Không đi công tác đồng nghĩa với có rất nhiều công việc giấy tờ phải làm, đủ loại báo cáo chờ Trình Cẩm bổ sung, thời điểm như thế này anh khó tránh muốn thở dài.
Dương Tư Mịch ngồi cạnh anh, tay nâng cằm, “Em viết giúp anh?” Hắn cầm tờ giấy trắng, đối chiếu một bản báo cáo chép lại hai dòng, xong rồi ký tên Trình Cẩm lên, nét chữ thế mà gần như giống hệt Trình Cẩm.
Trình Cẩm kinh ngạc, “Thật thần kỳ.
Em biết thứ này?”
Dương Tư Mịch lộ ra nụ cười tỏa sáng, “Không khó đâu, em nhìn anh viết nhiều lần rồi mà.
Bắt chước bút tích của người khác trọng điểm là lúc hạ bút đừng do dự, tuyệt không khó.”
Trình Cẩm thán phục nhìn tay Dương Tư Mịch, nắm chặt, kéo hắn về phía mình, “Không, thứ này cần thiên phú.”
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, Trình Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Lập Quần ban Thời sự lúc trước gặp qua mấy lần, anh mỉm cười chào hỏi, “Xin chào, anh cần gì à?”
Đám Bộ Hoan cũng nhìn thấy Vệ Lập Quần, đều vây quanh giúp vui.
Vệ Lập Quần hơi cẩn thận ngoài ý muốn, “Tôi vừa từ thành phố Lương Sa về…”
Bộ Hoan dùng giọng giả vờ vui vẻ nói, “A, anh là đến nói cho chúng tôi biết không có chúng tôi vụ án cũng được phá rất nhanh đúng không, thật ra anh không cần cất công đi một chuyến đâu, chúng tôi đọc tin tức rồi, chúc mừng chúc mừng!”
Vệ Lập Quần nghi hoặc, “Tin tức? Đã đăng lên báo?”
Bộ Hoan tiếp tục giả vờ giật mình, “Tôi cũng thấy lạ, thế mà không phải bản tin độc quyền của anh, xem ra tay chân anh không đủ dài, à không, không đủ nhanh ha.” Hắn đang công kích chiều cao của Vệ Lập Quần.
Trình Cẩm nhìn Bộ Hoan, Bộ Hoan nhún vai, nhận sai giơ hai tay lên lùi ra sau.
Nhưng Vệ Lập Quần không chú ý tới, anh ta chỉ vội vàng nói, “Bài của báo nào? Xin cho tôi xem một chút.”
Là bài của báo mạng, nội dung chủ yếu là công an thành phố Lương Sa trải qua kiên trì cố gắng không ngừng, chưa đến một tuần đã phá án và bắt giữ hung thủ vụ án liên hoàn giết người phân thây sông Sa.
Bài báo không dài, không đề cập chi tiết vụ án.
Vệ Lập Quần nói, “Đây cũng là bài báo trên báo địa phương thành phố Lương Sa, sau được đưa lên mạng.” Anh ta lấy ra một túi tài liệu, đưa cho Trình Cẩm, “Nói là bắt được hung thủ nhưng không thích hợp, người kia không giống hung thủ.”
“Anh cảm thấy hung thủ phải có bộ dạng gì? Rất nhiều hung thủ nhìn chẳng khác gì người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn hấp dẫn hơn, tuyệt không giống kẻ xấu cùng hung cực ác.”
Trình Cẩm nhận túi tài liệu, mở ra xem thì thấy là tài liệu vụ án cặn kẽ, anh không vội đọc mà giương mắt nhìn Vệ Lập Quần, “Anh tự mang những tài liệu này về?”
Vệ Lập Quần nói, “Không tính là tự mang, người khác nhờ tôi đưa cho các cậu.
Cách nhìn của kiểm sát trưởng viện Kiểm sát khác cục Công an, bọn họ cho rằng vụ án này có rất nhiều điểm đáng nghi, không thể kết án qua loa, nhưng quan hệ giữa các ban ngành địa phương ở đó hơi phức tạp… Tôi cảm thấy có lẽ các cậu có thể giúp một tay, hơn nữa vụ án này vốn là của các cậu, đưa tài liệu cho các cậu xem cũng không tính là trái quy định…”
Hàn Bân nói, “Anh ra quyết định thay chúng tôi?”
