Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2 FULL


Thành phố Lương Sa hôm nay trời trong nắng ấm, tàu trên sông Sa kinh doanh như thường, trên boong tàu đầy ắp người, bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, người lớn tán gẫu, trẻ con chơi đùa.

Đột nhiên, thân tàu nghiêng đi, mọi người hơi hoang mang, thân tàu càng lúc càng nghiêng sang một bên, chỉ mấy phút một nửa thân tàu đã chìm vào nước…
Bộ Hoan đứng sau lưng Diệp Lai hỏi, “Đang xem tin tức à, a, đắm tàu, chết mười mấy người… Trong báo cáo sự cố chắc chắn ghi là quá tải…”
Tiểu An gõ bàn phím, “Đây là khởi đầu của bi kịch, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo càng bi kịch hơn.

Chỗ em có một phần không được báo cáo lên, lúc vớt người gặp nạn trong sự cố đắm tàu còn vớt được mấy chục túi thi thể, ôi chà, án phân thây! Chắc chắn là sát thủ liên hoàn!”
Du Đạc dùng khuỷu tay đụng cánh tay Tiểu An, “Không cần hưng phấn như thế.”
Hàn Bân ngẩng đầu khỏi tạp chí y học, “Xem ra chúng ta phải đi một chuyến.”
Bộ Hoan cười nói, “Đúng, đi giải cứu dân chúng thành phố Lương Sa! Bọn họ không thể chịu đựng thêm nữa, chúng ta phải đến san sẻ giúp…”
“Hóa ra người của tổ đặc án chính là dáng vẻ này…” Nói chuyện là một người đàn ông vẻ mặt kiêu căng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám Bộ Hoan một lượt rồi ngẩng đầu đi mất.
Bộ Hoan, “…”
Thấy Bộ Hoan thế mà không nhảy dựng lên lý luận với người đó, Diệp Lai nói, “Ai vậy, người chúng ta không đắc tội nổi à?”
Bộ Hoan làm ra biểu cảm đau răng, “Ban Thời sự, Vệ Lập Quần, giỏi điều khiển ngôn luận, rất biết hại người, có thể không đắc tội là tốt nhất… Thật sự phải đắc tội thì tốt nhất có thể nhất lao vĩnh dật chơi chết anh ta, nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.”
Hàn Bân nói, “Chuyện này chúng ta có thể tự thương lượng.”
“Anh ta tới đây có phải vì chuyện thành phố Lương Sa.” Bộ Hoan nói, “Nói vậy là vụ phân thây ở thành phố Lương Sa do chúng ta phụ trách?”
“Chắc thế.

Vệ Lập Quần có lẽ sẽ đi cùng chúng ta, làm bản tin kiểu theo dòng sự kiện.”
Diệp Lai không hiểu lắm, “Điều tra vụ án còn dẫn theo nhân viên tuyên truyền? Các đồng chí công an Lương Sa sẽ hận chết chúng ta mất.

Vụ án là bất đắc dĩ mới giao lại cho chúng ta, một khi tuyên truyền thế này dân địa phương chắc chắn sẽ cho rằng bên cảnh sát vô năng.”
“Nói cứ như mấy người có thể phá án nhanh lắm.” Vệ Lập Quần quay lại, “Tôi thấy càng có thể là tuyên truyền sự bất lực của mấy người đấy.”

Bộ Hoan đứng dậy, đuổi kịp Vệ Lập Quần, ngăn trước mặt anh ta, xoay cổ tay, bẻ ngón tay.
“Anh khiêu khích như thế có phải đang khích lệ chúng tôi dùng vũ lực giải quyết vấn đề không? Cân nhắc việc anh phải lên tivi, tôi sẽ cố hết sức không đánh vào mặt.”
Vệ Lập Quần thay đổi sắc mặt nhưng vẫn mạnh miệng, “Cậu thử xem…”
“Muốn hoạt động cơ thể thì đến phòng cận chiến.” Trình Cẩm và Dương Tư Mịch từ hành lang đi tới, người nói chuyện là Dương Tư Mịch, “Bên đó có quần áo thể thao sạch, đầy đủ kích cỡ, nhất định có cỡ của ngài Vệ.

Mọi người đi cùng ngài Vệ đi, nhất định phải cho anh ấy tận hứng.”
Mặt Vệ Lập Quần đen như mực, Dương Tư Mịch nhiều lần nói tới kích cỡ đã đâm trúng anh ta.

