Ba thi thể kia khi còn sống đều làm bảo vệ ở club Kim Nguyệt.
“Ai có thể sai khiến họ? Trương Sĩ Thừa còn đang hôn mê, chắc chắn không phải ông ta.” Du Đạc nói, “Liễu Duệ?”
Bộ Hoan không biết lắc lư từ đâu về, “Liễu Duệ không tham dự chuyện của club Kim Nguyệt, nhưng Bạch Cẩn thì có khả năng, cô ta và Liễu Duệ quen biết ở club.”
Hắn cười nói với Trình Cẩm, “Những chuyện này vẫn nên để bọn tôi tra mới nhanh, vị cục trưởng Miêu kia làm việc chậm quá.”
Trình Cẩm không để ý hắn, “Bên Diệp Lai thế nào rồi?”
Diệp Lai đã đến cục Công an hỗ trợ điều tra.
Tiểu An nói, “Chị Diệp Tử nói không có dấu hiệu cho thấy ba bảo vệ đã chết liên quan tới vụ trộm tủ bảo hiểm ngân hàng, không có dấu vân tay và các bằng chứng khác.
Mặt khác, cũng không có bằng chứng chứng tỏ Hách Thiến có liên quan, Kế Thành khai đêm qua Hách Thiến ở cùng anh ta.”
Hàn Bân nói, “Manh mối lại biến mất, chẳng lẽ chúng ta phải thất bại trong gang tấc?”
Tiểu An nói, “Đúng đó, chúng ta chưa thất bại lần nào – nhiều nhất cũng chỉ có tí tì vết.” Nhưng trên cơ bản vẫn là phá được án.
Bộ Hoan cười nói, “Em bỏ bớt nửa câu sau thì tốt quá.”
Hàn Bân nhìn Trình Cẩm, “Nhóm Liễu Duệ là người quen cũ của anh, nếu vụ án này không phá được, cấp trên có thể sẽ cho rằng anh không cố hết sức.
Ban đầu anh không nên chọn đến đây.”
Miêu Thông cũng nói quan điểm tương tự.
Trình Cẩm nói, “Đúng, không cách nào cố hết sức, trước mặt bạn học cũ tôi phải duy trì hình tượng tốt đẹp.”
Mọi người nhìn Hàn Bân rồi nhìn Trình Cẩm, Hàn Bân làm người ta bất an, Trình Cẩm lại khiến người ta mờ mịt.
Dương Tư Mịch nói, “Không tra nữa? Vậy em muốn đi đảo Bát Bảo.” Hắn đang đọc sách ảnh tuyên truyền thành phố Thiên Minh.
“…” Mọi người nhìn Dương Tư Mịch rồi nhìn Trình Cẩm.
Trình Cẩm thở dài, “Vẫn là giải quyết xong vụ án hẵng đi.”
Dương Tư Mịch nói, “Ngày mai có thể đi chưa?”
Trình Cẩm nhìn đồng hồ, “Anh thử xem.”
Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn anh, áp sát tới hôn chụt lên mặt anh, Trình Cẩm bị sắc đẹp dụ dỗ, cười nhẹ, “Được rồi, ngày mai đi đảo Bát Bảo.” Anh đứng dậy đi ra ban công gọi điện.
Bộ Hoan lắc đầu nói, “Điển hình trọng sắc hơn bạn.”
Tiểu An nói, “Đây là vấn đề tâm lý học phức tạp…”
Dương Tư Mịch nói, “Đây chỉ là vấn đề lựa chọn đơn giản, tôi nhàm chán có lực sát thương mạnh hơn đám bạn học cũ của anh ấy.”
“…”
Trình Cẩm hẹn gặp mặt Kế Thành và Hách Thiến, Kế Thành nói bây giờ anh ta không rảnh nhưng Trình Cẩm bảo có chuyện gấp, “Cậu không rảnh, vậy tôi gặp một mình Hách Thiến cũng được.”
