Duyệt liếc nhìn anh… Trình Cẩm nhìn bóng lưng anh ta, hỏi Diệp Lai bên cạnh, “Diệp Tử, em nói xem anh ta nhìn anh như vậy là có ý gì?”
Diệp Lai cười nói, “Không biết, nhưng cục trưởng đang tìm anh đấy.”
“Ồ? Biết chuyện gì không?”
“Không biết, nhưng nghe nói người bên trên lại tới.” Diệp Lai nói rồi nhìn ra ngoài cửa, “Đến rồi kìa.”
Trình Cẩm quay đầu, nhìn thấy Dương Tư Mịch, anh cười, “Tư Mịch, sao cậu lại đến đây?” Lại nói với Diệp Tử, “Cậu ấy là bạn anh, quan hệ cá nhân.”
Dương Tư Mịch cười với Diệp Tử và những người khác trong phòng làm việc, nói với Trình Cẩm, “Không phải việc tư, Ngụy Thanh cũng đến.”
Trên đường đến văn phòng cục trưởng, Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Liên quan đến chuyện cậu nói tối qua? Không nghĩ tới nhanh như thế.”
“Không nhanh, bọn họ đã muốn tìm đến cậu từ lâu, trước khi chúng ta gặp lại.”
Lần này Trình Cẩm kinh ngạc thật, anh nghĩ không ra mình có chỗ nào đáng để bộ An ninh chú ý, nhưng lại nhanh chóng nghĩ Tạ Minh là dì út Dương Tư Mịch, chuyện anh và Dương Tư Mịch gặp nhau năm xưa có lẽ Tạ Minh cũng biết. Về sau chắc là hơi chú ý đến mình?
Dù trước kia không chú ý, bây giờ hẳn đã điều tra rõ ràng.
Bà ấy biết mình thi đại học Công an, sau khi tốt nghiệp làm cảnh sát hình sự, gần đây lại chạm mặt Dương Tư Mịch đồng thời quan hệ không tệ.
Có lẽ đối với bà ấy, mình quá làm người khác chú ý?
Trình Cẩm hơi bực bội, bà ấy muốn làm gì?
Trong văn phòng cục trưởng, Ngụy Thanh đang tán gẫu với cục trưởng Tằng.
Thấy Trình Cẩm tới, cục trưởng Tằng cười nói, “Trình Cẩm à, đồng chí Ngụy tìm cậu.”
“Vâng.” Trình Cẩm nhìn về phía Ngụy Thanh, “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Ngụy Thanh nhìn ra hôm nay tâm trạng Trình Cẩm không được tốt lắm, anh ta không biết nguyên nhân nhưng có hơi hối hận không để Bộ Hoan đi cùng, anh ta cho rằng Bộ Hoan vẫn am hiểu xử lý vòng giao thiệp hơn mình.
Lúc đầu anh ta muốn gọi Trình Cẩm đến chỗ bọn họ nói chuyện nhưng Tạ Minh nói bọn họ đến tìm Trình Cẩm sẽ tốt hơn, như thế càng có vẻ có thành ý.
Cục trưởng Tằng thấy Ngụy Thanh trầm mặc bèn cười nói, “Có cần một chỗ nói chuyện riêng không?”
Ngụy Thanh nói, “Không, cục trưởng Tằng hiểu lầm rồi, không có gì không tiện.
Là thế này, Trình Cẩm, chúng tôi chuẩn bị thành lập tổ điều tra vụ án đặc biệt, muốn mời cậu phụ trách lãnh đạo tổ này.”
Trình Cẩm bất ngờ, “Vụ án đặc biệt?” Anh tỉnh táo nói, “Đối phó tội phạm tôi không có vấn đề, nhưng nếu là chống khủng bố gì đó hoặc vụ án thuộc loại cơ mật quốc gia thì tôi nghĩ các anh tìm nhầm người rồi.”
“Đều không phải, chính là mang tính chất như vụ án chúng ta vừa hợp tác.”
“Nếu vậy tôi nghĩ bộ Công an thành lập tổ điều tra sẽ thích hợp hơn chứ?”
Ngụy Thanh nghĩ thầm, lúc bọn họ hợp tác phá án cũng xem như hòa hợp, cứ tưởng Trình Cẩm không bài xích bộ họ như người khác nhưng giờ xem ra cũng không ngoại lệ.
“Ở bộ An ninh, chúng tôi phụ trách an toàn tổng hợp trong nước nên cũng cần đồng thời chuẩn bị tổ đặc án.
Chức trách của tổ đặc án là xử lý những vụ án mà ngành Công an hoặc những ngành khác không tiện xử lý.
Tổ này sẽ tiếp xúc tương đối nhiều với bộ Công an, mặt khác, tổ đặc án ở khu vực địa phương sẽ có quyền hạn tương đối cao, có thể điều động tài nguyên công an địa phương và cảnh sát vũ trang…”
Trình Cẩm nói, “Những chuyện này có liên quan gì đến việc các anh cho tôi làm ứng viên tổ trưởng?”
“Cậu có thiên phú về phương diện này, chúng tôi đã liệt kê cậu vào danh sách dự bị từ lâu, trải qua hai lần hợp tác vừa rồi chúng tôi tin chắc cậu là người chúng tôi muốn tìm.”
Trình Cẩm lắc đầu, “Hai vụ án đó không tính là gì, vận may không tệ thôi.”
“Chúng tôi không tin may mắn, cũng không tin tỉ lệ phá án cao của cậu đến giờ đều dựa vào vận may.
Mặt khác, có lẽ cậu muốn biết tổ viên có những ai.” Ngụy Thanh đưa cho anh một tờ giấy.
