Đặt chân xuống đất nước London bằng máy bay riêng của Hàn gia thì vừa đúng mười một giờ đêm. Cả đám Special cùng hai anh em nhà Sawaki trố mắt vì căn biệt thự to đình đám trước mặt, mà không giống biệt thự, giống như phòng quốc hội thế giới ấy, hay là giống cung điện??
- Nhà mình có căn này từ hồi nào vậy trời?? - Tiêu Thiên Thiên thẫn thờ ra nhìn.
- Tòa nhà này được xây dựng từ sáu năm trước do hai tập đoàn Tiêu gia và Hàn gia, cũng có thể là trụ sở chính của hai tập đoàn. - Hàn Tử Dương nhạt toẹt phun câu nói làm cả đám xém ngã ngửa. Hai tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới sát nhập thì đúng là.....THÁNH!!!!
Đang trong một mớ hỗn loạn thì cánh cổng tinh xảo cao rộng được bật mở, một loạt người hầu đi ra, lịch sự cúi đầu.
- Chào buổi tối Tiêu tiểu thư, Tiêu thiếu gia, Hàn thiếu gia, Hàn tiểu thư.
Mấy người còn lại trong Special có phần bất mãn "Sao họ không chào mình nhỉ??"
Tiêu Thiên Thiên nhón người lên chỗ Hàn Tử Dương, kéo kéo tay áo cậu.
- Chuyện này là sao vậy? Cứ như cậu biết hết rồi ấy.
- Không hẳn. - Cậu mỉm cười, nụ cười đẹp như trăng trong hồ làm cô nàng có chút ngẩn ngơ.
Cả nhóm mười ba người cùng nhau bước vào sảnh chính. Ngay cả cái sảnh chính này cũng làm cho người ta phải choáng ngợp vì những kiến trúc tinh tế và cách bố trí cực đẹp, nội thất vô cùng sa hoa và lộng lẫy.
- Chào mừng Special!!!!!!
Đây rồi đây rồi, hai ông bố già đây rồi. Tiêu Thiên Thiên nghiến răng kèn kẹt nhìn "papa iu quý" khiến ông có chút xíu đổ mồ hôi.
- Ồ, nghe nói con dâu ta trốn con trai ta, ai ngờ lại gặp ngay con trai ta ở lớp học cũ. Công nhận có duyên ghê, duyên ghê. - Ông Hàn cười tí ta tí tởn dễ làm người ta mắc ớn.
- Con...con dâu....?? - Cô nàng ngây ngốc một hồi, sực tỉnh rồi hét lên - Con không phải.......
Bất ngờ một bàn tay bao phủ vào miệng làm Tiêu Thiên Thiên không thể nói ra lời. À vâng, không ai khác chính là Hàn Tử Dương. Cậu hơi lừ mắt nhìn cô rồi quay lên cất giọng không nhanh không chậm.
- Bọn con vừa mới xuống máy bay, xin phép về phòng trước, ngày mai chúng ta hãy nói về chuyện này sau. - Nói xong cậu lôi cô xềnh xệch lên phòng mặc cho cô ú ớ không thể kháng cự. Cả đám Special khẽ thở dài "Chúa sẽ phù hộ cho cậu Tiểu Thiên, mai còn sống là may mắn lắm rồi..."
Hai vị chủ tịch hơi ngạc nhiên nhìn cả đám.
- Hình như Special...đông hơn thì phải??
"Ý họ là anh em Sawaki sao??"
Kuruo và Nahi có chút giật thót khi bị thành tâm điểm chú ý của hai ông chủ tịch quái đản. Thế nhưng, một câu nói cất lên làm họ càng kinh ngạc hơn.
- Đây là thành viên mới của Special, hai bác có ý kiến gì không? - Trịnh Mai Lan và Minh Hạo Thần cũng lúc đồng thanh. Cả lũ bật cười
"Hai hiệp sĩ bảo vệ tình yêu xuất hiện".
- À không......
- Vậy chúng cháu xin phép về phòng, ở tầng năm đúng không?