Kế Thành thở dài, “Vội thế à? Thôi được, lúc nào?”
“Bây giờ luôn, tôi ở khách sạn Hoa Nguyên, các cậu thì sao? Tìm chỗ trung gian, chúng ta gặp ở đó, như thế sẽ tiết kiệm thời gian.”
“Cậu gấp thật đấy.
Tôi đi đón Hách Thiến đã, chúng ta gặp ở quảng trường Nhân Dân được không?”
“Được.”
Dương Tư Mịch không đi cùng Trình Cẩm, hắn nằm yên không nhúc nhích trên ghế sofa.
Trình Cẩm nói với Tiểu An, “Giúp anh trông thầy Dương một lúc nhé?”
Tiểu An ngoan ngoãn đáp, “Vâng, lão đại.”
Trình Cẩm và nhà Kế Thành gặp nhau tại một quán trà, Hách Thiến thấy Trình Cẩm đến một mình bèn hỏi, “Người kia nhà cậu đâu?”
Trình Cẩm nhìn Hách Thiến, đôi mắt giăng đầy tơ máu khiến cô trông rất mệt mỏi.
“Em ấy không muốn đến.”
Hách Thiến cười nói, “Xem ra tôi để lại ấn tượng xấu rồi.”
“Không phải.” Trình Cẩm cười nói, “Em ấy chắc muốn ra ngoài cùng nhưng không nói, tôi cũng không hỏi.”
Hách Thiến nói, “Như vậy ổn không? Cậu quen giữ khoảng cách với người khác nhưng không cần giữ khoảng cách với người yêu mà?”
Trình Cẩm ngẩn ra, sau đó cười, “Không có, tôi chỉ muốn cho em ấy tự do một chút, kiểu như em ấy đã từ bỏ đôi cánh vì tôi, tại sao tôi còn muốn quàng thêm gông xiềng lên em ấy?”
Kế Thành suy ngẫm gật đầu.
Hách Thiến trực giác hỏi, “Cậu ta là ai?” Sau đó ngại ngùng cười, “Xin lỗi, không phải cố ý dò la chuyện riêng của các cậu đâu.”
“Không sao.” Trình Cẩm trực tiếp đổi chủ đề, “Tôi muốn tìm cậu hỏi chút chuyện nhưng sợ Kế Thành nghĩ nhiều nên gọi cả hai cùng đến.”
Lén hẹn gặp vợ người ta, dù sao vẫn không tốt lắm.
Kế Thành cười nói, “Được rồi đó, cậu đã đi đường khác, tôi có gì để nghĩ nhiều?”
Không phải cậu thích “nam” à, vợ tôi giới tính có đúng đâu.
Hách Thiến cũng cười, “Cậu muốn hỏi gì?”
Trình Cẩm nói, “Là ai nói cho cậu biết tin Quản Thuần Mậu chết?”
Nụ cười trên mặt Hách Thiến biến mất, Kế Thành nhíu mày, “Trình Cẩm…”
“Kế Thành, Hách Thiến luôn nghi ngờ Quản Thuần Mậu chết có liên quan đến bố cậu, chẳng phải Quản Thuần Mậu buôn lậu à, bố cậu cũng dính líu tới buôn lậu, bây giờ bằng chứng vô cùng xác thực, ông ấy sắp nhận thẩm tra rồi.”
Kế Thành không thể tin nổi nhìn Trình Cẩm, một lát sau suy nghĩ thông suốt liền cười thảm, “Trình Cẩm, cậu làm việc ở bộ Công an, cho nên đây mới là mục đích về Thiên Minh của cậu?”
“Tôi chỉ điều tra vụ án giết người, ví dụ như Uông Trí Viễn chết, hay Quản Thuần Mậu chết…”
Hách Thiến ngắt lời anh, “Quản Thuần Mậu chết không liên quan đến bố Kế Thành?”
Trình Cẩm nói, “Tôi không biết, nhưng tôi cho rằng nhất định có liên quan tới người báo tin cho cậu.”