Vệ Lập Quần lúng túng há mồm, muốn cãi lại nhưng tình hình bây giờ là anh ta “có việc cầu người”, cuối cùng chỉ có thể mang sắc mặt khó nhìn mím môi.
Trình Cẩm lật tài liệu trên tay, “Ai không tán đồng kết quả điều tra của công an?”
Vệ Lập Quần do dự một hồi mới nói, “Một phó kiểm sát trưởng họ Thành, anh ta cho rằng công an thành phố Lương Sa bắt nhầm người, cái nhìn của tôi giống anh ta.”
Bộ Hoan muốn nói gì đó, Diệp Lai níu hắn lại, hỏi, “Cho nên chỉ có hai người các anh bất đồng ý kiến với những người khác?”
Vệ Lập Quần nhíu mày, “Chắc chắn còn có người cảm thấy không đúng nhưng nghi phạm đã nhận tội, bọn họ cũng vội kết án…”
Bộ Hoan cuối cùng vẫn xen vào nói, “Có nhầm không vậy, đã nhận tội anh còn muốn chúng tôi điều tra cái gì? Chỉ vì trực giác của anh thấy không đúng?”
Du Đạc đứng cạnh Trình Cẩm ngoẹo cổ xem tài liệu vụ án trên tay anh, “Bốn mươi chín bộ thi thể, nếu không phải hung thủ, kẻ tình nghi sẽ không nhận tội đâu nhỉ?”
Vụ án được chú ý như thế, người phá án chắc chắn đều rất cẩn thận, rất không có khả năng ép cung kẻ tình nghi, nói cách khác là khả năng kẻ tình nghi bị buộc nhận tội rất nhỏ.
“Bốn mươi chín bộ thi thể?” Tiểu An chen đến cạnh Du Đạc, “Em muốn xem ảnh, có ảnh tên cuồng giết người này không?”
Trình Cẩm suy tư một lát rồi nói, “Có vài điểm đáng ngờ thật.
Nghi phạm thừa nhận giết người lại không giải thích được chi tiết, công cụ gây án cũng không tìm được.”
Vệ Lập Quần nói, “Đúng, anh ta nói mỗi lần giết người đều là lâm thời nổi ý, không có mục tiêu đặc biệt, chính anh ta cũng không nhớ rõ chi tiết.
Công cụ gây án đều là con dao bình thường mua ở đâu cũng được, anh ta nói hắn ném vào sông Sa, công an không vớt được.”
“Phù hợp với đặc điểm của sát thủ liên hoàn, không có lòng thông cảm, không để ý tổn thương người khác.” Tiểu An nhìn Dương Tư Mịch mà nói, tìm sự tán đồng từ hắn, “Thầy Dương?”
Dương Tư Mịch nói, “Mấu chốt là hung thủ thường sẽ không ném công cụ của mình, có lẽ hắn không có cảm tình với người khác nhưng sẽ có cảm tình với công cụ của mình.
Nếu hắn cho rằng mình đã bị nghi ngờ, có lẽ sẽ xử lý công cụ nhưng càng sẽ cao chạy xa bay.
Mặt khác, dưới tình huống cảnh sát không có bằng chứng hắn sẽ không nhận tội, có lẽ hắn có vấn đề tâm lý nhưng trí thông minh thì không.”
Trình Cẩm nói, “Còn một khả năng là hắn muốn bị bắt.”
Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, “Vậy hắn là một kẻ mâu thuẫn, có khuynh hướng tự vẫn nghiêm trọng, hận thế giới này cũng hận bản thân.”
Trình Cẩm nói, “Đừng kết luận sớm như vậy, trước tiên cần phải tra ra người bị hại là những ai, có điểm giống nhau không.
Như thế chúng ta mới có thể biết vì sao hắn giết người, có lẽ còn có thể suy đoán ra thân phận.”
Dương Tư Mịch dùng tay chọc ảnh chụp các mảnh thi thể và xương cốt, “Hắn hiểu cấu tạo cơ thể người rất rõ, hoặc có lẽ là quen tay hay việc.”
Hàn Bân cũng nhìn mấy tấm ảnh đó, nói, “Nhìn xương cốt người bị hại hồi đầu, vết cắt không được hoàn mỹ, tôi cho rằng hung thủ không phải người trong lĩnh vực điều trị chuyên nghiệp nhưng cũng không loại trừ lúc gây án hắn quá khẩn trương hoặc kích động.”