Trình Cẩm nhận lấy, trên đó có tên Dương Tư Mịch, Bộ Hoan, Du Đạc, Hàn Bân và Tiểu An, “Chỉ chừng này người? Hai lần tôi hợp tác với các anh đều hành động cùng họ, đây là các anh đã sắp xếp trước?”
Ngụy Thanh chẳng nói đúng sai, “Họ đều là nhân tài ưu tú nhất của chúng tôi, họ rất thích đồng thời khâm phục cậu.
Đương nhiên, nếu cậu có người khác thích hợp cũng có thể kết nạp vào tổ của cậu, nhưng phải thông qua sát hạch.”
“Tổ của tôi? Không, bây giờ còn không phải.” Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch ngồi cạnh, hỏi Ngụy Thanh, “Tôi có bao nhiêu thời gian cân nhắc?”
“Hai mươi tư tiếng?” Ngụy Thanh rất có quan niệm thời gian, biết thời gian sử dụng càng dài biến số càng lớn.
Trình Cẩm bật cười, “Vội thế sao?” Cũng đúng, anh không thể lãng phí quá nhiều thời gian của người khác, “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, đến đây thôi?”
Ngụy Thanh gật đầu.
Trình Cẩm tiễn hắn và Dương Tư Mịch ra ngoài.
Trước khi chia tay, Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Tối nay vẫn đến đón tôi à?”
“Sẽ.” Dương Tư Mịch nói chắc chắn.
Tiễn người xong, Trình Cẩm quay về khu văn phòng, lại đụng phải Cát Duyệt ở hành lang, anh ta nhìn anh hỏi, “Cậu muốn đến chỗ bọn họ?”
Ánh mắt Trình Cẩm đầy nghi hoặc.
Cát Duyệt nói, “Tôi có đường dây tin tức của tôi, bộ An ninh cũng không thần bí như người bình thường tưởng tượng.”
Trình Cẩm nghe nói nhà Cát Duyệt có bối cảnh quân đội, biết người này có chừng mực sẽ không đi rêu rao lung tung, anh thản nhiên nói, “Tôi đang cân nhắc.”
Cát Duyệt cười gằn, “Tôi không ưa nổi bộ dạng này của cậu, người khác muốn bao nhiêu thứ, cậu thì cứ bày ra cái vẻ không kiên nhẫn.”
“Thứ tôi muốn nhất đã mất đi lâu lắm rồi.” Trình Cẩm bình tĩnh nói, “Hẳn là anh cũng không muốn vào bộ An ninh nhỉ, bằng không sao lại làm cảnh sát hình sự? Anh xem anh còn không thích, vậy tôi cân nhắc có đi hay không không phải rất bình thường sao?”
“Tôi không có không thích bộ An ninh, tôi không đi là vì…” Cát Duyệt muốn nói lại dừng, không nhịn được nói, “Tại sao tôi phải nói chuyện này với cậu? Cậu thích làm gì thì làm!”
Trình Cẩm nhìn bóng lưng Cát Duyệt tức giận rời đi, chậc một tiếng, lắc đầu trở về văn phòng.
Diệp Lai thấy anh về thì nói, “Đội trưởng Trình, anh về đấy à! Bọn em còn tưởng anh lại bị mượn.”
“Không, bọn họ đến hỏi chút chuyện thôi.” Trình Cẩm ngồi xuống phía sau bàn làm việc, bắt đầu viết báo cáo lúc trước chưa viết xong.
Đám Diệp Lai thấy anh không muốn nói nhiều cũng tự ai bận việc người nấy.
Trình Cẩm chuyên tâm viết báo cáo, anh có một đống báo cáo phải viết bù.
Sắp tan làm mới nhớ anh định mời Dương Tư Mịch ăn cơm nhưng vẫn chưa nghĩ ra địa điểm.
Anh hỏi Diệp Lai, “Biết quán nào đồ ăn tương đối ngon không? Đừng có khẩu vị nặng như món cay Tứ Xuyên.” Bản thân anh đi ăn quán hầu hết đều thiên cay.
“Phong cảnh phải đẹp một chút… cũng không nhất thiết, phong cách hơi đặc biệt cũng được.”
“Anh muốn đi hẹn hò à?” Diệp Lai hưng phấn.
“Không phải, sinh nhật bạn, anh mời cậu ấy ăn cơm, chắc là cậu ấy thích kiểu quán cá tính.”
Diệp Lai lập tức bảo mọi người giúp Trình Cẩm thu thập các quán ăn phong cách khác nhau, có chỗ ngồi là kiểu bàn đu dây, có thiết kế thành phòng vệ sinh rồi ngồi ăn cơm trên bồn vệ sinh, có phong cách nhà nông giản dị…
Cuối cùng Trình Cẩm chọn một chỗ anh có thể tiếp nhận, ghi lại tên và địa chỉ quán.
Quán này tên Toa tàu số 9, thiết kế thành dáng vẻ toa tàu hỏa, bên trong cũng trang trí theo phong cách tàu hỏa ngày xưa.
Không lâu sau, điện thoại di động của Trình Cẩm reo lên, là Dương Tư Mịch gọi đến.
Trình Cẩm nhanh chóng thu dọn đồ đạc tan làm, ra ngoài rồi mới phát hiện đến đón anh không phải xe địa hình của Dương Tư Mịch mà là một chiếc minibus màu đen rất quen mắt, rất giống chiếc xe dùng để đi đại học Y.
Cửa xe không đóng, có thể thấy hành khách đi đại học Y hôm đó đều có mặt.
Bộ Hoan thò đầu ra từ ghế tài xế, cười hì hì nói, “Bất ngờ không? Sinh nhật Tiểu Dương sao có thể không gọi chúng tôi, có mang theo bánh sinh nhật nè.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...