Hách Thiến nhíu mày, “Tại sao?”
Trình Cẩm liếc nhìn Kế Thành vẻ mặt đờ đẫn rồi nhìn Hách Thiến, “Để lợi dụng cậu.
Lợi dụng cậu giúp lấy bản vẽ kho bảo hiểm ngân hàng, lợi dụng cậu lật đổ bố Kế Thành.”
Kế Thành nhìn Hách Thiến, “Thật sao? Bố anh luôn đối xử với em không tệ, em lại muốn đưa ông ấy vào chỗ chết sao?”
Hách Thiến không nhìn Kế Thành, cô chỉ nhìn thẳng Trình Cẩm hỏi, “Cậu nói tôi bị lừa?”
“Đúng.”
“Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng là Bạch Cẩn là em gái sinh đôi khác trứng với Nhạc Duyệt.” Tiếng nói đến từ phía Trình Cẩm nhưng không phải giọng Trình Cẩm.
Trình Cẩm đỡ trán, “Tư Mịch, em thả cái gì lên người anh?”
Tiếng Dương Tư Mịch vang lên lần nữa, “Du Đạc nói đây là sản phẩm công nghệ cao cá nhân cậu ta nghiên cứu.”
Du Đạc ngồi trong khách sạn hắt hơi một cái.
“Để ở đâu?” Trình Cẩm lấy đồ trong túi ra, a, có thêm một cái móc chìa khóa.
“Sao tắt rồi?” Đối diện không có âm thanh.
Trình Cẩm thở dài, bỏ móc chìa khóa giả vào túi trở lại.
Dù thế nào bây giờ hình như đã có tiến triển lớn, về phần tiến triển này phát sinh như thế nào, về rồi truy đến cùng sau.
Trình Cẩm nhìn Hách Thiến, “Nhạc Duyệt chết liên quan đến bố Liễu Duệ, bố Kế Thành, Trương Sĩ Thừa và Uông Trí Viễn.”
“Bạch Cẩn là em gái Nhạc Duyệt? Ý cậu là Bạch Cẩn trở về báo thù cho Nhạc Duyệt? Nhưng chuyện của Nhạc Duyệt không liên quan đến Quản Thuần Mậu mà, lúc đó chúng ta còn là học sinh, Quản Thuần Mậu không có khả năng làm gì cậu ấy.”
Trình Cẩm gật đầu, xuôi theo Hách Thiến nói, “Cô ấy có lẽ không liên quan đến việc Quản Thuần Mậu chết, đại khái là biết chuyện này từ chủ mưu sau màn.”
“Cô ấy đến báo thù mà còn thông đồng làm bậy với bọn họ?” Hách Thiến nghi hoặc hỏi.
“Cô ấy hẳn đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, tốn thời gian rất dài mới được bọn họ tín nhiệm.” Trình Cẩm nói, “Tôi đoán cô ấy cũng tốn thời gian rất lâu để cậu tín nhiệm mình, bây giờ cô ấy nói gì cậu cũng tin, cậu có để ý không, cho đến giờ cậu không nói cho tôi bất kỳ tin tức nào về cô ấy, cậu tin tưởng cô ấy hơn cả tôi.”
Kế Thành nói, “Bạch Cẩn đến Thiên Minh ba năm trước, làm quản lý tiêu thụ trong công ty đối thủ của Liễu Duệ, được cậu ta chú ý, sau đó hai người ở bên nhau rồi thành như bây giờ.”
Anh ta nói xong thì nhìn Hách Thiến, “Em lấy được bản đồ giấy kho bảo hiểm ngân hàng bằng cách nào? Chẳng lẽ bố anh mang thứ đồ cơ mật như vậy về nhà?”
Hách Thiến nói, “Không phải, anh và bố anh không phải người siêng năng đến mức mang việc về nhà làm, em không tìm được đồ có ích nào ở nhà.”