“Có khả năng.
Về sau hắn xử lý càng ngày càng hoàn mỹ, tỉ lệ cắt hoàn mỹ, rất có tính nghệ thuật…” Dương Tư Mịch như đã trầm mê tiến vào thế giới hài cốt vỡ vụn.
Trình Cẩm dời ảnh chụp trước mặt Dương Tư Mịch đi, Dương Tư Mịch tức giận ngẩng đầu, phát hiện người làm trở ngại mình là Trình Cẩm, mắt hắn lộ vẻ mê mang.
Trình Cẩm nắm chặt tay hắn, chuyển sự chú ý của hắn, “Là cắt sau khi chết?”
Chuyện này chỉ nhìn ảnh chụp thi thể thì không nhìn ra, Dương Tư Mịch muốn lấy báo cáo lại không muốn rút tay ra khỏi tay Trình Cẩm bèn nhìn mấy người khác.
Hàn Bân thay hắn lật báo cáo nghiệm thi, “Đúng, xem từ bộ thi thể mới nhất, có thể nhìn ra bị cắt sau khi chết.”
“Được rồi, ít nhất tên hung thủ này không phải loại thích xem người khác chịu khổ.”
Dương Tư Mịch nói, “Có lẽ là điều kiện thiếu thốn, hắn không muốn cho người bị hại phát ra âm thanh nhưng không có các loại thuốc gây mê, có lẽ nơi gây án cũng không đủ vắng vẻ và cách âm, hoặc có lẽ hắn chỉ không hưởng thụ cách này…” Hắn chú ý thấy Trình Cẩm đang bất đắc dĩ nhìn mình liền ngừng lại, “Em nói sai? Hay là anh không thích em nói như vậy?”
Trình Cẩm ôn hòa cười, “Không có.” Anh nhìn những người khác, “Mọi người dẫn anh Vệ đi gặp Ngụy Thanh xem anh ta nói thế nào.”
Ngụy Thanh sẽ báo lại tình hình cho Tạ Minh.
Bên đó đã định kết án, nếu muốn điều tra lại, Tạ Minh đi nói chuyện sẽ tốt hơn.
Bộ Hoan cười hì hì ôm cổ Vệ Lập Quần, “Tổ trưởng Vệ, đi thôi.”
Chức vụ thực sự của Vệ Lập Quần là phó tổ trưởng tổ Tin tức Xã hội 2 ban Thời sự, chỉ là Trình Cẩm không phí tâm đi tìm hiểu nên không dùng chức vụ tương ứng.
Ngược lại, Bộ Hoan biết Vệ Lập Quần từ lâu, lần này chạm mặt liền đặc biệt đi sâu hỏi thăm, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
Mọi người vây quanh Vệ Lập Quần rời đi.
Trình Cẩm đưa mắt nhìn họ đi xa, trượt cái ghế tới gần Dương Tư Mịch một chút, anh vẫn nắm chặt tay Dương Tư Mịch – đây là đôi bàn tay tinh tế có lực, tựa như một loại máy móc tinh vi cao trí năng hóa, có thể làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm không chớp mắt.
Trình Cẩm cười nói, “Anh lo đêm nay em sẽ mất ngủ.
Mắt em đang phát sáng, nhiệt độ cơ thể đang tăng, nói cũng nhiều hơn.”
Dương Tư Mịch lập tức mê hoặc, hắn không chú ý tới sự thay đổi của mình, sau đó hắn cũng cười, mắt càng sáng hơn, “Dù sao có anh mà, anh là thuốc ngủ của em.”
Trình Cẩm nhanh chóng nhìn quanh một vòng, sau đó kéo Dương Tư Mịch tới hôn lên mắt hắn, hơi tiếc nuối nói, “Anh cơ bản xác định chúng ta phải đi Lương Sa một chuyến, cho nên đêm nay phải tăng ca, mấy ngày tới cũng thế.”
Dương Tư Mịch nói, “Vậy anh chỉ có thể tiếp tục lo lắng cho em, hoặc bây giờ chúng ta có thể làm chút chuyện tiêu hao tinh lực của em?” Hắn hơi cúi đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng sau hàng mi dài vô tội nhìn Trình Cẩm.