Anh ta cao một mét sáu mươi lăm, ngoài mặt luôn tỏ ra không để ý nhưng trong lòng không phải là không sao cả, cho nên bây giờ đã tức đến không nói thành lời.
Mọi người phát hiện Dương Tư Mịch không động tay vẫn vô địch, đều âm thầm huýt sáo, thầy Dương đúng là giết người không thấy máu nha.
Bộ Hoan cười hì hì khoác vai Vệ Lập Quần như thể hai người là anh em tốt, gọi mấy người còn lại, “Chúng ta đi, hôm nay nhất định phải cùng bạn tốt Lập Quần của chúng ta cố gắng luyện tập.”
Trình Cẩm gọi họ lại, “Được rồi, đây không phải lúc mến khách, anh Vệ muốn đi Lương Sa với chúng ta, chuyến bay lúc ba giờ chiều nên anh Vệ phải về nhà thu dọn hành lý, Bộ Hoan, anh lái xe tiễn anh ấy đi.”
Vệ Lập Quần cứng đờ nói, “Không cần, tôi lái xe tới.”
Trình Cẩm liền nói, “Vậy buổi chiều gặp lại.”
“Buổi chiều gặp.” Vệ Lập Quần vội vàng đi mất.
Bộ Hoan cười nói, “Người thấp nhưng mà đi nhanh ghê ha.”
Trình Cẩm lắc đầu, “Đừng vạch trần khuyết điểm của người khác.”
“Đó đâu có tính là khuyết điểm, cao bằng em mà.” Tiểu An xoay ghế một vòng, “Nhưng em có thể mang giày cao gót.”
Trình Cẩm thở dài, “Đừng lấy chuyện người khác để ý ra nói, mọi người cảm thấy là chuyện nhỏ nhưng có lẽ đó là vết thương trí mạng của người ta.

Tôi cũng không muốn ngày nào đó mọi người bị giết chỉ vì một câu nói đùa.”
Tiểu An lẩm bẩm, “Đâu có nghiêm trọng đến thế.”
Bộ Hoan cũng cố tình nhăn nhó nói, “Bọn tôi sẽ không đụng phải cái loại thanh niên xã hội đen nhiệt huyết đó nhá…”
Trình Cẩm giơ tay ngừng câu chuyện của họ, rất kiên quyết nói, “Không được giễu cợt khuyết điểm của người khác, ghi câu nói này lại, nó là một trong những tổ quy tổ đặc án.


Được rồi, mọi người hoạt động tự do, tập trung ở sân bay trước nửa tiếng, tôi và Tư Mịch sẽ tự đi.”
Mọi người tách ra đi riêng, Tiểu An nói, “Lão đại và thầy Dương muốn đi làm gì vậy? Tại sao không đi cùng chúng ta?”
“Con nít đừng quản chuyện người lớn.” Bộ Hoan vỗ đầu Tiểu An, bị em né ra, hắn nói tiếp, “Anh quan tâm hơn là chúng ta có thứ tổ quy này từ lúc nào vậy?”
Du Đạc trí nhớ xuất sắc, trả lời chắc chắn, “Vừa mới.”
Diệp Lai cười nói, “Vốn đã có mà, chỉ là vừa nói rõ ra thôi.

Ví dụ như đối với công việc phải phụ trách nghiêm túc.

Đây nhất định là một điều trong tổ quy.”
Hàn Bân nói, “Còn có không thể phản bội, điều này chắc chắn cũng có.”
Bộ Hoan nhìn họ, bất đắc dĩ, “Được rồi, theo như mấy đứa nói thì bây giờ chúng ta có ba điều tổ quy?”
Tiểu An nghiêm túc nói, “Còn một điều nữa, có thể ngây thơ đơn thuần nhưng không thể vô tri, nếu vô tri thì không thể vô sỉ.”
“…” Mọi người mờ mịt suy nghĩ, “Tiểu An! Em vừa bịa ra hả?!”
Diệp Lai túm lấy em cù lét.
Tiểu An vặn vẹo người xin tha, “Được rồi được rồi! Em nói một điều không phải bịa, phải biết phá khóa, biết phá càng nhiều khóa càng tốt!”
“Ừm, điều này còn có lý…”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch không có chuyện đặc biệt phải làm, chỉ là một bữa ăn mà thôi.