Kế Thành cười khổ, “Cho nên trong nhà bị xới tung là do em đang tìm đồ.”
Hách Thiến không trả lời, tiếp tục nhìn Trình Cẩm, “Quản Thuần Mậu chết thật sự không liên quan đến Bạch Cẩn?” Cô nghi ngờ Bạch Cẩn.
Trình Cẩm nói, “Có thể là cô ấy đề nghị những người khác giết cậu ta, dù không phải thì cũng là người biết chuyện.”
“Người biết chuyện…” Hách Thiến gật đầu, “Người thấy chết không cứu.”
Cô chuyển sang chồng mình, “Kế Thành, em muốn hỏi anh, anh có phải một người biết chuyện khác không? Lúc trước, anh biết có người muốn giết Quản Thuần Mậu sao?”
“Em hi vọng anh là người biết chuyện? Nhưng thật đáng tiếc, anh không phải.
Anh không biết chuyện của Quản Thuần Mậu.” Kế Thành nhìn chằm chằm Hách Thiến, đôi mắt như ao nước đọng đen nhánh, bên trong mờ mờ phản chiếu bóng dáng Hách Thiến, “Hách Thiến, anh không có lỗi với em, là em có lỗi với anh.”
Hách Thiến nhìn Kế Thành một lúc, sau đó sụp đổ, khuôn mặt bình tĩnh như lớp băng vỡ vụn, để lộ sự thê lương vô tận bên dưới.
“Anh nói đúng, em có lỗi với anh.”
Trình Cẩm tàn nhẫn tóm lấy lỗ hổng này, “Nói cho tôi chuyện về Bạch Cẩn.”
Hách Thiến nói, “Cậu đoán không sai, là Bạch Cẩn nói cho tôi biết chuyện Quản Thuần Mậu, nhưng cô ấy không nói anh ấy bị giết, chỉ nói đã chết trong tù, tự tôi nghi ngờ theo hướng bị giết.”
“Lúc nói chuyện phiếm với tôi, cô ấy vô tình nhắc đến bảo vệ club Kim Nguyệt sẽ nhận “việc tư”, đúng lúc tôi cần người nên quyết định hợp tác với họ.”
“Tối qua tôi đến ngân hàng, Kế Thành không biết, anh ấy tưởng tôi ở trong thư phòng.
Tôi phụ trách tiếp ứng bên ngoài ngân hàng, sơ đồ ngân hàng với chìa khóa không phải tôi cung cấp cho họ, họ mang đồ ra, tôi chỉ cần đồ trong tủ bảo hiểm của bố Kế Thành, những thứ khác tôi không biết bị mang đi đâu.
Cậu có thể báo cảnh sát.”
Tiếng Dương Tư Mịch lại vang lên, “Em báo cảnh sát hộ rồi.”
Trình Cẩm bất đắc dĩ, “Tư Mịch, em ở đâu vậy?”
Dương Tư Mịch nói, “Nhà Bạch Cẩn.”
Bạch Cẩn có hai chiếc xe, Dương Tư Mịch kiểm tra máy GPS trên xe, từ lịch sử suy ra cô ta có mấy chỗ ở, hắn đều đi lục soát một lần.
“Em đang mở cái két sắt thứ ba của cô ta.”
“… Tư Mịch, đừng quậy.”
Dương Tư Mịch nói, “Nhưng cô ta cầm đồ của anh.”
Đột nhiên vang lên tiếng “rầm” thật to, Trình Cẩm bật thốt lên, “Tư Mịch?”
Tiếng Dương Tư Mịch lập tức xuất hiện, “Em không sao, tìm được đồ của anh rồi.” Hắn dùng cách phá két bạo lực để mở két sắt của Bạch Cẩn.
Trình Cẩm than thở nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Về đi.”
“Anh đến đón em.” Dương Tư Mịch nói, “Em báo cảnh sát trước.”