“… Đừng nghịch.”
Trong văn phòng, Ngụy Thanh và Tạ Minh đã hiểu cơ bản tình hình hiện tại của vụ án, “Chính là nói kẻ tình nghi bây giờ rất có thể không phải hung thủ?”
Vệ Lập Quần nói, “Đúng, khi nào tổ đặc án có thể xuất phát đi Lương Sa?”
Bộ Hoan cười to, “Ha ha… Khi nào đi?…” Hắn phát hiện Ngụy Thanh đang nhìn mình chằm chằm, liền thu nụ cười nghiêm túc nói, “Khi nào đi phải do cục trưởng chúng tôi sắp xếp.”
Tạ Minh nói, “Vụ án này tính chất rất ác liệt, ảnh hưởng lớn đến xã hội, không thể phạm sai lầm, nếu không mọi người sẽ mất lòng tin vào cơ quan liên quan.
Tôi sẽ cho người liên hệ với truyền thông bên đó, xóa bỏ tin tức liên quan.
Các cô cậu cũng mau chóng đi Lương Sa… Trình Cẩm đâu?”
Tiểu An nói, “Tổ trưởng đang nói chuyện nghiêm túc với thầy Dương.”
“…” Tạ Minh một chữ cũng không tin.
Hàn Bân nói, “Thầy Dương hơi chú ý quá độ với phân thây.”
Ngụy Thanh thuận miệng nói, “À, ăn giấm.”
Người trong cục họ thỉnh thoảng sẽ tám về quan hệ của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, đương nhiên, lúc tám chuyện họ sẽ chú ý trường hợp, lúc này Ngụy Thanh chỉ là nhất thời lỡ miệng.
Bộ Hoan “giận” nói, “Tôi nhìn lầm anh rồi! Quen biết nhiều năm như thế, hôm nay mới phát hiện bên ngoài chững chạc đàng hoàng cũng không che được nội tâm muộn tao của anh!”
Ngụy Thanh xấu hổ, “Lỡ lời lỡ lời, toàn là bình thường nghe thấy nhiều…”
“Giải thích chính là che giấu!”
“Tất cả im miệng.” Tạ Minh nhìn chằm chằm mấy người họ.
Mọi người yên lặng.
Tạ Minh nói, “Diệp Lai, gọi tổ trưởng của cô đến đây.”
Diệp Lai đáp ứng, ra khỏi văn phòng.
Rất nhanh, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến, Tạ Minh nhìn Dương Tư Mịch mấy lần, ngoại trừ hắn dính Trình Cẩm vô cùng sát ra – hai người thường xuyên như thế, không có gì không bình thường.
“Trình Cẩm, các cậu cần đi Lương Sa một chuyến ngay.”
Trình Cẩm nói, “Được.” Sau đó anh giống như vô ý nói, “Chỗ tôi còn chút tài liệu chưa xử lý xong.”
Tạ Minh nói, “Để Ngụy Thanh xử lý giúp cậu.”
Ngụy Thanh không nói gì, cảm thấy mình bị bẫy.
Sau đó Ngụy Thanh thấy đủ loại văn bản tài liệu không biết đã tồn đọng bao lâu chất đống thật cao trên bàn Trình Cẩm… Không cần nghĩ, chắc chắn là bị bẫy.
Tiểu An nhảy dựng lên nói, “Em cũng còn bản khai chưa điền xong.”
“Tôi cũng có…” Những người khác cấp tốc phản ứng.
Độ cao đống giấy trên bàn Trình Cẩm lập tức tăng gấp đôi.
Ngụy Than im lặng đưa mắt nhìn họ đi vào thang máy, chợt nhớ tới một việc, “Bộ Hoan! Tôi sẽ không giúp cậu viết báo cáo sự cố cậu ăn hết bằng chứng!…”
Vẻ mặt kinh ngạc của Bộ Hoan bị cửa thang máy tự động đóng lại che khuất.
“… Còn lớn tiếng như vậy nữa?” Hắn giả vờ giả vịt che mặt, “Toàn cục đều nghe thấy hết.”
“Ngu ngốc!” Diệp Lai vẻ mặt rầu rĩ thảm không nỡ nhìn, “Mọi người biết lâu rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...