Chẳng cần câu trả lời, cả lũ cũng kéo nhau đi, bỏ mặc hai vị chủ tịch đứng đần mặt ra ở đó, mắt long lanh.
- Đúng là tuổi trẻ!!
---------Tại phòng hai nhân vật chính .....
Hàn Tử Dương vừa kéo Tiêu Thiên Thiên vào phòng liền chốt cửa lại, nhanh chóng bế cô lên mặc cho cô la hét oai oái, đè thẳng lên giường.
- Cậu làm cái gì vậy??? - Cô kêu ầm lên.
- Vừa rồi cậu định nói gì?
Nhận thấy chứa trong giọng nói của cậu là sự tức giận tột cùng, Tiêu Thiên Thiên có chút chột dạ.
- Đâu...đâu có.....tớ.......
Đang lắp ba lắp bắp thì ngay lập tức bờ môi cô bị khóa chặt bởi môi người đối diện. Hàn Tử Dương cúi mặt xuống hôn ngấu nghiến đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào của cô, cắn nhẹ vào vành môi làm cô hơi giật mình, định thở ra thì ngay lập tức cậu đưa lưỡi vào tận khoang miệng càn quét cô. Vừa càn quét vừa hút lấy vị ngọt, nụ hôn này không còn sự dịu dàng của mọi khi mà là bá đạo, chiếm hữu nhưng lại vô cùng yêu thương, ấm áp khiến đầu óc Tiêu Thiên Thiên có chút choáng váng, mê mẩn bờ môi của ai kia, cô vòng tay lên cổ cậu, cố nhướn người lên. Nhận thấy sự đáp trả vụng về của Tiêu Thiên Thiên, đáy mắt Hàn Tử Dương trỗi lên sự hạnh phúc khó tả, càng lúc càng ôm chặt, hôn nhiều hơn. Đến tận lúc cả hai không thể thở được thì cậu mới quyến luyến tha cho cô, Tiêu Thiên Thiên mặt đỏ lừ, môi sưng mọng lên và không ngừng thở dốc.
Hàn Tử Dương mỉm cười xoa nhẹ bờ môi mình.
- Thật ngọt.
- Cậu....sắc lang!!! - Cô bất mãn nhưng lại cố tình quay đi tránh ánh mắt của cậu. Hàn Tử Dương nhếch môi, vuốt nhẹ cằm cô, nâng lên gần mặt mình.
- Tớ cho cậu hai lựa chọn. Lấy tớ hay cưới tớ? Cậu chỉ được chọn một trong hai, cho mười giây suy nghĩ.
Tiêu Thiên Thiên ngẩn người, trong lòng cô không ngừng ai oán, cái tên này...có bị "động kinh" không vậy? Có khác gì nhau đâu!!!
- Nhưng mà....Tử Dương có bao giờ thích tớ đâu.
- Hả?
- Cậu...cậu chưa bao giờ nói thích tớ!!!!
Tiêu Thiên Thiên nói xong thì thật sự muốn bốc hơi cho xong. Tại sao cô lại đi nói cái thứ xấu hổ thế này cơ chứ??
Hàn Tử Dương nghe xong thì bật cười ha hả làm cho cô nàng càng chín mặt hơn, hét ầm lên.
- Cậu cười cái......
- Tớ yêu cậu.
- O.O
Cậu nhìn vẻ mặt của Tiêu Thiên Thiên mà không ngừng cười, thì ra cô lăn tăn chuyện này sao? Làm cậu nghĩ có chuyện gì quan trọng lắm. Hàn Tử Dương đưa tay ôm lấy cô vào lòng, thật dịu dàng.
- Tớ yêu cậu, yêu cậu từ lâu rồi. Ngốc ạ.
- Hớ.....- Nằm gọn trong vòng tay cậu, Tiêu Thiên Thiên nghe rõ cả tiếng tim đập mạnh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Đây là....là cô đang hạnh phúc sao??
- Hết mười giây rồi đấy, cậu trả lời đi.
- Tớ...tớ muốn cả hai.... - Cô dụi đầu vào ngực cậu lí nhí, mặt đỏ lừ.
- Vợ yêu, tham lam quá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...