Trình Cẩm nghe thấy Dương Tư Mịch ở bên kia dùng điện thoại trong nhà gọi đi, “Cảnh sát đúng không? Tôi muốn báo án, nhà tôi bị trộm…”
Diệp Lai và người cục Công an cùng đến quán trà, cô hơi lo lắng Kế Thành và Hách Thiến sẽ nhìn cô thế nào – dù sao cũng từng đi chơi chung, nhưng không ngờ họ căn bản không chú ý tới cô.
Kế Thành và Hách Thiến bị đưa lên xe cảnh sát, Trình Cẩm đứng trước cửa sổ nhìn xe cảnh sát chạy xa dần.
Diệp Lai nói, “Lão đại, thầy Dương nói anh đi đón anh ấy.”
“Đúng.” Trình Cẩm nhớ lại, “Đi thôi, biết địa chỉ không?”
“Biết, anh ấy báo cảnh sát.
Đương nhiên cục Công an không biết là anh ấy báo…”
“Ừm.”
Dương Tư Mịch đứng ở ven đường chờ Trình Cẩm, người đi ngang qua đều lén nhìn hắn thêm mấy lần.
“Tư Mịch.” Trình Cẩm nhìn hộp giấy bên chân Dương Tư Mịch, “Đồ trong tủ bảo hiểm của anh?”
Dương Tư Mịch nói, “Chắc vậy.”
Trình Cẩm mở hộp giấy, lật xem một lượt, “Ít nhất một nửa không phải của anh…”
“A, vậy mau giao tới cục Công an đi.”
Trình Cẩm cười nói, “Em nên để chúng lại hiện trường, cho bên công an kiểm nghiệm xong rồi trả lại anh.”
“Rõ ràng là em tìm được, sao phải để họ trả cho anh?”
“Có lý.” Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch, sau đó buông hắn ra, ôm lấy hộp giấy, “Đi về nào.”
Hai người lên xe xong, Diệp Lai nổ máy, vừa lái vừa hỏi, “Lão đại, không tìm được Bạch Cẩn.
Có phải cô ta cảm thấy không đúng nên trốn rồi không?”
“Lần gần nhất cô ta xuất hiện ở đâu?”
Diệp Lai nói, “Sáng nay cô ta theo Liễu Duệ đến công ty, sau đó hai người cùng rời đi, điện thoại đều tắt máy.”
Trình Cẩm gật đầu.
“Tư Mịch, sao em biết Bạch Cẩn là chị em sinh đôi của Nhạc Duyệt?”
“Em nói đại.”
“… Chuyện này cũng nói đại được?”
“Tự anh nói hai người giống nhau.
Anh cũng nói đại?”
“…”
Trình Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu xem đồ trong hộp, tìm ra thứ thuộc về anh: hai quyển album ảnh, mấy lá thư, giấy tờ bất động sản và ít đồ lặt vặt, trong số thư có hai lá do Nhạc Duyệt viết, Trình Cẩm mở một lá.
“Cảm ơn cậu đã tặng mình sách tranh vào sinh nhật, rất đẹp, trong mỗi bức vẽ đều tràn đầy tình cảm ấm áp… Mình thích sự điềm đạm, lương thiện và trẻ trung của cậu…”
Đây đâu phải viết cho mình? Trình Cẩm run run, vội vàng bỏ qua trang này, nhìn sang trang thứ hai, chỗ trống cuối thư được in dấu đôi môi đỏ rực, Trình Cẩm cười…
“Vụt”, Dương Tư Mịch giật lá thư trong tay Trình Cẩm, hạ cửa sổ xe xuống…
Trình Cẩm vội kêu, “DNA! Tư Mịch, đừng quấy, trên đó có DNA của Nhạc Duyệt.”
Dương Tư Mịch chần chừ một lát, bị Trình Cẩm ôm lấy đồng thời cướp lại lá thư, Trình Cẩm đưa tờ giấy may mắn đại nạn không chết đó cho Diệp Lai, “Cầm đi so sánh với DNA của Bạch Cẩn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...