Tạ Minh mời họ đi ăn trưa, bây giờ ba người xem như người một nhà nhưng rất ít khi ngồi xuống cùng nhau, ngoài lúc nói chuyện công việc.
Tạ Minh có hơi hối hận đã gọi món tôm, bà thích ăn tôm nhưng lần này một con cũng không ăn được, nhường hết cho Trình Cẩm lột cho Dương Tư Mịch, không có lộc ăn thì thôi đi, còn suýt chút chói mù mắt – có mấy lần Dương Tư Mịch trực tiếp dùng miệng ngậm lấy con tôm Trình Cẩm vừa lột xong chưa kịp để vào đĩa của hắn.
Tạ Minh nghĩ nhất định phải ghi lại việc này vào sổ ghi nhớ – liên hoan trong cục cấm có món tôm.

Ăn được một nửa Trình Cẩm đứng dậy đi vệ sinh, mười mấy giây sau Dương Tư Mịch cũng đi theo, Tạ Minh ngoài mặt bình tĩnh trong lòng nóng nảy, nghĩ cũng biết hai người trẻ tuổi này vào phòng vệ sinh làm gì!
Nhưng Tạ Minh lo thừa rồi, mấy phút sau Trình Cẩm đã quay lại, chỉ có một người, còn hỏi bà, “Tư Mịch đâu ạ?”
Mấy phút sau nữa Dương Tư Mịch mới quay lại, mang theo công thức các món tôm, hóa ra hắn đến phòng bếp.

Tạ Minh lật xem một lượt, trong này là các cách chế biến tôm của quán ăn, có cả món đặc trưng, vết mực trên giấy còn mới, không biết Dương Tư Mịch dùng cách gì để đầu bếp viết ra cho hắn.
Trình Cẩm đỡ trán, “Cháu đi trả lại cho họ.” Nhân tiện xin lỗi.

Có điều anh lấy điện thoại ra chụp công thức lại trước rồi mới cầm mấy tờ giấy đó đi ra ngoài.
“… Trình Cẩm.” Tạ Minh gọi anh, “Ăn cơm của cháu đi, dì bảo người khác mang đi trả.” Trước khi trả cũng chụp lại một bản để giữ.
Sau bữa ăn, Tạ Minh bảo tài xế chở Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến sân bay, tuy còn sớm nhưng có thể sẽ kẹt xe, đi sớm cũng tốt.

Sự thật chứng minh tài xế hiểu rất rõ tình trạng giao thông của thành phố, họ đến sân bay vừa đúng giờ.

Nhưng chỉ thấy Vệ Lập Quần và trợ lý của anh ta chứ không thấy đám Bộ Hoan đâu cả.
Trình Cẩm gật đầu chào hỏi Vệ Lập Quần, sau đó gọi vào điện thoại di động của đám Bộ Hoan, không cuộc gọi nào kết nối được, anh lập tức gọi về cục báo cáo tình hình, Tạ Minh nói sẽ cho người kiểm tra ngay.
Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch đi ra khỏi sân bay, Vệ Lập Quần vốn không kiên nhẫn lúc này cũng biết chuyện không thích hợp, vội gọi Trình Cẩm, “Tổ trưởng Trình, có chuyện gì vậy?”
Trình Cẩm thế mới nhớ còn người khác ở đây, anh dừng chân, “Có việc khẩn cấp, hành trình của chúng tôi có thay đổi, xin lỗi, tôi phải đi trước.”
Tài xế của Tạ Minh vẫn chưa đi, vừa khéo lại chở họ về cục.
Sau khi quay về, Trình Cẩm hỏi đồng nghiệp phụ trách giám sát thông tin, “Tra được địa điểm xuất hiện cuối cùng của họ là ở đâu không?’
Đồng nghiệp trải bản đồ ra, “Lúc một giờ rưỡi điện thoại của họ vẫn có tín hiệu, lúc đó họ đang ở đường Kim Đài, hẳn là trên đường đến sân bay.”
Trình Cẩm nói, “Mở đoạn phim camera quay được.”
Hình ảnh trong video cho thấy Bộ Hoan lái xe của họ đến đường Kim Đài, gặp đèn đỏ ở ngã tư, một chiếc xe tải lao tới chặn đầu xe họ.

Đổi sang camera ở góc khác có thể thấy chiếc xe đi theo sau xe đám Bộ Hoan, có mấy người xuống khỏi chiếc xe đó, gõ mở cửa sổ xe Bộ Hoan rồi nói gì đó, tiếp theo đám Bộ Hoan xuống xe, lên một chiếc xe khác, chiếc xe này không chạy về hướng sân bay.
“Có thể tra được chiếc xe này chạy đến đâu không?”
Nhân viên công tác lắc đầu, “Bọn họ rất có kinh nghiệm, biết cách tránh theo dõi của chúng ta.”
Trình Cẩm nhíu mày, chuyên nghiệp? “Tư Mịch, em cảm thấy có thể là người bên nào? Bộ An ninh chúng ta? Quân đội hay hệ thống Công an?”

