Buổi sáng, Diệp Lai nói cho Trình Cẩm một chuyện, “Lão đại, tối qua ngân hàng Công thương bị trộm.”
“Hả?”
“Công thương, ngân hàng Công thương.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Anh biết là ngân hàng Công thương rồi.
Xảy ra chuyện gì?”
“Tủ bảo hiểm bị trộm.”
“…” Trình Cẩm hết sức khiếp sợ, “Tủ bảo hiểm anh thuê không bị trộm luôn chứ?”
Ba giờ sáng nay Diệp Lai nhận được tin ngân hàng Công thương bị trộm, cô nghĩ lập tức báo cho Trình Cẩm cũng vô dụng, hơn nữa còn chọc Dương Tư Mịch không vui, nên suy xét chờ trời sáng rồi nói.
Trước khi ra quyết định, cô đã tìm người thương lượng – đánh thức Bộ Hoan.
Bộ Hoan ngáp dài mở cửa cho cô, “Lần đầu tiên anh được hưởng dịch vụ báo thức tại phòng sớm như thế.”
Diệp Lai nói tin ngân hàng Công thương bị trộm cho hắn, Bộ Hoan phản ứng bình thản, “Trộm thì trộm, có cảnh sát mà.”
Mấy giây sau hắn chợt nhảy dựng, hưng phấn xoa tay, “Khà khà, thú vị rồi đây!”
“Xuỵt, yên lặng!” Diệp Lai lườm hắn, “Xảy ra chuyện gì mà em không biết hả?”
Bộ Hoan hưng phấn đi qua lại, “Tối qua Trình Cẩm nói hôm nay muốn đến ngân hàng Công thương xem tủ bảo hiểm của mình.”
“Lẽ nào có người không muốn cho anh ấy đến?”
“Em đúng là nghèo trí tưởng tượng!” Bộ Hoan cười ranh mãnh, “Nếu Trình Cẩm không muốn cho Dương Tư Mịch thấy đồ trong tủ bảo hiểm thì sao?”
“Anh nói là lão đại không muốn cho thầy Dương thấy đồ trong tủ bảo hiểm nên thuê người trộm ngân hàng?” Diệp Lai túm gối ôm quất Bộ Hoan, “Tên ngu nhà anh! Đầu óc anh lớn lên thế nào vậy hả?”
Bộ Hoan nhảy loạn xạ tránh cú quất của Diệp Lai, “Được rồi! Có phiên bản đáng tin hơn, Trình Cẩm quên mất trong tủ bảo hiểm cất cái gì, Dương Tư Mịch cho người đến kiểm tra trước, sàng lọc một lần, tiêu hủy những thứ cậu ta không muốn Trình Cẩm nhìn thấy, thế nào?”
Diệp Lai hơi chậm động tác truy đuổi Bộ Hoan, này thì có chút giống phong cách của thầy Dương…
Bộ Hoan cười hì hì, “Rất có thể xảy ra nhỉ?”
Diệp Lai nện gối ôm vào mặt Bộ Hoan, “Có thể cái đầu anh!”
Hôm sau, Tiểu An nghi hoặc hỏi Diệp Lai, “Đêm qua ầm ỹ thật đó, anh chị làm gì vậy?”
Bộ Hoan cười nói, “Thật hả, anh tưởng chỗ này cách âm tốt lắm.”
“Anh câm miệng.” Diệp Lai hắng giọng, “Là thế này, tủ bảo hiểm ngân hàng Công thương bị trộm, chị không muốn đánh thức các em nên gọi Bộ Hoan dậy bàn bạc trước.”
Tiểu An bật lên, “Lợi hại quá! Có người trộm ngân hàng mà không bị bắt thật ạ? Em tưởng chuyện này sẽ không xảy ra ở Trung Quốc.
Thiết bị cảnh báo và giám sát đâu? Bọn họ làm sao tránh thoát?”
Diệp Lai nói, “Bị cắt.”
Du Đạc nói, “Sao bọn họ biết đường vào kho bảo hiểm?”
Bộ Hoan cười nói, “Có người nói cho biết chứ sao.”
Hàn Bân nói, “Với lại còn cần chìa khóa tất cả tủ bảo hiểm.”
Diệp Lai nói, “Xem ra nhóm thần trộm này bản lĩnh cao cường ghê, cái gì cũng giải quyết được.”
Cô bỗng cười, Bộ Hoan cảm giác rất không ổn, quả nhiên cô nói tiếp, “Bộ Hoan nói thầy Dương có động cơ đến ngân hàng mở tủ bảo hiểm.”
Tiểu An nghi hoặc hỏi, “Tại sao? Chẳng lẽ lão đại làm mất chìa khóa tủ bảo hiểm? Phải dùng cách này lấy đồ của mình về?”
“…”
Diệp Lai in danh sách chủ tủ bảo hiểm bị trộm đưa cho Trình Cẩm xem, Dương Tư Mịch đứng cạnh anh cũng xem, nhanh chóng thấy được tên Trình Cẩm trong mấy tờ kê khai, đúng là bị trộm.
Dương Tư Mịch thò tay vào túi Trình Cẩm lấy điện thoại, hắn lên mạng tra cứu vài thứ trước rồi bấm một dãy số, “Giúp tôi tìm người trộm tủ bảo hiểm ngân hàng Công thương Thiên Minh.”
Người bên kia lẩm bẩm, “Ủa, số này là ai vậy, chắc gọi nhầm rồi…”
Dương Tư Mịch nói, “Người phải sống.”
“Dương? Là cậu thật, không ngờ đời này còn nhận được điện thoại của cậu, cậu bận đến mức không có thời gian tự đi tìm?”
Dương Tư Mịch nói, “Đúng, tôi không có thời gian.”
“Phải ở với người yêu à? Được rồi, tìm được thì đưa đến đâu cho cậu?”
“Cục Công an Thiên Minh.”
Đối phương cười to, “Bảo sao cậu lại tìm tôi, hóa ra là giúp người yêu cậu làm việc, cậu thế mà cũng có ngày này…”
“Nhanh lên.” Dương Tư Mịch ngắt cuộc gọi, thả di động vào túi Trình Cẩm.
“… Đồ của một số người không thể trộm.” Bộ Hoan nhún vai.
Trình Cẩm còn đang xem danh sách, “Người bị trộm có báo đồ bị mất không?”
Diệp Lai nói, “Ngân hàng hẳn đang liên hệ với người bị trộm.”
Hàn Bân nói, “Không thể loại trừ bọn họ sẽ giấu diếm – nếu trong tủ bảo hiểm có đồ vật đoạt được phi pháp.”
Trình Cẩm nhìn sơ đồ quan hệ mình vẽ tối qua, “Giúp anh đối chiếu trong danh sách người bị trộm này có ai liên quan đến những người trên bảng.”
Tiểu An đối chiếu trên máy tính một lần, “Liễu Duệ, Trương Sĩ Thừa và giám đốc ngân hàng Công thương Kế Trường Hữu đều nằm trong danh sách.”
Bộ Hoan cười nói, “Mọi người nói xem mục tiêu chân chính của đạo tặc bay này là ai?”
Hàn Bân nói, “Có lẽ ba người kia đều là mục tiêu.”
Trình Cẩm nói, “Ngân hàng có giải thích tại sao bọn trộm có thể thuận lợi trộm đồ như thế không?”
“Tạm thời chưa có.”
“Tủ bảo hiểm trong ngân hàng đều đựng đồ cổ trang sức đá quý đáng giá, còn có tài liệu quan trọng.” Du Đạc nói, “Không biết lũ trộm đang tìm gì?”
Tiểu An nói, “Phải nói là ai đang tìm gì.”
Bộ Hoan nói, “Người có năng lực sắp đặt hành động này chỉ có Kế Trường Hữu và Kế Thành, hoặc Liễu Duệ cũng được?”
Trước mắt Trình Cẩm hiện ra ảnh từng người, “Người trộm ngân hàng hiểu nơi đó rất rõ, cho nên rất có thể là người trong ngân hàng biển thủ, nhưng hẳn không phải Kế Trường Hữu, ông ta đã bị trói chung với những người khác từ sự kiện Nhạc Duyệt, sẽ không tự phá hủy tương lai.
Kế Thành cũng sẽ không, cậu ta và những chuyện này không liên quan sâu.
Liễu Duệ mua được người trong ngân hàng? Tuy có tiền có thể xui ma khiến quỷ nhưng sao cậu ta muốn làm vậy? Bọn họ đều có năng lực nhưng không có động cơ.”
Trình Cẩm nói xong thì bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Diệp Lai nói nhỏ, “Lão đại? Bây giờ không làm gì hết ạ?”
Trình Cẩm thở dài, “Anh có một suy nghĩ – em hỏi cục Công an có nhận được gì không, chắc chắn họ đang bận vụ tủ bảo hiểm ngân hàng, đoán chừng không kiểm tra bưu phẩm hay chuyển phát nhanh.”
Diệp Lai chần chừ, “Vâng.”
Cô đi gọi điện thoại và chờ nhận kết quả, đối phương rất nhanh đã trở lại nói muốn nói chuyện với Trình Cẩm, Diệp Lai đưa điện thoại cho Trình Cẩm, “Cục trưởng Miêu.”
“Chào cậu, Trình Cẩm, tài liệu chúng tôi nhận được là các cậu gửi?”
“Có ích gì không?”
Cục trưởng Miêu Thông nói, “Rất có ích, có thể chứng minh Kế Trường Hữu đích thực liên quan đến việc buôn lậu, ông ta dùng tiền của ngân hàng đăng ký mấy công ty ở thành phố duyên hải.
Chúng tôi hiện đang chú ý chặt chẽ hành tung của ông ta, đề phòng ông ta lẩn trốn.”
Trình Cẩm hỏi, “Liễu Duệ thì sao?”
Miêu Thông kinh ngạc nói, “Trong tài liệu cậu gửi không có tư liệu về Liễu Duệ.
Dù số liệu công ty Kế Trường Hữu cho thấy Liễu Duệ có làm ăn qua lại với ông ta nhưng thoạt nhìn đều là chuyện làm ăn bình thường.”
“Ừm.” Lúc này Trình Cẩm nói, “Tài liệu đó không phải tôi gửi, hẳn là người trộm tủ bảo hiểm ngân hàng đêm qua gửi.”
“Sao cậu biết?”
Trình Cẩm nói, “Tôi đoán.
Ông kiểm nghiệm chúng chưa, trên đó có vân tay của ai? Tôi đoán có Kế Trường Hữu, ai nữa?”
Miêu Thông nói, “Chúng tôi còn đang so sánh, nếu cậu mong nhanh có kết quả có thể nói cho tôi nên so sánh với vân tay của ai, như thế sẽ tiết kiệm không ít thời gian.”
Trình Cẩm trầm mặc.
Miêu Thông nói, “Thật ra tôi đã nghe nói về cậu từ lâu, cũng biết năng lực của cậu, nhưng cá nhân tôi không đồng ý để cậu đến Thiên Minh điều tra vụ án này, nhiều người quen cũ như vậy, không cách nào ra tay độc ác nhỉ?”
Trình Cẩm trầm ngâm nói, “Người gửi tài liệu cho ông không liên quan đến mấy vụ mưu sát.”
Miêu Thông cười, “Không phải cậu quên trộm ngân hàng cũng là tội nặng chứ?”
“Không trộm ngân hàng ông làm thế nào có đống bằng chứng đó? Chẳng lẽ ông lấy được lệnh lục soát đến kiểm tra tủ bảo hiểm ngân hàng?” Trình Cẩm nói xong liền hối hận, hít một hơi, “Xin lỗi, đây không phải lời tôi muốn nói, ông không làm sai chuyện gì cả, tôi…”
Điện thoại Trình Cẩm reo lên, anh nói với Miêu Thông, “Xin lỗi, chờ chút, tôi nhận một cuộc gọi khác.”
Anh trả điện thoại cho Diệp Lai, sau đó nhận cuộc gọi trên điện thoại của mình, “Xin chào.”
“Dương? A, giọng này chắc là Trình Cẩm?”
Trình Cẩm nói, “Xin chờ chút, tôi gọi em ấy…”
Đầu bên kia nói ngay, “Không cần, tôi báo một tiếng thôi, người các cậu muốn tìm đã tìm được, nhưng bọn họ chết rồi, nói lại với Dương nhé, bọn họ chết trước khi tôi tìm được, không thể nói tôi không cố gắng.
Địa chỉ tôi đã nhắn vào điện thoại cậu, cúp đây.”
Trình Cẩm nhìn điện thoại đã bị cúp máy, “Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch nói, “Em nghe thấy rồi.”
Hắn giơ tay về phía Diệp Lai, Diệp Lai sững sờ, đưa chiếc điện thoại đang kết nối với Miêu Thông cho Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch nói vào điện thoại, “Sẽ có một địa chỉ được gửi tới điện thoại của ông ngay lập tức, kẻ tình nghi trộm tủ bảo hiểm ngân hàng ở đó.” Hắn ngắt cuộc gọi rồi ném di động trả Diệp Lai, sau đó cầm điện thoại Trình Cẩm gửi tin nhắn mới nhất đi.
“…” Trình Cẩm cười khổ, “Tư Mịch, chờ cục trưởng Miêu biết kẻ tình nghi mà em nói đều đã chết, ông ấy sẽ rất tức giận.”
Dương Tư Mịch ôm Trình Cẩm, mái tóc hơi xoăn cọ cọ cổ Trình Cẩm, Trình Cẩm không nhịn được cười, “Được rồi, anh cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Dương Tư Mịch không đứng lên, Trình Cẩm liền một tay ôm hắn một tay giơ ra đòi điện thoại của Diệp Lai, “Gọi lại cho cục trưởng Miêu Thông giúp anh.”
“A lô, Diệp Lai, không đến địa điểm các cô gửi nhanh vậy đâu.”
Trình Cẩm nói, “Cục trưởng Miêu, là tôi.
Ông có thể điều tra thêm Hách Thiến, con dâu Kế Trường Hữu, vợ Kế Thành, cô ấy có khả năng liên quan đến chuyện kho bảo hiểm bị trộm.”
Miêu Thông nói, “Cảm ơn.
Nếu cô ấy sắp đặt chuyện kho bảo hiểm, tôi biết tại sao cậu nói cô ấy không liên quan đến vụ án mưu sát, cô ấy là phụ nữ, không có khả năng muốn giết người.”
Trình Cẩm nói, “Không phải nguyên nhân này, mấy vụ mưu sát không liên quan nhiều tới thể lực.”
Miêu Thông hình như không nghe thấy Trình Cẩm nói, các đồng nghiệp đang báo cáo tình hình với ông, chỗ họ cần đến phát hiện ba thi thể.
Miêu Thông nói với Trình Cẩm, “Cậu nghe được chưa?”
“Nghe được.”
“Người chết cả rồi, con mịa nó cậu đùa tôi…” Tiếng nói biến mất, là Miêu Thông che kín loa, lát sau tiếng của ông lại xuất hiện, “Những người ở đây lúc còn sống từng đi trộm ngân hàng? Ai giết họ? Tôi cho rằng rất có thể người sắp đặt vụ trộm đã giết người diệt khẩu.”
“Tất cả xem bằng chứng của ông.” Trình Cẩm nói, “Ông còn cần tra một người, bạn gái Liễu Duệ – Bạch Cẩn.”
“Được, tôi sẽ tra, nhưng có thể cho nhắc nhở cụ thể hơn không?”
Trình Cẩm nói, “Diệp Lai sẽ sang giúp ông.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...