Dương Tư Mịch nói, “Quân đội.

Bộ An ninh không ngốc như thế.”
Trình Cẩm cười nhéo tay hắn, hai người lại đi tìm Tạ Minh.
Tạ Minh cũng đang cho người điều tra, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, sợ là phải chờ một thời gian mới có tin tức chính xác.
Dương Tư Mịch nói, “Em tìm người giúp?”
“Trước tiên chờ chút đã.” Trình Cẩm không muốn Dương Tư Mịch tìm người kỳ kỳ quái quái tới, với lại trước đây Dương Tư Mịch không cần nợ ơn người khác thì bây giờ cũng không cần – Trình Cẩm không muốn Dương Tư Mịch phá vỡ thói quen vì mình.
Trình Cẩm lướt danh bạ trong điện thoại, cuối cùng chọn gọi cho Tống Văn, cấp trên của anh ta là Thượng tướng Thi Khai Tế, nhân vật cấp nguyên lão, ông ấy nói một câu còn có ích hơn người khác chạy gãy chân.
Tống Văn nhận điện thoại rất nhanh, “Trình Cẩm? Sao rảnh rỗi gọi cho tôi?”
Trình Cẩm cười nói, “Lão gia tử nhà anh có ở đó không?”
Tống Văn giọt nước không lọt, “Gửi lời thăm ông ấy à? Tôi chuyển lời thay cậu.”
Trình Cẩm cười nói, “Có chuyện quan trọng khẩn cấp, cho tôi nói với ông ấy một câu, tối đa chỉ một phút thôi.”
Bên phía Tống Văn không có tiếng động, chắc là đổi sang trạng thái im lặng, một lát sau mới khôi phục, một ông lão rất có sức sống lên tiếng, “A lô!” Thượng tướng Thi Khai Tế nói chuyện, dù là câu nghi vấn cũng sẽ không dùng giọng nghi vấn.
“Thượng tướng, tôi là Trình Cẩm của tổ đặc án.

Tôi muốn xin ngài hỏi giúp tôi một tiếng, người bên ngài đưa mấy đồng nghiệp của tôi đi đâu rồi.”
Tiếng Thi Khai Tế vang dội, “Người của ta! Sao ta không biết!”
Sau đó Trình Cẩm nghe thấy Thi Khai Tế la hét sai người gọi điện thoại, “Nhanh hỏi cho ta, ai bắt mấy đứa nít ranh của tổ đặc án!”
Bên kia điện thoại đổi sang Tống Văn nghe máy, “Trình Cẩm ơi, cậu đúng là… Một câu đó của cậu, Thượng tướng bọn tôi nhất định muốn quậy hơn nửa ngày.”
Trình Cẩm cười nói, “Hơn nửa ngày? Năng suất lắm, đồng chí, mau mau hỏi thăm đi nhé.”
Mấy phút sau, Tống Văn nói, “Lát nữa sẽ có người liên hệ với cậu, bọn họ sẽ giải thích cho cậu.”
Trình Cẩm ở bên này nghe được Thi Khai Tế nói to, “Nói cho thằng nhóc kia không phải người bên ta, là hải quân! Nhân tài bên ta nào không có quy củ như thế!”
Tống Văn rất bất đắc dĩ, “Trình Cẩm, cứ thế đã nhé, có việc cậu cứ gọi cho tôi.” Nếu đã giúp không bằng giúp đến cùng, phải nắm chắc cơ hội khiến người khác nợ ân tình của mình chứ.
Trình Cẩm cười nói, “Được, cảm ơn, tổ tôi có người chơi cờ không tệ lắm, chờ họ về tôi sẽ bảo họ đến chơi hai ván với lão gia tử nhà anh.” Thi Khai Tế thích đánh cờ, tuy trình độ chẳng ra sao nhưng mỗi ngày đều lôi người khác chơi cùng.
Tống Văn rất sợ hãi, “Cậu muốn hại tôi hả? Tuyệt đối đừng, đến lúc ông ấy nghiện chơi cùng các cậu, ngày nào cũng muốn tìm người, các cậu lại chạy ngược chạy xuôi suốt, tôi đi đâu tìm người cho ông ấy.”
Trình Cẩm cười to, xem ra đúng là nên cho đám Du Đạc đến chơi cờ cùng lão gia tử, như thế sau này lại có chuyện mất tích như lần này thì không cần anh tìm đến cửa, lão gia tử cũng sẽ đi tìm họ trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui